Nghiêm Cửu Thiên nghe được cái âm thanh này, thì sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, vì y căn bản cũng không cần phải nhìn cũng đã biết Diệp Mặc đến rồi. Tên Diệp Mặc này đã cầm đi vật mà y muốn, hiển nhiên là thực lực lại lần nữa tăng nhanh. Lúc trước y không phải là đối thủ của hắn, thì hiện tại càng không phải nữa.
Ngoại trừ Đinh Giới ra, thì những người còn lại đều khiếp sợ mà nhìn Diệp Mặc. Nghiêm Cửu Thiên mặc dù là cùng tiến vào trong này với bọn họ, nhưng ai cũng không thể ngờ được là Nghiêm Cửu Thiên lại lợi hại như vậy. Lúc trước, khi bọn họ bị Tinh Thú vây khốn, thì Nghiêm Cửu Thiên đến và chỉ đơn giản là phát ra mấy cái thần thông liền khiến cho đám Tinh Thú kia nhao nhao tản đi.
Hai tên Tiên Vương cũng vì có chút bất kính đối với Nghiêm Cửu Thiên cho nên đã bị Nghiêm Cửu Thiên giết tại chỗ. Lúc này Nghiêm Cửu Thiên muốn giữ Đinh Giới lại thì căn bản là không có ai dám nói nửa chữ "không. Chỉ mong sao Nghiêm Cửu Thiên không tìm bọn họ gây phiền toái là tốt rồi.
Tên vừa tới rốt cuộc là ai? Sao có thể dùng khẩu khí như vậy mà nói với Nghiêm Cửu Thiên? Nhưng vậy mà Nghiêm Cửu Thiên lại không hề phát tác? Điều này hoàn toàn khác với bộ dạng giết người máu lạnh đối với câu nói đơn giản của hai tên Tiên Vương lúc trước à?
Tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Mặc. Thực sự thì bộ dáng vác một thanh đao cắm trong vỏ trên lưng của Diệp Mặc chẳng có chút dáng dấp Tiên Vương gì cả, thoạt nhìn thì chỉ giống như một người phàm dưới hạ giới mà thôi.
- Diệp Mặc, tôi đang nghĩ rằng sau khi ra khỏi nơi này sẽ đi tìm anh đấy, nhưng không ngờ là anh cũng ở đây, vậy thì quá tốt rồi. Anh không biết chứ, cái tên này rất hung hăng càn quấy, nhưng tôi hiện tại xác thực là đánh không lại y.
Đinh Giới nói với vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Mặc vỗ vai Đinh Giới rồi nói:
- Tên này là Tiên Vương hậu kỳ, y đang ẩn nấp tu vi đấy. Cho nên hiện tại cậu đánh không lại y, không có nghĩa là khi cậu đạt tới Tiên Vương hậu kỳ cũng đánh không lại y.
Nghiêm Cửu Thiên nghe Diệp Mặc nói xong thì trong lòng liền cả kinh. Y không thể ngờ là mình ẩn nấp tu vi mà Diệp Mặc lại có thể nhìn ra được, còn chính bản thân y lại không nhìn ra chút gì ở trên người Diệp Mặc cả.
- Tên này cũng quá vô sỉ rồi. Diệp Mặc, anh hãy giáo huấn y đi, tôi giúp anh trợ uy.
Đinh Giới không thèm để ý gì đến phong phạm của Tiên Vương nữa, mà vén ống tay áo lên rồi vừa nhìn Nghiêm Cửu Thiên với ánh mắt khinh thường vừa nói ra.
Diệp Mặc biết rõ bản lãnh thoát thân của Nghiêm Cửu Thiên, cho nên hiện tại hắn muốn giết y, thì hoàn toàn không thể. Bất quá gặp được rồi, mà không giáo huấn y một trận, thì trong lòng thật sự là không thoải mái.
Ngay khi Diệp Mặc muốn lấy Tử đao ra, thì Nghiêm Cửu Thiên bỗng nhiên truyền âm tới:
- Diệp Mặc, tao không phải đối thủ của mày, tao thừa nhận điều đó. Bất quá mày muốn giết Nghiêm Cửu Thiên tao thì căn bản là không thể. Nếu như mày muốn đánh, thì tao có thể đánh với mày. Nhưng đợi lát nữa Khai Nỉ đến, tao sẽ liên thủ với Khai Nỉ, để xem mày có thể đánh lại được hay không?
Diệp Mặc lập tức nhíu mày. Tuy lời nói của Nghiêm Cửu Thiên khiến hắn rất khó chịu, nhưng nó đúng là sự thật. Bản lãnh đào tẩu của Nghiêm Cửu Thiên tuyệt đối là cao cấp. Còn hắn thì tự vấn rằng bản lãnh đào tẩu của mình coi như không tệ, nhưng so với Nghiêm Cửu Thiên thì vẫn còn kém nhiều.
Lúc trước Tiên Vương Quý Bá của Ma Hoan tông một mình đuổi giết Nghiêm Cửu Thiên, vậy mà Nghiêm Cửu Thiên vẫn chạy thoát được. Sau đó tới phiên mình bị Quý Bá cản lại, thì mình lại không thể chạy trốn được. Vì thế có thể thấy được bổn sự của Nghiêm Cửu Thiên tuyệt đối lợi hại hơn hắn nhiều.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày không nói, thì Nghiêm Cửu Thiên lại nói tiếp:
- Diệp Mặc, tao biết mày có một Tiên Tông, nhưng tao cũng chưa bao giờ phải hạ mình tới mức đi bắt nạt một Tiên Tông cả. Có lẽ nên chờ sau khi chúng ta tấn cấp Tiên Đế thì lại tái chiến. Bình thường tao không giết được mày, mày cũng giết không được tao, cho nên kiểu gì cũng chỉ là lãng phí Tiên nguyên cùng sức lực mà thôi. Huống chi mày cũng biết, người mà tao muốn giết thì nhất định phải là tự tay mình làm, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn đem bí mật của mày loan truyền ra ngoài. Tao tin tưởng là mày cũng có cách nghĩ giống như tao vậy.
Nghiêm Cửu Thiên đương nhiên sẽ không cao thượng như vậy, mà là y căn bản chẳng có thời gian đi tới Hạ Thiên Vực. Thời gian của y toàn bộ dùng vào để tu luyện vẫn còn thiếu, đâu ra thời gian để đi Mặc Nguyệt Tiên tông nữa? Hơn nữa, ngoại trừ Diệp Mặc, thì toàn bộ cái Mặc Nguyệt Tiên tông kia chẳng đáng để y nhìn vào trong mắt.
Huống chi Nghiêm Cửu Thiên tin rằng, chỉ cần y tấn cấp lên Tiên Đế, thì cho dù Diệp Mặc có nghịch thiên, thì y vẫn có thể giết được Diệp Mặc. Y có mấy loại Đại thần thông, nhưng đều phải là cấp bậc Tiên Đế thì mới có thể tu luyện lại được.
Nếu như là ở bên ngoài, thì Nghiêm Cửu Thiên thật sự cũng không cần phải nói như vậy. Nhưng cái không gian xanh mờ ảo này mặc dù rộng lớn, nhưng cũng có hạn mà thôi. Hơn nữa nơi này Tinh Thú dường như còn có thể truyền đạt lại tin tức, cho nên khả năng Diệp Mặc muốn tìm được y cũng không phải là khó. Bất quá có một câu mà y thực sự là không nói mò, đó chính là y sẽ không ngốc mà dùng cái thủ đoạn công bố bí mật của Diệp Mặc ra ngoài. Vì bí mật của Diệp Mặc là thứ mà y muốn đoạt lấy, cho nên y muốn giết Diệp Mặc thì phải là tự tay mình hạ thủ.
Đối với việc tấn cấp tu vi Tiên Đế rồi lại cùng Nghiêm Cửu Thiên đối chiến, thì Diệp Mặc cũng không quá để ý. Hắn biết rõ rằng một khi Nghiêm Cửu Thiên đã muốn sau khi tấn cấp Tiên Đế thì mới đối chiến cùng hắn, khẳng định là do y có chỗ dựa rồi. Nhưng dù cho y có chỗ dựa, thì Diệp Mặc cũng tự tin rằng mình không sợ y.
- Diệp Mặc, anh chỉ cần để ý giáo huấn tên họ Nghiêm kia thôi, tôi sẽ ngăn không cho y chạy trốn. Tuyệt đối sẽ không cho tên khốn này bỏ chạy.
Đinh Giới cười hắc hắc nói. Nói xong thì còn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cửu Thiên.
Diệp Mặc khoát tay rồi nói với Nghiêm Cửu Thiên:
- Cút đi, hiện tại tao không muốn giết mày.
Sắc mặt Nghiêm Cửu Thiên tái xanh, nhưng cũng chỉ còn cách xoay người rời đi. Chỉ trong chốc lát thì y đã biến mất không thấy nữa. Diệp Mặc ngang tàng như vậy, nhưng y cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Diệp Mặc ngang tàng mà thôi.
- Diệp Mặc, vì cái gì không giết y?
Đinh Giới nghi hoặc nhìn Diệp Mặc.
- Bởi vì kẻ tôi càng muốn giết hơn đã đến rồi.
Diệp Mặc nói xong thì liền nhìn chằm chằm về bãi đất trống phía trước. Rất nhanh ở trên bãi đất trống đó đã xuất hiện một tên nam nhân áo xám. Y chính là kẻ đã cùng Diệp Mặc đại chiến một trận sau đó biến mất mấy tháng trời, Khai Nỉ.
Khai Nỉ vừa xuất hiện thì Diệp Mặc cũng đã cảm giác được người này dường như lại có thêm một chút uy hiếp so với mấy tháng trước. Điều này nói rõ rằng trong mấy tháng này lão cũng có được kỳ ngộ mới.
Khai Nỉ lần này ngược lại không dẫn dụ Diệp Mặc rời đi, chỉ đứng yên ở đó lạnh lùng nhìn Diệp Mặc rồi nói:
- Tao biết ngay là mày sẽ lấy đi mấy cái "Hỗn độn sào" mà. Mày... cái tên ngu ngốc, hãy chết đi cho tao...
Nói xong thì Khai Nỉ căn bản là không chờ Diệp Mặc nói chuyện, thì Huyết sắc trường mâu của y đã lập tức phóng ra. Một chiêu "Huyết hà cửu lạc".
Mùi vị máu tanh cuồng bạo cùng với âm sát khí lập tức trần ngập khắp nơi. "Lĩnh vực Tiên Vương" đáng sợ điên cuồng khuếch tán ra ngoài. Kể cả Đinh Giới đứng ở cùng một chỗ với hơn mười Tiên Vương cũng chỉ có thể nhanh chóng lùi lại phía sau, cách xa khỏi phạm vi chiến đấu của Diệp Mặc cùng Khai Nỉ.
Huyết Mâu được phóng ra. Dưới sự cường hãn của huyết tinh và âm sát, thì toàn bộ không gian lập tức bắt đầu chấn động kịch liệt, hệt như tiếng sấm rền liên miên bất tuyệt trên không trung.
Diệp Mặc đã phải đối mặt mấy lần nên cũng không hề kinh ngạc, nhưng những Tiên Vương còn lại ở xung quanh đều kinh hãi nhìn vào hư không. Loại uy thế này quả thực giống như là trời xanh sắp sập xuống vậy. Đây là cuộc chiến giữa hai Tiên Vương sao? Cho dù là Tiên Tôn đánh nhau cũng chỉ đến như thế này là cùng.
Sấm sét rít gào, chín đạo "Huyết hà" từ trên trời cuốn xuống. Đây không phải là trời xanh giống như đang muốn sập xuống, mà thực sự là trời xanh đang rơi xuống rồi.
Cho dù là những Tiên Vương đứng cách xa Khai Nỉ và Diệp Mặc tới mấy chục dặm, cũng đều cảm thấy hít thở khó khăn. Ánh mắt Đinh Giới lộ ra kinh hoảng. Chỉ mới đây thôi, y còn cho rằng mình đã đứng sừng sững trên đỉnh của cấp bậc Tiên Vương rồi, người cùng cấp có thể đối địch với y thật sự là không nhiều lắm.
Nhưng y đánh không lại Nghiêm Cửu Thiên, thì có thể biện minh rằng Nghiêm Cửu Thiên thực tế là Tiên Vương hậu kỳ. Nhưng bây giờ y lại phát hiện ra mình cũng không thể nào đánh lại Diệp Mặc và Khai Nỉ đang đối địch với hắn. Mà cái tên Khai Nỉ này thậm chí còn lợi hại hơn cả Nghiêm Cửu Thiên nữa. Giờ phút này thì Đinh Giới mới biết rằng, trong cái thế giới này thì thứ mà không hề thiếu nhất đó chính là thiên tài.
Diệp Mặc thì thôi, nhưng Nghiêm Cửu Thiên và Khai Nỉ kia thì không kẻ nào là không lợi hại hơn so với Đinh Giới y cả? Mà cái tên Khai Nỉ thoạt nhìn thì mới chỉ là Tiên Vương sơ kỳ. Bất luận là y có phải đang ẩn nấp tu vi hay không, thì đối phương chắc chắn là một Tiên Vương rồi.
Chín đạo "Huyết hà" hạ xuống. Vốn là không gian xanh mờ ảo lúc này lại lập tức biến thành toàn một mầu đỏ như máu. Mà điều khiến cho người ta phải cảm thấy buồn nôn, đó là vì "Lĩnh vực Tiên Vương" của Khai Nỉ đã đem toàn bộ vùng không gian này phong tỏa lại trong mùi vị máu tanh kia.
Diệp Mặc căn bản là không hề có động tĩnh gì. Đó là vì hắn đang chờ cho Khai Nỉ thi triển "Huyết hà cửu lạc". Nếu như Khai Nỉ không thi triển "Huyết hà cửu lạc", thì cái biện pháp mà hắn tự mình nghĩ ra để có thể giết được Khai Nỉ sẽ không có chỗ dùng. Khai Nỉ đã từng là một Thánh Đế, ai biết là lão còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa thi triển ra?
Những người khác khi nhìn thấy chín đạo "Huyết hà" che trời phủ đất hướng về phía Diệp Mặc, thì Diệp Mặc căn bản là nơi náu thân cũng không có, càng không cần phải nói tới việc đào tẩu dưới chín đạo "Huyết hà" kia.
Diệp Mặc căn bản cũng không hề nghĩa tới việc đào tẩu. Ngay sau khi Khai Nỉ đã thi triển "Huyết hà cửu lạc", thì "Liệt không" của hắn cũng được thi triển ra.
Một tiếng nổ vang lên giữa không gian "Huyết hà". Tuy là âm thanh không nổ lớn như lúc Khai Nỉ thi triển "Huyết hà cửu lạc", nhưng tiếng nổ của "Huyết hà cửu lạc" lại không thể nào che lấp được tiếng nổ này vang lên.
Tiên nhân xung quanh rất nhanh đã nhìn thấy từng vết nứt hư không hình thành bên ngoài "Huyết hà", sau đó tụ lại rồi xoáy lên sát thế hư không xung quanh. Chỉ chốc lát sau đã hình thành từng đạo lốc xoáy sát thế mờ mờ.
- Đây là loại quyền đạo thần thông gì?
Những Tiên Vương xung quanh khiếp sợ mà nhìn một chiêu "Liệt không" này của Diệp Mặc.
"Huyết hà cửu lạc" của Khai Nỉ đã đủ kinh người rồi, mà Diệp Mặc lại có thể ở giữa "Huyết hà cửu lạc" kia thi triển một quyền đạo thần thông kinh người như vậy. Hai người này quả thật không có một người nào là có thể trêu chọc vào được.
Khai Nỉ thấy "Liệt không" của Diệp Mặc vừa được thi triển ra, thì liền nhíu mày. Lão từng là một Thánh Đế, ánh mắt tinh tường hơn những người khác vô số lần. "Liệt không" này của Diệp Mặc cùng "Hư không" liên hoàn kích lần trước hoàn toàn khác nhau. Lúc trước là Diệp Mặc thông qua một loại quyền đạo thần thông liên tiếp thi triển ra chín lần thì mới chặn lại được "Huyết hà cửu lạc" của lão.
Còn lần này mặc dù Diệp Mặc chỉ thi triển một quyền, nhưng uy thế của một quyền này lại so với chín quyền liên tiếp lần trước còn lớn hơn. Nói cách khác, Diệp Mặc đã dung hợp lại được chín quyền liên hoàn kia tạo thành một quyền đạo thần thông hoàn toàn mới.
Trong lòng Khai Nỉ thầm sợ hãi. Người này hôm nay không giết, thì mai sau hậu họa khôn cùng. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, mà hắn đã dung hợp ra được một loại thần thông mới. Loại người này tuyệt đối là phượng mao lân giác trong tiên giới.
Nếu như lúc này không thừa dịp thực lực đối phương còn chưa đạt tới trình độ nhất định mà giết chết, thì sau này dù lão có đủ khả năng giết được đối phương cũng phải gian nan vạn phần. Cũng may là mấy tháng vừa rồi tu vi của lão đã lại lần nữa đột phá. Cho nên dù đối phương đã lợi haị hơn, thì cũng không thể ngờ được sau mấy tháng vừa rồi thì thần thông của lão càng tiến bộ kinh người. Cho nên hôm nay lão chắc chắn phải giết được đối phương.
Ầm...
"Liệt không" của Diệp Mặc mang theo lốc xoáy sát thế lập tức nổ tung ra ở ngay giữa "Huyết hà". Chín đạo "Huyết hà" bị "Liệt không" xoắn lại làm một, lập tức vỡ nát, huyết sắc bay ra tứ tán, mặt đất cùng hư không xung quanh hoàn toàn bị rối loạn.
Khai Nỉ hừ lạnh một tiếng, Huyết Mâu lại lần nữa phát ra âm thanh bén nhọn giữa không trung. Không đợi cho chín đạo "Huyết hà" vừa rồi hoàn toàn tiêu tán, thì lại thêm chín đaọ "Huyết hà" nữa ầm ầm lao xuống, đồng thời xen lẫn với âm thanh lạnh lẽo của Khai Nỉ:
- Bổn đế muốn xem xem bản lãnh của mày lớn đến đâu. Thử tiếp đạo "Huyết hà cửu lạc" thứ hai của ta...