Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1588: Ảo ảnh

Có nhiều tiên nhân ở đây tìm kiếm "Hỗn độn thanh địch" như vậy, thì cho dù là tu vi của bọn họ có bị áp chế đi chăng nữa, cũng có thể tìm ra được cả một cây châm nằm ở cái xó xỉnh nào đó.

Diệp Mặc không thể sử dụng thần trí của mình quét đi, vì "Hỗn độn thanh địch" cũng không phải là một cây châm, mà hắn cũng không phải là một người mù. Ở đây có nhiều người như vậy, nếu như có "Hỗn độn thanh địch" thì nó cũng đã sớm bị người ta tìm thấy rồi.

Ở đây ngoài trừ hằng hà sa số các vũng nước ra, thì cũng chỉ có một chút bãi cỏ dại và các gò bùn đất. Đừng nói là "Hỗn độn thanh địch" không thể sinh trưởng ở cái nơi có linh khí tầm thường thế này, mà cho dù là tiên linh thảo cấp thấp phỏng chừng cũng khó có thể sinh trưởng được ở đây.

-    Tôi nghĩ chúng ta hẳn là đã bị lừa gạt rồi, ở đây sao có thể có "Hỗn độn thanh địch" được? Chưa nói tới việc tiên linh khí ở đây thiếu thốn, mà chư vị thử ngẫm lại xem, "Hỗn độn thanh địch" sao có thể xuất hiện ở ngoại vi Cực Tinh Trạch chứ, thậm chí chỗ này còn chưa được tính là ngoại vi nữa kìa. 
Đã có một tu sĩ nhanh chóng nói lên điểm nghi vấn.

-    Nơi này chắc chắn có "Hỗn độn thanh địch", bạn của tôi sẽ không lừa gạt người, vì nếu như hắn gạt người, thì cũng đã không bị người ta giết. 
Một tên tu sĩ Kim Tiên viên mãn lập tức đáp lời.

Lúc này thì những người xung quanh mới biết được, hóa ra người này chính là kẻ đã truyền tin tức ra ngoài. Đúng là nếu như y truyền đi tin tức giả, thì chính bản thân y cũng sẽ không tới nơi này.

-    Vậy có phải là anh đã nhớ nhầm chỗ hay không? Ở chỗ này xác thực là không hề tìm được gì cả.

-    Không đâu, bạn của tôi đã chỉ rất rõ ràng rằng đi thẳng về hướng Tây một ngàn dặm, hơn nữa còn nói rõ ở đó có một cái đầm nước lớn. Mọi người thấy đấy, ở đây đúng là có một cái đầm nước lớn. Bạn của tôi nói rằng "Hỗn độn thanh địch" ở ngay cái đầm nước này, có lẽ là nó nằm ở sâu bên trong đầm cũng nên.

Khi tên tu sĩ này vừa nói dứt lời, thì hầu như tất cả mọi người đều tranh nhau đi về phía cái đầm nước rộng hơn mười trượng kia. Đầm nước này đúng là nằm ở vị trí một ngàn dặm về hướng Tây của Cực Tinh Trạch, mà bạn của tên tu sĩ kia đã nói "Hỗn độn thanh địch" ở chỗ đầm nước, vậy lẽ nào nó thực sự nằm ở trong đầm nước này? Tất cả tiên nhân đi tới đây, cũng chỉ đều nghe nói qua "Hỗn độn thanh địch" mà thôi, chứ cũng chưa ai được nhìn thấy tận mắt loại tiên linh vật cao cấp này. Cho nên "Hỗn độn thanh địch" có đúng là ở bên trong đầm nước hay không, thì cũng không có ai dám xác định cả.

‘Phịch’ một tiếng, đã có người dẫn đầu nhảy vào trong đầm nước. Hiển nhiên là muốn kiểm chứng xem "Hỗn độn thanh địch" có đúng là ở dưới đầm nước hay không?

Diệp Mặc nhìn vô số gợn sóng xuất hiện trên mặt đầm nước, trong lòng bỗng nhiên khẽ động. Hắn vừa nghĩ tới một chuyện.

Hắn đã đi qua đại sa mạc, ở lần đi đó, hắn cũng đã tìm đọc qua rất nhiều tư liệu nên đương nhiên hắn biết rằng trong sa mạc có một loại hiện tượng giả, đó chính là ‘Ảo ảnh’. Chẳng lẽ thứ mà tu sĩ kia thấy được ở nơi này chính là ‘Ảo ảnh’ của "Hỗn độn thanh địch" hay sao? ‘Ảo ảnh’ tuy xuất hiện nhiều ở sa mạc, nhưng không có nghĩa là nó chỉ xuất hiện ở sa mạc. Cho nên nếu gặp phải ở chỗ này cũng là điều có thể xảy ra.

Nói cách khác, ở Cực Tinh Trạch này xác thực là có "Hỗn độn thanh địch", nhưng không phải là ở vị trí này. Ở đây sở dĩ có thể xuất hiện hình ảnh của "Hỗn độn thanh địch", chỉ có một nguyên nhân, đó chính là ‘Ảo ảnh’, hoặc là một tia sáng, hoặc là một luồng quang mang của một pháp bảo công kích nào đó đã đem hình ảnh của "Hỗn độn thanh địch" chiếu xạ tới chỗ này.

Diệp Mặc đã từng xem qua các loại tư liệu liên quan tới hiện tượng này, cho nên hắn biết ‘Ảo ảnh’ đích thực là có thật nhưng vị trí thực của nó lại ở rất xa, thậm chí còn vượt qua cả phạm vi mấy ngàn vạn dặm cũng có thể được. Mà lý thuyết đó lại được áp dụng tại Địa Cầu, vậy nếu áp dụng vào Hỗn Độn Tinh Vực này, thì cái khoảng cách đó còn có thể lớn hơn nhiều.

"Hỗn độn thanh địch" có thể xuất hiện ở đây, rất có thể chỉ là do hiện tượng của ‘Ảo ảnh’ mà thôi. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức chuẩn bị rời đi.

Cho dù là Cực Tinh Trạch thực sự có "Hỗn độn thanh địch", thì cũng không thể xuất hiện ở chỗ này giống như lời tên tu sĩ trước đó đã nói. Nhiều nhất chỉ có thể xuất hiện ở nơi có linh khí vô cùng nồng đậm trong Cực Tinh Trạch này thôi. Cực Tinh Trạch rộng lớn vô cùng, nên nếu muốn tìm "Hỗn độn thanh địch" thì căn bản chính là mộng ước xa vời. Nhưng hiện tại Diệp Mặc đã khôi phục lại được tu vi, cho nên hắn tin tưởng bản thân vẫn còn hi vọng nếu như tiến sâu vào bên trong Cực Tinh Trạch.

Nghĩ tới đây, Diệp Mặc xoay người nói với Chân Băng Du: 
- Nếu đã không có "Hỗn độn thanh địch", vậy thì tôi hiện tại muốn đi tới nơi khác của Cực Tinh Trạch để du ngoạn. Băng Du sư tỷ, chúng ta chia tay tại đây, chúc Băng Du sư tỷ gặp được vận may.

Khiến Diệp Mặc không ngờ chính là, hắn vừa mới xoay người đi, thì Chân Băng Du vẫn đi theo sau hắn như cũ.

-    Ở đây khẳng định là không có "Hỗn độn thanh địch", cô còn đi theo tôi làm cái gì? 
Diệp Mặc quay đầu lại nghi hoặc nhìn Chân Băng Du.

-    Tôi hiểu rồi, đây là ảo ảnh, tuyệt đối là ảo ảnh... 
Chân Băng Du còn chưa kịp đáp lời Diệp Mặc, thì đã nghe thấy một người kinh thanh kêu lên.

-    Đúng rồi, tại sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? 
Lập tức lại có tu sĩ vỗ tay hưởng ứng.

Đồng thời đại bộ phận tu sĩ có mặt tại hiện trường đều đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính là do ảo ảnh sao? Vậy thì điều này cũng nói rõ một vấn đề, đó chính là ở Cực Tinh Trạch thực sự có "Hỗn độn thanh địch".

Diệp Mặc sờ sờ mũi. Hắn vừa mới nghĩ tới hiện tượng ‘Ảo ảnh’, thì ở đây cũng đã có người hiểu ra rồi. Lúc này thì hắn cũng đoán rằng Chân Băng Du khẳng định cũng đã biết bản thân muốn một mình đi tìm "Hỗn độn thanh địch" rồi độc chiếm rồi.

Quả nhiên Chân Băng Du lạnh lùng nhìn Diệp Mặc rồi nói: 
- Cậu đã biết đây là ảo ảnh, cho nên muốn bỏ tôi qua một bên đúng không?

-    Vốn là như vậy, nhưng hiện tại cô đã biết rồi, vậy nếu như cô còn nguyện ý muốn đi cùng tôi, vậy thì ta đi tiếp thôi. 
Diệp Mặc thẳng thắn thừa nhận. "Hỗn độn thanh địch" không phải là thứ tiên linh vật tầm thường, hắn muốn độc chiếm thì cũng không cần thiết phải xấu hổ.

Chân Băng Du cũng không nói nhảm thêm nữa, cứ thế mà đi theo phía sau Diệp Mặc. Cô biết, tại Cực Tinh Trạch này, thì Diệp Mặc so với cô lợi hại hơn nhiều. Đây là vì "Hỗn độn thanh địch" cho nên dù Diệp Mặc vừa rồi có ý định bỏ cô qua một bên, thì cô cũng không muốn cãi nhau với Diệp Mặc.

Sau khi hiểu đây là ảo ảnh, thì đông đảo tiên nhân đều nhanh chóng cùng đội của mình đi tìm kiếm. Đại bộ phận mọi người đều tiến vào sâu bên trong Cực Tinh Trạch. Bởi vì không biết vị trí thực tế rốt cuộc là nằm ở đâu, cho nên kết quả là gần hai ngàn người phân tán nhau ra khắp các hướng đi trong Cực Tinh Trạch.

-    Chúng ta đi hướng nào? 
Chân Băng Du nhìn Diệp Mặc hỏi.

-    Bên kia tiên linh khí có vẻ nồng đậm, vậy thì đi hướng đó đi.

...

Diệp Mặc khống chế tốc độ nhanh hơn một chút. Sau khi đã rời khỏi nơi có đông người, thì lại một lần nữa đổi lại pháp bảo phi hành thành pháp khí thượng phẩm, hơn nữa còn khống chế phi hành với tốc độ cao nhất.

Năm ngày sau, Chân Băng Du rốt cuộc mới không nhịn được nữa mà hỏi Diệp Mặc: 
- Chúng ta không thể cứ thế tiến sâu vòng trong nữa, đến nơi này thì tu vi của tôi đã bị áp chế tới mức hầu như không còn gì nữa rồi. Ngoại trừ một ít tiên nguyên lực không cần đến khí lực bản thân ra, thì tôi hiện giờ còn không bằng cả một võ giả bình thường nữa rồi.

-    Tiên Giới có võ giả sao? 
Diệp Mặc không hề có chút giác ngộ nào về chuyện tu vi bị áp chế cả. Sau khi hắn nghe xong lời nói của Chân Băng Du, thì lập tức cũng biết là càng vào sâu bên trong Cực Tinh Trạch thì tu vi và thần thức càng bị áp chế mãnh liệt hơn, đồng thời hắn càng hiểu rõ hơn chỗ nghịch thiên mà "Tam sinh quyết" của hắn mang lại.

-    Lẽ nào cậu cho rằng tu vi thấp nhất trên Tiên Giới đều là Hư Tiên? 
Chân Băng Du lạnh lùng nói.

-    Thế thì không, nhưng lúc đầu tôi chỉ thấy qua tu sĩ Kiếp Biến và Hóa Chân mà thôi. Chỉ là tôi không hề nghĩ tới ngay cả võ giả cũng có mặt ở trên Tiên Giới này.

-    Tiên Giới chẳng những có võ giả, hơn nữa nếu võ giả tu luyện tới cực hạn, thì cũng sẽ không kém hơn so với Vị Tiên, thậm chí còn có thể dùng võ phá hư nữa. Chỉ là chúng ta không thể nào tiếp xúc được với thế giới của họ mà thôi. Kỳ thực tại Cực Tinh Trạch này, võ giả mới là những người thích hợp nhất để tới đây, bởi vì võ giả ở chỗ này sẽ không bị bất luận một loại áp chế nào.

-    Vậy tại sao không có võ giả nào tới đây?

-    Bởi vì những võ giả đại năng căn bản là sẽ không để ý tới Cực Tinh Trạch, còn những võ giả cấp thấp thì căn bản là không thể nào đi tới Cực Tinh Trạch được. Ngay cả Thiên Vực Hư Không bọn họ cũng chẳng thể nào vượt qua được chứ đứng nói là ở Hỗn Độn Tinh Vực này còn có nhiều tiên nhân như vậy nữa. Còn có cả sát thủ hư không là Vô Ảnh Kiêu nữa. Cho nên cho dù là có võ giả nào đó tới Hỗn Độn Tinh Vực, thì cũng sẽ không tiến tới được đây.

Diệp Mặc gật đầu biểu thị rằng mình đã hiểu rõ ý của Chân Băng Du, sau đó chậm rãi nói: 
- Tôi còn muốn đi vào sâu bên trong tìm, nếu như Băng Du sư tỷ không muốn đi cùng nữa, thì tôi sẽ tặng cái pháp khí phi hành này cho Băng Du sư tỷ. Đồng thời ở đây tôi còn có một ít linh thạch, cũng sẽ đưa hết cho cô. Như vậy thì cô có thể tự mình rời khỏi Cực Tinh Trạch này rồi.

-    Cậu muốn để cho tôi đi chịu chết sao? 
Giọng điệu của Chân Băng Du trở nên lạnh lùng hơn. Diệp Mặc một đường đi tới đây, đã giết chết ba con Vô Ảnh Kiêu rồi. Nếu để cho cô một mình đi về, vậy không phải đi chịu chết thì là cái gì.

-    Vậy thì không cần phải nói gì nhiều. Nếu đã xác định là cùng đội với tôi, vậy thì tôi đi đâu, đương nhiên là cô cũng sẽ đi tới đó.
Diệp Mặc nói không chút khách khí.

Sắc mặt Chân Băng Du vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng cũng lười cùng Diệp Mặc nói tiếp nữa.

...

Hai người không hề nói chuyện tiếp nữa. Lúc này thì Diệp Mặc khống chế tốc độ của pháp khí phi hành càng lúc càng nhanh hơn, đến cuối cùng hắn thậm chí còn thay đổi lấy một cái pháp khí phi hành cực phẩm. 

Chân Băng Du cảm giác được tu vi của mình bị áp chế ngày càng mãnh liệt hơn, cuối cùng thẳng thắn không nói lời nào nữa. Nhưng cô càng lúc càng thấy nghi ngờ Diệp Mặc, vì theo lý mà nói, tu vi ở chỗ này bị áp chế mãnh liệt như vậy, thì tốc độ phi hành hẳn là phải càng lúc càng chậm mới đúng. Nhưng tốc độ phi hành của Diệp Mặc thì lại càng lúc càng nhanh hơn, hơn nữa còn đổi pháp khí phi hành thượng phẩm thành phi hành pháp khí cực phẩm. 

Khi cô nhìn thấy mặt trên chiếc pháp khí phi hành của Diệp Mặc có khảm mấy miếng linh thạch thượng phẩm, thì đã hiểu được là chuyện gì rồi. Ở chỗ này thì pháp khí cực phẩm còn có thể luyện chế ra được, nhưng linh thạch thượng phẩm thì phải đi đâu tìm đây? Ngoại trừ một số rất ít các tiên nhân ra, thì đại bộ phận tiên nhân đều sẽ không bao giờ dự trữ lại linh thạch. Trên người họ ít nhất cũng là loại tiên tinh hạ phẩm. Nhưng hiện tại không ngờ là linh thạch lại có thể dùng được ở chỗ này.

Lại hai ngày nữa trôi qua. Lúc này Diệp Mặc bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một mảnh không gian mầu tím, trong mắt đã bắt đầu xuất hiện quang mang cực nóng.

Ban đầu ở cái đầm nước kia, thì hắn chỉ muốn chiếm có một gốc "Lục dực tử linh", thậm chí đã phải mặt dầy đánh nhau sống chết cùng với một tên tu sĩ Huyền Tiên. Nhưng hiện tại, ở trước mặt của hắn lại xuất hiện ít nhất là hơn trăm gốc "Lục dực tử linh".

-    "Lục dực tử linh"... 
Chân Băng Du rốt cuộc cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức kêu lên một tiếng khiếp sợ. Trước đây cô cũng chỉ vì một gốc "Lục dực tử linh" mà đánh đánh nhau với hai tên tu sĩ Huyền Tiên, mà hiện giờ ở chỗ này chỉ có cô và Diệp Mặc, lại xuất hiện tới cả trăm cây "Lục dực tử linh" như vậy.

‘Ực’. Cô thậm chí còn nghe thấy được tiếng nuốt nước bọt của Diệp Mặc. Cô quay đầu lại nhìn một chút thì lập tức phải lắc đầu. Cái tên Diệp đan sư này xác thực là tâm tính không hề ổn trọng chút nào. Những cây "Lục dực tử linh" kia xác thực là tiên linh thảo đỉnh cấp, vô cùng đáng giá. Nhưng là một vị tiên nhân, vậy mà khi thấy thứ tốt thì nước bọt cũng chảy dài xuống như vậy, không hề có nửa điểm phong phạm tiên nhân nào cả. Người như thế thì cũng khó trách vì sao không chịu nổi chút mê hoặc, cũng không thể nào khắc chế được một số chuyện. Đại đạo khó thành...

-    Những gốc "Lục dực tử linh" này phân chia thế nào? 
Chân Băng Du nhìn chằm chằm Diệp Mặc rồi hỏi. Từ lâu cô đã quên cái cách suy nghĩ sẽ không nói chuyện với Diệp Mặc rồi.

-    Chia 1 - 9! Tôi chín phần, cô một phần. 
Diệp Mặc nói không chút do dự.