Dặc Nghiên tiên tử lấy ra một viên đan dược đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là một viên tiên đan chữa thương, anh ăn đi. Sau này đi ra ngoài rèn luyện, tốt nhất là tìm vài người mà tổ đội, đơn độc một người ở bên ngoài có chút nguy hiểm.
Tuy rằng lấy ra đan dược chữa thương cho Diệp Mặc, thế nhưng Dặc Nghiên tiên tử trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao hỏi Diệp Mặc về chuyện Giác Hồn Tảo.
Diệp Mặc xua tay nói:
- Cảm tạ Dặc Nghiên tiên tử, năm đó ta còn nợ cô 5 viên tiên tinh thượng phẩm còn chưa trả, giờ không tiện dùng tiên đan của cô. Cám ơn nhiều, Diệp mỗ xin cáo từ.
Năm viên tiên tinh thượng phẩm đối với Diệp Mặc trước đây mà nói đúng là một khoản tài phú cực lớn, nhưng bây giờ hắn biết số này không có khả năng được Dặc Nghiên tiên tử đặt ở trong mắt nữa là, hắn dứt khoát ngay cả ý trả đều lười nói.
- Chờ một chút...
Dặc Nghiên tiên tử thấy Diệp Mặc xoay người, mở miệng gọi Diệp Mặc lại.
Diệp Mặc ngừng lại, nghi hoặc nhìn Dặc Nghiên tiên tử hỏi,
- Tiên tử còn có chuyện khác?
Dặc Nghiên tiên tử do dự một chút, rồi mới lên tiếng:
- Kỳ thực ta muốn hỏi một chút, ban đầu người ở Bỉ Dực tiên thành lấy ra Giác Hồn Tảo là anh phải không?
Diệp Mặc bừng tỉnh, thì ra là chuyện này, lúc này hắn căn bản cũng không cần thiết giấu giếm, trực tiếp thừa nhận nói:
- Không sai, trước đây hai miếng Giác Hồn Tảo kia là ta lấy ra.
Nói xong lời này, Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới Viêm Hồng Trung, người nọ quả là một người tâm giao, tuy rằng tương giao không sâu, cũng là một người tốt. Nếu đi tới Bỉ Dực tiên thành, rãnh rỗi thuận tiện đi xem y một chút.
Dặc Nghiên tiên tử giọng nói hơi có chút run rẩy nói:
- Diệp Mặc, anh có thể nói cho ta biết Giác Hồn Tảo của anh là từ địa phương nào lấy được hay không?
- Đó là lúc ở Tu Chân Giới, ta tình cờ đi tới một nơi hẻo lánh, nhìn thấy một ít Giác Hồn Tảo, liền thuận tiện đem những Giác Hồn Tảo này thu vào. Sau lại mới biết được thứ này cũng không tệ lắm, có thể chữa trị thần thức cùng thần hồn.
Diệp Mặc biết, coi như là hiện tại hắn đi tới Hải giác, cũng không nhất định có thể tìm được, chỗ đó thật sự là có chút quỷ dị.
Dặc Nghiên tiên tử ánh mắt nhất thời buồn bã, chỉ là tên nam tử bên người kia tâm tình lại có chút trở nên vui sướng.
Đi Tu Chân Giới, nếu như không có thần thông đỉnh cấp cùng biết thông đạo đặc biệt, căn bản cũng không khả năng xuống được.
Bất quá Dặc Nghiên tiên tử rất nhanh thì lần thứ hai kích động hỏi,
- Diệp Mặc, anh bây giờ còn Giác Hồn Tảo không?
Diệp Mặc lấy ra hai miếng Minh tảo thông thường đưa cho Dặc Nghiên tiên tử nói:
- Ở đây ta trong còn có hai miếng, tặng cho cô, cảm tạ trước đây cô giúp ta ra năm viên tiên tinh.
- A...
Dặc Nghiên tiên tử thật không có nghĩ đến cô có thể dễ dàng như vậy liền có được hai miếng Giác Hồn Tảo, lập tức kích động tiếp nhận nói:
- Cảm tạ, cám ơn anh Diệp Mặc. Thứ này rất trân quý, ta không có khả năng lấy không của anh, bao nhiêu tiên tinh anh nói đi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Diệp Mặc ha hả cười nói:
- Ta cũng không phải dựa vào hai miếng Giác Hồn Tảo mà phát tài, cáo từ
Nói xong, mặc cho Dặc Nghiên tiên tử kêu gọi, hắn cũng không để ý đáp lại nữa, xoay người rời đi, rất nhanh thì biến mất trước mắt Dặc Nghiên tiên tử cùng người nam tu kia.
- Dặc Nghiên sư muội, người này cũng là không tệ. Năm viên tiên tinh hồi trước, cho tới hôm nay còn có thể nhớ kỹ
Đại Ất Tiên kia nhìn bóng lưng Diệp Mặc dần dần đi xa như có điều suy nghĩ nói.
Dặc Nghiên tiên tử gật đầu,
- Đúng vậy, hắn có thể nhớ kỹ năm viên tiên tinh trước đây, đúng là một người tri ân tất báo... Đúng rồi, ta sao có thể để cho hắn rời đi? Phụ vương còn đang khắp nơi tìm hắn đây. Hơn nữa, nếu mà hắn hiện tại đi Bỉ Dực tiên thành. Một khi bị người khác biết hắn chính là người trước đây có Giác Hồn Tảo, vậy coi như xong đời.
Dặc Nghiên tiên tử nghĩ đến liền lập tức đuổi theo, cô muốn đưa Diệp Mặc gặp mặt phụ thân, đồng thời cảnh báo Diệp Mặc một tiếng, để cho hắn nhanh chóng rời khỏi Bỉ Dực tiên thành. Chỉ là cô đuổi đã lâu, lại không phát hiện tung tích Diệp Mặc, nhất thời nghi ngờ đứng ở tại chỗ,
- A, lúc này mới bao lâu thời gian, hắn làm sao có thể rời khỏi thần thức của ta? Ta... Ta phải lập tức báo cha ta biết tin, nói Diệp Mặc kia đã đi tới phụ cận Bỉ Dực tiên thành.
Đại Ất Tiên kia lại nói:
- Dặc Nghiên sư muội, em nói thúc phụ sau khi đã biết tên Diệp Mặc kia, có thể ép hỏi hắn về lai lịch Giác Hồn Tảo hay không?
- Vì sao ép hỏi? Diệp Mặc đã nói tất cả, Giác Hồn Tảo là từ Tu Chân Giới mang tới, lại ép hỏi cũng vô ích
Dặc Nghiên tiên tử có chút không hiểu nhìn Đại Ất Tiên bên người kia.
Đại Ất Tiên mỉm cười nói:
- Cũng đúng, với khí thế của thúc phụ há có thể cùng vì một người mới vừa phi thăng một hai trăm năm tính toán chứ.
...
Diệp Mặc xé rách không gian đã bị phản phệ, bản thân bị trọng thương, nhưng trên người của hắn tiên đan coi như là Thánh Đế cũng không nhất định có. Vài viên đan dược ăn vào, thương thế của hắn đã cấp tốc hồi phục lại.
Diệp Mặc tìm được một một chỗ yên tĩnh, đang muốn thay quần áo một cái, sau đó nghỉ ngơi chốc lát lại đi Bỉ Dực tiên thành, bỗng một bóng dáng thất tha thất thểu đi tới.
Người tới tóc tai bù xù, cả người toàn là máu, thoạt nhìn dường như so với thương thế Diệp Mặc còn phải nặng vài phần.
- Phong Mạch Thuần?
Diệp Mặc không ngờ người tới đúng là Phong Mạch Thuần, bất quá lúc này Phong Mạch Thuần không còn có cái loại thanh thuần xinh đẹp trước đây, mà là tiều tụy đen gầy, trên đầu búi tóc tiên tử cũng đổi thành búi tóc phu nhân, hiển nhiên đã trở thành phu nhân
- Anh là Diệp đan sư? Diệp đan sư, anh tại sao lại ở chỗ này?
Phong Mạch Thuần ngừng lại, có chút khiếp sợ nhìn Diệp Mặc mặt ngoài thoạt nhìn cũng giống mình thương thế nghiêm trọng, có chút giật mình hỏi.
Diệp Mặc biết Phong Mạch Thuần sau khi mời hắn hỗ trợ luyện chế "Thái Ất đan", hẳn là sẽ rời khỏi Cực Kiếm Tiên Môn liền, bằng không cô cũng sẽ không để cho mình giúp cô luyện chế nhiều Thái Ất đan như vậy. Chỉ là không biết Phong Mạch Thuần có vượt qua tai họa Cực Kiếm Tiên Môn bị diệt môn hay không.
- Ta đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới cô cũng đi tới nơi này, thực sự là trùng hợp
Diệp Mặc mỉm cười nói, Phong Mạch Thuần bây giờ còn là Đại Ất Tiên sơ kỳ, có thể thấy được sau khi cô rời đi Cực Kiếm Tiên Môn, ngoại trừ dùng "Thái Ất đan" mình hỗ trợ luyện chế thăng cấp đến Đại Ất Tiên, thì không tiến thêm tấc nào nữa.
Phong Mạch Thuần thở dốc vài hơi, từ trong nhẫn lấy ra một viên đan dược chữa thương thông thường đưa cho Diệp Mặc nói:
- Anh mau ăn vào chữa thương đi? Nơi này tới gần Bỉ Dực tiên thành, anh có phải định đi Bỉ Dực tiên thành hay không?
Diệp Mặc đem tiên đan Phong Mạch Thuần đưa đẩy trở lại, lại lấy một viên đan dược đưa cho Phong Mạch Thuần cười nói:
- Cô biết ta là tiên đan sư, sao lại không có đan dược? Cô hay là dùng đan dược của ta đi, một viên này uống vào, thương thế của cô sẽ hết.
Phong Mạch Thuần lắc lắc tay nói:
- Cám ơn nhiều, ta là thức hải thụ thương, sẽ không dễ dàng khôi phục như vậy, aiz...
Phong Mạch Thuần nói xong, còn thở dài.
- Cô ăn vào sẽ biết.
Diệp Mặc không nhận lại đan dược, hắn sớm nhìn ra Phong Mạch Thuần đúng là thức hải thụ thương.
Phong Mạch Thuần thấy Diệp Mặc cố ý đưa cho mình đan dược, chỉ có thể nhận lấy, đem đan dược bỏ vào trong miệng. Đối với Diệp Mặc, cô vẫn tương đối tin tưởng. Trước đây cô vì "Thái Ất đan" đều nguyện ý dâng ra thuần âm, Diệp đan sư đều không chút do dự cự tuyệt, há có thể dùng đan dược đến hại cô?
Chỉ là mười mấy hơi thở, cô liền khiếp sợ nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp đan sư, đây rốt cuộc là tiên đan gì? Không ngờ có hiệu quả như vậy, thức hải ta không ngờ cũng có thể khôi phục?
Diệp Mặc nửa phần kinh ngạc cũng không có nói,
- Ta cũng đã nói với cô rồi, ta là một Tiên đan sư, nếu như ngay cả chút thương thế ấy cũng không thể trị liệu, ta còn tính là tiên đan sư gì?
- Xem ra trình độ luyện đan của anh lại có tiến bộ, lần này chắc hẳn là đại sư tiên đan ngũ phẩm phải không?
Phong Mạch Thuần mừng rỡ không thôi nói.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không sai, hiện tại tiên đan ngũ phẩm ta đúng là có thể luyện chế ra. Không cần hỏi ta, cô làm sao thành bộ dáng như vậy? Ta sau khi rời khỏi Cực Kiếm Tiên Môn, nghe nói Cực Kiếm Tiên Môn bị người diệt môn, cô khi đó đã rời khỏi chưa?
Phong Mạch Thuần cảm nhận được thương thế của mình hồi phục, chậm rãi thở hổn hển vài hơi, đối với Diệp Mặc khom người thi lễ nói,
- Diệp đan sư, đa tạ anh đã cứu tôi. Chính anh cũng dùng đan dược đi, chờ anh thương thế đỡ rồi, tôi sẽ nói cho anh biết, thật là một lời khó nói hết.
- Thương thế của ta đã hồi phục tám chín phần rồi, ta muốn đi thay một bộ quần áo, cô cũng đổi một bộ quần áo đi.
Diệp Mặc nói xong tiện tay đánh một cấm chế, sau một lát đã đem thân thể rửa sạch một lần, đồng thời thay đổi một bộ quần áo sạch.
Phong Mạch Thuần lăm lăm nhìn Diệp Mặc rất nhanh đánh ra cấm chế, giờ mới hiểu được, thì ra Diệp đan sư này còn là một cao thủ cấm chế.
Cô rất nhanh thì phản ứng kịp, Diệp Mặc có thể trở thành là đại sư tiên đan, muốn trở thành một đại sư cấm chế cũng không phải không có khả năng. Cô không có cái loại bản lĩnh này như Diệp Mặc, chỉ có thể nhanh chóng núp qua một bên, đem toàn thân mình rửa sạch một lần, thay đổi một bộ váy tiên màu lam nhạt đi ra.
Tuy rằng trên mặt tiều tụy vẫn còn, thế nhưng thay đổi quần áo xong, Phong Mạch Thuần cũng là có vài phần bộ dạng Đại Ất Tiên.
- Cô muốn đi đâu?
Diệp Mặc thấy hình dạng Phong Mạch Thuần, trong lòng cũng là thầm than. Tiên nhân vốn là không dễ dàng già yếu, hơn nữa tu vi càng cao càng trẻ ra.
Phong Mạch Thuần hiện tại thăng cấp đến Đại Ất Tiên, theo lý thuyết cô so với năm đó hẳn là càng thanh lệ hơn một ít mới đúng, nhưng trên thực tế đúng là trên mặt của cô phong trần hơn rất nhiều, hơn nữa màu da cũng có chút khô khốc. Rất rõ ràng cô trong mấy năm nay vẫn không có thời gian tu luyện, phần nhiều thời gian đều là chiến đấu đại thương nguyên khí, dùng nguyên khí cùng máu huyết của mình duy trì tới giờ, dẫn đến nhan sắc trở nên tiều tụy.
Phong Mạch Thuần nhãn thần có chút buồn bã, cô khẽ thở dài một cái nói:
- Tôi cũng không biết ta là nên đi nơi nào, trước đây tôi vì gia tộc, mời anh luyện chế vài bình "Thái Ất đan" trở về. Tôi chỉ là vì chấn hưng gia tộc, vì anh trai tôi báo thù. Thế nhưng sau đó tôi mới biết được, tôi là ngây thơ cỡ nào. Bọn họ lấy "Thái Ất đan" của tôi, còn tốt bụng giới thiệu đạo lữ cho tôi. Thế nhưng cho đến lúc người chồng của tôi bị giết, tôi mới hiểu được thì ra kẻ hại chết anh trai tôi, chính là người tôi muốn đi trợ giúp.
- Những năm gần đây, tôi hao tổn tâm cơ cũng đã giết được kẻ thù, vì anh trai tôi báo thù, thế nhưng tôi lại luôn bị bọn họ truy sát. Tôi cũng chạy trốn mấy chục năm, tôi không biết mình nên chạy trốn tới chỗ nào nữa, cũng không biết mình nên làm gì đây?
Diệp Mặc lặng lẽ không nói gì, vô luận là ở thế tục giới hay là Tu Chân Giới, thậm chí là ở Tiên giới, chỉ cần chỗ có con người, thì sẽ có giang hồ, chỉ cần có quyền lực thì có đấu tranh. Phong Mạch Thuần hiển nhiên cũng là vật hi sinh trong đấu tranh gia tộc, về phần gia tộc Phong Mạch Thuần vì sao trong tranh ngoài đấu, Diệp Mặc cũng không muốn nghe, cũng không muốn biết.