Diệp Mặc cũng không hề đi quá xa khỏi Hạm Thần Ổ, khó khăn lắm đến được nơi có thể tránh thoát khỏi thần thức của Đạo nguyên Thánh đế thì chủ động ngừng lại. Tại Thánh đạo Tàn giới, bởi vì vết nứt không gian và pháp tắc mất trật tự, thần thức cũng sẽ bị hạn chế, nơi cách vài chục dặm, Diệp Mặc dùng Thời Không Thoa chỉ trong khoảng thời gian ngắn là đã đến.
- Dẫn ta tới nơi này, chắc hẳn ngươi phải có một vài đòn sát thủ nhỉ, nhưng tuyệt đối không nên để ta thất vọng. Đương nhiên bất kể có để cho ta thất vọng hay không, chờ ta giết ngươi xong, hai thê thiếp của ngươi ta đều nhận hết.
Thân Đồ Hưng Đức nhìn Diệp Mặc cười lạnh nói. Đồng thời đưa tay đã vạch ra một đường vòng cung màu đen.
Diệp Mặc trong lúc nhất thời lại không thấy rõ đường vòng cung kia là pháp bảo gì, thần thức đao của hắn đâm vào lại phát hiện là một đống châm dài màu đen rậm rạp chằng chịt, mỗi một cái châm dài đen nhánh tựa như đều tự động lay động, mang theo sát ý âm trầm.
- Chắc hẳn bạn của ngươi sẽ tìm tới nơi này trong một nén nhang chứ gì?
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng nói, hắn biết Thân Đồ Hưng Đức dám tới nơi này, ngoại trừ không sợ mình ra, khẳng định là còn hẹn người khác nữa.
- Ngươi rất thông minh, nhưng không cần chờ một nén nhang, ta sắp quay về rồi…
Thân Đồ Hưng Đức vẫn chưa nói xong, Diệp Mặc đã động thủ. Diệp Mặc quyết định sẽ giết Thân Đồ Hưng Đức trong thời gian ngắn nhất, ở chỗ này hắn thế lực đơn bạc, một khi lại có người đến, đối với hắn cũng không có lợi gì. Nếu như thời gian kéo dài thêm một chút, hắn khẳng định dù là Thân Đồ Hưng Đức không có hẹn người, thì người quản lý có đôi mắt dài nhỏ cũng tới xem.
- Ngươi nói không sai, không cần chờ một nén nhang…
Cùng lúc khi Diệp Mặc nói, đã có hai luồng Thần Văn đánh ra. Bây giờ miễn cưỡng hắn có thể phóng ra luồng Thần Văn thứ ba, nhưng Diệp Mặc biết, cho dù ba luồng Thần Văn đồng thời phóng ra, hắn cũng không thể giết Thân Đồ Hưng Đức trong thời gian ngắn nhất.
Hai luồng Thần Văn tuyệt đối sẽ làm cho Thân Đồ Hưng Đức bị thương. Cho dù là không cách nào giết được Thân Đồ Hưng Đức nhưng cũng sẽ khiến cho tên này lúng túng trong thời gian ngắn nhất. Diệp Mặc bây giờ không cáhch nào phát huy được hung danh đáng sợ của Thái Sơ Thần Văn, với hắn mà nói, chỉ cần có thể hù được Thân Đồ Hưng Đức là được rồi.
Hai luồng Thần Văn vặn vẹo, trong nháy mắt phá vỡ lĩnh vực Hoá đạo của Thân Đồ Hưng Đức. Lúc này Thần Văn của Diệp Mặc so với lúc trước chỉ có hình thức chứ không có cái thần của Thần Văn, kém xe đâu chỉ vạn dặm? Pháp tắc Thời Không trước mặt Thần Văn hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, toàn bộ không gian chỉ có hai luồng Thần Văn vặn vẹo, bất chấp không gian, thời gian.
- Thái Sơ Thần Văn?
Thân Đồ Hưng Đức sắc mặt đại biến. Cũng may kinh nghiệm chiến đấu của lão phong phú, không xoay người bỏ chạy như những người khác. Vô số Huyền Âm Thiên Nguyên châm đen nhánh trong tay đã kéo đường vòng cung màu đen kia dài ra xa đến mấy trăm trượng, giống như một dải lụa màu đen, che chắn hết thảy mọi đường đi của Thái Sơ Thần Văn. Huyền Âm Thiên Nguyên châm không phải là pháp bảo phòng ngự, vốn lão muốn trong thời gian ngắn nhất dùng Huyền Âm Thiên Nguyên châm giết Diệp Mặc, lại không thể tưởng được đối mặt với Thái Sơ Thần Văn, lão chỉ có thể vội vàng dùng loại châm này để phòng ngự.
Thình Thịch…
Thái Sơ Thần Văn bổ vào dải lụa màu đen bằng Huyền Âm Thiên Nguyên châm, mang theo hàng loạt tiếng vang trầm đục, Thần Văn bóp méo không gian kia trong nháy mắt mở ra hai đường vòng cung uốn lượn ở phía trên dải lụa màu đen này. Vậy mà lại không có bị ảnh hưởng chút nào đánh về phía Thân Đồ Hưng Đức.
Bởi vì bị Huyền Âm Thiên Nguyên châm ngăn trở, trong thời gian ngắn nhất Thân Đồ Hưng Đức đã phóng ra một cái pháp bảo phòng ngự Đại Ấn. Đại Ấn vừa mới phóng ra, lão lại một lần nữa cảm thấy một loại sát ý rét lạnh đáng sợ đã tập trung vào lão.
- Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung…
Thân Đồ Hưng Đức rốt cuộc không vực dậy nổi chút gan dạ nào để tiếp tục chiến đấu với Diệp Mặc nữa, lão khẳng định Diệp Mặc cũng là một Hóa đạo Thánh đế, một Hóa đạo Thánh đế lão cũng không sợ, thứ lão sợ là Thái Sơ Thần Văn và Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung.
Đồng thời có được hai loại pháp khí thường cổ đáng sợ, ai biết còn thứ gì khác mà đối phương chưa giở ra nữa?
Uỳnh…
Hai luồng Thái Sơ Thần Văn bị Đại Ấn của Thân Đồ Hưng Đức vội vàng phóng ra đỡ được, trong nháy mắt dịu xuống. Nhưng sở dĩ Thái Sơ Thần Văn khiến cho người ta sợ hãi, không phải là vì có thể ngăn cản được nó, mà là vì sau khi ngăn trở, anh sẽ không biết tuyến đường tiếp theo của Thần Văn. Bởi vì Thái Sơ Thần Văn tu luyện tới cực hạn, vốn có thể không cần để ý tới pháp tắc Thời Không, có đôi khi một luồng Thái Sơ Thần Văn thậm chí có thể vượt qua mấy giao diện liên tiếp giết đối thủ.
Quả nhiên hai luồng Thái Sơ Thần Văn này sau khi bị ngăn trở, vậy mà lại vặn vẹo không gian, thay đổi một phương hướng khác lại bổ về phía Thân Đồ Hưng Đức. Chỉ có điều là uy lực so với lúc trước đã nhỏ đi rất nhiều mà thôi.
Thân Đồ Hưng Đức ngay cả Huyền Âm Thiên Nguyên châm của mình cũng không kịp phóng ra tiếp để công kích Diệp Mặc, cũng không kịp thu hồi Đại Ấn của mình, trong lúc vội vàng phóng ra một cái lá chắn, quay người liền đã phát động ra độn thuật.
Sở dĩ Diệp Mặc đồng thời phóng ra Thái Sơ Thần Văn và Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung, đương nhiên là muốn trong thời gian ngắn nhất giết chết Thân Đồ Hưng Đức, bằng không đợi pháp bảo của Thân Đồ Hưng Đức hoàn toàn phóng ra rồi thì cho dù là hắn có thể giết được Thân Đồ Hưng Đức, cũng phải cần rất nhiều thời gian, thậm chí bản thân còn phải chịu chút thiệt hại nhỏ.
Mà ở Hạm Thần Ổ này, hắn không có bạn bè gì cả, bạn của Thân Đồ Hưng Đức có bao nhiêu, ai mà biết được?
Trong nháy mắt khi Thân Đồ Hưng Đức xoay người, Diệp Mặc cười lạnh bắn ra mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba cũng đồng thời bắn ra.
Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn hắn có bảy cây, Diệp Mặc tin tưởng, giết Thân Đồ Hưng Đức, dưới sự đánh lén của Thái Sơ Thần Văn, căn bản là sẽ không dùng hết bảy mũi tên.
Mũi nhọn dài màu vàng kim xẹt qua, Huyền Âm Thiên Nguyên châm đã không còn sự khống chế của Thân Đồ Hưng Đức bị mũi nhọn dài màu vàng kim này xuyên qua, trong nháy mắt đã trở nên mất trật tự không chịu nổi.
Thân Đồ Hưng Đức toàn thân xiết chặt, cũng cảm giác được không gian chung quanh giống như một bàn tay to rét lạnh u ám, siết chặt cổ lão, khiến cho lão không cách nào hô hấp. Độn thuật đã phát động trong chớp nhoáng này đã bị phong tỏa, hoàn toàn không có cách nào tiếp tục được nữa.
Thân Đồ Hưng Đức rất rõ ràng, đây là phong tỏa của Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, lúc này nếu như có thể, lão tình nguyện cầu xin Diệp Mặc. Nhưng lão biết cầu xin chỉ là để lão chết càng mau hơn một chút mà thôi, đối mặt Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn và Thái Sơ Thần Văn, cho dù là lão không trốn cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lão rất không hiểu cái kẻ ngẫu nhiên đi vào Hạm Thần Ổ này, tại sao có thể có thủ đoạn đáng sợ như vậy. Nếu như được làm lại một lần nữa, lão thà rằng đem Chân Vân Sa của mình đưa cho Diệp Mặc, cũng không muốn kết thù với loại người này.
Ken két …
Lá chắn Thân Đồ Hưng Đức miễn cưỡng phóng ra rốt cuộc chặn được luồng Thần Văn thứ nhất, là chắn còn chưa di chuyển vị trí, luồng Thần Văn thứ hai đã xẹt qua thắt lưng lão. Một màn máu phun ra, một chân của Thân Đồ Hưng Đức cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Cho tới bây giờ, lão cũng chỉ bị đè lên mà đánh, cũng là bởi vì hai luồng Thần Văn kia. Thân Đồ Hưng Đức hận chết đi được, nếu như không có Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn, hai luồng Thần Văn này cho dù lợi hại, cũng không cách nào loại trừ được một cái chân của lão.
Chỉ cần hai luồng Thần Văn không cách nào tạo thành tổn thương đối với lão, bước tiếp theo lão có thể phản kích. Nhưng khố thay đối phương ngoại trừ Thái Sơ Thần Văn còn có một thứ đáng sợ khác là Tuyệt Thánh Kim Cốt Cung.
Trên thế giới này không có nếu như, trong khi ý niệm trong đầu Thân Đồ Hưng Đức vừa mới chớp động, cây Cốt Tiễn màu vàng kim rét lạnh u ám thứ nhất đã đến trước mặt lão. Giờ khắc này, sức sống trong không gian chung quanh Thân Đồ Hưng Đức đã toàn bộ bị hủy diệt không còn một mảnh, trước mặt lão chỉ có một cây Cốt Tiễn màu vàng kim đoạt đi đường sống của người ta.
Lúc này thế giới trước mặt lão là màu xám tro, một màu sắc không có chút sức sống nào.
Thân Đồ Hưng Đức gầm rú một tiếng xé rách, hai cánh ta đồng thời đánh ra, tầng tầng gợn sóng bị quyền phong của lão đánh ra, những con sóng kia gặp phải Cốt Tiễn màu vàng thì lập tức nhộn nhạo dạt ra.
Cốt Tiễn màu vàng giống như gặp phải ngăn trở, tốc độ đột nhiên trở nên chậm lại, sức sống chung quanh đó hình như cũng tại thời khắc này khôi phục lại không ít.
Két...
Gợn sóng trong không gian phá vỡ ra, Cốt Tiễn màu vàng liền trực tiếp xẹt qua một nắm tay của Thân Đồ Hưng Đức, mang theo một dòng huyết vụ nhàn nhạt, một cánh tay của Thân Đồ Hưng Đức bắt đầu từ nắm đấm, trong nháy mắt bị diệt mất.
Lúc này Thân Đồ Hừng Đức hoàn toàn chẳng quan tâm nắm đấm của mình đã bị Cốt Tiễn màu vàng kim tiêu diệt, lão vừa định lại phóng ra một món pháp bảo phòng ngự nữa, liều lĩnh bỏ mặt tất cả mà chạy, càng vì sát cơ âm trầm đến rùng mình lại một lần nữa tập trung vào lão. Nếu như nói vừa rồi lão còn có thể dùng nắm đấm của mình phá vỡ những sát cơ hủy diệt này, tìm được một chút cơ may sống sót, còn bây giờ nửa cơ hội lão cũng không có.
Ba cây Cốt Tiễn màu vàng đồng thời tới trước mặt lão, Thân Đồ Hưng Đức tuyệt vọng nhìn chằm chằm ba cây Cốt Tiễn đã đến trước mặt, đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu. Lão biết cho dù là lão ra sức ngăn trở ba cây Cốt Tiễn này, cũng ngăn không được đòn kế tiếp của Diệp Mặc.
Bành...
Huyết sắc văng khắp nơi, thân thể của Thân Đồ Hưng Đức bị Cốt Tiễn làm nổ tung trong nháy mắt, lão nghe thấy câu nói sau cùng.
- Xem ra ta đánh giá cao ngươi rồi.
Đáng tiếc là, cho dù Thân Đồ Hưng Đức phẫn nộ, cũng không cách nào biểu đạt ra được.
Diệp Mặc từ trên không thu lấy một cái nhẫn của Thân Đồ Hưng Đức và Huyền Âm Thiên Nguyên châm của Thân Đồ Hưng Đức, một đám lửa đốt cho dấu vết chiến đấu trở thành hoàn toàn không rõ ràng, lúc này mới chợt lách người biến mất không còn dấu vết.
Diệp Mặc trong lòng tự hiểu rõ, hắn giết Thân Đồ Hưng Đức nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế đã lấy ra hết mọi thủ đoạn. Cũng may Thân Đồ Hưng Đức chỉ khiến cho hắn bắn ra bốn mũi tên, nguyên khí tổn thất tuy không nhỏ, nhưng còn chưa đến mức phải lập tức dừng lại khôi phục. Nếu như Thân Đồ Hưng Đức tới cùng với một người khác, Diệp Mặc tuyệt đối không dám dùng loại thủ đoạn lôi đình này để giết Thân Đồ Hưng Đức trong thời gian ngắn nhất.
Thân Đồ Hưng Đức xác thực không phải là vì xem thường Diệp Mặc mà bị giết, mà là vì quá cẩn thận mới bị giết. Lão vẫn cho là Diệp Mặc có người giúp đỡ, hoặc là cho rằng Diệp Mặc dẫn dụ lão tới, ở chung quanh có mai phục gì đó, lại không ngờo Diệp Mặc căn bản không có bất luận mai phục hay âm mưu gì cả. Kết quả là sự chú ý của lão cũng chưa hề hoàn toàn đặt ở trên người Diệp Mặc, bị Diệp Mặc chiếm tiên cơ đè lên mà đánh, gần như không có sức đánh trả.
Diệp Mặc sau khi rời đi trong nháy mắt liền nuốt mấy viên thần đan khôi phục nguyên khí, trong thời gian ngắn nhất lại về tới Hạm Thần Ổ. Đồng thời cúi đầu, tiến vào Hạm Thần Ổ với dáng vẻ giống hệt như lúc rời đi.
- Ồ?
Người quản lý Hạm Thần Ổ làn da trắng nõn, con mắt nhỏ dài, thậm chí mang theo một tia u ám lạnh lẽo kia trông thấy Diệp Mặc đơn độc một mình tiến đến ngạc nhiên và hoài nghi kêu lên một tiếng. Y cho rằng Thân Đồ Hưng Đức ra ngoài, người này tất nhiên sẽ bị giết. Lúc trước y nói tự tìm đường chết, chính là nói Diệp Mặc tự tìm đường chết, nhưng bây giờ Tiên đế nho nhỏ này vậy mà lại về tới trước rồi, mà Thân Đồ Hưng Đức lại chưa trở về, chuyện này là sao?
- Ngươi chờ một chút. Thân Đồ Hưng Đức đâu? Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người quản lý này gọi Diệp Mặc lại, lạnh lùng hỏi một câu.