Đối với Diệp Mặc mà nói, đừng nói là chậu nhỏ như này, cho dù là mấy chậu lớn như vừa nãy, Diệp Mặc cũng không do dự mà giao dịch. Có được cuộn Nguyên thủy huyền tơ như này, đối với hắn mà nói cũng là lời lớn rồi, hắn làm gì còn chút do dự nào nữa.
- Được.
Bán thánh này liên tiếp đánh mấy cấm chế lên trên chậu ngọc này, cất chậu ngọc đi đồng thời khóe miệng nhếch lên nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bây giờ chúng ta nói về chuyện hợp tác đi.
Lão nói chính là chậu lớn như vừa nãy, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại đưa cho lão chậu nhỏ như này, nhưng lão cũng không nói thêm gì nhiều, với kiểu tham lam như này của Diệp Mặc, thì cũng sẽ tiếp tục mắc lừa thôi.
- Anh nói tôi nghe xem.
Diệp Mặc không đếm xỉa gì nói.
- Nơi mà tôi nói cũng không phải là Mộ Hoa Thiện Vân Nhai, mà là một nơi cách Mộ Hoa Thiện Vân Nhai khoảng vạn dặm. Cuộn Nguyên thủy huyền tơ này cũng chính là tôi tìm được từ chỗ đó. Nếu như anh bằng lòng hợp tác, thì chúng ta cùng đi đến đó.
Bán thánh này dường như cũng không sốt ruột nói.
Diệp Mặc mặc dù từ trong mắt lão cũng không nhìn ra chút gì là nói dối, ngược lại vẫn hỏi:
- Nếu có nơi tốt như vậy, ông còn mời tôi đi cùng sao?
Tên Bán thánh này lạnh nhạt nói:
- Thực tế tôi hận không thể giết được anh, nhưng tôi biết chỉ có anh mới có tư cách đi cùng tôi đi lấy Nguyên thủy huyền tơ. Nếu đổi lại lại người có tu vi thấp hơn chút, căn bản cũng không phải là đối thủ của người đó.
- Ý ông nói là ở đó đã có người rồi?
Ngữ khí của Diệp Mặc mang chút mỉa mai.
Tên Bán thánh này cũng không chút để ý lại nói:
- Chính vì một mình tôi không làm gì được gã, nên mới bất đắc dĩ nhường chỗ đó. Nhưng anh yên tâm đi, người đó mặc dù tu vi không yếu, tuyệt đối không biết vị trí cụ thể của Nguyên thủy huyền tơ đâu.
- Thần thông Chấn thiên đăng của ông tôi cũng gặp qua rồi, thần thông của người nào còn có thể lợi hại hơn Chấn thiên đăng của ông nữa, ông không lừa tôi đấy chứ.
Ngữ khí của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, Nguyên thủy huyền tơ hắn cũng muốn có, tu vi thần thức của hắn bây giờ còn chưa khôi phục, đối với Bán thánh này cũng không thể tin nổi.
- Vì đối phương biết một chiêu Đại thần thông, cho nên…
- Khoan đã, ông nói đối phương biết Đại thần thông?
Diệp Mặc lập tức ngắt lời đối phương.
- Đúng, chính vì vậy, tôi mới muốn tìm một người lợi hại một chút giúp đỡ.
Diệp Mặc cười khẩy nói:
- Tự ông từ từ đi tim đi.
Nói xong Diệp Mặc căn bản cũng không thèm để ý đối phương, mang theo một đường độn quang, trong nháy mắt liền biến mất. Nếu như Bán thánh đó còn không biết điều mà lại đuổi theo hắn, thì hắn cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, cho dù là liều mạng thần thức bị thương lần nữa, cũng phải giết chết tên này.
Nếu là lúc trước, gặp phải Tiên nhân biết Đại thần thông, Diệp Mặc nói không chừng còn xúc động lập tức đi xem xem thật, muốn biết Đại thần thông rốt cục là như nào, muốn xem xem mình kém người có Đại thần thông đó bao nhiêu.
Nhưng sau khi hắn gặp qua đại thần thông pháp tắc của Chứng đạo Thánh đế đó rồi, hắn cũng đã hoàn toàn hiểu ra, cho dù hắn có vô địch cùng cấp đi nữa, tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Chứng đạo Thánh đế. Chứng đạo Thánh đế biết Đại thần thông không nghi ngờ, Bán thánh trước mặt hắn này lừa hắn đến đó, rõ ràng là muốn nhờ người khác diệt trừ gã.
Cho dù đối phương không phải là Chứng đạo Thánh đế, chỉ cần biết Đại thần thông, Diệp Mặc cũng sẽ không ngu gì mà đi đánh nhau với đối phương. Hắn biết rõ, trước khi mình còn chưa Chứng đạo, tuyệt đối sẽ không đánh nhau với đại năng có thần thông pháp tắc.
Chính vì vậy, hắn mới quay người rời đi. Hơn nữa hắn càng cần phải mau chóng đẩy nhanh tốc độ tu luyện, mau chóng Chính đạo.
Thấy Diệp Mặc căn bản cũng không dễ khuyên nhủ, lập tức liền đi, tên Bán thánh này lại lần nữa sắc mặt tái xanh, nhưng lão cũng không dám tiếp tục đuổi theo Diệp Mặc nữa. Diệp Mặc đột nhiên rời đi, nếu như lão còn tiếp tục đuổi theo, thì khác gì đợi đối phương giết lão. Lão không ngờ Diệp Mặc đã từng đánh nhau với người có Đại thần thông rồi, nếu như biết, thì lão nói không chừng sẽ dùng những lời khác thử xem.
Vì Diệp Mặc gian xảo như quỷ, nếu như nói dối, lão sợ sẽ bị Diệp Mặc phát hiện ra, nên mới nói qua loa là Đại thần thông, theo lý mà nói Tiên đế đã từng đánh nhau với người biết Đại thần thông, cho dù có lợi hại đi nữa cũng sẽ bị giết chết, làm sao có thể tiêu diêu tự tại như Diệp Mặc được?
- Đúng là tên gian xảo, sau này bổn đế Chứng đạo, người đầu tiên muốn giết chính là ngươi.
Tên Bán thánh này nghiến răng nói một câu.
Lão cũng đã nhớ rõ Diệp Mặc rồi, một khi lão Chứng đạo, người đầu tiên muốn giết chính là tên Tiên đế trung kỳ trước mặt này, người này quá ức hiếp lão, nếu như không giết người này, thì đạo của lão cũng không thể trọn vẹn được.
Lần này lão lấy được không ít thứ tốt trong Mộ Hoa Thần sơn, Chứng đạo cũng không phải là không được. Còn Diệp Mặc mới đến Tiên đế trung kỳ, bất luận thế nào, Chứng đạo cũng sẽ không sớm hơn lão được.
…
Mấy ngày sau, Diệp Mặc độn thổ ở một cánh đồng hoang vu cực kỳ vắng vẻ, tiến vào trong Thế giới trang vàng.
Sau khi tiến vào Thế giới trang vàng, Diệp Mặc kinh hãi phát hiện ra thế giới của hắn cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi. Thế giới ngũ hành hoàn chỉnh dường như mỗi lúc một thay đổi, hắn đứng trong không trung, thậm chí có một loại cảm giác, đợi khi tu vi của hắn đến một trình độ nhất định, thì mưa gió nắng bão trong thế giới này đều dưới sự điều khiển của hắn.
Diệp Mặc lại lần nữa nhìn thấy Cây Hỗn độn kia, lúc trước bụi cây này vì cứu hắn nên đã khô héo đi rất nhiều, bây giờ chẳng những lớn bổng rồi, thậm chí còn cành lá xanh tươi. Diệp Mặc mơ hồ cảm nhận được cây Hỗn độn này đang thân thiết kêu gọi hắn.
Lúc này Diệp Mặc nhớ tới lời của Tiểu Băng Sâm, hắn đoán thế giới ngũ hành của mình hoàn chỉnh, cây Hỗn độn cũng có thể nhận chủ với hắn rồi. Nhưng Diệp Mặc cũng không lập tức để cây Hỗn độn này nhận chủ, hắn muốn đến khi nào hắn Chứng đạo, hoặc là Chứng đạo rồi thì mới tiến hành nghi thức nhận chủ. Cây hỗn độn là linh vật thiên địa, thậm chí có suy nghĩ của riêng mình.
Diệp Mặc mơ hồ có một loại cảm giác, khi hắn Chứng đạo, cây Hỗn độn và Thế giới trang vàng đều có thể giúp hắn.
Tất cả các loại phát triển đều làm Diệp Mặc hài lòng, đặt những đồ còn lại xuống. Diệp Mặc bắt đầu sửa sang lại mấy chiếc nhẫn trữ vật. Khiến Diệp Mặc vô cùng mừng rỡ chính là, trong vài chiếc nhẫn trữ vật này hắn lại lần nữa tìm được gần hai trăm nghìn Thần tinh thượng phẩm, còn có nửa Thần linh mạch hạ phẩm bị hỏng nữa.
Ngoài ra, Thần linh thảo cũng tìm được mấy chục bụi, thậm chí còn tìm được hai Đạo quả, cho dù không phải là Đạo quả pháp tắc, nhưng chỉ cần dính đến chữ Đạo quả này, thì giá trị cũng không thể lường được.
Diệp Mặc là tông sư luyện khí, cho nên cũng không thèm để ý đến pháp bảo, cho dù như vậy, hắn vẫn muốn tìm được một món Thần khí phi hành hạ phẩm. Hơn nữa món Thần khí phi hành này tốc độ phải nhanh hơn Thời Không Toa lúc trước hắn dùng.
Cuối cùng Diệp Mặc nắm trong tay một viên đá to bằng nắm đấm, viên đá này màu xanh, mang một dao động linh tính cực mạnh.
- Không ngờ lại có một viên Tử Vi thạch.
Diệp Mặc vô cùng sung sướng, trị giá của viên đá này đối với hắn mà nói cũng không khác nhau lắm so với tác dụng của Đạo quả. Tử Vi thạch tương truyền chỉ có Tử Vi tinh mới có, là nguyên liệu luyện chế Thần khí cao cấp, thật không ngờ trong nhẫn trữ vật của một Bán thánh còn có thứ như này.
Nghĩ đến Tử Đao của hắn cần phải thăng cấp, lấy được Tử Vi thạch và Nguyên thủy huyền tơ, quả thực là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đã có hai loại nguyên liệu này, Diệp Mặc chắc rằng Tử Đao của mình có thể tiếp tục thăng cấp rồi.
Hắn cũng đã là tông sư luyện khí cao cấp rồi, huống chi hắn cũng không lo lắng về mồi lửa. Thanh Như Hiểu Thiên của hắn cũng đã là Tiên diễm cao cấp, còn có thăng cấp nữa hay không thì chỉ cần dùng Tinh Không Viêm Tủy là được rồi. Còn Tinh Không Viêm Tủy hắn đúng lúc cũng lấy được một bình, chỉ có điều bây giờ còn chưa dùng mà thôi.
Sau khi cất những thứ này đi, Diệp Mặc bắt đầu bố trí Âm dương song mạch và trận bàn thời gian, hắn muốn tu luyện đến Tiên đế đỉnh phong, cần lượng lớn Thần tinh và Thần linh khí. Còn mấy quả Đạo quả, bây giờ Diệp Mặc cũng chưa dùng đến, thậm chí đến nhìn cũng không lấy ra nhìn. Hắn biết rõ, bây giờ dùng hết Đạo quả rồi, thì thật lãng phí. Loại linh vật Thiên địa như này, cho dù trong Mộ Hoa Thần sơn, cũng khó gặp được, Diệp Mặc cũng không muốn tùy tiện lãng phí.
…
Dưới đáy Thặng Chính hồ, vị Tố đạo Thánh đế kia cuối cùng vẫn không thể khóa nổi một Hóa đạo Thánh đế, đại môn màu vàng kim của Tiên phủ của lão sau khi qua mấy ngày công thủ, bị pháp bảo của Hóa đạo Thánh đế kia trực tiếp mở ra. Mấy chục Tiên đế bị lừa vào trong xông ra ngoài cùng Hóa đạo Thánh đế này, còn Tố đạo Thánh đế kia nhìn thấy trận pháp của mình không chặn nổi Hóa đạo Thánh đế, quyết định thật nhanh, trong nháy mắt liền chạy mất dạng.
Khiến Tố đạo Thánh đế này không ngờ chính là, vị Hóa đạo Thánh đế kia sau khi ra ngoài, ngay lập tức không giết lão, mà lại tiếp tục tìm tung tích của Diệp Mặc, rõ ràng từ miệng của những Tiên đế còn lại biết được Diệp Mặc lại lấy được thứ tốt gì đó. Chẳng những vị Hóa đạo Thánh đế này tìm Diệp Mặc, cho dù đến Tiên đế đỉnh phong mặc Tiên bào vân vàng cũng đang tìm Diệp Mặc tứ phía.
Diệp Mặc đương nhiên không biết có nhiều người như vậy đang tìm hắn, cho dù là biết, hắn cũng không để ý, lúc này hắn hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện.