Diệp Mặc sao có thể đưa đáy hồ lô cho đối phương được, nếu như hắn đưa, thì đối phương thực sự đã lấy được Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên rồi còn gì nữa.
- Tôi quả thực cũng giống anh, tôi muốn có cái hồ lô không đáy kia của anh, anh ra giá đi.
Diệp Mặc thấy thư sinh mặt trắng kia bắt đầu đàm phán, lập tức biết gã không ăn nổi hai người mình và Thần nữ váy vàng kia. Chủ yếu là Đài sen chín cánh của Thần nữ váy vàng kia quá sắc bén, mặc dù Diệp Mặc chưa từng thử sự lợi hại của Đài sen chín cánh đó, nhưng có thể cảm nhận được, đó cũng không phải thứ tầm thường.
Thư sinh kia cười khẩy một tiếng, căn bản cũng không thèm để ý đến Diệp Mặc, quay người nhìn về phía Thần nữ váy vàng kia nói:
- Cơ Tích, tôi cho cô bình xanh, cô đi đâu tùy cô, cô là đại nhân vật của Thần nữ Thánh môn, tôi cũng sẽ không làm gì cô, cần gì phải liên thủ với đứa nhà quê này chứ? Nếu như cô tiếp tục liên thủ với hắn, thì tôi sẽ hồi báo toàn bộ hành tung của cô về Thần nữ Thánh môn, tôi nghĩ …
Thần nữ váy vàng này tên Cơ Tích, Diệp Mặc đến bây giờ mới biết tên của Thần nữ này. Nhưng Diệp Mặc lập tức biết tình cảnh của mình, một khi Cơ Tích đồng ý với đối phương, thì hắn sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Thần nữ váy vàng Cơ Tích này cũng sững người, cô hoàn toàn không ngờ đối phương lại đưa bình xanh ra để đổi lấy mình không ra tay. Sau đó cô cũng hiểu ý của tên thư sinh này, gã đưa bình xanh cho mình, thì tất cả những gì trên người Diệp Mặc đều là của gã. Đừng nói trên người Diệp Mặc có thể có 24 viên Lôi Hải Thần Châu, còn có Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên, vậy thì gã lời lớn rồi.
Hơn nữa cô còn hiểu ra một ý khác của thư sinh này, chỉ cần gã giết được Diệp Mặc, gã có thể tiếp tục truy sát mình, bình xanh đưa cho mình rồi lại cướp về. Trong lòng cô cũng cười khẩy, bình xanh vào tay mình rồi, đối phương còn muốn cướp lại, điều này đúng là nằm mơ. Còn chuyện bẩm báo đến tông môn, cô liên thủ với một người đàn ông, thì cô căn bản cũng không quan tâm.
Thư sinh kia chắc rằng Cơ Tích sẽ đồng ý với điều kiện của mình, gã biết trên người Cơ Tích có rất nhiều bí mật, nói không chừng bình xanh của mình lấy ra cũng có thể lấy lại được. Nhưng gã cũng không lo lắng, chỉ cần gã thắng được Diệp Mặc là được rồi. Gã khẳng định trên người Diệp Mặc còn có nhiều bí mật hơn.
24 viên Lôi Hải Thần Châu kia không ngờ hắn lại lấy được trước khi mình luyện hóa xong tầng cấm chế thứ nhất, rõ ràng đối phương có pháp bảo điều khiển thời gian, thậm chí là trận bàn thời gian. Nếu không đối phương tuyệt đối không thể nào luyện hóa được 24 viên Lôi Hải Thần Châu trước khi mình luyện hóa xong tầng cấm chế thứ nhất.
Diệp Mặc và thư sinh kia nhìn chằm chằm Cơ Tích, Diệp Mặc cũng không giải thích với Cơ Tích về ý định của thư sinh mặt trắng kia, hắn khẳng định Cơ Tích có thể nghĩ ra được.
Lúc này Diệp Mặc đang nghĩ một khi Cơ Tích đồng ý, hắn lập tức sẽ chạy trốn. Nhưng thư sinh kia lại nghĩ, một khi Cơ Tích đồng ý, thì gã lập tức sẽ phong bế khoảng không gian này, tuyệt đối sẽ không để cho tên còn có khả năng có trận bàn thời gian này rời khỏi.
Cơ Tích có chút do dự, không chút mất sức mà lấy được bình xanh, thứ mà cô vô cùng khát khao. Hơn nữa cô cũng không có chút áy náy nào, dù sao cô cũng đưa cho Diệp Mặc một mũi Tuyệt Thánh Kim Cốt Tiễn rồi, còn Diệp Mặc thì cũng chưa giúp cô được cái gì. Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên và Lôi Hải Thần Châu, cô cũng không có phần. Mặc dù lúc trước cô và Diệp Mặc thương lượng dùng đạo châu đánh trọng thương thư sinh mặt trắng kia. Nhưng có thể giữ đối phương lại được hay không lài là một chuyện khác. Hơn nữa, đạo châu đối với cô mà nói quá quý giá, cô cũng chỉ có một viên.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, cùng lúc đó cũng đã chuẩn bị phóng thần thông Thuấn Tức ra bất cứ lúc nào, chỉ cần thời gian tích tắc, hắn có thể đào tẩu. Tuyệt đối không để cho một Hóa đạo Thánh đế phong bế hoàn toàn nơi này.
Cơ Tích bắt đầu do dự, nói như vậy chính là đối phương cũng đã có chút đồng ý với điều kiện của tên thư sinh kia rồi.
- Tên mặt trắng kia, đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng nhỉ.
Một đường độn quang lại rơi xuống, lại có một giọng nói truyền đến, cắt đứt tâm trạng còn đang do dự của Cơ Tích.
Người đến là một Dục đạo Thánh đế, Diệp Mặc lập tức liền nhìn ra ngay. Người đến thoạt nhìn còn trẻ hơn hắn, mái tóc màu đỏ buộc thành một búi tóc tiên, còn màu mắt lại là màu lam. Khuôn mặt mang chút ngỗ ngược và ngông cuồng, đôi tay lại thon dài trắng trẻo, thoạt nhìn có một sự gợi cảm tà mị.
Tu vi của y còn cao hơn mình một chút, cũng đã là Dục đạo rồi.
- Khổng Thành Thiên, tôi còn chưa đi tìm anh, không ngờ anh lại đến tìm tôi rồi. Hôm nay tôi không có thời gian lôi thôi với anh, tránh ra.
Thư sinh mặt trắng kia sau khi nhìn thấy người đến, sắc mặt lập tức liển biến đổi.
Nếu như là lúc bình thường, gã làm gì coi Khổng Thành Thiên này ra gì. Chỉ có điều lúc này là thời điểm mấu chốt gã ép Diệp Mặc, nhìn thấy Cơ Tích sắp đồng ý yêu cầu của gã, lại đột nhiên xuất hiện Khổng Thành Thiên này.
- Hai người có phải đang tìm tên mặt trắng này tính sổ không? Tính thêm một người tôi nữa, ba người chúng ta liên thủ lại, chắc chắn sẽ đánh cho nhấc mông gã lên …
Khổng Thành Thiên tóc đỏ vừa đến liền chặn đường đi của tên thư sinh mặt trắng này, rõ ràng y cũng nhìn ra Diệp Mặc và Cơ Tích đang đứng một bên, muốn đến giúp một tay, hoặc là đục nước béo cò.
Cơ Tích thầm than một tiếng, cô biết mình không có cơ hội. Bất luận là đồng ý hay không, cũng không cần phải ở lại đây. Cho dù cô đồng ý rồi, tên thư sinh kia cũng sẽ không đồng ý. Bây giờ còn có một tên Dục đạo mạnh đến đối nghịch với tên thư sinh mặt trắng kia, cho dù không có cô tham gia vào, Diệp Mặc và y liên thủ lại, cũng không sợ tên thư sinh này.
Thấy Khổng Thành Thiên phóng ra pháp bảo của mình, tên thư sinh kia sắc mặt thay đổi, căn bản cũng không có chút do dự, mang theo một đường ánh sáng nhạt, trong nháy mắt liền biến mất. Một khi ba người đối phương liên thủ lại, thì gã cũng không chống cự nổi. Nếu như ba Dục đạo Thánh đế binh thường, gã cũng không để ý. Nhưng gã biếy tên Khổng Thành Thiên và Cơ Tích kia đều là những người mạnh trong những kẻ mạnh, cộng thêm tên Tiên đế có chút tà môn này, gã tuyệt đối không yên, cho nên quyết định đi cho xong chuyện.
- Ha ha ha … tên mặt trắng, hôm nay cuối cùng lại chạy trốn trước mặt ông đây …
Khổng Thành Thiên cũng không đuổi theo tên thư sinh kia, đứng phía sau chỉ vào gã mà cười lớn.
Thiện cảm của Diệp Mặc đối với Khổng Thành Thiên này cũng tăng cao, cũng không phải vì y cứu mình, mà là tính cách của y có chút giống với Đinh Giới. Hắn gặp Tiên đế và Thánh đế cũng không ít, người nào không phải nghiêm trang, thoạt nhìn bộ dạng Tiên đạo đắc chứng? Duy nhất chỉ có Khổng Thành Thiên trước mặt này không hề có phong phạm của Thánh đế, mở miệng ra là ông đây, ngậm miệng lại là tên mặt trắng, nói chuyện thực sự rất sảng khoái.
Cơ Tích vừa rồi vì điều kiện của tên thư sinh kia mà do dự một lát, lúc này cô cũng không còn mặt để tiếp tục kết bạn chứng thực thần thông với Diệp Mặc nữa, một câu cũng không nói, đổi một hướng khác quay người rời đi.
- Ủa, cô ấy chẳng phải là người con gái mà anh cua được sao? Sao lại đi rồi?
Nhìn thấy Cơ Tích quay người rời đi, Khổng Thành Thiên nghi ngờ nhìn Diệp Mặc hỏi.
Cơ Tích vẫn chưa đi xa, nghe thấy câu này, suýt chút nữa lảo đảo, hận không thể lập tức đối phó với tên Khổng Thành Thiên này. Nhưng cô cũng có chút lý trí, cô cảm thấy mình hình như không phải là đối thủ của Khổng Thành Thiên, ngay lập tức liền rảo bước, biến mất.
- Ha ha, tôi mới là người không cần loại con gái này. Vừa nãy cám ơn Khổng huynh đã cứu giúp, dọa cho tên mặt trắng đó bỏ chạy. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Mặc cười ha hả, ôm quyền nói.
- Cái này cũng phải, con gái đẹp thì tốt ít xấu nhiều, cái này cha tôi cũng đã nói cho tôi biết.
Khổng Thành Thiên cười ha hả nói, y lại ôm quyền:
- Tên của tôi bị tên mặt trắng kia để lộ rồi, còn không biết tên của anh là gì? Dám giằng co với tên đó, tôi rất khâm phục anh.
- Tôi là Diệp Mặc, tên mặt trắng vô duyên vô cớ gây rắc rối cho tôi, sớm muộn cũng có một ngày, tôi phải giết chết tên mặt trắng này.
Diệp Mặc không chút do dự nói tên của mình ra, tên của hắn vô cùng vang dội trong Tiên giới, nhưng trong này thì lại chẳng ai biết đến hắn.
Sở dĩ nói muốn tìm tên thư sinh kia, là vì thứ tốt như Hồ Lô Tam Bảo Hỗn Nguyên kia, Diệp Mặc đương nhiên sẽ lấy về, hơn nữa hắn cũng biết, cho dù hắn không đi tìm tên thư sinh đó, thì tên đó cũng sẽ tìm đến hắn.
- Được, tôi cũng muốn giết tên mặt trắng đó, chỉ có điều bây giờ tôi không đánh nổi gã. Vừa nãy cũng là mượn chút khí thế của người con gái kia, đáng tiếc người con gái đó không có ý tứ, không ngờ đi mất rồi.
Khổng Thành Thiên trong lòng vô cùng khó chịu với thái độ không biết ý tứ gì mà quay người bỏ đi của Cơ Tích.
Sự khó chịu của y cũng mau chóng trôi qua, câu nói này vừa nói xong, thì lại đập vai Diệp Mặc nói:
- Anh cũng rất cừa đấy, chỉ là tu vi Tiên đế, không ngờ lại dám xuất hiện ở Thần Phần Vực, xem ra sức mạnh cũng không tầm thường nhỉ.
Diệp Mặc cũng không hề để ý đến hành vi của một người lạ mặt như Khổng Thiên Thành bỗng nhiên lại đập vai hắn, hắn cảm thấy Khổng Thiên Thành thẳnh tính, không phải là người không thẳng thắn. Hơn nữa đối phương muốn giở trò gì trên người hắn, thì cũng không thể làm được.
Diệp Mặc vốn dĩ muốn thừa nhận mình đã là Tố đạo rồi, nhưg sau đó lại nghĩ nếu như hắn thừa nhận mình là Tố đạo rồi, hắn không cảm ứng được Niết sinh cấm địa, đối phương nói không chừng sẽ đoán ra hắn Tố đạo trong Thế giới ngũ hành của mình. Nghĩ đến đây, Diệp Mặcvội vàng cười ha hả nói:
- Mặc dù cũng có chút may mắn trong đó, tôi chũng không sợ một Tố đạo Thánh đế.
- Được, tôi rất khâm phục loại người như anh, tôi muốn đến Niết sinh cấm địa, anh có muốn đi không? Nếu như đi thì chúng ta cùng đi, yên tâm, người con gái anh cua được kia đi rồi, tôi bảo kê cho anh.
Khổng Thành Thiên rất đại khí nói.
- Tôi muốn đến Niết sinh cấm địa, lúc trước tôi đi cùng người con gái kia, là vì muốn cô ấy dẫn tôi đến Niết sinh cấm địa. Bây giờ cô ấy đi rồi, nếu như Khổng huynh có thể dẫn đường cho tôi, tôi đương nhiên vô cùng cảm kích.
Diệp Mặc vội vàng cảm ơn nói.
Khổng Thành Thiên khua tay nói:
- Vậy thì còn do dự gì nữa, chúng ta đi thôi. Tên mặt trắng kia anh cũng đừng lo lắng, mặc dù người con gái anh cua được đi rồi, tôi cũng không sợ tên mặt trắng kia là bao. Không đánh được thì không đánh được, muốn đi, thì gã cũng không làm gì được tôi.
Diệp Mặc có thể đoán ra tu vi của Khổng Thiên Thành cũng không kém, nếu không, tên thư sinh kia cũng sẽ không tùy tiện mà bỏ đi như vậy. Chỉ có điều bây giờ hắn không thể nào đi cùng Khổng Thiên Thành được, hắn còn phải luyện hóa mũi tên màu vàng và 36 viên Lôi Hải Thần Châu.
Hắn quả thực cho dù là Tố đạo Thánh đế rồi, trong Thần Phần Vực cũng không có tư cách tung hoành, cùng lắm cũng chỉ có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình mà thôi. Bây giờ hắn có sáu mũi tên màu vàng rồi, lại lấy được 36 viên Lôi Hải Thần Châu nữa, hắn không luyện hóa thành hậu thủ của mình, đó mới là đồ ngốc.
36 viên Lôi Hải Thần Châu, hắn muốn tặng chúng cho Ức Mặc, nhưng bây giờ Ức Mặc còn chưa phi thăng, khi nào gặp lại nó, hắn cũng có thể tặng sau cũng được.
Nghĩ vậy, Diệp Mặc liền ôm quyền nói:
- Khổng huynh, tôi còn chút chuyện riêng cần giải quyết, chắc cần phải mấy năm. Cho nên, Khổng huynh hay là cứ đi trước đi, tôi giải quyết xong chuyện của mình, sẽ đến Niết sinh cấm địa.
Khổng Thành Thiên toe toét nói:
- Chút chuyện nhỏ mà thôi, không sao, tôi trên đường sẽ làm một số ký hiệu thần thức, cho anh một miếng ngọc bài, đến lúc đó anh thông qua miếng ngọc bài của tôi tìm ký hiệu thần thức là được rồi.
Diệp Mặc sung sướng, mau chóng nói:
- Vậy thì cảm ơn Khổng huynh.