Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 212: Tâm tư của phụ nữ anh không nên suy đoán

Nhìn thấy mọi người đều nhìn mình, Đông Phương Tê lại ngạo nghễ nói:

- Lục soát quanh núi thực ra là phương án dự bị cuối cùng mà thôi, dựa vào những cách trước đây mà tôi đã bố trí, thì Diệp Mặc sẽ không ngu gì mà chạy đến núi Lượng sơn đâu.

Không biết là do ngạc nhiên thán phục phương án của Đông Phương Tê, hay là đang tỏ ra nghi ngờ nữa, những người ngồi ở đây đều lặng yên không nói. Một lúc sau Tống Kỳ Minh mới lên tiếng:

- Nhưng làm sao anh biết được Diệp Mặc đang ở đâu?

Đông Phương Tê khẽ mỉm cười.

- Ông Tống cũng đã quá coi thường tôi rồi đấy, chỉ cần Diệp Mặc không cố tình che dấu tung tích của hắn, thì tôi có thể tìm thấy hắn một cách nhanh chóng thôi. Hơn nữa với tính cách Diệp Mặc, hắn tuyệt đối sẽ không che dấu tung tích của mình đâu.

- Cho dù toàn bộ những gì anh Đông Phương nói sẽ thành công, cũng là sự thật, nhưng Nhiếp Song Song chỉ là một học sinh bình thường mà thôi, cho dù nó thật sự rất xinh đẹp, vậy thì có thể làm được gì? Để một đứa trẻ chưa từng bước vào đời đi lừa Diệp Mặc, cho dù nó không nói gì, thì cũng sẽ bị Diệp Mặc phát hiện thôi.

Lần này Tống Kỳ Trạm nói ra ý kiến của mình.

Tống Kỳ Trạm nói xong, Tống Nguyên Nghĩa cũng gật đầu tán thành, có thể nói người này rất đồng ý với ý kiến của Tống Kỳ Trạm.

- Đúng vậy, tôi biết Nhiếp Song Song, là một cô gái rất hay xấu hổ, mặc dù được mệnh danh là hoa khôi số một của trường, nhưng thực sự cô ấy không giỏi giao tiếp. Hơn nữa cô ấy luôn đặt sự cẩn trọng lên hàng đầu, để người như cô ấy đi câu Diệp Mặc, quả thực tôi thấy có chút...

Lời của Tống Hải mặc dù chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe ra. Người này cũng rất hoài nghi về việc Nhiếp Song Song có thể hoàn thành được chuyện này hay không.

Đông Phương Tê không chút hoang mang nói:

- Xem ra đúng là mọi người chưa hiểu rõ về Nhiếp Song Song rồi, có rất nhiều người đẹp, nhưng tôi lại lựa chọn cô gái này, thứ nhất vì cô ấy là bạn học cùng thời với Diệp Lăng ở đại học Hoa Thanh, vẫn còn một nguyên nhân nữa đó chính là Nhiếp Song Song không giống như một cô gái nông thôn mà cô ta vẫn thể hiện đâu, chúng tôi đã điều tra về cô ta, cô ta xuất thân từ Bán Ẩn Môn, Cửu Nguyệt Quan Tứ Xuyên.

- Hơn nữa cô gái này còn có một món võ công rất độc, đó chính là thích hút nguyên khí của đàn ông, đàn ông bị cô ta hại nhiều không kể xiết, chỉ là chưa từng bị phát hiện mà thôi.

- Không ngờ lại là người của Bán Ẩn Môn, lại còn tu luyện môn võ công độc ác đó nữa?

Lời nói của Đông Phương Tê khiến Tống Nguyên Nghĩa há hốc mồm vì ngạc nhiên, không ngờ một cô gái tu luyện môn võ công ác độc đó lại đang lẩn trốn trong trường học.

Tống Hải rõ ràng cũng không ngờ, nhưng anh ta lập tức nhớ đến tính cách của Diệp Mặc, vội vàng nói:

- Nói như vậy, chắc hẳn Nhiếp Song Song đã không còn là trinh nữ nữa rồi, hơn nữa chắc chắn cô ta rất rành về chuyện chăn gối.

- Với tính cách của Diệp Mặc, chắc sẽ không thích...

Đông Phương Tê cười nhạt một tiếng

- Cứ cho là không thích, cũng phải đợi sau khi lên giường mới biết được, chỉ cần Nhiếp Song Song có thể làm được một chút, vậy là đã thành công rồi. Hơn nữa, có lẽ mọi người vẫn còn chưa biết, Nhiếp Song Song và Diệp Mặc đã từng gặp nhau một lần, vả lại Diệp Mặc cũng biết cô ta là sinh viên của đại học Hoa Thanh, nên một khi nhìn thấy Nhiếp Song Song gặp nạn, lại càng tăng thêm khả năng hắn ra tay giúp đỡ.

Vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng của Tống Kỳ Minh đã biến mất, trầm mặc hồi lâu mới cất lời:

- Con người của Diệp Mặc sẽ không dễ bị lừa đâu, một khi Nhiếp Song Song đã từng gặp Diệp Mặc, như vậy rất có thể Diệp Mặc đã biết về lai lịch của cô ta.

Đông Phương Tê lại thản nhiên trả lời:

- Đó là do ông không biết môn quy của Nguyệt Quan Môn rồi, nếu một khi nữ để tử của Nguyệt Quan Môn để cho người khác biết được thân phận của mình, thì nhất định phải tự sát, nếu như không thể tự sát, thì nhất định phải báo cáo về, người của môn phái sẽ đi giết tình nhân của người đó với tốc độ nhanh nhất. Nếu như đệ tử của Nguyệt Quan Môn bị lộ thân phận, lại giấu diếm không báo lại, ông có biết hậu quả sẽ như thế nào không? Bị vứt vào vạc dầu, róc xương là còn nhẹ đấy.

- Mà Diệp Mặc đã từng gặp qua Nhiếp Song Song, mà hắn không gặp bất cứ nguy hiểm nào, chứng tỏ một chuyện, bây giờ Diệp Mặc chỉ biết Nhiếp Song Song là sinh viên của đại học Hoa Thanh mà thôi, căn bản là không biết gì về thân phận thật của cô ta. Huống hồ, đệ tử của Nguyệt Quan Môn đến thân phận của mình cũng còn không giấu được, thì không đủ tư cách để ra nhập Bán Ẩn Môn rồi. "Bắc Sa" chúng ta đi điều tra lai lịch của cô ta cũng phải trả một cái giá rất đắt.

Mấy người nhà họ Tống và Lý Minh Cường đều thở dài, bọn họ không ngờ thực lực của "Bắc Sa" lại mạnh như vậy, có thể điều tra một đối tượng lợi hại một cách rõ ràng như vậy, quả thật là quá tinh nhuệ rồi, Đông Phương Tê một khi đã nói như vậy, chứng tỏ thực lực của "Bắc Sa" còn mạnh hơn cả anh ta.

- Nếu như Nhiếp Song Song giấu diếm không báo, thì chẳng phải kế hoạch lần này sẽ trở thành trò cười sao.

Tống Hải vẫn còn cảm thấy lo lắng, nhưng anh ta cũng biết khả năng này là rất ít, dù sao vừa lúc nãy Đông Phương Tê cũng đã nói rồi, nếu giấu diếm mà không báo thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Đông Phương Tê lại cười nhạt nói:

- Không nói đến hậu quả của việc giấu diếm không báo, cho dù là người có yêu nhau cuồng nhiệt đi nữa thì cũng không dám làm, huống hồ Cửu Nguyệt Quan lại là một chi nhánh của Nguyệt Quan Môn, Cửu Nguyệt Quan vốn là môn đạo rất vô tình, tên đầy đủ là "Cửu Nguyệt Vong Tình Quan", cho dù có mất đi một đệ tử, thì cũng sẽ không có bất cứ người nào động lòng đâu, Nhiếp Song Song lại là một trong số những đệ tử xuất sắc nhất, chứ đừng nói vừa mới gặp Diệp Mặc một lần mà đã bén duyên được.

Nhưng Đông Phương Tê nghìn tính vạn tính cũng không tính được là Diệp Mặc có thần thức, khoảnh khắc hắn gặp Nhiếp Song Song, hắn đã cảm thấy Nhiếp Song Song có gì đó không bình thường rồi. Đông Phương Tê lại càng không hiểu được tâm tư phụ nữ, cũng không tính đến việc Nhiếp Song Song thực sự đã giấu diếm chuyện của Diệp Mặc không báo lại.

Bất kỳ một sai lầm nào cũng có thể cướp đi mạng sống, huống hồ Đông Phương Tê đã phạm tới hai sai lầm. Nếu như anh ta từng nghe qua một bài hát tên là "Anh đừng cố đoán tâm tư của phụ nữ" thì có lẽ anh ta sẽ không phạm phải sai lầm thứ hai. Nhưng bất luận là như thế nào, cho dù anh ta có tính toán như thần thì cũng không thể nào tránh được sai lầm thứ nhất, thứ mà người khác không nhìn thấy, không có nghĩa là Diệp Mặc không thấy.

Tống Kỳ Minh đứng lên, chắp tay nói:

- Nghe được buổi nói chuyện của anh Đông Phương, Tống Kỳ Minh tôi mới mở mang tầm mắt. Chuyện của Nhiếp Song Song giao cho nhà họ Tống chúng tôi là được rồi, tôi nhất định sẽ không để xảy ra bất cứ sai xót nào.

Đông Phương Tê lại lắc đầu nói:

- Muốn dụ Nhiếp Song Song cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng may là Nhiếp Song Song vỗn thích dương khí, nghe nói nhà họ Tống của ông có một pháp khí thượng phẩm là "Ngọc Nữ Bàn", có lẽ món đồ này có thể dụ được cô ta.

Tống Nguyên Nghĩa nghe được ba chữ "Ngọc Nữ Bàn" quắc mắt nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tê. Còn Đông Phương Tê thì dương dương tự đắc, không hề có gì vội vàng, Tống Nguyên Nghĩa thở dài, rồi mới chậm rãi ngồi xuống. Trong đầu nghĩ

- "Bắc Sa" thật đáng sợ!

Tô Tĩnh Văn vội vàng đến chỗ mà Ninh Khinh Tuyết đã hẹn. Ninh Khinh Tuyết đã đến được một lúc rồi.

- Khinh Tuyết, hình như cô đã thay đổi rất nhiều. Cô đã trở về từ cái nơi nguy hiểm đó sao?

Tô Tĩnh Văn nhìn Ninh Khinh Tuyết càng ngày càng có sức sống, hơn nữa tinh thần không còn suy sụp như lần trước nữa rồi, thậm chí Tô Tĩnh Văn còn cảm nhận được sức sống đang dâng trào trong người Ninh Khinh Tuyết, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy có gì đó kỳ quái.

- Ừ

Ninh Khinh Tuyết cười rất tươi, giống như hoa đang nở vậy.

Ngay cả Tô Tĩnh Văn là phụ nữ mà cũng còn bị phong cách này của Ninh Khinh Tuyết hấp dẫn nữa là. Mặc dù Tô Tĩnh Văn cũng cảm thấy tự tin với dung mạo của mình, nhưng cô không thể không thừa nhận, đôi khi cô cảm thấy Ninh Khinh Tuyết còn xinh đẹp hơn mình rất nhiều.

- Cô rốt cuộc đã đi đâu vậy? Tôi thấy khí sắc của cô hình như tốt hơn lần trước rất nhiều, cứ như là trời với đất vậy. Cô đi đến chỗ nguy hiểm nào vậy, nói đi, tôi cũng muốn đi đến chỗ đó.

Tô Tĩnh Văn nói.

Ninh Khinh Tuyết đưa cho Tô Tĩnh Văn một cốc cà phê, gật gật đầu nói:

- Những ngày đó là những ngày hạnh phúc nhất của tôi, mặc dù trước khi cảm thấy hạnh phúc thì tôi đã phải trải qua cảm giác sợ chết khiếp, nhưng nghĩ lại những hạnh phúc đó, tôi cảm thấy cũng rất đáng, tôi không hối hận, hôm nay tôi gọi cô đến đây là để cảm ơn cô, nhưng cũng có thể nói là cô đã cứu tôi một mạng.

Tô Tĩnh Văn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Ninh Khinh Tuyết, mình đã cứu cô ấy lúc nào nhỉ?

- Cái này cho cô, lần trước cô tặng tôi ba hạt ngọc, tôi rất cảm ơn, sợi lắc tay này coi như tôi tặng lại cô.

Ninh Khinh Tuyết nói rồi lấy lắc tay ra đưa cho Tô Tĩnh Văn.

- Cái lắc tay đẹp quá.

Tô Tĩnh Văn vừa nhìn thấy cái lắc tay này đã biết ngay đây là một thứ quý giá, mười hai hạt ngọc tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu, thậm chí là bình tâm trở lại.

- Mua ở đâu đấy? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tô Tĩnh Văn mặc dù biết chiếc lắc tay này rất đẹp, nhưng cũng không thể đáng giá bằng ba hạt ngọc mà cô tặng cho Ninh Khinh Tuyết, nhưng dù sao thì cô vẫn rất thích cái lắc tay này.

Ninh Khinh Tuyết lắc đầu

- Cái này không phải là mua, là Diệp Mặc làm cho tôi, đây là một chuỗi pháp khí, vì ba hạt ngọc lần trước cô cho tôi tôi đã dùng hết rồi, nên tặng lại chuỗi pháp khí này cho cô.

- Cái gì?

Tay Tô Tĩnh Văn run rẩy, cái lắc trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất.

Khó trách được cái lắc tay lại có sự bình tâm quen thuộc, hóa ra không ngờ đây lại là đồ mà Diệp Mặc làm, cái lắc tay này chắc chắn phải quí hơn rất nhiều so với ba hạt ngọc mà cô đưa cho Ninh Khinh Tuyết.

Trong lòng Tô Tĩnh Văn lại dấy lên một cảm giác gì đó, biết rõ rằng cái lắc này có giá trị hơn rất nhiều so với ba hạt ngọc mà cô tặng Ninh Khinh Tuyết, nhưng trong lòng cô lại có cảm giác không tự nhiên, có cái gì đó không thoải mái.

Lần trước, trước khi Ninh Khinh Tuyết rời đi, chính mình còn bảo cô ấy bảo Diệp Mặc giúp mình làm pháp khí, nhưng bây giờ đã có thứ đồ đó trong tay rồi, cô lại cảm thấy có gì đó thiêu thiếu.

Lúc trước mình đưa cho Ninh Khinh Tuyết ba hạt ngọc thô ráp, nhưng đó cũng là vật cảm ơn mà Diệp Mặc tận tay tặng mình, hơn nữa là thứ mà Diệp Mặc cố tình làm cho cô.

Nhưng Tô Tĩnh Văn lại nghĩ lại, cái lắc này cũng là Diệp Mặc đặc biệt làm giúp cô mà, nhưng sao mình lại cảm thấy không thích như lúc ban đầu nhỉ? Có lẽ là do cái lắc này là do Ninh Khinh Tuyết nhờ Diệp Mặc làm giúp cô, nhưng như thế thì cũng có khác gì nhau đâu.

- Tĩnh Văn?

Ninh Khinh Tuyết nhìn thấy Tô Tĩnh Văn hơi run rẩy, liền gọi tên cô.

- Ah...

Tô Tĩnh Văn đã lấy lại được tinh thần, cầm chiếc lắc đeo lên tay còn lại, cũng không tháo chiếc lắc chỉ có hai hạt ngọc ra, lúc này mới cười cười nói với Ninh Khinh Tuyết:

- Cảm ơn cô, Khinh Tuyết, cô đã gặp Diệp Mặc rồi sao?

Ninh Khinh Tuyết nghe thấy Tô Tĩnh Văn nói đến Diệp Mặc, khuôn mặt cô tỏ ra hạnh phúc.

- Ừ, lần này tôi đi tìm anh ấy, hôm qua chúng tôi còn ở cùng nhau, anh ấy nói sẽ đến tìm tôi nhanh thôi.

Tô Tĩnh Văn chần chừ một lát, rồi mới lên tiếng:

- Nếu Diệp Mặc trở về rồi, cô có thể dẫn anh ấy đến nhà tôi chơi không? Mẹ tôi vẫn luôn muốn cảm ơn ơn cứu mạng của anh ấy, nên...

Ninh Khinh Tuyết không chút do dự đáp:

- Được chứ, Diệp Mặc về rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy, nhưng, tôi nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý thôi.

- Cái đó làm sao cô biết được? Tôi nghĩ Diệp Mặc là người rất có chủ kiến, suy nghĩ của anh ấy không bị ảnh hưởng của người khác.

Tô Tĩnh Văn nói là thật, cũng không thể nói cô hoàn toàn không biết gì về Diệp Mặc, thậm chí trước khi Ninh Khinh Tuyết đi Long Thần, cô còn cảm thấy mình hiểu Diệp Mặc hơn Ninh Khinh Tuyết. Hơn nữa, cô còn biết Ninh Khinh Tuyết và Diệp Mặc kỳ thực là bằng mặt mà không bằng lòng.

Ánh mắt Ninh Khinh Tuyết có chút hoài niệm, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Bởi tôi biết, anh ấy sẽ không cự tuyệt lời đề nghị của tôi.