Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1861: Hư không dung hợp

Nghiêm Cửu Thiên nhìn Khai Nỉ biến mất trong màn máu thầm kêu đáng tiếc, nếu như Khai Nỉ đi chậm một chút, thì gã có thể giữ lại đối phương rồi.

Diệp Mặc và Khai Nỉ rời khỏi, đằng xa mấy chục con Tinh thú lập tức vây lấy, những con Tinh thú này sợ Diệp Mặc và Khai Nỉ, nhưng không sợ Nghiêm Cửu Thiên vừa mới đến nơi này.

Nghiêm Cửu Thiên lần này sinh lực dồi dào đến, cái gì cũng không lấy được, vốn dĩ trong lòng cũng cực kỳ nén giận rồi, bây giờ những con Tinh thú trong này lại vây đến, thì làm gì còn khách khí nữa. Dải sương mù trong tay liền biến thành vô số mũi nhọn sương mù bắn ra ngoài, những mũi nhọn sương mù vô cùng chuẩn xác bắn xuyên thấu những con Tinh thú này.

Nhưng con Tinh thú vô cùng cường tráng, thậm chí có thể một tát tát chết Đại La Tiên này, dưới những mũi tên sương mù của Nghiêm Cửu Thiên, không ngờ lại không có chút năng lực phản kháng nào, lần lượt bị bắn chết, những con Tinh thú còn lại lập tức tản ra ngoài.

Những con Tinh thú lúc này khác với những con Tinh thú khi Diệp Mặc vừa mới bước vào, lúc trước khi Diệp Mặc vừa mới bước vào, những con Tinh thú này cho dù sợ chết hơn nữa, cũng từng tốp từng tốp tấn công về phía Diệp Mặc, còn bây giờ những con Tinh thú này bị đánh cho phát sợ rồi, bây giờ vừa nhìn thấy một người có thể giết chết bọn chúng một cách dễ dàng, lập tức liền thông minh lùi lại, không tiến lên nữa.

Cho dù Diệp Mặc thấy Nghiêm Cửu Thiên ra tay trong này, cũng sẽ vô cùng khen ngợi. Nghiêm Cửu Thiên quả thực quá hiểu nhược điểm của những con Tinh thú này, những mũi tên sương mù kia vừa mới bắn ra, liền trực tiếp tấn công vào nhược điểm của bọn Tinh thú này. Phải biết rằng, Diệp Mặc nắm được những nhược điểm khác nhau của những con Tinh thú khác nhau, là qua thời gian vài tháng chỉ có chém giết mới dần dần hiểu ra.

...

Cùng lúc đó, Diệp Mặc cũng Thuấn Di vào trong bầy Tinh thú đó, khác với Nghiêm Cửu Thiên chính là, những con Tinh thú đó nhìn thấy Diệp Mặc xuất hiện, lập tức nhận ra ngay, nhao nhao tản ra, không có một con Tinh thú nào dám xông lên tấn công.

- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ? Có cần theo dõi một tên trong đó hay không?

Vết thương Vô Ảnh khi cắn nuốt Khai Nỉ cũng dần khôi phục lại, bây giờ Diệp Mặc dừng lại, lập tức liền ra hỏi.

- Tu vi của ta bây giờ cũng chỉ mạnh hơn Khai Nỉ một chút xíu, nhưng không thể yên ổn mà giết Khai Nỉ được, tu vi của tên Khai Nỉ này không ngờ lại tăng lợi hại như vậy. Một khi Huyết hà cửu lạc của gã có thể liên tục thi triển ra, thì ta cho dù có thể chạy thoát, cũng bị lột một lớp da.

Diệp Mặc lắc đầu nói.

Tốc độ tu luyện của Khai Nỉ nhanh như vậy, ai có thể chắc chắn lần gặp mặt thứ hai này, gã không thể liên tục thi triển hai lần Huyết hà cửu lạc?

Vô Ảnh bỗng nhiên nói:

- Lão đại, khi em nuốt tên Khai Nỉ đó mặc dù thời gian ngắn, nhưng em cảm thấy tên này trước đó bị hao tổn Tiên nguyên, thậm chí còn có chút thương nhẹ. Em chắc rằng vết thương nhẹ đó không phải là do đánh nhau với chúng ta mà ra, nói không chừng trước khi gã đánh nhau với chúng ta, cũng đã đánh nhau một trận với người khác.

- Thật vậy sao?

Diệp Mặc nghe thấy Vô Ảnh nói vậy, vẻ mặt lập tức ngưng trọng nói.

- Thật mà.

Vô Ảnh nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Diệp Mặc, lập tức khẳng định nói.

Nếu như những gì Vô Ảnh nói là sự thật, vậy thì tu vi của hắn không phải yếu hơn Khai Nỉ một tí chút, mà là yếu hơn rất nhiều. Nói cách khác, nếu như Khai Nỉ trước khi gặp hắn không đánh nhau với ai, thì Khai Nỉ hoàn toàn có thể thi triển Huyết hà cửu lạc, có thể liên tiếp Huyết hà cửu lạc, vậy thì bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Khai Nỉ, thậm chí chỉ hơi không cẩn thận chút thôi, sẽ bị Huyết hà của đối phương trói buộc, cuối cùng bị mất mạng cũng không phải không thể xảy ra.

- Lão đại, em cảm thấy tốc độ thăng cấp của Khai Nỉ rất nhanh, chắc chắn là tìm được nhiều thứ tu luyện còn tốt hơn nhánh sông luyện thể kia rồi.

Vô Ảnh đứng một bên suy đoán nói.

Thực ra không cần Vô Ảnh đoán, thì Diệp Mặc cũng biết Khai Nỉ trong này tuyệt đối có kỳ ngộ lớn, đối với Khai Nỉ mà nói, bản thân mình tìm được nhánh sông luyện thể, gã nói không chừng cũng chẳng coi ra gì.

Mình ở trong thế giới xanh mờ ảo này cũng được mấy chục năm rồi, cũng chưa tìm được chỗ nào tốt, Hà Lâm cốc duy nhất cũng là do Tinh thú mời đến mới có cơ duyên luyện thể. Tên Khai Nỉ này nhờ vào cái gì mà lại lợi hại hơn mình chứ? Tùy tiện liền có thể tìm được tài nguyên tu luyện tốt nhất trong này?

- Kinh nghiệm của lão già đó rất phong phú, nói không chừng gã sớm đã biết trong này có nhiều đồ tốt. Cho nên vừa mới vào, liền trực tiếp xông đến chỗ có nhiều đồ tốt đó, chỉ có chúng ta ngốc mới đánh sống đánh chết như này.

Vô Ảnh nghĩ tới việc đồ tốt bị tên Khai Nỉ đó lấy đi hết,t r u y ệ n y -y trong lòng lại càng khó chịu, đứng một bên lẩm bẩm.

Lời nói của Vô Ảnh lại khiến Diệp Mặc giật mình, Khai Nỉ từng là một Thánh đế, kinh nghiệm đương nhiên nhiều. Biết ở biên giới không gian này nơi nào có thứ tốt, còn hắn và Vô Ảnh và cả Tiểu Băng Sâm nữa đều không có kiến thức gì cả, không biết những nơi đó cũng là chuyện bình thường. Trong ba người bọn họ, Tiểu Băng Sâm cũng coi như có kinh nghiệm phong phú hơn chút, nhưng cho dù là Tiểu Băng Sâm thì cũng chỉ có thể biết nơi này có nhiều Tinh thú, còn những thứ khác thì cũng không biết gì cả.

Kinh nghiệm của Khai Nỉ phong phú, kinh nghiệm của Nghiêm Cửu Thiên kia cũng phong phú, lão là một Tiên đế, thậm chí là Bán thánh đế, so với Khai Nỉ mặc dù kém hơn một chút, nhưng tuyệt đối cũng không kém nhiều. Nghiêm Cửu Thiên này rời khỏi Tiên thành, đến nơi này, nói không chừng cũng là vì tìm tài nguyên trong không gian này.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức liền gọi Tiểu Băng Sâm ra, nói suy nghĩ của mình cho Tiểu Băng Sâm biết. Tiểu Băng Sâm vỗ ngực nói:

- Lão đại, anh yên tâm, chúng ta cứ theo lão, chỉ cần để em có thể cảm nhận được tí chút khí tức Tiên linh vật thôi, thì chúng ta có thể tìm đến.

- Được, cứ làm như vậy đi.

Diệp Mặc lập tức trả lời, vốn dĩ chuyện đầu tiên mà Diệp Mặc muốn làm là đi hỏi người vào đây, có phải là có thể ra ngoài được không. Nhưng bây giờ chuyện này sau khi bị Diệp Mặc hoãn lại vô thời hạn, thứ nhất Khai Nỉ còn chưa chết, thứ hai Nghiêm Cửu Thiên cũng còn chưa chết.

Có sự hỗ trợ của Tiểu Băng Sâm, hơn nữa Diệp Mặc Thuấn di chưa được bao xa, Diệp Mặc nhanh chóng tìm được tung tích của Nghiêm Cửu Thiên.

Diệp Mặc theo dõi Nghiêm Cửu Thiên, căn bản cũng không cần dùng thần thức khóa lại đối phương, chỉ cần Tiểu Băng Sâm nhắc nhở là được rồi.

Nhưng cho dù như vậy, ba ngày sau, Nghiêm Cửu Thiên vẫn cảm giác được có gì đó không đúng, lão thậm chí còn dừng lại, dùng thần thức quan sát tứ phía, mặc kệ trong không gian xanh mờ ảo này thần thức quét cũng có giới hạn. cho dù Nghiêm Cửu Thiên cảm nhận mình bị theo dõi, nhưng cũng không có cách nào tìm ra Diệp Mặc.

Ngày thứ tư vừa mới trôi qua, Tiểu Băng Sâm lập tức truyền âm nói với Diệp Mặc:

- Lão đại, em cảm nhận được khí tức hỗn độn cực nồng đậm, bây giờ cho dù không có cái tên họ Nghiêm đó, em cũng có thể tìm được.

- Tốt.

Diệp Mặc nghe thấy Tiểu Băng Sâm nói vậy cũng không kiêng kị nữa, trong nháy mắt tăng tốc hướng về phía Nghiêm Cửu Thiên. Diệp Mặc biết rõ, trong tình huống này đánh lén lão hồ ly này căn bản cũng là chuyện cực kỳ khó.

Quả nhiên Diệp Mặc vừa mới xuất hiện, Nghiêm Cửu Thiên đã nhìn thấy, thậm chí căn bản cũng không vội vàng mà trực tiếp chém dải sương mù kia ra.

Mấy vạn mũi tên sương mù ầm ầm kéo đến, những mũi tên sương mù này giống như bầu trời đầy sao vậy, phá vỡ hư không, đè ép tất cả không gian xung quanh, khí thế đó giống như không xé tan Diệp Mặc ra thì không dừng lại vậy.

Liệt ngân của Diệp Mặc hoàn toàn có thể phá vỡ được mũi tên sương mù kia của Nghiêm Cửu Thiên, cũng giống như Nghiêm Cửu Thiên hiểu rõ Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng rất am hiểu tên Nghiêm Cửu Thiên này. Nếu như Nghiêm Cửu Thiên định nhờ vào những mũi tên sương mù này mà làm thương hắn, thì hắn đồng thời cũng không sống nổi đến ngày hôm nay.

Diệp Mặc căn bản cũng không phóng Tử Đao ra, dường như cùng lúc Nghiêm Cửu Thiên phóng mũi tên sương mù kia ra, thì chín quyền cũng được phóng ra.

Chín đường Hư không, chín lốc xoáy sát thế không gian trong nháy mắt được hình thành, những lốc xoáy Hư không này trong lúc nắm đấm của Diệp Mặc vừa mới phóng ra vẫn còn là từng đường vết nứt hư không, sau khi chín quyền của Diệp Mặc hoàn toàn đấm ra, Tiên nguyên dẫn động, chín vết nứt hư không này lập tức phát ra những tiếng nổ ầm ầm vang trời.

Một âm thanh vỡ vụn vang lên, mũi tên sương mù của Nghiêm Cửu Thiên trong không trung không ngừng bị lốc xoáy sát thế mà Diệp Mặc phóng ra cuốn đi, phát ra những âm thanh vỡ vụn, sau đó những mũi tên sương mù bị cuốn đi này trong nháy mắt liền biến mất.

Chín vết nứt hư không mà Diệp Mặc phóng ra sau khi xé rách mũi tên sương mù này, dần dần tụ tập lại một chỗ, phát ra những âm thanh càng vang vọng hơn, một lốc xoáy hư không khổng lồ cực đáng sợ xuất hiện giữa Diệp Mặc và Nghiêm Cửu Thiên.

Nghiêm Cửu Thiên sau khi nhìn thấy lốc xoáy này, sắc mặt đại biến, lão đến chiêu tiếp theo cũng còn chưa được thi triển ra, thì lập tức thu lại dải sương mù kia, rồi độn quang biến mất.

Diệp Mặc cũng không đuổi theo Nghiêm Cửu Thiên, hắn cũng biết bản lĩnh chạy trốn của Nghiêm Cửu Thiên, cho dù hắn đuổi theo cũng chưa chắc có thể đuổi kịp. Lúc này sắc mặt của hắn tái nhợt, trong lòng hưng phấn lạ thường.

Kể từ khi biết Khai Nỉ có thể liên tiếp thi triển Huyết hà cửu lạc, Diệp Mặc lúc nào cũng nghĩ làm thế nào để phá giải Huyết hà cửu lạc. Đối với Nghiêm Cửu Thiên và Khai Nỉ, Diệp Mặc lại càng bức thiết muốn giết chết Khai Nỉ, chứ không phải Nghiêm Cửu Thiên.

Cho nên trong mấy ngày truy đuổi Nghiêm Cửu Thiên, Diệp Mặc vẫn nghĩ làm sao thể dung hợp liên tiếp chín quyền Hư không của hắn lại, hình thành một đường quyền đạo thần thông mới.

Lần này hắn mượn cuộc đối chiến với Nghiêm Cửu Thiên, cuối cùng cũng đánh ra được hình thức ban đầu của quyền thần thông mới. Nghiêm Cửu Thiên vô cùng giảo hoạt, nắm đấm của hắn vừa mới phóng ra, đồng thời lão cũng biết được Diệp Mặc đang thử nghiệm quyền đạo thần thông mới trên người lão. Nếu như lão tiếp tục đánh nhau với Diệp Mặc, thì chính là giúp Diệp Mặc hình thành quyền đạo thần thông mới, còn lão thậm chí còn có thể bị thương. Chuyện ngu xuẩn này, Nghiêm Cửu Thiên làm sao không biết?

Cho nên sau khi lão phát hiện ra ý đồ của Diệp Mặc, căn bản cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức liền rút chạy.

Diệp Mặc lúc này vừa mới trong cảm ngộ quyền đạo thần thông mới, còn chuyện Nghiêm Cửu Thiên rời đi căn bản cũng không rảnh đi quản. Chín vết nứt hư không đó sau khi dung hợp lại, trực triếp diệt tiệt hoàn toàn khoảng không gian này.

Tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, không gian xung quanh cũng từng trận lay động.

Diệp Mặc biết rõ quyền này của hắn là cắn nuốt không gian thực sự, chính thức ứng dụng pháp tắc không gian vào trong đó, về bản chất thì khác với Hư không. Hư không thoát khỏi quyền này, lại áp đảo trên hư không.

Một quyền Hư không không thể nào ngăn cản được Huyết hà cửu lạc của Khai Nỉ, nhưng quyền này hoàn toàn có thể chặn lại được Huyết hà cửu lạc của Khai Nỉ.

Nếu như hắn có thể tiếp tục phát ra một quyền thần thông như này, trong tình huống bất ngờ, sau khi chặn lại được Huyết hà cửu lạc của Khai Nỉ, thậm chí co thể xé rách Khai Nỉ thành mảnh vụn.

Khai Nỉ chắc chắn cho rằng mình không biết gã có thể liên tục phát ra Huyết hà cửu lạc, lần sau khi gặp lại, nói không chừng hai người sẽ có một trận giao chiến sinh tử, trong đó chắc chắn có một người sẽ bị mất mạng.

Bùm...

Diệp Mặc thu hồi lại quyền thế, lốc xoáy trong hư không nổ tung, Tiên nguyên phân tán tứ phía, nhanh chóng biến mất.

- Lão đại, một quyền này thật lợi hại!

Vô Ảnh lập tức chạy đến nịnh nọt.

Sắc mặt Diệp Mặc có chút tái nhợt, hắn lắc đầu nói:

- Quyền này cũng lợi hại hơn nhiều so với chín đường Hư không đánh ra liên tục mà lúc trước tao đánh nhau với Khai Nỉ, nhưng quyền này bây giờ chỉ có thể thi triển một lần thôi. Muốn giết được Khai Nỉ, nếu như không thể thi triển hai quyền, thì tao chắc chắn cũng không phải đối thủ của gã.