Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 2055: Lối vào Vô Định

Dưới đáy Hắc Hồ tổng cộng chỉ có 24 viên Lôi Hải Thần Châu, Diệp Mặc liền lúc lấy ra 12 viên. Số Lôi Hải Thần Châu này còn là do Diệp Mặc luyện hóa, cũng chẳng liên quan gì đến những người trong này, có thể nói Diệp Mặc cũng làm hết sức có thể rồi.

Mặc dù phần lớn mọi người đều tin lời Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc vẫn cảm nhận được một đường thần thức âm lãnh quét lên người hắn. Cho dù đường thần thức đó có mơ hồ đi nữa, cũng không thoát khỏi sự cảm nhận của Diệp Mặc. Diệp Mặc như không có chuyện gì, giống như không cảm nhận được, cũng không dùng thần thức quét lại.

- Nếu như Diệp đạo hữu kia bằng lòng phân chia Lôi Hải Thần Châu, thì ý của tôi như này, Lôi Hải Thần Châu này cứ đễ trên người Diệp đạo hữu, đợi sau khi chúng ta bài trừ phong ấn Vô Định Cốc rồi, xem công lao của người nào là lớn nhất thì đưa cho người đó. Nếu như mỗi người một viên, Lôi Hải Thầ Châu cũng mất đi giá trị vốn dĩ của nó.

Mộc Mậu Thánh đế có chút thất vọng đứng ra nói.

Lôi Hải Thần Châu chỉ có 24 viên, hơn nữa Diệp Mặc còn nói uy lực của 24 viên này tầm thường. Gã tin Diệp Mặc, nếu như không phải uy lực tầm thường, thì Diệp Mặc sẽ không lấy ra 12 viên Lôi Hải Thần Châu.

Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên ngược lại cũng không tệ, đáng tiếc là một thứ không có đáy. Hồ lô có tốt đi nữa, nếu như không có đáy, thì cũng là thứ không hoàn chỉnh. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Vân Lý Thánh đế cũng đã tỉnh táo lại, y nhìn hồ lô không đáy trong tay mình trong lòng thở dài. Hồ lô này quả thực đúng như một cái chân gà, ăn vào thì vô vị nhưng bỏ đi thì lại tiếc. Mình lấy cũng không có tác dụng gì nhiều, còn khiến người khác ghen ghét đố kỵ nữa.

- Tôi nghĩ thứ này cũng chẳng có tác dụng gì nhiều …

Lời của Vân Lý Thánh đế còn chưa dứt, thì Cơ Tích liền bước lên một bước khom người kính cẩn nói với Vân Lý Thánh đế:

- Vân Lý tiền bối, vãn bối có chút hứng thú với cái hồ lô này, vãn bối muốn dùng một viên Tử Âm Thần Tuyền Châu để đổi. Nếu như tiền bối không muốn, vậy coi như tôi chưa nói gì.

Lúc trước Cơ Tích bị trọng thương, bị cuốn lên trên mặt hồ màu tím trong hố quyền khổng lồ. Sau đó sau khi vết thương của cô phục hồi lại, kiểm tra nửa ngày mới biết nước suối màu tím kia không ngờ là Tử Âm Thần Tuyền. Tử Âm Thần Tuyền sau khi được cô hấp thu xong, lại tìm được một viên Tử Âm Thần Tuyền Châu trong tuyền trì.

- Cô có Tử Âm Thần Tuyền Châu? Tôi đương nhiên là muốn rồi.

Vân Lý Thánh đế không chút do dự mau chóng đưa cho Cơ Tích. Nếu như hồ lô trong tay hoàn hảo vô khuyết, cho dù là liều mạng. Vân Lý Thánh đế cũng không thể nào đưa hồ lô này cho người khác.

Tác dụng của Tử Âm Thần Tuyền Châu còn lớn hơn nhiều so với Tử Âm Thần Tuyền, có thể cường hóa thần thông, cải tạo lục mạch. Vân Lý Thánh đế thậm chí còn nghi ngờ Cơ Tích không biết tác dụng chủ yếu của Tử Âm Thần Tuyền Châu, nên mới đổi cho y.

Bây giờ Diệp Mặc căn bản cũng không dám lấy hồ lô, một khi hắn lấy hồ lô, thì người khác sẽ nghi ngờ đáy hồ lô đang có trên người hắn. Bây giờ hắn thấy Cơ Tích dùng Tử Âm Thần Tuyền Châu đổi lấy hồ lô, lập tức nói:

- Các vị, tôi có cách tìm được lối vào Vô Định Cốc.

Mọi người lập tức bị câu nói của Diệp Mặc gây chú ý, Diệp Mặc không đợi đám người hỏi thăm liền nói:

- Tôi là một tông sư Tiên trận cao cấp, chỉ cần cho tôi thời gian, tôi chắc chắn có thể tìm được lối vào của Vô Định Cốc, cho dù không phá được phong ấn này, cũng có thể tìm được cách mở phong ấn này ra. Tôi chỉ có một điều kiện, tôi có một bình xanh …

Diệp Mặc còn chưa nói xong, thư sinh mặt trắng kia lập tức biến ảo thành một đường ánh sáng trắng biến mất. Gã cũng biết ý tứ của Diệp Mặc, bình xanh căn bản không phải của Diệp Mặc. Diệp Mặc bây giờ muốn bình xanh trên người gã, ý này cũng quá rõ ràng, chính là muốn đổi hồ lô không đáy kia với Cơ Tích. Y mặc dù chạy trốn, nhưng trong lòng vẫn sợ có Hóa đạo Thánh đế đuổi theo, một khi Hóa đạo Thánh đế đuổi theo gã, thì bây giờ gã cũng chưa chắc có thể chạy trốn được.

Đúng là con cáo già gian ác, Diệp Mặc nhìn thấy mình còn chưa nói xong mà tên thư sinh kia đã chạy trốn rồi, hắn cũng không làm gì được, tu vi của hắn cũng không thể nào ngăn đối phương chạy trốn.

Vốn dĩ Diệp Mặc muốn dùng bình xanh là thù lao để hắn mở sơn cốc này, nhưng bây giờ tên thư sinh kia chạy trốn rồi, hắn đằnh phải nói:

- Tôi sở dĩ đánh lén gã, là vì bình xanh của tôi bị tên đó cướp đi mất. Vốn dĩ tôi định nói nhờ mọi người giúp một tay, nhưng thằng ranh này trốn nhanh quá.

Vẻ mặt Mộc Mậu Thánh đế có chút xấu hổ nói:

- Là tôi không để ý, nhưng Diệp đạo hữu yên tâm, lần sau gặp lại người này, chỉ cần anh muốn chúng tôi ra tay giúp đỡ, thì Mộc Mậu tôi nhất định sẽ không có chút do dự.

Những Thánh đế còn lại ai ai cũng đồng ý với Mộc Mậu Thánh đế, chỉ cần lần sau Diệp Mặc cần bọn họ giúp đỡ, thì bọn họ chắc chắn sẽ ra tay.

Diệp Mặc vẻ mặt tươi cười ôm quyền cảm ơn, chỉ có điều trong lòng hắn lại thấy những người này đang nói láo, Vô Định Cốc mở rồi, mọi người phát tài rồi, có người còn nhớ chuyện giúp hắn mới là chuyện lạ. Khi hắn một mình, không cướp đồ trên người hắn cũng là chuyện tốt lắm rồi.

Hắn cũng không nói sau khi tìm được lối vào rồi, hắn muốn chia nhiều một chút. Vì hắn biết lời này nói ra cũng là vô ích, một khi mọi người nhìn thấy đồ tốt rồi, cũng chẳng có ai muốn đưa cho hắn. Cái này hoàn toàn khác với chuyện lúc trước hắn ở trong Trát Khuê bí cảnh trong Trát Khuê Tiên Thành, lúc đó, hắn có thực lực mà nói chuyện, còn bây giờ, thì hắn không có thực lực để nói chuyện.

Cơ Tích cũng vô cùng thất vọng, cô biết rõ Diệp Mặc tinh thông trận pháp, rất có thể tìn được lối vào Vô Định Cốc. Chính vì như vậy, cô mới quanh co vòng vèo muốn đổi hô lô không đáy vô dụng kia. Mục đích chính là muốn nhắc nhở Diệp Mặc lấy cái bình xanh của thư sinh kia về, đáng tiếc là tên thư sinh đó phản ứng quá nhanh, đã chạy thoát mất rồi.



Diệp Mặc bắt đầu tìm kiếm phong ấn lối vào Vô Định Cốc, những người còn lại đều chú ý chờ đợi ở cửa cốc. Cũng có người không tin Diệp Mặc là một tông sư Tiên trận lắm, nhưng bây giờ ngoài Diệp Mặc ra, bọn họ cũng chỉ có cách cố gắng tấn công mà thôi.

Diệp Mặc biết rõ tìm được lối vào của Vô Định Cốc rồi, cũng không phải là đồ của một mình hắn, nhưng hắn vẫn muốn tìm ra. Hắn thu hoạch trong Thần Phần Vực cũng không ít, thứ duy nhất không thu hoạch được chính là Thần Linh Thảo và Đạo Quả. Nếu như mở Vô Định Cốc rồi, nói không chừng bên trong có rất nhiều Thần Linh Thảo và Đạo Quả nữa.

Bây giờ hắn cần phải tăng thêm thực lực, nếu như không có tài nguyên, cho dù hắn có trận bàn thời gian đi nữa, thực lực tăng cao cũng là có hạn. Hơn nữa, một khi hắn tìm thấy phong ấn lối vào rồi, với loại phong ấn như Vô Định Cốc này, một mình hắn đoán chừng cũng không mở ra nổi.

Từng trận kỳ được Diệp Mặc ném ra, một số dao động trận pháp bị Diệp Mạc bắt được. Khi Diệp Mặc nhìn thấy từng đường sóng gợn trận kỳ, hắn lập tức giật mình. Hắn cảm thấy một cảm giác cực kỳ quen thuộc, hắn lại lần nữa nhìn thấy một thủ pháp bày trận mới, rõ ràng thông qua đạo vận trận văn để bố trí trận pháp, cái này trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Nhưng những thứ này không phải nguyên nhân hắn khiếp sợ, là vì hắn nhìn thấy bóng dáng Thái Sơ Thần Văn trong những trận văn này. Chỉ trong tích tắc, Diệp Mặc đột nhiên hiểu ra, Thái Sơ Thần Văn chính là do Vô Định lão nhân để lại.

Chính vì vậy, cho nên Vô Định Cốc mà Vô Định lão nhân bố trí mới có loại trận văn tương tự như này. Hắn cảm thấy những trận văn này, cũng không liên quan gì đến trình độ trận pháp, mà là vì hắn lĩnh ngộ được hai đường Thái Sơ Thần Văn kia.

Diệp Mặc trong lòng bắt đầu hối hận, hắn đột nhiên không muốn tiếp tục phá trận nữa, nơi này đến lức đó một mình hắn đến thì tốt rồi, có thể thi triển thần thông đáng sợ của Thái Sơ Thần Văn, trong Vô Định Cốc có kỳ ngộ lớn như nào đây?

Thủ pháp của Diệp Mặc vừa mới dừng lại, thì lời của Mộc Mậu Thánh đế đã truyền đến:

- Diệp đạo hữu quả nhiên bản lĩnh, chúng tôi tìm mấy ngày rồi, đều không cảm nhận được chút dao động trận pháp nào. Diệp đạo hữu chỉ tốn có nửa ngày, chúng tôi đã cảm nhận được dao động trận pháp rồi. Xem ra phong ấn của Vô Định Cốc được mở ra, là có cơ hội rồi.

Nghe thấy Mộc Mậu Thánh đế nói vậy, Diệp Mặc biết lão hồ ly này đã nhìn thấy hắn vừa rồi có chút do dự. Nếu như hắn không tiếp tục, chắc chắn sẽ dẫn đến đánh nhau, hắn chỉ có thể tiếp tục tìm phong ấn lối vào.

Một ngày sau, dao động trận pháp của Vô Định Cốc càng lúc càng rõ ràng hơn, cho dù là người không tinh thông trận pháp cũng biết được, Diệp Mặc cho dù không phá nổi trận pháp này, muốn tìm được lối vào phong ấn này, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lại một ngày nữa, Diệp Mặc dừng bố trí trận kỳ, một lốc xoáy trận pháp cực nhạt xuất hiện trước mắt mọi người. Sắc mặt Diệp Mặc bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì lại không bình tĩnh chút nào. Đừng nhìn hắn tìm ra lốc xoáy trận pháp này, nhưng trong lòng hắn biết rõ, những lốc xoáy trận pháp này là do nhiều trận văn hình thành nên, chứ không phải là lốc xoáy thực sự.

Loại trận pháp này, nếu như không hiểu Thái Sơ Thần Văn, muốn phá giải nó tuyệt đối không thể làm được. Trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, khi hắn lĩnh ngộ hai đường Thái Sơ Thần Văn kia dường như cũng không khó khăn lắm, tại sao hai đường Thái Sơ Thần Văn đó đã có trong đó vô số năm rồi, đều không có ai lĩnh ngộ?

Nếu nói người khác căn bản không để ý đến hai đường Thái Sơ Thần Văn đó, Diệp Mặc tuyệt đối không tin, uy lực của hai đường Thái Sơ Thần Văn đó Diệp Mặc cũng đã thử nghiệm nhiều lần, tuyệt đối là thần thông cao cấp.

Lúc này trận pháp lốc xoáy cũng ra rồi, tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ cần tấn công trận pháp lốc xoáy này, thì phong ấn lối vào Vô Định Cốc sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.

- Ha ha, Diệp đạo hữu quả nhiên kinh tài diễm diễm, trình độ trận pháp không ngờ đã đạt trên mức này. Nếu như không phải Diệp đạo hữu, chúng tôi chắc chắn sẽ không tìm thấy lối vào này. Tiếp theo là chúng tôi tấn công lối vào này. Diệp đạo hữu có thể nghỉ ngơi một chút. Đương nhiên 12 viên Lôi Hải Thần Châu kia của Diệp đạo hữu cũng không cần phải lấy ra nữa, thứ đó nên là đồ của Diệp Mặc lấy được.

Mộc Mậu Thánh đế cười ha hả, ngay lập tức bước đến lối vào trận pháp lốc xoáy cực nhạt kia.

Có thể không xuất lực, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không ra tay. 12 viên Lôi Hải Thần Châu hắn phải lấy ra kia không ngờ cũng không cần lấy ra nữa. Điều này khiến Diệp Mặc có chút im lặng. 12 viên châu này vốn dĩ là giả, người khác nếu muốn lấy, thì hắn cũng sẽ không hà tiện keo kiệt.

Lố vào trận pháp được tìm thấy, trong này cộng thêm cả Diệp Mặc là mười vị Thánh đế, cho dù Diệp Mặc không ra tay, thì chín vị Thánh đế còn lại cùng tấn công phong ấn lối vào này, dù sao phong ấn lối vào này cũng là do Hỗn Nguyên Thánh đế bố trí, cuối cùng cũng sẽ bị phá giải.

Diệp Mặc đứng một bên nhìn chín vị Thánh đế này ra tay, Cơ Tích là người hắn quen thuộc nhất, nhưng hắn cũng biết những Thánh đế động thủ phá phong ấn lối vào trong này cũng không có một ai xuất bản lĩnh thực sự của mình ra, thậm chí đến pháp bảo thực sự của mình cũng sẽ không lấy ra.

Ánh sáng của các loại thần thông đập lên phong ấn lối vào cực nhạt kia, lối vào đó dậy lên từng trận gợn sóng đạo vận. Những đường vân này trong không gian cực kỳ cố định vang lên những tiếng kèn kẹt, có thể thấy phong ấn lối vào này cũng rất chắc chắn. Hơn nữa một số sóng gợn bị đánh vỡ mau chóng khôi phục lại, chỉ là vì người đánh quá nhiều, tốc độ lành lại hơi chậm chút mà thôi. Nhìn thấy vậy, Diệp Mặc trong lòng yên tâm hơn một chút, nếu như là một mình hắn, cho dù hắn tìm được nơi này, cũng tuyệt đối không thể nào phá được hong ấn lối vào này.

Lối vào có chắc chắn đi nữa dưới sự dốc sức tấn công của chín vị Thánh đế, rõ ràng cũng có vẻ lung lay sắp đổ rồi. Lốc xoáy sóng gợn cực nhạt kia cuối cùng cũng dần dần rõ ràng hơn.

Lại một ngày một đêm nữa trôi qua, lối vào lốc xoáy kia cuối cùng vang lên những tiếng răng rắc, sau đó một tiếng gào rú đáng sợ truyền đến.