Ly Hoành gật đầu:
- Cao Hổ nói không sai, bên trong đầm lầy Mu tức mặc dù là nhiều đồ tốt, nhưng có rất ít người đi vào đó, bởi vì bên trong xác thực là rất nguy hiểm. Nơi này đã có người đi xuống, vậy thì nhất định là sẽ có thứ tốt.
Sau khi nói xong thì y lại bổ xung thêm:
- Bất luận là có phải có thứ tốt hay không, thì đều không hề có quan hệ tới chúng ta, nên chúng ta sớm đi một chút thì hơn. Một lúc nữa, thì ở chỗ này sẽ càng có nhiều người hơn.
Ly Hoành quả nhiên là không hề nói sai, chỉ trong một thời gian ngắn, thì ở đây đã lại có thêm bẩy tám tu sĩ nữa đi tới. Những tu sĩ này sau khi tới, thì lập tức ngừng lại. Rất rõ ràng, họ đều đến để nhìn xem tu sĩ vừa mới tiến vào bên trong đầm lầy
Khi ba người Diệp Mặc rời đi, thì cũng không có người nào chú ý. Nhưng Diệp Mặc thì lại mơ hồ cảm giác được là mình bị người nào đó theo dõi rồi. Hắn đã mấy lần thử dùng thần thức quét đi bốn phía, nhưng vẫn chưa hề phát hiện ra được gì cả.
Lại trôi qua nửa ngày nữa, nhưng cái cảm giác đó vẫn tồn tại. Khi hắn vừa định nói ra cái cảm giác của mình cho mọi người thì chợt nghe Ly Hoành nói với giọng trầm thấp:
- Đã tới.
Nói xong thì Ly Hoành chỉ vào một mảng đầm lầy rồi nói:
- Diệp Mặc, anh xem đầm lầy ở đây đi, tuy là cũng giống như ở chỗ khác, nhưng đã có chút khác biệt rất nhỏ.
Diệp Mặc lập tức bị lời nói của Ly Hoành làm hấp dẫn, thần thức lập tức tập trung lại, rất nhanh thì hắn đã nhìn ra bọt khí ở đầm lầy này có một dạng quy luật giống như nhau. Tuy rằng diện tích chỗ đó chưa tới một trượng, nhưng nếu như nhìn cẩn thận thì có thể thấy rất rõ ràng.
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Ly Hoành, thậm chí còn quên cả việc có người theo dõi. Ở giữa đầm lầy rộng mênh mông này, lại có một nơi chỉ rộng có chừng một trượng là bọt khí có quy luật rõ ràng, nhưng lại cần phải quan sát thật kỹ thì mới có thể thấy được. Vậy thì Ly Hoành làm sao mà biết được chứ?
- Diệp Mặc, có phải anh đang nghĩ rằng, làm sao mà tôi lại biết được chỗ này có phải không?
Ly Hoành thấy Diệp Mặc nghi hoặc, thì liền mỉm cười.
Diệp Mặc không hề giấu diếm:
- Đúng thế, chẳng lẽ anh trước đây cũng đã cùng người khác ở chỗ này tìm kiếm tiên linh vật, cho nên mới ngẫu nhiên phát hiện ra chỗ này.
Ly Hoành thở dài:
- Tôi ngẫu nhiên phát hiện chỗ này, đúng là vì tìm kiếm tiên linh vật. Anh ở đầm lầy Mu tức này một thời gian khá dài rồi, thì chắc cũng biết đây chính là đầm lầy chết. Bình thường thì sẽ không có tu sĩ nào tiến tới, vì một khi đi vào, thì rất ít tu sĩ có thể còn sống mà đi ra. Vừa rồi thì tu sĩ mà chúng ta nhìn thấy chính là đã đi vào đầm lầy sống, cho nên cũng không nhất định là y sẽ chết.
- Trước đây khi bốn người bọn tôi bị đuổi giết, thì bởi vì đã biết là hẳn sẽ phải chết, không còn đường nào để sống, cho nên mơi lựa chọn việc tiến vào sâu trong đầm lầy. Không ngờ là vận khí của chúng tôi lại tốt như vậy, ở đây cũng không phải là đầm lầy bình thường, mà là một trận pháp ẩn nấp. Một khi có người xông vào, thì sẽ lập tức tiến vào trận pháp không gian. Chính vì như thế, cho nên chúng tôi mới ngẫu nhiên mà giữ lại được một mạng.
Diệp Mặc có chút xấu hổ, vì lúc trước hắn đã tự xưng mình là một tiên trận sư, nhưng khi Ly Hoành dẫn hắn đến trước một trận pháp ẩn nấp, thì hắn nhìn mãi, mà vẫn không nhìn ra nơi này là một trận pháp ẩn nấp.
- Đúng thế, chỉ có thể trực tiếp tiến vào từ nơi này, thì sẽ phát hiện mình đã đi vào một lưu vực, hơn nữa bên trong lưu vực còn có một di tích động phủ. Động phủ này có trận pháp cấm chế, mà chúng tôi đã tới vài lần rồi, nhưng không có cách nào mở ra cái di tích này cả. Không được bao lâu, thì Mi Cần nóng ruột, muốn tiến vào trong trận pháp, kết quả là bị sát trận giết chết rồi...
Cao Noãn nói với giọng điệu có chút buồn bã.
- Ha ha...
Một tiếng cười to liền truyền đến, sau đó một pháp bảo phi hành liền nhanh chóng xuất hiện. Đây là một chiếc Phi Xa, trên chiếc Phi Xa này có ba tên tu sĩ, tất cả đều là tu vi Hư Tiên đỉnh.
- Tao vẫn không biết vì sao chúng mày lại từ bỏ không xem náo nhiệt, hóa ra là đã tìm ra được một di tích tiên phủ từ trước rồi.
Một tên tu sĩ mặc bộ đồ mầu hồng, sắc mặt u ám, hai tay dài thượt đứng ở trên Phi Xa mà nói vọng lên.
Diệp Mặc thở dài. Hắn vẫn biết mình luôn cảm giác được là bị người theo dõi, nhưng lại không thể phát hiện ra được. Hóa ra là do cái pháp bảo Phi Xa này. Chiếc Phi Xa này tuyệt đối là đồ tốt, cho nên ngay cả thần thức của hắn cũng không thể nào phát hiện ra được. Ở Tiên Giới này quả nhiên là có nhiều loại pháp bảo thần kỳ.
- Là mày sao, Nghiêm Chước...
Sắc mặt của Ly Hoành đại biến, y không ngờ là mình lại mất cảnh giác, để cho người khác theo dõi được.
Tên tu sĩ mặc đồ mầu hồng cười lạnh:
- Không sai, chính là tao, lúc trước thấy mày, thì tao còn đang định giáo huấn mày một trận, không ngờ mày lại rời đi.
Nói xong thì tên tu sĩ mặc đồ mầu hồng này lại quay sang nói với một tên tu sĩ Hư Tiên trung niên ở bên cạnh:
- Văn Hùng, anh quả nhiên là không có đoán sai, a ha ha, di tích tiên phủ đấy, chúng ta giàu to rồi...
Cao Noãn lúc này cũng thu hồi lại bộ dạng tươi cười vừa rồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên tu sĩ mặc đồ mầu hồng rồi nói:
- Nghiêm Chước, ở đây đúng là có một cái di tích, chúng tao tặng cho mày. Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Diệp Mặc vô cùng kinh ngạc nhìn Cao Noãn một chút. Đối phương mặc dù là có ba tên tu sĩ Hư Tiên đỉnh, nhưng anh em Cao Noãn cũng đã là Hư Tiên trung kỳ, Ly Hoành thì đã là Hư Tiên hậu kỳ giống như chúng, hơn nữa còn có thêm mình, sao lại có thể sợ ba tên kia được chứ?
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh đã hiểu ra, hóa ra là bọn họ cũng không hề để một tên tu sĩ mới chỉ chuyển hóa được hai thành chân nguyên thành tiên nguyên ở trong mắt. Cũng đúng thôi, một tu sĩ Hư Tiên mới phi thăng được vài chục năm, ở trước mặt một tu sĩ Hư Tiên hậu kỳ, thì xác thực là ngay cả năng lực chống cự cũng không hề có.
Lúc này thì Diệp Mặc lại nghe được lời truyền âm của Cao Noãn:
- Diệp Mặc, tên Nghiêm Chước kia rất lợi hại, y thậm chí có thể vượt cấp giết chết tu sĩ Kim Tiên bình thường, cho nên chúng ta phải nhanh chóng chạy trốn, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên để cho Hồng Vụ của y bao vây lấy...
- Hắc hắc, nước sông không phạm nước giếng...
Tên tu sĩ mặc đồ mầu hồng nhìn lướt qua Cao Noãn rồi cười lạnh, sau đó nói:
- Chạy trốn sao? Ở trước mặt Nghiêm Chước tao mà mày lại muốn có cơ hội chạy trốn sao?
Rất rõ ràng, đó chính là lời truyền âm của Cao Noãn đã bị y nghe thấy được.
Diệp Mặc cũng không chờ ba người Ly Hoành nói thêm gì nữa, mà lập tức nói:
- Cái tên Nghiêm Chước này thì để tôi đối phó, ba người các anh hãy bao vây lấy hai tên còn lại. Đợi tôi giết được tên Nghiên Chước này thì sẽ quay lại hỗ trợ.
Nói xong, thì Diệp Mặc cũng không đợi ba người Ly Hoành trả lời, mà đã lập tức lấy ra Tử Đao đánh về phía Nghiêm Chước. Cách suy nghĩ của hắn giống với Nghiêm Chước, đó chính là diệt khẩu. Diệp Mặc đã biết ở đây có một di tích, vậy thì phải diệt khẩu ba tên kia càng nhanh càng tốt.
Thấy Diệp Mặc không ngờ lại không biết sống chết mà lao tới đánh Nghiêm Chước, thì sắc mặt của ba người Ly Hoành đại biến, lập tức nghĩ rằng Diệp Mặc ở Tu Chân Giới tung hoành đã quen rồi, cho nên lúc này mới nghĩ rằng tu sĩ Tiên Giới cũng dễ đối phó giống như Tu Chân Giới vậy. Còn nói là muốn giết Nghiêm Chước sau đó tới giúp họ nữa chứ? Đây quả thực là không thể dùng lý lẽ bình thường để nói được nữa rồi.
- Làm sao bây giờ?
Sắc mặt của Cao Noãn cũng đại biến, lập tức lo lắng hỏi Ly Hoành.
Không đợi Ly Hoành nói, thì hai tên đồng bọn của Nghiêm Chước đã đánh về phía ba người Cao Noãn rồi. Ly Hoành chỉ có thể nói một câu:
- Cô và Cao Hổ đối phó với tên kia, tôi sẽ đối phó tên còn lại.
Sau khi tất cả đều phóng ra pháp bảo của mình, thì tiên nguyên lực đã lập tức tung tóe khắp nơi, sát khí tràn ngập không gian.
Nghiêm Chước thấy Diệp Mặc chỉ là một tu sĩ Địa Tiên chân nguyên còn chưa chuyển hóa hết, mà đã dám tiến lên đối phó với y, thì nhất thời giận tới tím mặt. Bàn tay liền giơ lên, một thanh Bán Nguyện Sạn đã hiện ra trong tay y.
Tử Đao mang theo thanh âm ‘Xuy xuy’ khó nghe đánh tới, chỉ mang theo một luồng đao quang màu tím đơn giản.
Nghiêm Chước bỗng nhiên nhíu mày, y cảm thấy có chút gì đó không đúng, một đao kia của đối phương không ngờ lại khiến cho tinh thần của y run lên một chút, mà đây lại là chuyện chưa bao giờ có. Một đao bình thường như vậy, thậm chí còn không có pháp thuật tăng thêm hiệu quả, làm sao có thể khiến cho tinh thần của y phải run lên như vậy chứ?
Y không muốn nghĩ tiếp nữa, Bán Nguyện Sạn trong tay đã phóng ra, hoàn toàn khác với Tử Đao của Diệp Mặc. Sau khi phóng ra thì Bán Nguyện Sạn đã biến ảo thành vô số bóng ảnh hình xẻng biến mất trong tay của Nghiêm Chước, sau đó nhanh chóng hoàn toàn bao phủ lại Tử Đao của Diệp Mặc.
Trong thoáng chốc, thì ngoại trừ những bóng ảnh hình xẻng vô biên vô hạn bên ngoài, thì ngay cả Diệp Mặc cũng bị những bóng ảnh hình xẻng này che lấp tới kín mít.
Đây là trận chiến đầu tiên của Tử Đao sau khi đã tấn cấp lên tiên khí hạ phẩm. Sau khi Diệp Mặc hắn thấy được bóng ảnh hình xẻng của đối phương, thì đã biết được đối phương đã hợp nhất hoàn toàn công kích và phòng thủ làm một thể rồi. Có lẽ Nghiêm Chước nghĩ rằng, dưới đòn đánh công thủ toàn diện như vậy, thì bản thân cũng hoàn toàn không có cách nào chạy trốn.
Nghiêm Chước thấy Diệp Mặc dễ dàng bị bóng ảnh hình xẻng của mình bao phủ, thì trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Y biết Diệp Mặc xong rồi. Là một tu sĩ đã hợp nhất được công kích và phòng ngự vào làm một thể, thì ào giờ chưa có ai có thể chạy trốn được. Chờ sau khi bóng ảnh hình xẻng của y biến mất, thì đối phương cũng đã bị bóng ảnh hình xẻng hoặc là ‘Thực cốt hồng vụ’ giết chết rồi.
Nghĩ tới việc tâm thần của mình vừa rồi phải run lên, thì Nghiêm Chước biết là y đã cẩn thận quá mức rồi.
Từng đạo sương khói mầu hồng tràn ra từ giữa những bóng ảnh hình xẻng, thì Diệp Mặc lập tức hiểu được câu nói hãy cẩn thận với hồng vụ là gì rồi, hóa ra đây mới là đòn sát thủ của tên Nghiêm Chước này.
- Phá...
Diệp Mặc lạnh lùng quát một tiếng, chỉ chốc lát trước thì hắn còn đang bị bóng ảnh hình xẻng vây quanh, thì lúc này ánh đao tím đã thoát ra khỏi màn bóng ảnh hình xẻng đó, nháy mắt sau thì bóng ảnh hình xẻng đã tiêu tán hoàn toàn.
Sau khi bóng ảnh hình xẻng đã tiêu tán, thì vô số luồng sương khói mầu hồng cũng chưa hề biến mất, mà lại hướng về phía Diệp Mặc, giống như là nó có được linh tính vậy.
Nhưng Diệp Mặc cũng không hề lưu ý chút nào về màn sương khói mầu hồng này cả. Tử Đao trong tay lập tức được phóng ra lần nữa. "Huyễn vân hoa sơn đao".
Màn sương khói mầu đỏ cứ một tầng rồi lại một tầng bao vây lấy Diệp Mặc, thậm chí còn phát ra từng đợt âm thanh ‘Xuy xuy’.
Lúc này Cao Noãn vừa mới thấy màn sương khói kia bao vây lấy Diệp Mặc, thì lập tức hét to lên một tiếng. Chỉ vì chốc lát phân tâm này, mà cô đã bị một đạo băng kích trực tiếp cắt qua bên xương sườn, mang theo một dòng máu đỏ tươi.
Khóe mắt của Cao Hổ đỏ lên, càng điên cuồng lao lên công kích.
"Huyễn vân hoa sơn đao" mang theo một đường đao tím tập trung lại đánh thẳng về phía Nghiêm Chước đang rung động. Một đao này đã không còn đẹp mắt như ngày xưa nữa, chỉ còn là một luồng đao quang màu tím cực độ bình thản, ở giữa đao quang này mơ hồ còn có một đạo hồng quang cực nóng. Diệp Mặc biết đó chính là quang mang của "Cực diễm kim tinh".
Nghiêm Chước thì lại dại ra mà nhìn về phía ánh đao quang màu tím đang phá không tiếng tới, hoàn toàn không hề né tránh. Có lẽ nói đúng hơn thì là y đã bị đao "Vực" của Diệp Mặc trói buộc rồi, không thể nào né tránh được. Y không thể hiểu, vì sao Diệp Mặc bị "Thực cốt hồng vụ" của y bao vây, mà tới tận bây giờ vẫn không hề có chuyện gì, còn có thể đánh ra một đạo đao quang sắc bén đáng sợ như vậy.
Phập...
Đao quang từ đỉnh đầu của Nghiêm Chước đánh xuống, Nguyên Thần của Nghiêm Chước lập tức tràn ra từ trong vũng máu. Từ trong ánh mắt đang kinh hoàng, thì y lại nhìn thấy từ trên người Diệp Mặc tỏa ra ánh sáng của một ngọn lửa mầu tím, còn màn sương khói từ "Thực cốt hồng vụ" của y thì đang trực tiếp bị ánh sáng của ngọn lửa mầu tím này hòa tan.
- Thiên hỏa mầu tím...
Ánh mắt của Nguyên Thần Nghiêm Chước lúc này lại dại ra thêm lần nữa. Y đã hiểu được cái âm thanh ‘Xuy xuy’ kia vì sao mà có rồi. Đó không phải là âm thanh màn sương khói của y ăn mòn thân thể đối phương, mà chính là âm thành "Thực cốt hồng vụ" của y bị đốt cháy.
Y chẳng bao giờ có thể ngờ rằng mình lại có thể gặp phải một tên tu sĩ Hư Tiên mạnh mẽ như vậy. Đây thực sự là một tên Hư Tiên chưa chuyển hóa hết chân nguyên thành tiên nguyên lực sao? Tên khốn này quả thực là so với Kim Tiên còn phải Kim Tiên hơn. Mà cho dù là Kim Tiên thì cũng không thể nào đơn giản mà phá vỡ được "Thực cốt hồng vụ" của y, cũng không thể nào có thể dùng một đao đơn giản mà hủy đi thân thể của y được.
Một đạo bóng đen lao tới, lúc này thì Nghiêm Chước đã không thể nào hối hận kịp nữa, vì trong nháy mắt y đã bị đạo bóng đen kia nuốt gọn rồi, từ nay mãi mãi chìm vào trong bóng tối vô tận.