Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2068: Phía sau của Thánh môn

Nếu như không có Đài sen chín cánh, Cơ Tích có lẽ sớm đã hóa thành bã vụn trong lốc xoáy không gian kia rồi. Nhưng cô trong Đài sen chín cánh, Đài sen chín cánh vốn dĩ cũng là một pháp bảo cao cấp, cho dù trong hư không quay cuồng, cũng không có nửa phần trì trệ, cũng không có chút mảy may hư hỏng gì. Dùng chớp mắt cái hết một nghìn tỉ dặm để hình dung Đài sen chín cánh lúc này, thì không thể thích hợp hơn được nữa.



Ngục môn sơn trong Thần nữ Thánh môn nằm ngoài rìa của Thần nữ Thánh môn, trong này thần linh khí thiếu thốn, tứ phía đều là khí tức pha tạp và hỗn loạn, không có lợi cho tu luyện, đồng thời cũng bất lợi nếu ở lâu. Trong Ngục môn sơn có một quả đồi cực thấp, một lối đi nhỏ hẹp thông vào trong nơi sâu nhất của quả đồi này.

Quả đồi trong Ngục môn sơn này chính là nơi giam cầm những đệ tử chịu tội của Thần nữ Thánh môn, vì trong quả đồi này lúc nào cũng sẽ chịu âm hỏa thiêu cháy âm hồn, hơn nữa vì Thần linh khí quá thiếu thốn, không có bất kỳ cách nào chống cự được với sự thiêu đốt của âm hỏa này. Cách duy nhất, chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng sự giày vò này.

Những người bị nhốt trong này, chỉ có thể trừng mắt nhìn thần hồn của mình càng lúc càng yếu đi, nguyên khí và thần thức càng lúc càng héo hon, đến cuối cùng, cũng chỉ có thể thần hồn câu diệt. Chết thì chết rồi, nhưng trước khi chết, còn phải chịu đựng sự đau đớn thống khổ này. Sự đau đớn khi âm hỏa thiêu đốt thần hồn, cũng không phải là Tiên nhân bình thưởng có thể chịu đựng được.

Cho dù là Thánh đạo giới hoàn hảo vô khuyết, Ngục môn sơn của Thần nữ Thánh môn cũng là một trong những lao ngục cay độc nhất.

Lúc này bên ngoài Ngục môn sơn, Mục Tiểu Vận khóe mắt có chút đỏ hoe, cô biết sư phụ của mình đang chịu liên lụy của cô, bây giờ bị sư bá kiếm cớ nhốt trong Ngục môn sơn.

- Xin lỗi, sư phụ. Là đệ tử làm liên lụy đến sư phụ rồi.

Mục Tiểu Vận sau khi vào trong Ngục môn sơn thăm sư phụ của mình, chắp tay nhỏ giọng đứng bên ngoài nói. Cô nhìn thấy sư phụ của mình bị tra tấn như vậy, trong lòng quả thực cực kỳ khó chịu.

Bên tai Mục Tiểu Vận truyền đến giọng nói yếu ớt của Lam Ỷ Lan:

- Tiểu Vận, con không cần phải áy náy, chưởng môn cho phép con đến thăm ta, ta cũng đã rất vui rồi. Huống chi, chưởng môn cũng khai ân với ta rồi, ta cũng chỉ là bị giam trong này trăm năm mà thôi. Trong này ta có thể lắng nghe đạo âm của mìh. Tiểu Vận, ta rất mong con có thể sớm ngày gặp được chồng mình, nhưng chỉ cần ta vẫn còn sống, thì con đừng một mình rời khỏi Thánh môn, nếu không con mãi mãi không còn hi vọng. Mặc dù con là Thánh nữ bị Thánh môn đối đãi nghiêm khắc nhất, nhưng dù gì cũng là Thần nữ. Địa vị của Bế Nguyệt trong nội môn thấp kém, con chiếu cố đến nó giúp ta, đừng để người khác ức hiếp nó.

Mục Tiểu Vận nghẹn ngào nói:

- Vâng, đệ tử ghi nhớ trong lòng.

Cô không nghe ra ý ngoài lời của sư phụ, ý ngoài lời đó chính là, bà ấy nếu như không còn nữa, thì mau chóng đi đi. Lam Ỷ Lan sở dĩ không nói thẳng, là bà sợ những lời của mình đều bị người ta nghe thấy hết. Đương nhiên còn có một điều bà lo lắng là, Tiểu Vận cho dù có đi xa đi nữa, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Thần nữ Thánh môn. Bà tin rằng mình chỉ cần còn sống, chưởng môn cũng sẽ không làm gì Tiểu Vận. Nếu như bà chết rồi, Tiểu Vận cũng thê thảm. Bảo Tiểu Vận đi nhanh một chút, cũng chỉ là một tia hi vọng mà thôi, tia hi vọng này cũng như không có.

- Ừm, con đi trước đi, khí tức trong này hỗn loạn quá, không tiện ở lâu.

Lam Ỷ Lan lại yếu ớt nói.

Mục Tiểu Vận còn chưa kịp trả lời, một đường hào quang nhanh đến nổi dường như còn có thể xé rách không gian bỗng nhiên từ phía ngoài của Ngục môn sơn vọt đến, xông vào trong hẻm núi phía rìa Ngục môn sơn.

Ánh sáng đó vô cùng khiếp người, mang theo một chút đạo vận. Lúc này Mục Tiểu Vận cũng đã là tu vi Đại Chí tiên rồi, mặc dù cô bị đối xử không công bằng trong Thần nữ Thánh môn, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì. Đường ánh sáng này mang theo khí tức khiếp người, rõ ràng là pháp bảo cao cấp không nghi ngờ.

Mục Tiểu Vận tính tình mềm yếu, chấp niệm duy nhất chính là muốn nhìn thấy chồng của mình là Diệp Mặc, những thứ khác cũng không quá mức để ý. Lúc này cho dù cô biết thứ vừa nãy hạ xuống là pháp bảo cao cấp, cũng không gấp rút xông đến, mà lại đạp lên phi kiếm cẩn thận tiến gần nơi mà pháp bảo kia vừa hạ xuống.



Cùng lúc đó, trong Tông chủ điện của Thần nữ Thánh môn, vài người con gái đang ngồi ngay ngắn ở hai bên, ngồi giữa là người con gái áo tím. Người con gái áo tím đó chính là tông chủ của Thần nữ Thánh môn, Cơ Tâm Dật.

- Oanh Hoài, cô nói xem ý của cô thế nào. Tiểu Vận bây giờ còn mới là Đại Chí tiên trung kỳ, cho dù đến Tiên vương rồi, với tư chất của Mục Tiểu Vận, cũng cần phải hơn trăm năm. Đại nhật Thần sơn kia cũng quá gấp rút rồi, Thần nữ Thánh môn chúng ta cũng đã đáp ứng yêu cầu của bọn họ rồi, còn muốn như nào nữa? Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn chúng ta lại không đáng bao nhiêu tiền như vậy sao?

Người con gái áo tím hừ lạnh một tiếng, rõ ràng có chút khó chịu.

Oanh Hoài chính là vị Thánh đế đề nghị Mục Tiểu Vận làm Thánh nữ, hơn nữa Lam Ỷ Lan bị giam trong Ngục môn sơn cũng là do cô ta làm trò. Cô ta vốn dĩ là vì mẹ và sư tổ của Lam Ỷ Lan thất thân nên coi thường Lam Ỷ Lan. Bây giờ Lam Ỷ Lan lại thu nhận một đệ tử thất thân, đối với cô ta mà nói, Lam Ỷ Lan bôi đen Thần nũ Thánh môn, làm ô uế Thần nữ Thánh mon, cô ta lại càng muốn đưa Lam Ỷ Lan vào chỗ chết.

Lúc này thấy tông chủ hỏi đến, mau chóng kính cẩn nói:

- Tông chủ, mấy năm nay Thần nữ Thánh môn chúng ta xuống dốc không phanh, còn Đại nhật Thần sơn lại quật khởi mạnh mẽ, nếu như Húc Nguyệt Thánh đạo còn xuống dốc hơn chúng ta, thậm chí đến sơn môn cũng trở thành một đống phế tích, cũng khó trách Đại nhật Thần sơn hung hăng càn quấy.

Lúc trước Hỗn nguyên đại chiến cũng không lan đến Húc Nguyệt Thánh đạo, cũng không có ai dám đánh đến địa bàn của Húc Nguyệt Thánh đạo. Húc Nguyệt Thánh đạo bị hủy diệt, đoán chừng cũng liên quan đến Đại nhật Thần sơn?

Một người con gái tu vi Hóa đạo lạnh nhạt chen vào một câu.

Oanh Hoài không nhanh không chậm nói:

- Nam Sương sư tỷ nói không sai, tương truyền Húc nguyệt Thánh đạo có đệ tử tên Đoan Mộc Cữu Cách, Đoan Mộc Cữu Cách thiên tư xuất sắc, không ai có thể sánh cùng, gã trong Húc nguyệt Thánh đạo trong mấy vạn năm ngắn ngủi liền thành tựu Hỗn nguyên đại đạo vô thượng, sau đó tự mình rời khỏi Húc nguyệt Thánh đạo, tự mời mở ra một kết giới kết nối U minh.

- Lúc trước hung thủ bị nghi ngờ tiêu diệt Húc nguyệt Thánh đạo lớn nhất chính là Đại nhật Thần sơn, còn Đại nhật Thần sơn sau khi tiêu diệt Húc nguyệt Thánh đạo rồi, cũng không có hành động gì khác. Bọn họ sở dĩ nhẫn nại đến bây giờ, chính là sợ Đoan Mộc Cữu Cách quay về mà thôi, Đoan Mộc Cữu Cách trước giờ chưa từng quay về Húc nguyệt Thánh đạo, chắc hẳn Đoan Mộc Cữu Cách đã xảy ra chuyện gì đó trong khi mở thông đạo U minh, điều này khiến Đại nhật Thần sơn không còn kiêng kỵ, lại động thủ với Thần nữ Thánh môn chúng ta lần nữa.

Người con gái Oanh Hoài gọi là Nam Sương lại đứng lên, nhìn người con gái áo tím nói:

- Tông chủ, Thần nữ Thánh môn chúng ta bất luận thế nào cũng là đệ nhất tông môn của Thánh đạo giới, cho dù thực lực không bằng Đại nhật Thần sơn bí ẩn kia, nhưng muốn chúng ta dâng Thánh nữ lên cho Đại nhật Thần sơn, chẳng phải là muốn Thánh môn chúng ta mất mặt sao? Đại nhật Thần sơn đó cho dù có lợi hại đi nữa, Thần nữ Thánh môn cũng không sợ bọn họ. Năm đó Húc nguyệt Thánh đạo không sợ bọn họ, còn cướp chữ Húc của bọn họ, Thần nữ Thánh môn cũng không cần phải sợ bọn họ.

Lời này của Nam Sương cũng không có chút khách khí gì, địa vị của tông chủ và Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn cực cao, nói những lời này với tông chủ, cũng là cùng vô lễ rồi.

Tông chủ áo tím cau mày một chút, cũng không nói câu gì, người con gái tên Oanh Hoài hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Nam Sương sư tỷ, cô biết rõ Mục Tiểu Vận chỉ là tạm thời làm Thánh nữ, sở dĩ chọn cô ấy làm Thánh nữ, chỉ là vì muốn cô ấy ở Thần nữ phong đầy trăm năm, có tư cách trở thành vật hiến thân của Thần nữ Thánh môn chúng ta mà thôi. Cái này gọi gì là mất mặt? Hơn nữa, cô nói với tông chủ như vậy, quá không có tôn ti trật tự gì cả?

Dừng lại một chút, cô lại bổ sung thêm:

- Hơn nữa, Thần nữ Thánh môn chúng ta là đệ nhất tông môn trong Thánh đạo giới, cô thực sự cho rằng thực lực của chúng ta là mạnh nhất sao? Đệ nhất tông môn của chúng ta là do Thanh Thánh nữ hi sinh vì Thánh đạo giới mà có. Cũng không phải thực lực của chúng ta cường đại như vậy, Nam Sương sư tỷ, cô biết Đại nhật Thần sơn có bao nhiêu Đạo nguyên Thánh đế không? Nếu như không có thực lực nhất định, cô cho rằng bọn họ có thể tiêu diệt được Húc nguyệt Thánh đạo sao?

Nam Sương lại là người có tính tình ngay thẳng, nghe thấy Oanh Hoài nói vậy, cũng lạnh lùng đáp:

- Oanh Hoài, ý đồ kia của cô tôi không biết sao. Bất luận cô có xích mích gì với Ỷ Lan sư muội hay không, nhưng nếu như đã chọn Tiểu Vận là Thánh nữ, thì nên coi là Thánh nữ thực sự của Thần nữ Thánh môn chúng ta, chứ không phải là lấy đi giao cho Đại nhật Thần sơn. Thực lực của Đại nhật Thần sơn có lẽ quả thực mạnh hơn chúng ta rất nhiều, nhưng Vương Nam Sương tôi thà là ngọc vỡ, chứ không đồng ý tặng Thánh nữ đi.

Một Dục đạo Thánh đế mặc quần áo màu xanh đứng ra khuyên giải nói:

- Oanh Hoài sư tỷ và Nam Sương sư tỷ đều là muốn tốt cho Thánh môn chúng ta, mọi người ngồi xuống nói chuyện tử tế đi, nghe ý kiến của tông chủ ra sao.

Nam Sương trong lòng thầm than, cũng không nói gì thêm, mà lại ngồi xuống. Cô làm sao còn không biết ý tứ của tông chủ chứ, lúc trước hồn đèn của Cơ Tích còn chưa tắt, vẫn còn chút ánh sáng, nhưng tông chủ lại tự ý lấy chút ánh sáng còn lại trong hồn đèn đi. Cưỡng ép thắp sáng hồn đèn của Mục Tiểu Vận, hơn nữa còn dùng nửa phần hồn của Mục Tiểu Vận nữa. Điều này chứng tỏ là muốn Mục Tiểu Vận thay mặt Cơ Tích đến Đại nhật Thần sơn tế điện mà thôi. Nhưng đáng tiếc là thực lực của cô quá thấp, tu vi Hóa đạo của cô, cho dù trong Thần nữ Thánh môn cũng chẳng là gì.

Cô tin rằng Ỷ Lan sư muội cũng đoán ra chút ít, cho nên mới cố gắng ngăn cản Tiểu Vận làm Thánh nữ. Đáng tiếc là tông chủ quyết tâm bảo trụ Cơ Tích, hi sinh một Mục Tiểu Vận đã mất đi trinh tiết, đối với tông chủ mà nói có lẽ lại càng bằng lòng hơn. Nếu không Thần nữa Thánh môn có nhiều đệ tử như này, người có tư chất ưu tú không biết có bao nhiêu, làm sao lại cố ý chọn Mục Tiểu Vận mới chỉ đến tu vi Đại Ất tiên? Hơn nữa chọn đệ tử khác, tu vi kém nhất cũng là trên cấp Tiên vương rồi, làm gì cần tu luyện thêm đến Tiên vương nữa?

- Đại nhật Thần sơn lần này cần Thánh nữ của Thần nữ Thánh môn chúng ta, cũng không phải là không đền bủ tổn thất chút nào. Bọn họ bây giờ còn không dám làm gì với Thần nữ Thánh môn chúng ta, nhưng thực lực của chúng ta bây giờ không bằng Đại nhật Thần sơn, chúng ta cũng không thể đắc tội với Đại nhật Thần sơn được. Oanh Hoài, cô đến thương lượng với Đại nhật Thần sơn một chút, bảo bọn họ đợi Thánh nữ của chúng ta đến Vị tiên rồi tính sau.

Tông chủ áo tím trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi nói.

Nói xong cô nhìn Vương Nam Sương nói:

- Nam Sương, ta không phải muốn giao Thánh nữ cho Đại nhật Thần sơn, bây giờ chúng ta có thể kéo dài thì cứ kéo dài. Có lẽ trăm năm sau, chuyện sẽ có thay đổi gì đó. Nếu không vì do ta, Thần nữ Thánh môn bị diệt môn, Cơ Tâm Dật ta là người có tội lớn nhất với Thần nữ Thánh môn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Vâng, tông chủ.

Oanh Hoài mau chóng lên tiếng đáp.

Vương Nam Sương lại thở dài một tiếng, cũng chỉ có thể khom người đáp lời.