- Khoan đã!
Một giọng nói trong trẻo đột ngột đã cắt ngang động tác của Ninh Nga Tiên tử.
Lúc này Kế Khôn mới phát hiện trước mắt đột nhiên có thêm một người, một tiên nữ thoạt nhìn tuổi tác còn trẻ hơn so với cô. Nhưng lập tức cô liền kinh hãi phát hiện, mình căn bản là nhìn không thấu tu vi của đối phương.
Ninh Nga cũng nhìn thấy người vừa tới, vội vàng thi lễ nói:
- Ninh Nga bái kiến Nhân Dạng sư thúc ...
Ninh Nga Tiên Tử với tư cách là Thánh nữ, thân phận đương nhiên cao quý, nhưng thân phận có cao quý đến đâu, gặp tổ sư của môn phái thì vẫn phải có lễ độ. Tiên nữ mới tới trước mặt đây, thoạt nhìn tuổi tác so với cô còn nhỏ hơn, trên thực tế đã là cùng lứa với sư tổ Phiêu Miểu Tiên Trì, tu vi đã đạt đến Tiên Tôn sơ kỳ. Ninh Nga gọi nàng sư thúc, là vì thân phận của Ninh Nga không tầm thường, những người bình thường dưới Tiên vương, đều sẽ gọi nàng là sư tổ.
Tiên nữ tên là Nhân Dạng này có chút nghiêm túc nhìn Ninh Nga nói:
- Ninh Nga, con với tư cách là Thánh nữ của Phiêu Miểu Tiên Trì ta, mặc dù có tự do nhiều nhất. Nhưng có một số việc, con cũng phải suy nghĩ trước khi làm. Gần đây con đã liên tục mấy lần ... Ai ...
Nhân Dạng cuối cùng cũng không nói ra mấy lần phạm lỗi của Ninh Nga, trên thực tế nàng một mình dùng giọng điệu dạy dỗ nói với Thánh nữ, đã là trái với môn quy của Phiêu Miểu Tiên Trì rồi. Tuy nàng hiểu rất rõ, Ninh Nga đã không thích hợp làm Thánh nữ của tiên trì nữa rồi.
- Vâng, Ninh Nga ghi nhớ.
Tuy thân phận của Ninh Nga Tiên Tử cao hơn một chút so với Nhân Dạng, nhưng cô lại kính cẩn đáp.
- Lộng Nguyệt Đế Tông, Kế Khôn bái kiến Nhân Dạng Tiên Tôn.
Kế Khôn vội vàng ở một bên vái chào, cô nghe thấy cái tên Nhân Dạng, lập tức liền biết đối phương là ai rồi. Tiên Tôn của Phiêu Miểu Tiên Trì, Nhân Dạng Tiên Tôn.
- Vụ Loan bái kiến Nhân Dạng tổ sư.
Vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Vụ Loan cũng nhanh chóng tới hành lễ.
Nhân Dạng sắc mặt dịu đi một chút, gật đầu với Kế Khôn và Vụ Loan, sau đó lại nói với Ninh Nga:
- Phiêu Miểu Tiên Trì có nam giới đi vào còn chưa tính, dù sao con cũng là Thánh nữ, cũng có thể đưa ra quyết định như vậy. Nhưng không ngờ con lại để cho nam giới tiến vào suối Phiêu Miểu để tu luyện. Điều này đã là phạm vào môn quy rồi.
- Ninh Nga biết sai.
Ninh Nga Tiên Tử cúi đầu, giọng điệu càng kính cẩn.
Kế Khôn rất muốn nói là do cô yêu cầu Ninh Nga làm như vậy, nhưng lúc này cô lại không có chút ý định nào muốn nói như vậy, Diệp Mặc bây giờ sống chết không rõ, trong nội tâm cô ngoại trừ sợ hãi ra thì chính là lo lắng.
Nhân Dạng thở dài nói:
- Nếu như không phải là người luyện thể Tiên linh thể, không có công pháp luyện thể, cho dù là ta đi vào thì cũng không duy trì được bao lâu. Con chỉ là một nửa Tiên vương, mà dám tiến vào khu cao cấp của Phiêu Miểu tuyền, với tư cách thánh nữ của Phiêu Miểu Tiên Trì. Con không biết, hay là không sợ? Huống chi, chẳng lẽ con không biết tiến vào Phiêu Miểu tuyền cần phải cởi sạch quần áo?
Thấy Ninh Nga đã chấn động đến không nói được lời nào, Nhân Dạng nói tiếp:
- Có lẽ con có thể nói trong nháy mắt con có thể bóp nát bùa chú Truyện Tống, nhưng ta nói cho con biết, chỉ cần tu vi của con còn chưa đạt tới Tiên vương, cũng không phải tiên nhân luyện thể Tiên linh thể trở lên, sau khi con đi vào, sẽ không có cơ hội bóp nát bùa chú. Cho nên, nếu như ta không tới đây, con tiến vào Phiêu Miểu tuyền, chỉ có một kết cục, chết.
Sắc mặt Ninh Nga lập tức tái nhợt. Cô không thể tưởng được sẽ là loại kết quả này.
- Ngọc bài có thể tiến vào nơi này chỉ có bốn tấm, trong đó con có một tấm, ta cũng có một tấm. Nếu không phải là ta kịp thời tới đây, con đã ngã xuống không thể nghi ngờ rồi.
- Ah ...
Ninh Nga trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh. Cô không muốn Diệp Mặc chết ở Phiêu Miểu Tiên Trì, nhưng khiến cho mình chôn cùng với đối phương, thế thì thôi rồi.
Lập tức cô liền nghĩ đến Kế Khôn, lại phát hiện Kế Khôn sắc mặt so với cô còn trắng hơn. Thậm chí còn có chút run rẩy. Có thể thấy trong lòng cô Diệp Mặc rất quan trọng. Một cảm giác áy náy từ đáy lòng Ninh Nga dâng lên, cô không nên đồng ý yêu cầu của Kế Khôn. Kế Khôn không biết sự nguy hiểm của nơi này. Mình phải biết chứ.
Lúc này Ninh Nga cũng đã hiểu vì sao môn phái cho cô ngọc bài quyền hạn, lại không nói cho cô biết tiến vào nơi đây sẽ ngã xuống. Thánh nữ là biểu tượng của Phiêu Miểu Tiên Trì, cần phải ổn trọng và lý tính. Môn phái cho cô ngọc bài, lại chỉ nói cho cô biết phải là tiên nhân Tiên linh thể mới có thể đi vào, như vậy cũng là khảo nghiệm tâm tính của cô.
Nếu như cô nhịn không được tiến vào Phiêu Miểu tuyền, thì kết quả duy nhất chỉ có thể là ngã xuống, cho dù là tốt chút xíu, chỉ còn một Nguyên Thần, cũng là kết cục thê thảm. Một khi cái kết quả này diễn ra, thì cho thấy là cô không thích hợp trở thành Thánh nữ của Phiêu Miểu Tiên Trì. Dùng loại phương thức này ngã xuống, môn phái đoán chừng sẽ không có chút lòng đồng tình.
Ninh Nga lại cảm thấy một chút thất vọng, đối với Phiêu Miểu Tiên Trì tình cảm của cô rất sâu nặng, lại không ngờ cho dù là Thánh nữ tại Phiêu Miểu Tiên Trì cũng có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Cảm giác áy náy gần đây đối với Phiêu Miểu Tiên Trì, bây giờ ngược lại vơi đi rất nhiều.
Nhân Dạng nhìn nhìn biểu cảm của Ninh Nga, liền biết Ninh Nga đã hiểu cách làm của tông môn, nàng thở dài nói:
- Ninh Nga, gần đây con liên tục phạm sai lầm, đoán chừng không thể tiếp tục ở lại vị trí Thánh nữ được nữa. Chọn lựa Thánh nữ kế nhiệm là việc con phải làm, bây giờ con định thế nào?
Nàng cuối cùng thì vẫn nói ra việc Thánh nữ Ninh Nga phạm sai lầm.
Ninh Nga theo bản năng nhìn thoáng qua Kế Khôn ở bên cạnh sắc mặt đã tái nhợt cực độ, nhưng lại không nói gì.
Nhân Dạng thấy mình nói tới Thánh nữ kế nhiệm, Ninh Nga lập tức liền nhìn về phía Kế Khôn, lập tức liền hiểu ý của Ninh Nga. Nàng đã từng nghe nói đến Kế Khôn, là đệ tử tâm đắc của Lộng Nguyệt Đế Tông, tư chất và dung mạo của cô ấy hoàn toàn có thể làm Thánh nữ kế nhiệm của Phiêu Miểu Tiên Trì. Hơn nữa với quan hệ giữa Ninh Nga và vị kia của Lộng Nguyệt Đế Tông, cô hoàn toàn có thể thuyết phục Kế Khôn chuyển tới Phiêu Miểu Tiên Trì.
- Hi Nguyệt muội muội, thực xin lỗi, là ta quá không cẩn thận, chuyện này là ta không đúng.
Ninh Nga thở dài, nói với Kế Khôn một câu.
Kế Khôn sắc mặt tái nhợt lắc đầu nói:
- Ninh Nga tỷ, chuyện này không trách tỷ. Là do ta và đệ đệ của ta, chắc hẳn phải vậy, còn chuyện mà trước đó tỷ nhắc tới, ta không hy vọng tỷ nhắc lại. Ta chỉ hy vọng tỷ có thế cho ta ở chỗ này chờ đệ đệ của ta ba tháng.
Mặc dù ngay cả Tiên Tôn cũng đều nói là Diệp Mặc chắc đã không còn nữa, nhưng Kế Khôn vẫn ôm một tia hi vọng, bởi vì Diệp Mặc đã nói với cô, hắn là Tiên linh thể. Hoặc có lẽ là Diệp Mặc đã tiến vào nơi tận cùng bên trong của Phiêu Miểu tuyền, mọi người đều không nhìn thấy mà thôi. Từ sâu trong nội tâm, cô tin tưởng Diệp Mặc sẽ không lừa cô, đây chẳng qua chỉ là một loại cảm giác.
Chính vì cô đã trải qua những chuyện kia trước mặt Diệp Mặc, cô mới có thể có cảm giác cực kỳ tín nhiệm đối với Diệp Mặc. Nếu như không phải là cái loại cảm giác này, ơn cứu mạng mà cô và Phong Hi nợ Diệp Mặc, hoàn toàn có thể dùng những cách khác để báo đáp, không nhất định phải kết tình chị em với Diệp Mặc.
Ninh Nga vẫn không nói gì, Nhân Dạng thì lắc đầu nói:
- Chuyện đó không có khả năng, Ninh Nga mặc dù là Thánh nữ, con bé cho đệ đệ của cô tiến vào nơi này, chính là trái với quy định của tông môn, phải chịu trách phạt. Nếu như tiếp tục cho cô ở lại đây ba tháng, chẳng những Ninh Nga phải bị trách phạt, ngay cả ta cũng chạy không thoát. Đệ đệ của cô hẳn là chưa tới Tiên vương chứ?
Kế Khôn vô thức lắc đầu nói:
- Không, đệ ấy là Đại Chí Tiên sơ kỳ.
- Đại Chí Tiên sơ kỳ, nếu như không phải là Tiên linh thể, tiến vào nơi này thì không có chút cơ may sống sót nào đâu. Ta đoán đệ đệ cô là Đại Chí Tiên sơ kỳ, cũng không thể nào là Tiên linh thể. Cho nên ...
Câu nói kế tiếp Nhân Dạng không nói ra, nhưng tất cả mọi người hiểu rất rõ là có ý gì. Một Đại Chí Tiên sơ kỳ tiến vào Phiêu Miểu tuyền, căn bản là không có hi vọng sống sót.
Thấy Kế Khôn có chút không thể thừa nhận, Ninh Nga vội vàng nói:
- Hi Nguyệt muội muội, hay là muội đến chỗ của ta ở ba tháng đi, nếu như đệ đệ của muội bình yên vô sự, ba tháng sau, hắn sẽ tự động tới tìm.
Kế Khôn trầm mặc một lát, cũng chỉ có thể đồng ý lời nói của Ninh Nga. Bốn người rời khỏi đây, nơi đây lại khôi phục sự yên lặng vốn có.
...
Diệp Mặc lúc này đã tiến vào chỗ sâu nhất trong Phiêu Miểu tuyền, mà cái loại cảm giác như kim châm này sớm đã biến mất không thấy gì nữa, thậm chí hắn có thể cảm giác được sức mạnh của nhục thể của mình tăng lên, cùng với sự tinh lọc kinh mạch.
Lúc này hắn không tu luyện, hắn vô cùng rõ ràng, cơ thể được đề thăng và tinh lọc kiểu này, sau này dù là tu luyện hay luyện thể đều có chỗ tốt cực lớn, hiểu được điểm này, hắn càng chìm sâu vào quá trình tinh lọc cơ thể hơn, hoàn toàn quên mất thơi gian đang dần trôi qua
Căn bản không biết đã qua bao lâu, Diệp Mặc bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn từ trong lòng suối phi thân lên, đứng ở trên mặt nước sương mù lượn lờ. Toàn thân xương cốt vang lên kèn kẹt, còn Tiên Nguyên lưu động càng là có tiếng ồ ồ. Cái loại cảm giác trôi chảy lưu loát trên thân thể này, càng thoải mái dễ chịu vô cùng.
Bây giờ Diệp Mặc khẳng định cũng là tu vi luyện thể Tiên linh thể, cùng là Đại Chí Tiên, so với lúc trước hắn đã mạnh mẽ hơn một bậc. Hơn nữa Diệp Mặc càng rõ ràng, cái chân chính mà hắn đạt được không chỉ có như vậy, cái hắn đạt được là trên phương diện tiềm lực, về sau tiềm lực tu luyện của hắn càng mạnh mẽ hơn.
Phiêu Miểu tuyền quả nhiên là thứ tốt, tuy không trực tiếp nâng cao tu vi của hắn, nhưng có ích cho hắn, căn bản là không thể dùng chuyện tu vi thăng cấp để đánh giá. Những thứ bên trong Đế tông quả thực là vô cùng to lớn, đây là Phiêu Miểu Tiên Trì, Lộng Nguyệt Đế Tông của Hi Nguyệt tỷ không biết có thứ tốt gì không.
Ngắm thân thể cân xứng vô cùng rắn chắc của mình, Diệp Mặc hài lòng tự nhủ:
- Cũng không tệ, thân thể như này, chắc chắn là Tố Tố các nàng rất hài lòng đây.
Mà ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút tự yêu bản thân, may mà ở đây không có người. Diệp Mặc nhìn Phiêu Miểu tuyền dưới chân, tự lầm bầm nói:
- Ta cần phải dùng biện pháp gì, mới có thể đem đi một ít nước suối ở nơi này đây?
- Cho dù ngươi mang đi cũng vô ích, người trẻ tuổi, làm người phải nên biết đủ. Còn nữa, ta ghét có người ở trước mặt ta đỏng đảnh làm dáng.
Một giọng nói đột ngột truyền tới.
Diệp Mặc nhất thời hoảng hốt, lập tức kinh hãi hỏi:
- Là ai?
Có người ghé vào lỗ tai hắn lên tiếng, vậy mà hắn lại tìm không thấy thanh âm là từ đâu tới, tu vi này thật là quá đáng sợ đi.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, ngươi có thể đến trước mặt của ta, ta liền cho ngươi một vận may lớn.
Giọng nói kia lại truyền tới, tựa như ngay bên cạnh Diệp Mặc, lại tựa như từ một nơi rất xa xăm.
- Ngươi đang ở đâu?
Diệp Mặc tỉnh táo lại, lập tức lấy quần áo ra sắp sửa mặc vào, đồng thời thần thức cẩn thận quét ra. Ở đây thần thức bị hạn chế, không có cách nào quét đến chỗ xa hơn, nhưng mười mấy thước chung quanh, Diệp Mặc vẫn có thể quét đến.
Kết quả đương nhiên là không phát hiện ra cái gì cả, ở đây ngoại trừ nước Phiêu Miểu tuyền mờ ảo ra, thì chỉ có sương mù lượn lờ trong không trung trên Phiêu Miểu tuyền mà thôi.