- Ngươi nói chuyện khách khí một chút, Diệp Mặc không phải là người ngươi có tư cách nhắc tới...
Chân Băng Du nghe thấy giọng điệu vô lễ của Phong Đề Tối Nhĩ đối với Diệp Mặc, sắc mặt lập tức sa sầm xuống.
- Ha ha, cô gái này bổn tiên cũng nhìn trúng, Phong Đề Tối Nhĩ ngươi cút đi. Nể tình ngươi dẫn ta đến mà quen được Tiên Tử này, ngươi để lại đồ vật rồi biến, hôm nay ta không giết ngươi.
Đại La Tiên tên là Cống Chí Thượng cười ha ha.
Chân Băng Du vốn đã rất là bất mãn với lời nói của Phong Đề Tối Nhĩ, chẳng qua là năm đó Diệp Mặc cảm thấy Phong Đề Tối Nhĩ vẫn coi như là vừa mắt, mới không có phát cáu. Bây giờ lời Cống Chí Thượng nói lập tức khiến lửa giận của cô bốc lên, lĩnh vực Tiên vương trong nháy mắt liền bộc phát ra. Cùng lúc đó, một bàn tay Tiên Nguyên vỗ ra.
- Tiên vương đại nhân . . .
Cống Chí Thượng kinh hãi la lên một câu, sau một khắc đã bị Chân Băng Du trực tiếp đập bay, nguyên một hàm răng bị đánh rớt, đây là Chân Băng Du còn nương tay.
Lúc trước gã không có nhìn ra tu vi của Chân Băng Du, trong lòng còn đang e dè. Nhưng khi thấy Phong Đề Tối Nhĩ hình như cũng không khách khí với Chân Băng Du, lập tức đã biết Chân Băng Du tu vi không cao hơn gã, mà là che giấu tu vi. Cho đến khi gã bị một cái tát của Chân Băng Du đánh bay, mới hiểu được, Chân Băng Du là một Tiên vương thật sự.
- Cút . . .
Chân Băng Du lạnh lùng quát một tiếng, cũng lười để ý tới Cống Chí Thượng.
Cống Chí Thượng sao còn dám nói nữa chữ "không" nữa, nhanh chóng khom người thi lễ với Chân Băng Du, lui khỏi nơi này. Mạo phạm Tiên vương đại nhân, còn có thể giữ được cái mạng, với gã mà nói đã là đốt nhang tám đời mới được đấy.
Phong Đề Tối Nhĩ sững sờ nhìn Chân Băng Du, cho đến khi Cống Chí Thượng đi rồi, y mới kinh hãi nói:
- Cô, cô không ngờ đã là Tiên vương tiền bối . . .
Lúc trước khi y nhìn thấy Chân Băng Du, tu vi của Chân Băng Du tối đa không quá Huyền tiên hậu kỳ, thậm chí ngay cả Huyền tiên hậu kỳ cũng chưa tới. Lúc này mới bao nhiêu năm, cô đã là Tiên vương rồi, đây là cái quỷ gì thế?
Chân Băng Du tiên linh căn bị bào mòn, được Diệp Mặc dùng "Tịnh Linh tâm liên" tái tạo tiên linh căn, y đương nhiên không biết. Với tư chất tối thượng của Chân Băng Du, cộng thêm Diệp Mặc cho tài nguyên và tài nguyên mà chính cô tìm được trong Hỗn Độn Tinh Vực, còn cả công pháp mà Diệp Mặc giúp cô chỉnh sửa, cô tu luyện chậm mới là chuyện lạ.
- Diệp Mặc nói ngươi người cũng không tệ lắm, cho nên hôm nay ta giúp ngươi một lần. Lần sau còn dám vô lễ với ta, ta liền trực tiếp giết, cút đi.
Chân Băng Du căn bản không trả lời Phong Đề Tối Nhĩ, trực tiếp kêu đối phương cút.
Lúc này Phong Đề Tối Nhĩ đã nghe rõ, người năm đó đi cùng Chân Băng Du chính là cái người tên là Diệp Mặc, lúc này nghe thấy lời Chân Băng Du nói, y nhanh chóng khom người nói:
- Vâng, vãn bối lập tức đi.
Hậu thuẫn của y có lớn hơn nữa, ở đây, Chân Băng Du chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết y. Huống chi, Chân Băng Du còn là đối tượng trong lòng y ái mộ. Năm đó y không có được "Hỗn độn thanh địch", đã cố ý đi tìm Chân Băng Du, chỉ có điều là vẫn chưa tìm được mà thôi.
Trông thấy hai người Phong Đề Tối Nhĩ rời đi, lúc này Chân Băng Du mới nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cô tu vi Tiên vương, chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, đã đi tới tầng thứ nhất Hỗn Độn Tinh Vực.
Khi thần thức của cô lại quét đến Cực Tinh Trạch một lần nữa, cô lại nhịn không được đáp xuống bên cạnh Cực Tinh Trạch. Chính là tại đây cô bắt đầu hợp tác với Diệp Mặc, sau đó hai người vẫn luôn đi cùng nhau, cho đến mấy năm sau, Diệp Mặc đi Nguyễn Nhạc Thiên tham gia Vấn Đạo Các, cô mới rời khỏi.
Cực Tinh Trạch lúc trước xuất hiện một cây "Hỗn độn Thanh Địch", cô và Diệp Mặc hai người bởi vì một cây "Hỗn Độn Thanh Địch" này mà tiến vào đây. Về sau cây "Hỗn Độn Thanh Địch" kia bị Diệp Mặc lấy được, Diệp Mặc phân ra một phần cho cô. Lúc trước cô vẫn cho là Diệp Mặc có phân cho cô hay không, đối với Diệp Mặc đều không có ảnh hưởng gì. Bây giờ cô mới biết Diệp Mặc sau khi cho đi vật liệu luyện thể, cô đã hiểu rõ, đây đối với Diệp Mặc không phải là không có ảnh hưởng, mà khẳng định là có ảnh hưởng.
Với loại tu vi luyện thể đẳng cấp như của Diệp Mặc, tương lai đến Tiên thần thể đỉnh cao là chuyện chắc chắn. Nghĩ tới đây, Chân Băng Du càng bức thiết muốn nhìn thấy Diệp Mặc.
Cực Tinh Trạch, ở đây tiên linh khí thiếu thốn, hơn nữa đi vào còn có thể áp chế tu vi, người bình thường cũng sẽ không tới nơi này. Chân Băng Du lại kinh ngạc phát hiện, còn có một tiên nhân cấp thấp, đang từ chỗ sâu trong Cực Tinh Trạch chạy ra. Càng làm cho cô kinh ngạc là, tiên nhân này lại chỉ là tu vi Kim tiên sơ kỳ.
Tiên nhân tu vi Kim tiên sơ kỳ đến Hỗn Độn Tinh Vực vô cùng ít, cho dù là Chân Băng Du cũng chỉ mới gặp qua một người là Diệp Mặc mà thôi. Cô không thể tưởng được sau khi trải qua nhiều năm như vậy, cô vậy mà lại nhìn thấy một Kim tiên sơ kỳ thứ hai đi tới Cực Tinh Trạch.
Cô lập tức có một chút thiện cảm với người này, cô tựa như đang nhìn thấy sự phấn đấu của Diệp Mặc năm đó từ người này.
- Tiền bối.
Người thanh niên Kim tiên sơ kỳ này, lúc đi đến rìa Cực Tinh Trạch thì thấy Chân Băng Du đang chằm chằm nhìn tranh thủ thời gian cúi đầu khom người gọi một tiếng. Đồng thời trong tim thầm kịch liệt nhảy lên, lại có người con gái hoàn mỹ như vậ vẫn là lần đầu tiên trông thấy tiên nữ xinh đẹp tới cực điểm như thế này.
- Ngươi tên là gì?
Chân Băng Du nhìn người thanh niên Kim tiên cực kỳ nhỏ gầy trước mắt này, vậy mà lại chủ động hỏi thăm một câu. Cô từ trên người Kim tiên sơ kỳ nhỏ gầy nhìn thấy bóng dáng của Diệp Mặc, khiến cho cô sinh ra hoài niệm.
Khi Kim tiên gầy khom người nói:
- Vãn bối là Đông Phương Vượng, tiền bối hỏi vậy không biết có chuyện gì cần vãn bối ra sức, vãn bối sẵn lòng cống hiến sức lực.
Chân Băng Du nở nụ cười xinh đẹp nói,
- Ta cũng không cần ngươi giúp ta làm gì cả, chỉ là ta trông thấy ngươi thì nhớ tới một vài chuyện cũ. Cái nhẫn này tặng cho ngươi, hy vọng ngươi may mắn.
Chân Băng Du nói xong, ném một chiếc nhẫn xuống, quay người trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Đông Phương Vượng ngơ ngác nắm chiếc nhẫn Chân Băng Du ném cho từ Tu Chân Giới bắt đầu đã biết con người mười thì tám chín kẻ là ích kỷ. Y có thể đi tới ngày hôm nay, ngoại trừ đầu óc của mình ra, thì cũng không đem những thứ mình có thể có được tặng cho người khác. Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, còn có người sẽ chủ động tặng một chiếc nhẫn cho y, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi giống như trời sập vậy.
Thần thức của y quét vào chiếc nhẫn, bên trong vậy mà có tới mười vạn tiên tinh thượng phẩm, ngoài ra, còn có vài món tiên khí trung phẩm. Nhưng lại không có tiên đan, điều này làm cho y có chút thất vọng.
Tiên đan bên trong chiếc nhẫn của Chân Băng Du đương nhiên là có không ít, nhưng những tiên đan này đều là Diệp Mặc đưa cho cô. Cho dù là cô không cần dùng tới, cũng sẽ không tùy tiện lấy ra tặng cho người khác. Còn tiên khí mà cô thuận tay đưa cho Đông Phương Vượng, đó đều là chiến lợi phẩm của cô, nhét vào bên trong chiếc nhẫn còn chướng mắt. Hay bởi vì cô nghĩ đến Diệp Mặc nên tâm tình hỗn độn, cho nên liền dứt khoát ném cho Đông Phương Vượng thoạt nhìn giống như Diệp Mặc năm đó vậy.
Nếu như cô biết Đông Phương Vượng chính là người mà Diệp Mặc muốn giết nhất, có lẽ cô sẽ không chút do dự quay lại giết chết người này, mà không phải là đem đồ vật cho y.
Nghĩ đến dung nhan tuyệt thế của Chân Băng Du, Đông Phương Vượng lắc đầu, hai người chênh lệch quá lớn. Y cất chiếc nhẫn đi, triển khai thân hình rất nhanh liền biến mất bên cạnh Cực Tinh Trạch không thấy gì nữa. Tốc độ của y vậy mà lại không hề chậm hơn so với Huyền tiên bình thường, hơn nữa vô cùng kỳ dị.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, y đã đi tới bên một đầm nước. Nếu như Diệp Mặc ở chỗ này, lập tức có thể nhận ra, đầm nước này chính là nơi lúc trước hắn từng đến, cũng là nơi hắn gặp phải đầu lâu màu vàng.
Đông Phương Vượng sau khi đã đến bên đầm nước, căn bản là không hề do dự, liền nhảy vào trong đầm nước, một lát sau, ở đây đã không còn một tiếng động rồi.
. . .
- Tiền bối, đồ ta đã đem đến rồi.
Đông Phương Vượng đi đến trước một bộ xương màu vàng thiếu một cánh tay quỳ xuống, sau đó xòe bàn tay ra kính cẩn nói.
Trên lòng bàn tay của y, có ba đóa hoa nhỏ màu đen, thoạt nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.
- Không sai, chính là cái này. Ngươi rất khá, hơn nhiều so với tiểu tử hiếu thắng năm đó.
Bộ xương khô này vậy mà lại phát ra thanh âm, đồng thời một cơn gió nhẹ thổi qua, ba đóa hoa màu đen trong tay Đông Phương Vượng đã rơi vào trong miệng đầu lâu màu vàng kia. Chỉ có điều là đầu lâu này nói chuyện mang theo thanh âm cạc cạc, thật sự là quá mức khó nghe.
- Tiền bối, vậy Huyền Hoàng Châu . . .
Đông Phương Vượng sau khi thấy đầu lâu màu vàng này nuốt ba đóa hoa nhỏ màu đen xong, lại kính cẩn hỏi.
Đầu lâu màu vàng phát ra thanh âm cạc cạc nói:
- Huyền Hoàng Châu không cần phải gấp, chờ ta giải độc xong rồi nói sau.
- Tiền bối, độc này nếu như ngài không giải được, qua một đoạn thời gian ngài có bị mất hết Nguyên Thần hay không?
Đông Phương Vượng vẫn quỳ trên mặt đất, lại một bộ dáng ngu dốt không biết gì hỏi.
- Ngươi nói xem? Nguyên thần của ta . . .
Đầu lâu màu vàng lại cạc cạc vài tiếng, chỉ là lúc này đây nó còn chưa nói hết lời, thì phát ra một loại thanh âm cực độ tức giận.
- Ta nói ngươi sức chống đỡ của Nguyên Thần bây giờ thậm chí ngay cả một Kim tiên cũng không bằng rồi, có đúng hay không?
Đông Phương Vượng đột nhiên đứng lên, vậy mà lại đưa tay đến cướp đoạt thiền trượng màu vàng trên người bộ xương.
- Ngươi... ngươi . . .
Đầu lâu màu vàng căn bản là phát âm không chuẩn thanh âm sắc nhọn la lên:
- Ngươi vậy mà đã luyện hóa được "Hắc Lang Hoa", ngay cả ta cũng không phát giác ra được, ngươi rốt cục là làm cách nào?
Đông Phương Vượng cười hắc hắc nói:
- Bởi vì bây giờ ngươi ngay cả một con chó cũng không bằng, Kim tiên thần niệm bình thường cũng chưa tới, cũng muốn tra xét Hắc Lang Hoa do ta luyện hóa? Đừng có mơ, đi chết đi.
Đông Phương Vượng nói xong, trong tay đã mang theo một mũi nhọn bằng sương mù, đồng thời thiền trượng màu vàng kia cũng bị y nắm trong tay. Chính vì y biết rõ một tia Nguyên Thần của đối phương sắp tán loạn, lúc này mới dám ra tay đánh lén.
- Công Dã Thương Minh ta cho dù là thân thể không còn, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi . . .
Đầu lâu màu vàng sau khi nói xong mấy chữ này, một cái bóng cực kì nhạt liền vọt vào trong thân thể Đông Phương Vượng.
Sau một khắc Đông Phương Vượng đã bỏ cái thiền trượng màu vàng này ra, biểu cảm trên mặt trở nên dữ tợn.
- Nếu như bị ngươi đoạt xá, "Hắc Lang Hoa" kia của ta coi như là luyện công toi rồi.
Đông Phương Vượng bỗng nhiên lấy ra hai cây kim sắt đen nhánh ghim xuống đỉnh đầu của mình, đồng thời ngồi trên mặt đất, biểu cảm càng lúc càng dữ tợn.
- Ngươi không ngờ lại tu luyện "Đại Khôn Ma Thần Điển". . .
Một thanh âm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vang lên trong đầu Đông Phương Vượng,
- Ngươi, đồ tiểu nhân hèn hạ này. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Đông Phương Vượng mặt mày dữ tợn vừa cười lạnh vừa nói:
- Đọ cơ mưu với ta? Đông Phương Vượng ta xưa nay đọ cơ mưu chưa từng thua bởi người nào, ngươi chỉ là một đầu lâu cũng dám đọ cơ mưu với ta? Năm đó nếu như không phải là do tên họ Diệp kia ỷ vào thực lực vượt xa ta, hắn còn lâu mới là đối thủ của ta? Ta sớm đã đem xương vụn của hắn nuốt sạch rồi. Ta cũng không tin "Hắc Lang Hoa" ta đặc chế thêm "Đại Khôn Ma Thần Điển" của ta, lại không hơn một tàn hồn sắp chết như ngươi.
- Nếu không phải năm đó tên khốn kia lại đả thương nguyên thần của ta một lần, Công Dã Thương Minh ta há có thể sợ ngươi?
Thanh âm xé gió của đầu lâu lại gào thét trong đầu Đông Phương Vượng.