Linh Tú thở dài, bà sở dĩ dám làm trái ý nguyện của Táp Không đại đế thiên vị Diệp Mặc, đó là vì thọ nguyên của bà sắp hết rồi. Sau khi biết được Diệp Mặc chính là thiếu niên năm đó Ngưng Ti tỷ chăm sóc, lập tức có ý định nói chuyện của Ngưng Ti tỷ cho hắn biết, còn chuyện sau này bà sống chết thế nào, thì bà vốn dĩ cũng không quan tâm.
Nhưng không ngờ thiếu niên Tạp linh căn bát hệ có tốc độ tu luyện cực kỳ chậm năm đó, bây giờ không ngờ có thể chặn đánh Táp Không đại đế rồi, thật không thể tin được.
- Tôi đương nhiên muốn ở lại Mặc Nguyệt Tiên tông, thọ nguyên của tôi sắp đến rồi, cũng không còn nơi nào có thể đi được. Tôi rất nhớ Ngưng Ti tỷ, nếu như Ngưng Ti tỷ biết được anh có ngày hôm nay, thì chị ấy chắc chắn sẽ rất vui. Sau này anh cũng không cần gọi tôi là tiền bối, cứ gọi tôi là dì Tú là được.
Lúc này biết chắc Diệp Mặc chính là thiếu niên năm đó rồi, Linh Tú trong lòng cũng dâng lên rất nhiều cảm khái.
- Dì Tú, thọ nguyên dì còn vô số năm, sao lại sắp hết…
Diệp Mặc còn chưa nói hết đã nhìn thấy Linh Tú muốn ngắt lời, lập tức lấy ra một bình đan dược đưa cho Linh Tú nói:
- Dì Tú, đây là năm viên Y Vương đan, con tin cho dù tư chất của dì có kém đi nữa, cũng có thể thăng cấp thành Tiên Vương. Huống chi, Tiên linh khí trong Mặc Nguyệt Tiên tông nồng đậm, sau này chắc chắn sẽ trở thành một trong những Thánh địa tu luyện nổi tiếng nhất của ba mươi ba thiên vực.
Lời này của Diệp Mặc quả thực cũng không nói mò, trên người hắn có nhiều Tiên linh mạch cực phẩm như vậy, cộng thêm hắn còn là tông sư Tiên đan gần đến cửu phẩm rồi nữa, đợi sau khi hắn đến Mặc Nguyệt Tiên tông, sẽ chôn một số Tiên linh mạch xuống dưới tông môn và Tiên thành, rồi bố trí đại trận hộ sơn cao cấp, đến lúc đó Mặc Nguyệt Tiên tông cho dù không muốn trở thành thánh địa tu luyện cao cấp thì cũng không được.
- Năm viên Y Vương đan hạng nhất?
Linh Tú sau khi mở bình ngọc ra nhìn, lúc này mới đờ đẫn hỏi, bà không thể thăng cấp, nguyên nhân chủ yếu là vì không có nguyên liệu tu luyện, không có Tiên đan thăng cấp. nguồn TruyenFull.vn
Nhưng một nữ tỳ trong phủ như bà, thì không thể nào có được phần thưởng Tiên đan của phủ Đại đế. Còn chuyện chạy thoát khỏi phủ Tiên đế, càng là lời nói vô căn cứ. Chỉ cần phủ Tiên đế treo lệnh truy nã, cho dù bà có chạy đến chân trời góc biển, cũng có người tóm được bà quay về chịu chết. Bà vì nhìn thấy sự quan tâm của Diệp Mặc đối với Ngưng Ti tỷ dường như rất sâu đậm. Cho nên không dám nói Ngưng Ti tỷ rất có khả năng chưa chạy thoát khỏi phủ Đại đế đã bị giết rồi.
Cuộc chiến của Diệp Mặc và Táp Không đại đế bà tận mắt chứng kiến, mặc dù Diệp Mặc vẻ ngoài chiếm thế thượng phong, nhưng bà cũng không cho rằng Diệp Mặc có thể làm gì Táp Không đại đế. Sự lợi hại của Táp đế, chỉ có những người hàng năm bên cạnh lão mới có thể hiểu được một hai, người ngoài không bao giờ biết được lão rốt cục đáng sợ đến mức độ nào.
Táp đế tuyệt đối còn có thủ đoạn lợi hại cao cấp hơn còn chưa thi triển ra, nhưng bà lại không biết. Thủ đoạn lợi hại nhất của Diệp Mặc cũng chưa thi triển ra.
- Đúng vậy, dì Tú dì xem xem số đan dược này đã đủ cho dì thăng cấp Tiên Vương hay chưa. Nếu như chưa đủ, thì con cũng không thiếu, con chắc chắn có thể giúp dì thăng cấp lên Tiên Vương, dì không cần lo lắng.
Diệp Mặc cười hỏi.
Linh Tú mau chóng đứng dậy nói:
- Đủ rồi, chắc chắn là đủ rồi. Dì cũng không cần nhiều như vậy.
Vốn dĩ bà có suy nghĩ chết chắc trong đầu, bảo Diệp Mặc gọi bà là dì Tú, ngược lại cũng không có áp lực gì nhiều. Nhưng khi biết mình sẽ không bị chết, hơn nữa chắc chắn sau khi thăng cấp lên Tiên Vương rồi, tâm thái của bà sẽ có chút biến đổi.
Diệp Mặc kinh nghiệm lõi đời, lập tức đã nhìn ra tâm lý của Linh Tú, hắn thở dài nói:
- Dì Tú, bất luận thế nào, dì cũng là bạn của dì Ngưng Ti, trong lòng con, dì chính là một trưởng bối. Dì cho dù ở lại Mặc Nguyệt Tiên tông của con, con chắc rằng Táp đế tuyệt đối cũng không dám tìm đến Mặc Nguyệt Tiên tông của Cung Hoa Thiên, cho dù lão muốn gây phiền phức cho Mặc Nguyệt Tiên tông, cũng sẽ giết con trước. Chỉ cần con không chết, thì lão cũng không dám động gì đến.
Linh Tú cất đan dược của Diệp Mặc đi, vẻ mặt hòa hoãn lại:
- Tông chủ, anh phải cẩn thận tên Táp đế kia, lão còn có một số thủ đoạn còn chưa lấy ra, còn nữa, lão làm người tuyệt đối cũng không đơn giản như vẻ ngoài vậy đâu.
Diệp Mặc gật đầu, không cần Linh Tú nhắc nhở, hắn cũng biết mình bây giờ chưa thể thi triển ba mũi Kim cốt tiễn, muốn thắng Táp Không đại đế cũng rất khó khăn. Chuyện đánhó lần hai, hơn nữa Táp Không có phải còn có đòn sát thủ hay không, thì hắn cũng không chắc.
Nhưng Diệp Mặc đồng thời cũng tin rằng, cùng với thời gian, khoảng cách của hắn và Táp Không chỉ có thể càng lúc càng gần hơn, cuối cùng vượt xa Táp Không. Cho nên hắn cũng không chút lo lắng gì, muốn giết Táp Không cũng không cần gấp gáp.
- Dì Tú, con còn muốn hỏi dì một chuyện nữa, chính là lần này Táp Không ra ngoài hơn trăm năm mới quay về, khi lão quay về có mấy người?
Diệp Mặc mặc dù biết Hà Trùng Tiên đế chắc chắn không về cùng Táp đế, nhưng hắn vẫn hỏi một câu.
Táp Không nếu như bắt được Hà Trùng Tiên đế, thì chắc chắn muốn lợi dụng Hà Trùng Tiên đế, Táp Không không lợi dụng Hà Trùng Tiên đế, vậy chứng tỏ Hà Trùng Tiên đế cũng không ra ngoài cùng lão.
- Táp đế lúc quay về tôi đang ở vườn Tiên hoa, tôi nhìn thấy lão có hai người về, ngoài lão ra, còn có một người đàn bà nữa.
Linh Tú lập tức trả lời.
Diệp Mặc cũng không tiếp tục hỏi thăm Linh Tú, Linh Tú là một nữ tỳ, cho dù ở trong phủ Táp đế lâu rồi, những gì biết cũng có hạn. Hắn dẫn Linh Tú ra ngoài giới thiệu cho những người còn lại quen biết, mọi người sau khi hàn huyên một lúc thì mau chóng quen nhau.
Vì muốn nhanh chóng đến được Cung Hoa Thiên, Diệp Mặc từ chỗ Vô Ảnh nhận lấy việc điều khiển Thời Không Toa.
Thời Không Toa vốn dĩ chính là Thần khí hạ phẩm, cộng thêm tu vi của Diệp Mặc lúc này sớm cũng không như lúc trước nữa, một Tiên đế có Tiên nguyên và thần thức đều vô cùng nghịch thiên như hắn điều khiển Thời Không Toa, tốc độ của Thời Không Toa lại càng nhanh đến cực điểm.
Lần này Diệp Mặc căn bản cũng không dừng lại ở Trung thiên vực, chỉ cần hơn một năm, Thời Không Toa cũng đã xông qua biên giới hư không thiên vực của Cung Hoa Thiên, đến Cung Hoa Thiên.
…
Tiên tông lớn nhất của Cung Hoa Thiên đương nhiên là Mặc Nguyệt Tiên tông, Mặc Nguyệt Tiên tông vốn dĩ chính là Tiên tông mạnh nhất của Hạ thiên vực, bây giờ lại có một Tiên đế đến tọa trấn, Mặc Nguyệt Tiên tông lại càng vang danh hơn.
Mặc dù vị Tiên đế này cũng không ở trong Mặc Nguyệt Tiên tông, nhưng người ta lại vẫn ở trong Mặc Nguyệt Tiên thành, rõ ràng chính là quyết tâm muốn bảo vệ Mặc Nguyệt Tiên tông.
Lúc này chủ phong Mặc Nguyệt phong của Mặc Nguyệt Tiên tông, Tô Tĩnh Văn đang cùng bàn chuyện vơi Lô Phượng.
- Tĩnh Văn, tu vi của cô còn quá thấp, nếu như đến hư không thiên vực căn bản thập tử nhất sinh. Cô đừng nói muốn tìm Diệp tông chủ, cho dù đến lối vào nơi mà Diệp tông chủ mất tích cũng tuyệt đối không thể đâu.
Lô Phượng nhìn Tô Tĩnh Văn lo lắng nói.
Tô Tĩnh Văn ảm đạm nói:
- Tôi hiểu, tôi phát hiện gần đây tu vi của tôi có chút trì trệ không tiến triển gì, luôn xuất hiện bóng dáng của Diệp Mặc, tôi rất lo lắng. Tôi chỉ là đi nhìn Diệp Mặc đi vào là nơi nào mà thôi, sau đó tôi quay về tiếp tục tu luyện, nếu không tôi căn bản cũng không có tâm trạng nào mà tu luyện cả.
Dừng lại một chút, Tô Tĩnh Văn lại tiếp tục nói:
- Tôi đương nhiên biết rõ nếu như một mình tôi đi, thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng tôi định mời Cực Lôi Tiên đế đại nhân giúp đỡ, Cực Lôi Tiên đế đại nhân cũng đã đến Mặc Nguyệt Tiên tông định cư rồi, anh ta lại là bạn của vợ chồng tôi, tôi nghĩ anh ta chắc cũng đồng ý thôi.
- Cô đang lo lắng Cực Lôi Tiên đế tiền bối lúc nào cũng có thể rời khỏi Mặc Nguyệt Tiên tông, sau đó muốn tìm một Tiên đế khác giúp thì khó đúng không?
Lô Phượng bất đắc dĩ nói.
Tô Tĩnh Văn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi sợ Tiên đế tiền bối một khi rời khỏi Mặc Nguyệt Tiên tông rồi, sau này tôi muốn tìm một Tiên đế trợ giúp cũng quá khó. Lần này tôi đến đây chủ yếu là để biết đường đến đó như nào mà thôi, đợi sau khi quay về tôi sẽ cố gắng tu luyện đến Tiên đế, sau này một mình tôi đi sau. Cho nên, tôi còn muốn mời chị Lô đi cùng tôi một chuyến.
Lô Phượng thở dài nói:
- Tôi đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ là không biết Cực Lôi Tiên đế đại nhân có nghĩ nhiều hay không.
Tô Tĩnh Văn lập tức liền đứng dậy nói:
- Nếu vậy chúng ta lập tức đến Mặc Nguyệt Tiên tông tìm Cực Lôi tiền bối, nếu như tiền bối không đồng ý, vậy thì chúng ta không đi nữa…
Lô Phượng còn chưa trả lời, thì đã nhìn thấy một ngọc bài truyền âm rơi xuống trước mặt của Tô Tĩnh Văn, Tô Tĩnh Văn bóp nát ngọc bài đó ra, bên trong ngọc bài truyền đến giọng nói vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên của Mang Thương:
- Sư mẫu, tông chủ về rồi, bây giờ đã đến Mặc Nguyệt Tiên thành rồi…
- Cái gì?
Tô Tĩnh Văn chỉ chần chừ một lát, lập tức bị sự vui mừng cực lớn này đè ép khiến không thể nào thở nổi, một lát sau cô liền từ trong động phủ xông ra ngoài, trong nháy mắt liền biến mất.
Lô Phượng cũng vui mừng đứng dậy, lập tức cô theo sau Tô Tĩnh Văn cũng xông ra ngoài.
…
- Diệp tông chủ…
Cực Lôi Tiên đế vẫn đợi Diệp Mặc trong Mặc Nguyệt Tiên thành, bây giờ Diệp Mặc quay về, anh ta là người biết đầu tiên.
- Cực Lôi huynh, anh làm sao lại ở Mặc Nguyệt chi thành?
Diệp Mặc nhìn thấy Cực Lôi Tiên đế cũng có chút nghi ngờ, cho dù Mặc Nguyệt Tiên tông có ưu tú đi nữa, cũng không hấp dẫn nổi cao nhân như Cực Lôi Tiên đế này chứ?
Cực Lôi Tiên đế cười ha hả nói:
- Anh đợi lát nữa hàn huyên ôn chuyện cùng tôi nhé.
Không cần Cực Lôi Tiên đế nhắc nhở, Diệp Mặc cũng đã nhìn thấy Tô Tĩnh Văn đang thất tha thất thểu phi độn đến, Tô Tĩnh Văn nhìn thấy hắn hưng phấn đến bay cũng có chút loạng choạng rồi.
Diệp Mặc trong lòng lập tức hừng hực lửa, Tô Tĩnh Văn và Đường Bắc Vi đều phi thăng rồi, chứng tỏ Mặc Nguyệt Tiên tông càng có nhiều người hơn phi thăng lên.
Thấy Tô Tĩnh Văn càng lúc càng tiến đến gần, trước mặt Diệp Mặc lại hiện lên con đường đầy tuyết bay, hắn cũng không kìm chế nổi nữa, nhảy một bước ra, ôm Tô Tĩnh Văn vào trong lòng mình.
- Diệp Mặc, huhu…
Tô Tĩnh Văn sau khi phát ra mấy âm nỉ non, thì không thể nào nói ra thêm từ nào nữa, cả người cô liền mềm nhũn ra, tê liệt trong lòng Diệp Mặc, cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Xung quanh dường như cũng trở nên im lặng, lúc này không ai muốn nói chuyện, quấy rầy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn tụ họp.
Một hồi lâu sau, Tô Tĩnh Văn mới chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của Diệp Mặc, dường như muốn biểu đạt toàn bộ sự nhớ nhung của mấy năm nay, không muốn mất đi một chút nào.
Mùi thơm cơ thể quen thuộc của Tô Tĩnh Văn khiến Diệp Mặc mơ hồ mộng mị, hắn hoàn toàn quên mất xung quanh còn rất nhiều người đang đứng nhìn, cho đến khi những ngón tay mềm mại của Tô Tĩnh Văn đang vuốt ve khuôn mặt của hắn, hắn mới bỗng nhiên bừng tỉnh lại. Sau đó hắn lập tức ném ra mấy trận kỳ, bóng hình của hắn và Tô Tĩnh Văn liền biến mất trước mặt mọi người.
Nếu như nói Diệp Mặc còn nhớ ném ra mấy trận kỳ, thì Tô Tĩnh Văn sớm đã quên mấy mình đang ở đâu rồi, cô chầm chậm vuốt ve khuôn mặt Diệp Mặc, một lúc lâu sau mới nỉ non nói:
- Diệp Mặc, anh về thật rồi sao? Chúng ta gặp lại nhau thật rồi sao?
- Tĩnh Văn, anh đã về rồi, sau này chúng ta vẫn ở Mặc Nguyệt Tiên tông, cho dù anh ngẫu nhiên phải ra ngoài, anh cũng sẽ mau chóng quay về.
Diệp Mặc chắc như đinh đóng cột nói, nếu như không phải lo lắng trận pháp cách ly bị tàn phá trong hư không kia, thì hắn thậm chí sẽ không nói ra lời sẽ ra ngoài rồi.
Tô Tĩnh Văn run lên, cô cuối cùng cũng tỉnh lại, thân thể của cô lập tức nóng hừng hực, trở tay ôm chặt Diệp Mặc hơn, bờ môi ấm nóng ẩm ướt đã dính chặt vào môi Diệp Mặc.