- A...
Người kia lúc này còn chưa hạ xuống, thì đã nhìn rõ ràng tướng mạo của Diệp Mặc, lập tức kinh dị lên tiếng.
Trước đó y căn bản cũng không cẩn thận nhìn xem ai là người xung đột với tên Tiên Vương cao kều kia, vì xung đột với Tiên Vương, thì tối đa cũng chỉ là một Tiên Vương mà thôi. Mà trong mắt của một Tiên Đế hậu kỳ như y, thì cũng chỉ là con sâu cái kiến. Dù sao thì muốn giết cứ giết, là ai cũng chẳng quan trọng.
Chẳng qua khi y nhìn rõ ràng người kia là Diệp Mặc, thì lập tức biết rõ đây không phải là người mà y có thể trêu chọc được. Hung danh của Diệp Mặc y đã nghe qua, sự hung hăng càn quấy của Diệp Mặc y đã được thấy tận mắt. Hơn nữa y còn từng thỉnh giáo Diệp Mặc qua vài vấn đề.
- Hóa ra là Diệp tông chủ, Nông Viêm vừa rồi mắt kém quá...
Người tới chính là Nông Viêm Tiên Đế. Giờ phút này Diệp Mặc càng không hề che giấu sát khí xung quanh mình, khiến cho Nông Viêm Tiên Đế biết rõ tu vi của Diệp Mặc lại một lần nữa tăng lên. Hơn nữa y biết rõ rằng tuy Diệp Mặc biểu hiện ra ngoài chỉ là Tiên Vương, nhưng không ai biết hắn rốt cuộc là tu vi gì. Bởi vì hắn cũng đã tự thừa nhận rằng mình ẩn nấp một chút tu vi, nhưng ai mà biết được cái Một chút kia là bao nhiêu chứ?
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Không dám, ta vừa rồi nghe được lời uy hiếp xem ai dám giết đệ tử của Huyền Lôi Đế tông, cho nên hiện giờ vẫn đang rất sợ hãi đây.
Trong miệng Diệp Mặc thì nói là rất sợ hãi, nhưng sát ý của hắn vẫn tỏa ra bốn phía, đâu có chút bộ dáng sợ hãi nào?
Nông Viêm Tiên Đế lập tức xấu hổ vô cùng:
- Là tại ta mắt kém, chỉ là ta không nghĩ rằng Diệp tông chủ sẽ cùng một tên Tiên Vương môn hạ đệ tử của ta so đo chứ. Nhưng tất nhiên, nếu là môn hạ đệ tử của ta mạo phạm tới Diệp tông chủ, thì ta quyết sẽ không bỏ qua.
Nông Viêm mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cũng có ý bắt bí Diệp Mặc. Chỉ cần không phải là môn hạ đệ tử của y chủ động khiêu khích Diệp Mặc, thì Diệp Mặc sao có thể không nể mặt y mà giết người được. Nếu như y biết rõ lúc này Diệp Mặc so với những gì y biết năm đó đã lần nữa tăng thêm mấy lần tu vi, thì chắc chắn y sẽ không dám nói những lời này rồi.
Năm đó Diệp Mặc không sợ y, thì lúc này Diệp Mặc càng không sợ.
Người xung quanh lập tức ngây dại. Không chỉ là Úc Tạ và Úc Tương, mà ngay cả cái tên Tiên Vương cao kều bị hủy hai tay cũng há hốc mồm nhìn tất cả sự việc khó tin trước mắt. Đến cùng là chuyện gì đang xẩy ra?
Nông Viêm Tiên Đế là Tiên Đế tu vi cao nhất của Huyền Lôi Đế tông, cũng là thái thượng Tiên Đế của tông môn, và ở Cấm Thượng Thiên cũng là tồn tại cao cấp. Nhưng Diệp Mặc là ai? Chỉ là một Tiên Vương, vậy mà cũng dám đứng trước mặt Nông Viêm Tiên Đế nói rằng “Bổn Vương cứ muốn giết đấy, ngươi có thể làm gì nào?”.
Mà khiến cho mọi người kinh dị nhất là sau khi Diệp Mặc nói những lời này, mà Nông Viêm Tiên Đế nghe xong lại có biểu hiện như vậy? Đây là biểu hiện của một Tiên Đế hậu kỳ đối với một Tiên Vương sao? Chẳng lẽ sau lưng vị Diệp tông chủ này còn có chỗ dựa nào đó sao? Mà cho dù chỗ dựa sau lưng hắn là Tứ Đại Đế, thì hắn cũng sao có thể vô lễ với Nông Viêm Tiên Đế như vậy?
Úc Tạ khiếp sợ đến mức hít thở cũng khó khăn. Nông Viêm Tiên Đế đã có uy danh hiển hách từ hàng chục ngàn năm trước rồi. Chỉ cần là Tiên Vương, thì dù là ở Thượng Thiên Vực, hay Trung Hạ Thiên Vực, ai mà chưa từng nghe nói qua đại danh của Nông Viêm Tiên Đế chứ? Vì sao Y lại phải khách khí như vậy với Diệp Mặc?
Lại lịch của Diệp Mặc thì Úc Tạ lại biết khá rõ. Hắn chỉ là một tán tu lang thang mà thôi. Lúc trước khi hắn vừa mới phi thăng không bao lâu thì gặp cô, nhưng cho dù là hắn gặp được kỳ ngộ đặc biệt, tu luyện đến được Tiên Vương, nhưng sao có thể khiến cho Nông Viêm Tiên Đế kiêng kỵ và khách khí như vậy?
Diệp Mặc nói rằng muốn giết đệ tử của Huyền Lôi Đế tông, nhưng Nông Viêm Tiên Đế là Tiên Đế của một Đế tông vẫn phải quay ra quát mắng đệ tử bổn môn của mình? Đây đến cùng là chuyện gì?
Diệp Mặc hừ một tiếng, sát ý tỏa ra bốn phía, càng không nói nhảm lời nào nữa. Nông Viêm Tiên Đế thấy như vậy thì trong nội tâm càng thất kinh hơn. Y không cho rằng mình có thể đánh thắng được Diệp Mặc.
Năm đó Diệp Mặc cùng với Tiên sủng Long Mã của hắn áp chế Dục Long Tiên Đế khiến Dục Long Tiên Đế không dám nổi giận, còn phải lấy ra Tiên linh mạch bồi thường.
Mà bản thân y mặc dù là Tiên Đế hậu kỳ, nhưng so với Dục Long Tiên Đế cũng chỉ là mạnh hơn một chút. Nhưng những năm qua, ai có thể biết được rằng Diệp Mặc có gặp được kỳ ngộ gì hay không chứ? Một khi đánh nhau, thì y ngay cả nửa phần nắm chắc cũng không có, chứ đừng nói chi tới việc ở tông môn của Diệp Mặc cũng có Tiên Đế hậu kỳ.
Hơn nữa một trong Tứ Đại Đế là Táp Không Đại Đế tuyệt đối sẽ không buông tha cho Diệp Mặc, cho nên y cũng không cần phải xung đột cùng Diệp Mặc lúc này.
Thấy sát ý của Diệp Mặc tăng lên, thì Nông Viêm Tiên Đế cũng không dám lãnh đạm nữa, mà lập tức nhìn tên Tiên Vương bị Diệp Mặc hủy mất hai cánh tay rồi lạnh giọng hỏi:
- Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ngươi dám nói dối một câu, thì ta lập tức sẽ nghiền nát ngươi thành tro.
Tên Tiên Vương cao kều kia thấy tổ sư của tông môn cũng phải kiêng kỵ Diệp Mặc như vậy, thì sao không biết Diệp Mặc là loại người mà y không thể chọc vào nổi chứ. Lập tức sợ hãi đáp:
- Đệ tử cùng với Húc Hạo Tiên Vương thấy một con "Tầm linh tiên thỏ", sau đó liền đuổi theo nó. Một đường đuổi tới đây, nhưng không ngờ là cô gái kia đã cùng với Tiên sủng của cô nướng con "Tầm linh tiên thỏ" đó ăn sạch rồi. Cho nên ...
Diệp Mặc vốn đã cho rằng hai tên kia hoàn toàn là dạng lừa đảo để tống tiền của Úc Tương, nhưng không ngờ thật sự là có "Tầm linh tiên thỏ". Theo bản năng hắn liền nhìn qua
Úc Tương, còn lúc này Úc Tương vừa tỉnh táo lại trong sự khiếp sợ của mình, nhanh chóng lên tiếng:
- Thật sự xin lỗi, Noãn Noãn vừa nhìn thấy con thỏ kia đã muốn ăn rồi, kết quả là Noãn Noãn nhanh chóng bắt được con thỏ đó. Tôi thì giúp Noãn Noãn nướng lên. Nhưng hương vị cũng không tệ lắm, cho nên tôi cũng ăn một chút...
Úc Tạ cùng Diệp Mặc và cả Nông Viêm Tiên Đế đều đã hiểu chuyện này rồi. Úc Tương đúng là đã nướng "Tầm linh tiên thỏ" lên ăn, nhưng con "Tầm linh tiên thỏ" kia cũng không phải là của hai tên Tiên Vương này, mà hai tên Tiên Vương này chỉ là mượn cớ để bắt chẹt Úc Tương mà thôi.
Nông Viêm Tiên Đế sau khi hiểu ra chuyện này, thì lập tức sầm mặt lại rồi nói:
- Bởi vì các ngươi nhìn trúng "Tiên mạch hùng" của cô ấy, cho nên liền mượn cớ để cướp đoạt "Tiên mạch hùng", có phải như vậy không?
- Phải, phải...
Lúc này hai tên Tiên Vương đâu còn dám có nửa câu nói láo nữa, lập tức gật đầu thừa nhận.
- Tiên sủng của tôi là "Tiên mạch hùng" sao?
Úc Tương kinh ngạc nhìn con gấu nhỏ mầu lửa đỏ trên vai mình. Giờ thì cô mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Nông Viêm Tiên Đế đã sớm nhìn ra Diệp Mặc có quen biết với hai người Úc Tương và Úc Tạ, cho nên lập tức nói với Úc Tương:
- Chuyện này là do môn hạ đệ tử của ta không đúng, mong cô nương thông cảm.
Úc Tạ hiển nhiên biết rõ vị Tiên Đế này là nể mặt Diệp Mặc, cho nên nào dám nhận lời xin lỗi của đối phương, mà nhanh chóng kéo Úc Tương tới rồi khom người đáp:
- Nông Viêm đại nhân, đây là do sư muội của vãn bối hồ đồ, thật sự không dám để đại nhân phải bận tâm.
Nông Viêm Tiên Đế gật đầu:
- Bất quá con "Tiên mạch hùng" này của cô đẳng cấp quá thấp, muốn trưởng thành còn cần thời gian rất dài. Tôi ở đây có một cái ngọc giản hướng dẫn cách nuôi dưỡng "Tiên mạch hùng", cô lấy mà xem một chút.
Nói xong thì Nông Viêm Tiên Đế liền ném một miếng ngọc giản cho Úc Tương. Úc Tương nhanh chóng tiếp nhận sau đó khom người cảm tạ.
- Diệp tông chủ, chuyện này là do môn hạ đệ tử của tôi không đúng, nếu Diệp tông chủ muốn xử phạt, thì tôi nhất định sẽ ủng hộ.
Nông Viêm Tiên Đế sau khi nói với Úc Tương xong, thì lại lần nữa ôm quyền với Diệp Mặc.
Diệp Mặc kỳ thật cũng không muốn giết tên Tiên Vương kia, hiện tại Nông Viêm Tiên Đế đã nói vậy rồi, thì hắn cũng ôm quyền đáp lại:
- Nếu Nông Viêm huynh đã cảm thấy không có vấn đề gì, thì cứ như vậy thôi.
Đối phương là Tiên Đế mà đã có thể cúi đầu, thì Diệp Mặc cũng không phải là loại người ỷ thế không chịu buông tha. Một chút mặt mũi của Tiên Đế thì hắn vẫn cần phải nể trọng.
- Còn không mau cút...
Nông Viêm Tiên Đế nghe Diệp Mặc nói xong, thì lập tức quát lên với hai tên Tiên Vương kia.
Hai tên Tiên Vương này đã sớm muốn chạy rồi, hiện tại Nông Viêm Tiên Đế vừa quát lên, thì đâu còn muốn ở lại thêm một khắc nào nữa. Lập tức thi lễ với Diệp Mặc cùng Nông Viêm Tiên Đế rồi nhanh chóng rời đi.
- Ha ha, không ngờ Diệp tông chủ đã sớm ra ngoài rồi, tôi vẫn luôn lo lắng cho Diệp tông chủ đấy. Cả Hà Xung huynh cũng rất lo lắng...
Hai tên Tiên Vương kia đi rồi, thì Nông Viêm Tiên Đế liền coi như là chưa hề xảy ra chuyện gì, cười tủm tỉm nói với Diệp Mặc. Thái độ của y hệt như là hảo hữu nhiều năm rồi chưa gặp, đột nhiên lại được tương kiến vậy.
- Nông Viêm huynh, không biết Hà Xung huynh của tông môn ta hiện tại tình hình ra sao?
Tuy Hà Xung Tiên Đế nhất định là đã đi ra cùng lúc với đám người Táp Không Đại Đế, nhưng Diệp Mặc vẫn có chút lo lắng.
- Hà Xung huynh khẳng định là vô sự, cho nên Diệp tông chủ không cần phải lo lắng. Táp Không Đại Đế có chút chiếu cố đối với y, có lẽ ngài nên đi tìm Táp Không Đại Đế thì càng có thêm tin tức chính xác hơn.
Lời nói của Nông Viêm Tiên Đế khiến cho sắc mặt của Diệp Mặc lập tức trầm xuống. Hắn sao có thể không hiểu được ý của Nông Viêm Tiên Đế chứ? Ý của y đã rất rõ ràng, đó là Táp Không Đại Đế đã sớm biết hắn, hơn nữa còn rất khó chịu đối với hắn. Bất luận là ý của Nông Viêm Tiên Đế là tốt hay xấu, thì ít nhất Diệp Mặc hiểu rằng, Táp Không Đại Đế đã nhìn chằm chằm vào hắn rồi. Nói không chừng là Hà Xung Tiên Đế có thể đã bị Táp Không Đại Đế đưa về Phủ Đại Đế rồi.
- Đa tạ Nông Viêm huynh đã nhắc nhở. Sau khi xong chuyện bên này, thì tôi sẽ đi tới Phủ của Táp Không Đại Đế bái phỏng một lần.
Diệp Mặc bình thản nói, không hề có chút ý tứ e ngại Táp Không Đại Đế nào.
Lúc trước tại "Luân hồi đạo" bên trong Vấn Đạo Các, hắn đã nhìn thấy kiếp trước Táp Không Đại Đế đối với hắn rất ác liệt. Còn có vị phu nhân ôm lấy hắn bị Táp Không Đại Đế đá một cước xuống bậc thang nữa, cho nên hắn nhất định phải đi hỏi Táp Không Đại Đế một chút, xem vị phu nhân đó hiện giờ ở đâu?
Có ân báo ân, có nợ đòi nợ. Diệp Mặc hắn không phải là một người tri ân không báo, và càng không phải là người lấy ân báo oán. Hắn chả có cái ý chí lớn lao như vậy.
Nông Viêm Tiên Đế nghe Diệp Mặc ngang nhiên nói sẽ đi tới phủ của Táp Không Đại Đế, thì trong nội tâm lập tức nhảy dựng lên. Giờ khắc này y biết là mình còn lâu mới là đối thủ của Diệp Mặc rồi. Nếu như Diệp Mặc sợ Táp Không Đại Đế, thì hắn sẽ không dám ở trước mặt y mà nói ra những lời kia. Diệp Mặc cũng không phải là loại người đơn độc không có nguồn gốc, mà hắn là tông chủ của một tông môn. Cho nên nếu hắn đã dám nói ra những lời kia, thì có nghĩa là hắn căn bản không hề sợ Táp Không Đại Đế.
Sau khi hiểu điều này, thì thái độ của Nông Viêm Tiên Đế càng ôn hòa hơn, trực tiếp chuyển đổi đề tài:
- Diệp tông chủ tới Trát Khuê Tiên thành hẳn là có chuyện quan trọng muốn làm phải không? Hay là ngài cũng muốn mang môn hạ đệ tử của mình đi tham gia "Trát Khuê bí cảnh"?
- "Trát Khuê bí cảnh"?
Diệp Mặc kinh ngạc hỏi lại một câu. Đây là lần đầu tiên hắn được nghe về "Trát Khuê bí cảnh". Hắn tới nơi này không phải là vì Bí cảnh gì cả, mà là muốn sử dụng Truyền tống trận nơi này để đến Cửu Phạm Tiên Trì xem tin tức của Đạm Thái Y. Chỉ là sau khi tới đây, thì hắn lại nhìn thấy tên Tiên Đế áo tím kia, cho nên mới đợi tới hội đấu giá để thử thời vận.
Bởi vì Diệp Mặc vẫn luôn trò chuyện cùng Nông Viêm Tiên Đế, cho nên Úc Tạ cùng Úc Tương đứng ở một bên căn bản là không dám lên tiếng. Hiện tại thấy Diệp Mặc không biết tới "Trát Khuê bí cảnh", thì Úc Tạ liền nhanh chóng đứng ra giải thích:
- "Trát Khuê bí cảnh" là Bí cảnh có lượng Tiên linh thảo nhiều nhất của Thượng Thiên Vực, bên trong có rất nhiều Tiên linh thảo cao cấp. Cứ hơn mười ngàn năm lại mở ra một lần. Chỉ có tu vi dưới Tiên Vương mới có thể đi vào. Tôi lần này đưa sư muội tới cũng là vì muốn tham gia "Trát Khuê bí cảnh"
Nông Viêm Tiên Đế gật đầu:
- Đúng thế, mỗi lần "Trát Khuê bí cảnh" mở ra đều sẽ xuất hiện một số lượng lớn Tiên linh thảo cao cấp. Diệp tông chủ là một tông sư Tiên đan, cho nên có thể đi đến bên ngoài Bí cảnh để thu mua một ít Tiên linh thảo hữu dụng cũng tốt.