Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1812: Sư đồ gặp lại

Sau khi trông thấy người đàn ông này xuống tới, Tần Niệm Mân lập tức quên Diệp Mặc, vội vàng lôi kéo hai tay Chân Băng Du nói:
- Băng Du sư tỷ, đây chính là sư huynh Ngạn Húc Thao mà trước kia em nói với chị. Bây giờ Ngạn sư huynh cũng là người của Cực Kiếm Tiên Môn chúng ta, Băng Du sư tỷ ...

Tần Niệm Mân còn ở một bên thao thao bất tuyệt giới thiệu bạn trai của cô, mà Hải Xuyên Vũ nhìn Diệp Mặc với ánh nhìn như muốn giết Diệp Mặc vậy. Mấy chục năm trước gã nhìn thấy Diệp Mặc cùng với Chân Băng Du, mấy chục năm sau, hai người kia vẫn cùng một chỗ.

- Anh chính là Diệp Mặc?
Ngạn Húc Thao nhìn lướt qua Diệp Mặc, lạnh nhạt nói.

Diệp Mặc người này gã đã nhiều lần nghe nói qua, là Tần Niệm Mân dẫn về, hơn nữa Hải Xuyên Vũ không chỉ một lần hạ thấp Diệp Mặc trước mặt gã, cho nên đối với Diệp Mặc gã cũng không có cảm quan tốt đẹp gì.

Diệp Mặc làm như không nghe thấy Ngạn Húc Thao nói, đối với loại giọng điệu vênh váo hung hăng này, hắn căn bản là không buồn trả lời. Hắn, một Tiên vương lại đi dong dài mấy chuyện này với một Đại Ất Tiên, đó mới là chuyện lạ.

- Diệp Mặc, Húc Thao sư huynh đang hỏi anh đấy.
Tần Niệm Mân thấy Diệp Mặc căn bản là không có ý định trả lời, trên mặt lập tức bắt đầu không vui, trực tiếp lớn tiếng trách hỏi. Nếu như không có Ngạn Húc Thao, Tần Niệm Mân vẫn còn có chút cảm kích đối với Diệp Mặc, nhưng Ngạn Húc Thao vừa đến, trong lòng cô, bất kể trọng điểm gì đều đặt hết lên người Ngạn Húc Thao.

- Băng Du sư tỷ, bây giờ tỷ chuẩn bị đi nơi nào?
Diệp Mặc cũng không để ý Tần Niệm Mân.

Hắn và Tần Niệm Mân hoàn toàn chỉ là một giao dịch, nếu như Tần Niệm Mân không có ý nghĩ hạ thấp mình để nịnh nọt người trong lòng của cô, Diệp Mặc còn có thể đối xử với cô như trước đây. Nhưng muốn hạ thấp mình đi nịnh nọt người trong lòng cô, vậy thì lủi được bao xa thì lủi.

Chân Băng Du lập tức nói:
- Sư đệ, ta muốn về thăm sư phụ ta một chút trước.

- Được, đã vậy, thì ta đi trước.
Diệp Mặc nói xong lập tức quay người, căn bản là không có ý lên tiên tức lâu.

Tần Niệm Mân tuy đã trải qua biến cố lớn của môn phái, nhưng cha của cô bây giờ đã thành tựu Tiên vương, tính tình cô tuy thành thục hơn rất nhiều, nhưng trước mặt người trong lòng lại bị Diệp Mặc bỏ qua như thế, lập tức giận dữ. Huống chi Diệp Mặc chẳng những bỏ qua cô, còn không coi người trong lòng cô ra gì.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Mặc, oán hận nói với Chân Băng Du:
- Băng Du sư tỷ, người này quá mức vô lễ, thật là không có giáo dục.

Mà trả lời cô lại là bóng lưng của Chân Băng Du, đồng thời Chân Băng Du còn bỏ lại một câu,
- Diệp Mặc sư đệ, ta tiễn đệ.

Chân Băng Du đương nhiên không cần đi tiễn Diệp Mặc, nhưng cô cũng không muốn trả lời Tần Niệm Mân. Tần Niệm Mân nói Diệp Mặc vô lễ, làm cho cô rất là không thoải mái. Chỉ có điều Tần Niệm Mân là sư muội đồng môn, hơn nữa còn là con gái của chưởng môn, thêm nữa là cô không quen quát lớn sư tỷ muội đồng môn, dứt khoát mượn cớ tiễn Diệp Mặc mà rời đi.

- Băng Du sư tỷ hình như có chút thay đổi, trước kia chị ấy không như vậy đâu.
Thi Nhã Du nhìn theo bóng lưng Chân Băng Du sững sờ nói.

- Băng Du sư muội tâm tư đơn thuần, đi cùng với tên khốn kia lâu như vậy, nhất định sẽ bị hắn lừa gạt. Đồ khốn này, Hải Xuyên Vũ ta sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hải Xuyên Vũ nhìn theo bóng lưng Diệp Mặc và Chân Băng Du, lạnh lùng nói.

Ngạn Húc Thao lại lạnh nhạt nói:
- Lúc trước khi ta nghe Niệm Mân nói thì người này vẫn chỉ là Kim tiên trung kỳ, hiện giờ cũng đã là Đại Ất Tiên sơ kỳ rồi, xem ra tư chất của hắn cũng không kém ah, nghe nói còn là một tiên đan sư tam phẩm.

- Anh Húc Thao, hắn chỉ là một tán tu từ một thôn trấn nhỏ ra mà thôi, có thể tu luyện tới Đại Ất Tiên thì cũng đến đây là cùng. Làm sao có thể so được với anh, không phải anh cũng là tiên đan sư tam phẩm sao? Hơn nữa sắp thăng cấp đại sư tiên đan tứ phẩm rồi.
Tần Niệm Mân trong lòng lại vô cùng kinh hoàng vì Diệp Mặc có thể tu luyện tới Đại Ất Tiên, thậm chí còn cao hơn cô một bậc. Nhưng vì sợ Ngạn Húc Thao nhạy cảm, nên vẫn đang ở bên cạnh giải thích.

Hải Xuyên Vũ cười ha ha một tiếng nói:
- Đó là đương nhiên, nếu như Húc Thao sư đệ không xuất sắc như vậy, chưởng môn cũng sẽ không từ bỏ quan điểm nhanh như vậy. Nhưng Diệp Mặc này thực sự không đơn giản, lúc trước hắn dùng một lò đan dược làm chưởng môn cảm động, thiếu chút nữa để Niệm Mân sư muội làm giả thành thật.

- Hải Sư Huynh ...
Tần Niệm Mân thấy Hải Xuyên Vũ vẫn còn đang nói cô, lập tức không hài lòng ngắt lời Hải Xuyên Vũ.

- Khí tức trên người người này ấm áp mềm mại, khí thế không hề ác liệt, tuy tỏ ra không để ý tới ta, nhưng lại không hề phóng thích ra chút sát ý nào, có thể thấy người này chưa bao giờ trải qua giết chóc. Không có một tiên nhân trải qua giết chóc sống chết nào, mà vĩnh viễn lại không rõ chân lý của kẻ mạnh. Cho dù là hắn thành tựu đại sư tiên đan, tốc độ tu luyện mau một chút, cũng chẳng có gì lạ.
Ngạn Húc Thao lạnh nhạt nói.

Tần Niệm Mân nghi ngờ hỏi,
- Húc Thao ca, nếu như đúng là hắn cùng Băng Du sư tỷ đi Trung Thiên vực, sao có thể không trải qua giết chóc?

Ngạn Húc Thao mỉm cười nói:
- Có phải là đi Trung Thiên vực hay không, Băng Du sư tỷ cũng chưa có chính miệng thừa nhận. Hơn nữa, bọn họ trốn ở một nơi nào đó bế quan tu luyện, ta nghĩ cũng sẽ không có người nào biết được.

- Nhưng ta lại cảm thấy Diệp Mặc này sức hấp dẫn rất lớn đó, sau khi hắn đi, Mạch Thuần sư muội không chỉ một lần nhắc tới hắn. Về sau Mạch Thuần sư muội một mình rời khỏi tông môn, ta còn tưởng rằng là đi tìm hắn.
Thi Nhã Du ở bên cạnh nói.

- Ha ha, vậy càng không đáng nhắc tới.
Ngạn Húc Thao cười ha ha nói.

Với gã mà nói, một người ham mê nữ sắc, cho dù có tư chất hơn nữa, thành tựu cũng sẽ có hạn. Cảnh giới cao nhất - Vấn đỉnh chính là tất cả, nếu có bất kỳ vật cản gì trên con đường của gã, sẽ đều bị gã đá văng ra. Dù là Tần Niệm Mân tương lai ảnh hưởng đến việc tu đạo của gã, gã sẽ không chút khách khí một đá đá văng.

Chính vì tâm chí gã vô cùng kiên định, một mình xông vào Hỗn Độn Tinh Vực, vậy mới thành tựu vượt xa những người cùng lứa. Lúc này gã chẳng những là Đại Ất Tiên sơ kỳ, hơn nữa còn sắp bước vào đại sư tiên đan tứ phẩm. Người như gã, gã cho rằng cho dù là ở Trung Thiên Vực, thậm chí là Thượng Thiên Vực cũng không ai hơn được vậy

...

- Sư phụ tỷ đến rồi.
Sau khi hai người Diệp Mặc và Chân Băng Du ra khỏi thành,Bạn đang đọc truyện tại TruyệnY--Y còn chưa phóng pháp bảo phi hành ra, Diệp Mặc đã ngừng lại, cười nói với Chân Băng Du.

- Băng Du, thật là con đã trở về.
Một giọng nói vui mừng vang lên, gần như là cùng lúc khi giọng nói vang lên, hai bóng người đã rơi xuống, quả nhiên là sư phụ của Chân Băng Du - Dương Nhiễm và chưởng môn Cực Kiếm Tiên Môn - Tần Bội Phủ.

- Sư phụ.
Chân Băng Du mừng rỡ tiến lên hành lễ, cô cho rằng cả đời này sẽ không được nhìn thấy sư phụ của mình nữa rồi, không ngờ lúc này vừa mới trở lại Cung Hoa Thiên, cô lại gặp lại sư phụ.

Dương Nhiễm cũng vui mừng không thôi, Chân Băng Du là đệ tử đắc ý nhất của bà, bà gần như coi người đệ tử này như con ruột mà dạy dỗ. Lúc trước sau khi trở về bà tra được Chân Băng Du bị thương nặng, được một người cõng đi tiên thuyền, thậm chí bà đã muốn rời khỏi Cung Hoa Thiên đuổi theo.

Nhưng Cực kiếm tiên môn phải xây dựng lại, bà căn bản là không có cách nào rời đi được. Tự Tại Vương là Tiên vương trung kỳ, bà và Tần Bội Phủ hai người có thể ngăn trở Tự Tại Vương, nhưng nếu như một người rời khỏi, vậy sẽ rất nguy hiểm. Đừng nói xây dựng lại, cho dù là bảo vệ mạng sống cho đệ tử trong môn phái cũng rất khó.

- Không ngờ là con, Băng Du, Huyền tiên năm đó cõng con rời đi kia chính là hắn sao?
Dương Nhiễm nhìn nhìn Diệp Mặc, hỏi Chân Băng Du một câu.

Chân Băng Du vội vàng nói:
- Vâng thưa sư phụ, nếu như không có Diệp Mặc sư đệ, đệ tử sớm đã không còn rồi.

Dương Nhiễm nghe xong những lời này cả kinh, bà là sư phụ của Chân Băng Du, há có thể không biết cảm xúc của đệ tử đã thay đổi? Một câu nói kia của Chân Băng Du tuy đơn giản, nhưng giọng nói kia đã đánh đồng cô và Diệp Mặc. Tuy trong lòng kinh hoàng, ngoài mặt và vẫn tỏ ra bình tĩnh, khẽ mỉm cười nói với Diệp Mặc:
- Rất cảm ơn con đã cứu đệ tử của ta, năm đó ta đã thấy con rất không tồi.

Diệp Mặc chủ động chắp tay nói:
- Diệp Mặc bái kiến Tần tông chủ, bái kiến Dương trưởng lão.

Tần Bội Phủ thấy Diệp Mặc vẫn giống như năm đó, dáng vẻ không kiêu không hèn, trong lòng ưa thích, cười ha ha nói:
- Diệp đan sư đúng là tiến bộ kinh người, năm đó còn là Kim tiên, bây giờ đã là Đại Ất Tiên rồi, e rằng trình độ luyện đan của ngươi cũng là thẳng tắp tăng lên nhỉ.

Dương Nhiễm ở bên cạnh thầm than, bà há có thể không biết ý Tần Bội Phủ, Tần Bội Phủ kỳ thật rất là không thích Ngạn Húc Thao kia, ông ấy thích là Diệp đan sư này đây. Đáng tiếc là Diệp đan sư mất tích, mà Tần Niệm Mân lại tìm về người trong lòng chính thức của mình là Ngạn Húc Thao. Cho dù là Tần Bội Phủ trong lòng không đồng ý, trên thực tế cũng chỉ có thể đồng ý, hơn nữa biến cố của môn phái, tâm tình của ông ấy cũng thay đổi không ít.

Nếu như là lúc trước, Dương Nhiễm nhất định sẽ lại khuyên Tần Bội Phủ tiếp tục coi trọng Diệp Mặc. Nhưng bây giờ đệ tử của mình và Diệp Mặc cùng một chỗ, cảm xúc hình như có hơi thay đổi, lỡ như đệ tử của mình cũng ưa thích Diệp Mặc, vậy bà đương nhiên là giúp đệ tử chứ. Hơn nữa, năm đó bà cũng cảm giác được Diệp Mặc không đơn giản. Cuộc thi đấu luyện đan đó, căn bản chính là cố ý giành chiến thắng đấy, nếu như bà đoán không sai, Diệp Mặc lúc này đã là đại sư tiên đan.

Chỉ có điều đạo tâm mà sư phụ như bà truyền thừa cho đệ tử có chút trái ngược với sự thay đổi hiện nay của Chân Băng Du, chuyện này, đợi lúc nhàn rỗi bà phải dò hỏi đệ tử kỹ càng mới được.

- Ta và chưởng môn nhận được phi kiếm truyền tin của Niệm Mân, biết con đã trở về, lập tức liền chạy đến.
Dương Nhiễm trong lòng có vô vàn lời nói muốn hỏi đệ tử của mình, nhưng không cách nào hỏi thăm ở đây được.

Lúc này đám người Tần Niệm Mân đã từ nội thành ra, nhao nhao chạy về đằng này.

- Diệp đan sư, cùng đi Cực Kiếm Tiên Môn đi, Cực Kiếm Tiên Môn đang trong quá trình xây dựng lại, lần này sau khi xây dựng lại thành công, sẽ trở thành một trong những Tiên vương tông môn hàng đầu của Cung Hoa Thiên.
Tần Bội Phủ có chút thiết tha nhìn Diệp Mặc nói, chuyện Dương Nhiễm có thể phán đoán ra, ông đương nhiên cũng phán đoán ra được một chút.

Nếu như trong Diệp Mặc và Ngạn Húc Thao lựa chọn ra một con rể, không nghi ngờ gì ông sẽ chọn Diệp Mặc. Là một Tiên vương tu luyện vô số năm, ông tin tưởng mắt nhìn của mình sẽ không sai. Ngạn Húc Thao có thể là đệ tử ưu tú của môn phái, cống hiến to lớn làm rạng rỡ cho môn phái. Nhưng tuyệt đối không thích hợp làm con rể, cũng không thích hợp làm bạn đời của con gái mình.

Diệp Mặc chắp tay nói:
- Hai vị Tiên vương đại nhân, sau này nếu rảnh, tôi lại đến Cực Kiếm Tiên Môn kính cẩn thăm hỏi. Hôm nay thì không đi được, vậy xin cáo từ.

Nói xong, Diệp Mặc phóng Thanh Nguyệt ra, trong nháy mắt xuyên không mà đi, hắn căn bản là không muốn dong dài cùng bọn người Hải Xuyên Vũ. Trong nháy mắt khi Diệp Mặc phóng ra Thanh Nguyệt rời đi, bên tai truyền đến truyền âm của Dương Nhiễm, nhất định phải coi chừng Tự Tại Vương, Tự Tại Vương rất ham muốn "Vụ Liên Tâm Hỏa".

Diệp Mặc khoát tay áo, Thanh Nguyệt rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa. Coi chừng Tự Tại Vương? Tự Tại Vương chính là một Tiên vương trung kỳ, chỉ sợ đối phương không đến, nếu tên này dám tới, mình đầu tiên chính là muốn giết chết gã.

Nhưng Diệp Mặc cũng biết tin đồn là thật, lúc trước Lam Địch Thanh nói Tự Tại Vương tiêu diệt Cực Kiếm Tiên Môn có ba khả năng, bây giờ vậy mà có hai khả năng đã đúng rồi.

- Người này thật sự là quá mức vô lễ.
Đám người Tần Niệm Mân đã tới trước mặt Tần Bội Phủ và Dương Nhiễm, trông thấy Diệp Mặc cũng dám phóng ra pháp bảo phi hành trước mặt Tiên vương, Tần Niệm Mân lập tức không hài lòng hừ một câu.