- Tôi đoán chừng là y bị trúng độc mà chết, bởi vì trên mi tâm của y toàn một mầu đen, hẳn là loại kịch độc cao cấp. Một tia Nguyên Thần còn lại của y đến tận giờ cũng không thể nào loại trừ đi chút kịch độc đó, cho nên mới không thể không ở lại dưới đầm nước đó. Thời gian dài trôi qua, thì tôi sợ là một tia Nguyên Thần kia cũng sẽ bị ăn mòn hết.
Diệp Mặc nghe Úc Kim Hương nói xong, thì lập tức liền phỏng đoán.
- Trúng độc sao?
Úc Kim Hương kinh ngạc thốt lên, trong mắt cô liền hiện ra một tia áy náy.
Diệp Mặc nghi hoặc:
- Người đó là cô giết sao?
- Không phải.
Úc Kim Hương lắc đầu.
- Tôi còn tưởng rằng là do cô giết, chứ nếu không phải là do cô giết, thì cô việc gì mà phải áy náy.
Diệp Mặc nhìn Úc Kim Hương có chút áy náy, thì liền cảm thấy khó hiểu.
- Công Dã Thương Minh mặc dù là một hòa thượng, nhưng lại là người đàn ông mà các tiên tử thời đó muốn song tu bầu bạn nhất…
Giọng điệu của Úc Kim Hương lập tức để cho Diệp Mặc đoán rằng cô nàng Úc Kim Hương trước mặt này cũng là một trong những cô gái si mê Công Dã Thương Minh.
Thấy Diệp Mặc đã có chút hiểu ra thì Úc Kim Hương liền nói:
- Có phải là cậu cho rằng tôi cũng là người thầm mến mộ Công Dã Thương Minh không?
Lần này Diệp Mặc không trả lời, bởi vì hắn cũng không phải là một kẻ nhiều chuyện. Có phải Úc Kim Hương thầm mến mộ Công Dã Thương Minh hay không thì cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.
Úc Kim Hương cũng không cần Diệp Mặc phải trả lời, mà tiếp tục nói:
- Tôi không phải là một trong những cô gái thầm mến mộ Công Dã Thương Minh, nhưng Công Dã Thương Minh cực kỳ anh tuấn, phong độ không mấy ai bằng, hơn nữa tư chất của y cũng là cực kỳ cao cấp, không ai có thể so sánh được. Trọng yếu nhất là tu vi của y đối với những tiên nhân cùng cấp bậc cũng là vô địch nữa. Diệp sư huynh, nếu như không nhìn thấy thân thể của cậu, thì luận về bề ngoài kém cậu kém Công Dã Thương Minh xa tít tắp.
Diệp Mặc không cắt đứt lời nói của Úc Kim Hương. Hắn mơ hồ cảm giác được việc Úc Kim Hương nói tới Công Dã Thương Minh dường như là cũng có mục đích.
- Tôi đã nhìn thấy Công Dã Thương Minh nhiều lần, bởi vì bất luận y đi tới đâu cũng đều trở thành tiêu điểm.
Giọng điệu của Úc Kim Hương mang theo một tia thương cảm:
- Thẳng tới một lần tụ hội tại Thanh Vi Thiên, y đã nhìn thấy tôi. Tuy lúc đó tôi mang mạng che mặt, y cũng không vô lễ tới mức dùng thần thức nhìn xuyên qua mạng che mặt để nhìn rõ dung mạo của tôi. Nhưng từ đó về sau, y liền không để ý tới những tiên tử khác nữa, mà chỉ một lòng muốn theo đuổi tôi thôi.
Diệp Mặc theo bản năng nhìn Úc Kim Hương. Nói thật, mặc dù Úc Kim Hương rất xinh đẹp, bất quá giống như câu nói mà Úc Kim Hương đã nói, đó là nếu chưa nhìn thấy thân thể của cô, thì dung mạo của cô cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi. Còn chưa thể đạt được cái tình trạng mà khiến cho người ta vừa thấy đã chết mê chết mệt. Cho dù là so với Ninh Nga Tiên tử, thì Úc Kim Hương cũng kém một chút.
Chỉ như vậy thôi mà đã có thể khiến cho Công Dã Thương Minh "yêu từ cái nhìn đầu tiên" được ư? Cho dù Công Dã Thương Minh da mặt không đủ dầy, nhưng chẳng lẽ thực sự không dùng thần thức xuyên qua y phục để nhìn ngắm Úc Kim Hương lấy một lần?
- Có phải là cậu cảm thấy dung mạo của tôi cùng bình thường phải không?
Qua nét mặt của Diệp Mặc, thì Úc Kim Hương đã nhận ra được cách nghĩ của hắn.
- Quả thật là thế. Một kẻ đã nhìn quen mỹ nữ như Công Dã Thương Minh, thì cho dù là cô không tệ, bất quá cũng không thể đến mức "yêu từ cái nhìn đầu tiên" chứ?
Diệp Mặc cũng không hề giấu diếm, mà nói một cách dứt khoát gọn gàng.
Úc Kim Hương cười tự giễu:
- Bởi vì sau khi tôi tái tạo thân thể, thì tôi đã để cho dung mạo của mình thay đổi hoàn toàn. Tôi chán ghét cái dung mạo trước kia.
Diệp Mặc không muốn nói tiếp về chuyện này nữa, liền khoát tay để cho Úc Kim Hương không nói nữa:
- Tôi muốn đi rồi, loại chuyện bát quái này tôi không muốn nghe nữa.
- Khoan, tôi sẽ nói xong nhanh thôi.
Úc Kim Hương cũng không dừng lại:
- Công Dã Thương Minh có tu vi cực cao, hơn nữa là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh. Sau khi y thấy tôi không hề có ý gì với y, thì liền dùng hết mọi biện pháp để theo đuổi tôi. Tôi có được rất nhiều chỗ tốt từ y, thậm chí còn biết được cả bí mật giúp y có thể tu luyện cực nhanh, nhưng thủy chung không có cách nào thật sự vui vẻ khi ở bên cạnh y cả. Về sau, tôi chỉ có thể rời đi, nhưng lại khiến y cho rằng y đã có được tôi rồi.
- Cô bỏ đi, nhưng y lại cho rằng y đã có được cô? Thế là thế nào?
Diệp Mặc càng nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Úc Kim Hương.
- Bởi vì tôi còn có một cô em gái song sinh, tên là Úc Ngân Bình. Cô ấy nhìn rất giống tôi. Còn về việc Úc Ngân Bình có phải là vui vẻ hạnh phúc khi ở bên Công Dã Thương Minh hay không tôi không rõ, nhưng là tôi biết họ đã chung sống với nhau rồi. Mi tâm của Công Dã Thương Minh có mầu đen kịt, thì chắc là do cô ấy ám toán. Ngoại trừ cô ấy ra, thì không ai có thể ám toán được Công Dã Thương Minh cả.
Giọng điệu của Úc Kim Hương có chút thương cảm.
Diệp Mặc giật mình:
- Lúc trước cô cũng bị chính muội muội của mình ám toán sao?
- Đúng, tôi chính là bị cô ta ám toán, may mắn là tôi đoạt được "La tiêu ngô mộc". Tôi chán ghét dung mạo của mình, không phải vì nó quá đẹp hay quá xấu, mà là vì nó quá giống với cô ta.
Giọng nói của Úc Kim Hương lúc này đã càng lúc càng trở nên bình thản.
Diệp Mặc nhíu mày rồi nói:
- Tôi nghe giọng điệu Công Dã Thương Minh khi giao dịch với tôi yêu cầu tôi giết cô cũng rất quyết liệt. Nhưng cô lại nói rằng Công Dã Thương Minh thích cô. Nếu quả thật là như vậy, thì y sao có thể dùng loại giọng điệu vô tình như vậy để nhờ người khác giết cô chứ?
- Có thể là do tính tình của y đại biến. Ài..i..!
Úc Kim Hương nói xong thì liền thở dài một cái, một lát sau mới nói tiếp:
- Tôi không cảm giác được cậu có sát ý đối với tôi. Tôi cũng nói cho cậu biết một chuyện, đó chính là tôi khẳng định Úc Ngân Bình không phải là thật sự vui vẻ ở bên Công Dã Thương Minh. Cô ta đến với Công Dã Thương Minh chính là vì muốn cướp "Huyền hoàng châu". "Huyền hoàng châu" chính là bí mật của Công Dã Thương Minh, mà y lại rất thích tôi, cho nên mới nói cho tôi biết. Úc Ngân Bình có thể biết được, thì cũng không có gì là lạ.
- "Huyền hoàng châu" là cái gì?
Diệp Mặc thật sự là lần đầu tiên nghe tới cái thứ này.
- "Huyền hoàng châu" là một kiện Tiên thiên linh bảo, có thể sản sinh ra "Huyền hoàng chi khí". "Huyền hoàng châu" có thể trở thành thế giới riêng của mình, hơn nữa "Huyền hoàng châu" còn tinh khiết hơn cả thế giới Chân linh. Ở bên trong "Huyền hoàng châu" tu luyện có thể hấp thu "Huyền hoàng chi khí". "Huyền hoàng chi khí" của "Huyền hoàng châu" là Thiên Địa tạo hóa, người tu luyện hấp thu được nó sẽ gột rửa được linh trí cùng Tiên linh căn, thậm chí còn tự động chỉnh sửa lại độ lệch trong công pháp của người tu luyện, đồng thời tu luyện trong "Huyền hoàng châu", thì tốc độ tu luyện cũng cao hơn người khác gấp mấy lần. Người bình thường luôn tu luyện trong "Huyền hoàng châu", thì đều là tồn tại vô địch trong cùng cấp bậc.
Diệp Mặc nghe Úc Kim Hương nói xong, thì liền hít vào một hơi lạnh. "Huyền hoàng châu" này quả thực là có thể so sánh với Thế giới trang vàng của hắn rồi, càng kiêm luôn cả tác dụng của "Tam sinh quyết" và "Khổ Trúc".
Úc Kim Hương thấy Diệp Mặc rốt cuộc đã động dung, thì liền nói tiếp:
- Úc Ngân Bình ám toán Công Dã Thương Minh tuyệt đối là vì "Huyền hoàng châu". Bất quá dựa theo lời cậu nói, thì Công Dã Thương Minh còn chừa lại một tia Nguyên Thần ở đầm lầy kia, thì có lẽ là "Huyền hoàng châu" còn chưa bị cướp đi. Cho nên nếu như cậu không muốn giết tôi, thì tôi muốn mời cậu dẫn tôi đi Hỗn Độn Tinh Vực xem thử một lần.
- Làm sao cô biết tôi không muốn giết cô? Cô muốn đi Hỗn Độn Tinh Vực là để cướp lấy "Huyền hoàng châu" sao?
Diệp Mặc cười nhạt.
Úc Kim Hương cũng không để ý tới giọng điệu của Diệp Mặc:
- Tôi cảm giác được cậu không muốn giết tôi, hơn nữa tôi còn có thể cảm giác được cậu cũng chẳng để tôi ở trong lòng. Bởi vì tôi biết rõ kịch độc mà Úc Ngân Bình sử dụng là cái gì, cho nên Công Dã Thương Minh không có người nào hỗ trợ, thì tuyệt đối sẽ không có cách nào để giải độc được.
- Nếu như y không chết, tôi sẽ đi giải thích với y một chút rằng y không phải là do tôi làm hại. Nếu như y đã chết, thì tôi sẽ giúp cậu tìm được "Huyền hoàng châu", coi như là báo đáp ân tình cậu đã không giết tôi. Tính cách của Công Dã Thương Minh tôi khá là hiểu. Ở tình huống đó, thì y tuyệt đối sẽ không để "Huyền hoàng châu" ở bên cạnh mình, và chỉ có tôi mới có thể tìm ra được chỗ mà y cất dấu "Huyền hoàng châu" thôi.
…
- Diệp tông chủ, cô ấy là ai? Text được lấy tại Truyện FULL
Ninh Nga Tiên tử thấy Diệp Mặc dẫn theo Úc Kim Hương thì liền nghi hoặc.
Úc Kim Hương cũng nghi hoặc:
- Diệp sư huynh, anh là tông chủ của một tông môn sao?
Diệp Mặc gật đầu:
- Đúng thế, tôi thành lập một tông môn tên là Mặc Nguyệt Tiên tông ở Cung Hoa Thiên thuộc Hạ Thiên Vực, tôi chính là tông chủ của Mặc Nguyệt Tiên tông.
Trên mặt của Úc Kim Hương liền hiện ra vẻ vui mừng rồi nói:
- Diệp tông chủ, tôi có thể gia nhập vào tông môn của anh không?
- Đối với việc một cao nhân tiền bối như cô muốn gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông, thì tôi đương nhiên là đồng ý cả hai tay. Nhưng hình như cô có môn phái của mình mà?
Diệp Mặc không biết tính cách của Úc Kim Hương trước kia là thế nào, nhưng sau khi hắn gặp Úc Kim Hương, thì cảm giác trực quan đối với cô cũng không tệ lắm. Nếu như Úc Kim Hương muốn gia nhập Mặc Nguyệt Tiên tông, thì hắn đương nhiên là sẽ không phản đối.
Úc Kim Hương lập tức khom người gọi Diệp Mặc một tiếng tông chủ sau đó nói tiếp:
- Tôi trước kia đã không còn tồn tại, giờ thì càng không có quan hệ gì.
Lúc này Ninh Nga Tiên tử mới biết là Úc Kim Hương cùng Diệp Mặc là vừa mới quen biết. Sau khi cô nghe Úc Kim Hương nói xong thì liền nhanh chóng nói:
- Diệp tông chủ, lúc trước tôi đã từng nói qua là tôi muốn gia nhập vào tông môn của anh. Tôi nghĩ là chuyện của anh cũng đã xong rồi, cho nên tôi cũng muốn theo anh cùng đi luôn. Tôi hiện tại đã không có chỗ để đi rồi, cho nên muốn gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông.
- Tôi hình như là đến để đục khoét Phiêu Miễu Tiên Trì vậy.
Diệp Mặc vuốt vuốt cái trán của mình.
Chỉ là Diệp Mặc rất nhanh liền đem chuyện này ném sang một bên, sau đó nói với Úc Kim Hương và Ninh Nga:
- Ninh Nga, đây là Úc Hòa. Cô ấy nói rằng chuyện trước kia cô ấy đã quên hết, cho nên chúng ta cũng không cần phải hỏi cô ấy làm gì.
- Xin chào Úc sư tỷ.
Ninh Nga Tiên tử liền nhanh chóng chào hỏi Úc Kim Hương.
Úc Kim Hương vội vàng đỡ lấy Ninh Nga Tiên tử rồi nói:
- Ninh Nga sư muội, tôi hình như đã sớm biết cô rồi.
Lúc này Úc Kim Hương lại cười khanh khách:
- Diệp sư huynh, chỉ sợ là hiện giờ trong tông môn của anh, thì tư cách của tôi có thể xem là già nhất rồi. Về sau, anh cứ cho tôi một chức vụ Thái thượng tiên trưởng là tốt rồi.
Diệp Mặc cười:
- Úc sư tỷ, về sau gọi tôi là Diệp Mặc hoặc là sư đệ đi. Đúng như cô nói đó, cô so với tôi thì già hơn nhiều lắm…
- Tốt, cách xưng hô đối với tôi cũng chỉ là hình thức mà thôi.
Úc Kim Hương còn chưa nói hết, thì đã thấy Diệp Mặc cười tủm tỉm rồi nói tiếp:
- Nhưng mà, cô ở trong tông môn cũng không thể xem là người có tư cách già nhất đâu…
Ninh Nga không biết được lai lịch của Úc Kim Hương thì không sao, nhưng Úc Kim Hương thì đã kinh ngạc mà nhìn Diệp Mặc thốt lên:
- Chẳng lẽ tông môn mà cậu vừa mới tạo dựng nên, mà đã có người có tư cách già hơn tôi sao?
- Đúng thế. Tôi nói ra thì chắc cô cũng biết đấ trước đây rất lâu đã từng rất nổi danh, tên của y là Khai Nỉ…
- Khai Nỉ Thánh Đế sao?
Không đợi Diệp Mặc nói xong thì Úc Kim Hương đã kinh hãi kêu lên.
Ngay cả Ninh Nga tiên tử cũng khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc. Lời Diệp Mặc vừa nói quả thực là nghe quá mức rợn người. Một Thánh Đế lại gia nhập vào một Tiên tông bình thường thuộc Hạ Thiên Vực sao? Cái tin tức này nói ra, sợ rằng sẽ không có ai tin tưởng đâu.
- Đúng thế, chính là Khai Nỉ Thánh Đế. Hiện tại y đã không còn là Thánh Đế rồi, tu vi hiện tại của y đã hạ xuống Tiên Đế, còn về sau có thể khôi phục lại hay không thì chỉ có thể xem vận khí của y thôi.
Diệp Mặc khẳng định.
Nghe Diệp Mặc nói xong, thì thật lâu sau Úc Kim Hương mới có thể khôi phục lại tinh thần rồi nói:
- Sư đệ, Khai Nỉ Thánh Đế thật sự đã gia nhập Mặc Nguyệt Tiên tông sao?
- Thật.