Dụ Nhạc Sinh lập tức nói:
- Diệp tiền bối, chính vì ngài có thể uống một hơi hết một bầu "Thanh tửu", thì bất luận tiền bối là tu vi Tiên Đế, hay là tu vi luyện thể Tiên thần thể, thì đều đại biểu cho việc Lĩnh vực của tiền bối có thể ngăn cản "Lệ sát chi khí" của Thanh Vi Minh Giang. Chỗ đáng sợ nhất khi tiến vào Thanh Vi Minh Giang chính là loại "Lệ sát chi khí" này, cho nên một khi Lĩnh vực của tiền bối có thể ngăn cản được loại "Lệ sát chi khí" này, thì sẽ giảm đi một nửa sự phiền toái khi tiến vào Lôi Sát Thần Điện và gia tăng gấp đôi sinh cơ.
Diệp Mặc gật đầu với Dụ Nhạc Sinh, sau đó nhìn vào bà lão kia và cười lạnh:
- Xem ra ngươi chuẩn bị đem ta ra làm tấm chắn à! Tu vi của ta tuy thấp, nhưng thực sự thì không phải là người nào cũng có thể đem ta ra làm tấm chắn được đâu!
Bà lão kia mỉm cười, cũng không ngại ngần gì:
- Ngươi sai rồi, chúng ta là hợp tác với ngươi, chứ không phải là bắt ngươi ra làm tấm chắn. Lĩnh vực của ta mặc dù không có hiệu quả ngăn trở "Lệ sát chi khí" mạnh như ngươi, nhưng cũng không phải là thứ vô dụng không dùng được. Nếu như hai Lĩnh vực của chúng ta chồng lên nhau, hơn nữa còn có công pháp thần thức của lão chết tiệt kia cùng với Khúc Nguyệt Kính của Cái Hướng Thần, thì gần như sẽ không có chút áp lực gì khi tiến vào Lôi Sát Thần Điện cả. Thực tế thì cho dù là ngươi không hỏi, thì ta cũng sẽ nói ra lý do vì sao lại lấy ngươi làm trung tâm thôi. Bởi vì ngươi có thể một hơi uống hết một bầu "Thanh tửu", thì đã nói lên rằng Lĩnh vực của ngươi có thể đối phó với "Lệ sát chi khí" một cách hữu hiệu nhất. Cho nên chúng ta chỉ cần để ngươi làm chủ đạo, sau đó chồng Lĩnh vực của mình lên phụ trợ là tốt rồi.
- Diệp tiền bối, vị tiền bối này nói không sai, đúng thật là như thế.
Dụ Nhạc Sinh lập tức bổ sung thêm một câu.
- Hóa ra là như vậy.
Sự tức giận của Diệp Mặc vừa rồi giống như là giả bộ vậy, lúc này đã lập tức biến mất hoàn toàn. Hắn quay đầu lại, sau đó cười hì hì nhìn Đỗ Nương rồi nói:
- Đỗ Nương, loại "Bạch tửu" và "Hắc tửu" kia của cô có thể dùng vật khác để đổi hay không?
Sắc mặt hơi tái của Đỗ Nương lúc này lại hơi lộ ra một tia hồng nhuận, sau đó cười cười với Diệp Mặc:
- Rượu của tôi đương nhiên có thể dùng những vật khác để đổi. Chỉ cần là vật có giá trị là được, nhưng không thể quá thấp.
Diệp Mặc cười ha hả, sau đó lấy một cái hộp ngọc ra đặt lên trên quầy:
- Đương nhiên là sẽ không thấp. Trong cái hộp ngọc này của ta có một loại Tiên linh quả, đổi lấy một bầu "Thanh tửu", một bầu "Bạch tửu", thêm cả một bầu "Hắc tửu"…
Lời Diệp Mặc còn chưa nói hết, thì tất cả mọi người xung quanh liền nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Lúc này gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Mặc điên rồi. Bất luận là Diệp Mặc lấy ra loại Tiên linh quả gì, thì cũng không thể nào đổi được ba loại rượu kia lấy mỗi loại một bầu được. Trừ phi thứ mà hắn lấy ra có đẳng cấp ngang với "Tịch đạo quả". Nhưng loại Tiên linh quả cao cấp như "Tịch đạo quả" thì ai lại mang ra đổi chác chứ?
Sắc mặt hơi tái của Đỗ Nương lập tức trầm xuống:
- Diệp tiên hữu đang trêu chọc tôi sao?
Cô căn bản là không đi mở cái hộp ngọc kia của Diệp Mặc, bởi vì cô cũng cho rằng không có bất kỳ vật gì có thể đổi lấy ba bầu rượu đó của cô được.
- Cô thấy bộ dạng của tôi giống như đang đùa cợt sao? Hơn nữa loại Tiên linh quả này của tôi không chỉ đổi lấy ba bầu rượu kia của cô, mà còn phải đối lấy cả phương pháp chưng cất rượu của cô nữa.
Diệp Mặc tiếp tục bổ sung thêm một câu.
Tất cả mọi người đều kinh dị mà nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Tất cả đều cho rằng lời nói này của Diệp Mặc có ý là muốn mạnh mẽ cướp đoạt. Tửu điềm Đỗ Nương đã đứng sừng sững tại bờ sông Thanh Vi Minh Giang này từ rất lâu, nếu như tùy tiện một người nào đó cũng có thể cướp giật được, thì cái " Tửu điềm Đỗ Nương" này cũng không còn tồn tại tới ngày hôm nay rồi.
Xoẹt…
Một đạo hồng quang hiện lên. Trên đỉnh đầu của Đỗ Nương lúc này đã hiện lên một vầng sáng mầu đỏ, bên trong quầng sáng dường như có một cái pháp bảo nào đó đang không ngừng nhảy lên, nhưng tất cả đều không nhìn rõ được loại pháp bảo đó rốt cuộc là gì.
- Tửu điếm của tôi tuy nhỏ, nhưng không phải là người nào cũng có thể cướp đoạt được đâu. Lấy linh quả của cậu về đi, tôi không đổi.
Đỗ Nương cười lạnh, sát cơ bắn ra tứ phía. Toàn bộ không gian trong tửu điếm lúc này giống như là ánh đao vậy.
Diệp Mặc vẫn tỏ ra như không hề có chuyện gì, mà vẫn nói tiếp:
- Tuy ta là người thấy thứ tốt thì liền muốn có được, nhưng cũng không bỉ ổi đến mức đi cướp đâu. (DG: Có bạn đọc nào tin được câu này không?) Cô cứ nhìn loại Tiên linh quả này của ta đi đã, nếu ưng ý thì liền đổi, còn nếu như không thích, thì ta sẽ lập tức thu lại.
Thấy Diệp Mặc dường như không có chút ý đùa cợt nào, thì Đỗ Nương cũng có chút kỳ quái. Chẳng lẽ cái hộp ngọc mà Diệp Mặc lấy ra thực sự là một loại Tiên linh quả cao cấp hay sao? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Được, đã như vậy thì tôi liền nhìn thử xem.
Đỗ Nương nói xong thì liền cầm lấy hộp ngọc của Diệp Mặc, sau đó trực tiếp mở cấm chế ra.
Một loại Tiên linh quả mầu xanh nhạt nằm ở trong hộp ngọc, không mùi không vị. Lúc này Đỗ Nương lập tức ngây ngẩn cả người, vì cô không biết đây là loại Tiên linh quả gì cả. Nhưng không ngờ là Diệp Mặc lại muốn đổi nó lấy ba bầu rượu của cô cùng với cả phương thức chưng cất rượu nữa chứ!
- "Đế mộc lam quả" sao?
Trong mắt lão già lưng gù kia đột nhiên lóe lên tinh quang, không tự chủ được mà kêu lên thành tiếng:
- Ngươi thậm chí còn có được "Đế mộc lam quả"? Ngươi từ đâu mà có được "Đế mộc lam quả" thế?
Mấy câu hỏi liên tiếp được đưa ra, nhưng Diệp Mặc vẫn như là không nghe thấy gì. Căn bản là không thèm để ý mà vẫn tiếp tục nhìn Đỗ Nương rồi hỏi:
- Đỗ Nương, cô cảm thấy thế nào?
"Đế mộc lam quả" mà hắn lấy ra này hoàn toàn không có quan hệ với lão gù kia, dựa vào cái gì mà hắn phải nói cho lão biết chứ? Hơn nữa khí tức của lão gù kia khiến cho hắn cảm thấy không được thoải mái, mà lại tiềm ẩn một loại uy hiếp nào đó.
- Thật sự là "Đế mộc lam quả"? Có thể giúp cho Tiên Đế lập tức đề thăng thêm một cấp mà không có bất kỳ chướng ngại nào sao? Hơn nữa còn có thể cảm ngộ được đạo vận của Thiên Địa, chính là "Đế mộc lam quả"?
Tuy lúc đầu Đỗ Nương không nhận ra được "Đế mộc lam quả", nhưng sau khi được lão già kia nhắc nhở thì cô liền biết rõ.
Diệp Mặc đóng nắp hộp ngọc lại. Sau khi đặt lại cấm chế cho hộp ngọc và đặt nó lại trên quầy thì liền bình thản nói:
- Không ngờ ở đây lại có người biết coi hàng, cũng miễn cho ta phải giải thích. Đúng vậy, đây chính là "Đế mộc lam quả", hiện tại Đỗ Nương có muốn đổi hay không? Nếu như không muốn, vậy thì tôi sẽ đi ngay, quyết không nói thêm nửa lời.
Diệp Mặc vốn cho rằng ở đây không ai biết loại "Đế mộc lam quả" này, nhưng không thể ngờ được là lão gù mà hắn nhìn không ra tu vi lại có thể nhận ra được. Còn Đỗ Nương thì sau khi nghe lão gù kia nói, thì mới biết được "Đế mộc lam quả". Xem ra người tinh mắt ở đây cũng không ít à!
Lão gù kia biết về "Đế mộc lam quả", mà Đỗ Nương thì lại không biết, nhưng cũng đã nghe nói về loại "Đế mộc lam quả" này. Còn bà lão kia thì lại hoàn toàn không biết, cũng chưa từng nghe nói về "Đế mộc lam quả". Bất quá sau khi bà ta nghe Đỗ Nương nói ra thì sự thèm muốn trong mắt của bà còn hơn cả lão gù kia nữa.
Có thể giúp Tiên Đế đề thăng thêm một cấp, lại có thể tăng cường khả năng lĩnh ngộ đạo vận của Thiên Địa, hơn nữa không hề có chút tác dụng phụ nào. Vậy thì loại Tiên linh quả này tuyệt đối đã vượt qua Tiên linh vật cấp chín rồi. Bà không thể tưởng tượng được một Tiên Vương nho nhỏ như Diệp Mặc lại có được thứ đồ tốt như vậy. Bất luận là tu vi của Diệp Mặc cao bao nhiêu, thì biểu hiện bên ngoài của hắn cũng chỉ có Tiên Vương trung kỳ mà thôi.
- Tôi biết về "Đế mộc lam quả" cũng là nhờ Tiểu Thổ tiên hữu, cho nên tôi tin tưởng lời Tiểu Thổ tiên hữu nói.
Đỗ Nương thấy Diệp Mặc kinh ngạc khi cô biết về tác dụng của "Đế mộc lam quả", thì liền chỉ về phía lão gù kia và nói.
Diệp Mặc thiếu chút nữa là bật cười. Cái tên kiểu này quả là hiếm thấy, ha ha, Tiểu Thổ tiên hữu…
- Kiến thức của Tiểu Thổ tiên hữu quả là rộng rãi.
Diệp Mặc cười ha hả một tiếng và ôm quyền hướng về phía lão gù kia.
- Không dám, đồ vật của Diệp tiên hữu quả thật là đồ tốt. Nếu như ta đoán không sai, thì tu vi của Diệp tiên hữu vẫn chưa tới Tiên Đế phải không? Một người tu vi chưa tới Tiên Đế, vậy mà có thể lấy ra thứ đồ tốt như vậy, thì ta thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Lão gù lúc này lại mở miệng nói chuyện, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc hộp ngọc của Diệp Mặc. Hiển nhiên là lão vô cùng hứng thú với đồ vật bên trong chiếc hộp đó.
Diệp Mặc thấy lão gù kia để ý tới "Đế mộc lam quả" như vậy. thì ngược lại lại thở nhẹ một hơi. Xem ra tu vi của đối phương vẫn chưa tới Tiên Đế viên mãn, vì nếu như đã đạt tới Tiên Đế viên mãn, thì cũng không cần gì tới "Đế mộc lam quả" nữa. Mà không cần "Đế mộc lam quả", thì đương nhiên là không thể nào có hứng thú lớn như vậy đối với "Đế mộc lam quả" này.
- Tu vi của ta là gì, thì cũng không cần Tiểu Thổ tiên hữu phải quan tâm. Cũng không có bất kỳ ai quy định rằng tu vi chưa đến Tiên Đế thì không thể lấy ra "Đế mộc lam quả" cả, có phải không?
Diệp Mặc cảm nhận được khí thế của lão gù kia đè ép tới, thì lập tức nói một cách khinh thường. Lão gù này không ngờ lại muốn thông qua tu vi để áp chế mình, nằm mơ chăng?
- Tôi nguyện ý đổi, chỉ là tất cả "Hắc tửu" ở chỗ này của tôi chỉ có duy nhất một bầu. Tôi có thể đổi cho cậu một bầu "Thanh tửu", hai bầu "Bạch tửu" và một bầu "Hắc tửu".
Đỗ Nương nhanh chóng quyết định.
Diệp Mặc cười hắc hắc:
- Chỉ một bầu "Hắc tửu" cũng được, nhưng vừa rồi chẳng lẽ Đỗ Nương không nghe tôi nói rằng tôi cần cả phương thức chưng cất rượu nữa sao?
- Vậy thì thành thật xin lỗi. Phương thức chưng cất rượu của chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Đỗ Nương từ trong cuộc nói chuyện của Diệp Mặc và lão gù kia cũng đã biết được tu vi Diệp Mặc còn chưa tới Tiên Đế, cho nên giọng điệu cũng không còn khách khí như trước.
Diệp Mặc thì ngược lại là không thèm để ý chút nào, liền thu hồi lại hộp ngọc rồi nói:
- Nếu không đổi, vậy thì quên đi.
- Nếu đã không đổi, thì hiện giờ chúng ta sẽ tiến đến Lôi Sát Thần Điện.
Bà lão kia thấy Diệp Mặc đã thu hồi lại hộp ngọc thì trong mắt liền lóe lên một tia vui mừng rồi nhanh chóng nói.
Trong lòng Diệp Mặc thầm cười lạnh. Hắn sao có thể không nhìn ra được tâm tư của bà lão kia chứ. Muốn lấy đi "Đế mộc lam quả" từ trong tay mình sao? Bà ta coi mọi việc đều quá mức đơn giản rồi.
- Thật có lỗi, ta không muốn gia nhập vào đội của các người. Dụ tiên hữu, nếu như hai người muốn vào đội của tôi, thì ba người chúng ta sẽ đi Thanh Vi Minh Giang ngay bây giờ. Nếu như hai người không muốn, vậy thì tôi sẽ đi một mình.
Diệp Mặc cự tuyệt bà lão kia, sau đó quay người nói với vợ chồng Dụ Nhạc Sinh.
Dụ Nhạc Sinh cho hắn một cái ngọc giản, về tình về lý thì hắn đều phải nói với Dụ Nhạc Sinh một câu. Nếu như đối phương không muốn, vậy thì hắn sẽ đi một mình.
- Ngươi cũng dám tự mình đi cùng hai Tiên Tôn tiến vào Thanh Vi Minh Giang sao?
Bà lão kia thấy Diệp Mặc cự tuyệt, ngược lại lại gọi vợ chồng Dụ Nhạc Sinh đi cùng, cho nên lập tức kinh ngạc vô cùng.
- Có vấn đề gì không?
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng. Tu vi hiện tại của hắn thì cần quái gì phải nhìn sắc mặt của một bà lão Tiên Đế trung kỳ chứ?
Muốn Diệp Mặc tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì cũng chỉ có thể ở trong tình huống hắn chưa đủ thực lực mà thôi. Chỉ cần không phải vạn bất đắc dĩ, thì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình.
- Thái Liễu sư muội, nếu như người ta đã ỷ vào tu vi luyện thể của mình, thì hai người chúng ta cùng một đội đi.
Lão gù tên Tiểu Thổ bỗng nhiên cười tủm tỉm nói với bã lão kia.
Bà lão kia liền cười:
- Được, đã như vậy thì tôi liền cùng Tiểu Thổ sư huynh lập đội tiến vào Lôi Sát Thần Điện. Các vị đã tới nơi này thì chắc chắn đều phải có tu vi Tiên linh thể trở lên rồi, cho nên ai muốn đi cùng chúng tôi thì liền đến đây đi.
Tên Tiên Tôn Cái Hướng Thần kia liền suy nghĩ một chút, sau đó lập tức đứng về phía bà lão cùng lão gù kia. Ba người ở bàn thứ hai thấy vậy cũng lập tức đi tới. Bọn họ ở chỗ này luyện thể đã nhiều năm, cho nên cao thủ ở nơi này thì hầu như họ đều biết.
Diệp Mặc khẳng định rằng nếu như hắn không lấy ra "Đế mộc lam quả", thì hai tên Tiên Đế này tuyệt đối sẽ không tổ đội để tiến vào Thanh Vi Minh Giang theo hắn. Bất quá dù thế nào, thì hắn cũng chả phải ngại.