Lần thứ hai Vạn Dược sơn mạch bộc phát ra vụ nổ kinh khủng, thì cũng chỉ khiến cho tu sĩ liều lĩnh tới Vạn Dược sơn mạch càng ít đi mà thôi. Vụ nổ lần trước đã làm chết hơn mười tu sĩ Hư Thần, hơn nữa tu sĩ Hư Thần của Bắc Vọng Châu cũng không nhiều. Nếu như lại bị chết thêm một số nữa, thì nguyên khí Bắc Vọng Châu sẽ đại thương mất.
...
Trường Phần Khâu
Sau khi Hồng Nhất Hấn lao ra khỏi phong ấn, thì đây là nơi đầu tiên y muốn đi. Bởi vì nơi này là chỗ y cất dấu một thứ, chính là "Vụ liên tâm hỏa". Trước đây sở dĩ y đem "Vụ liên tâm hỏa" giấu ở chỗ này, chủ yếu là vì phía dưới của Trường Phần Khâu là một chỗ thích hợp cho Thiên hỏa.
Nếu như không phải vì sợ sự truy sát của Sở Tiêu Y, thì y đã sớm lấy Thiên hỏa đi rồi. Đáng tiếc chính là khi y bị Sở Tiêu Y phong ấn lại thì chưa kịp lấy đi "Vụ liên tâm hỏa" của mình. Lần này y đã thoát ra được, cho nên thứ đầu tiên y muốn lấy chính là "Vụ liên tâm hỏa".
Xung quanh mấy trăm dặm của Trường Phần Khâu không có bất kỳ người nào sinh sống, khắp nơi đều là một mảnh u ám. Cho dù là ban ngày thì ở nơi đây cũng vẫn là một vẻ vắng lặng lạnh lẽo vô cùng.
Mà vừa lúc này, thì lại có một tiếng thét bi phẫn chói tai vang lên từ trong Trường Phần Khâu:
- Là ai, rốt cuộc là ai? Dám lấy đi "Vụ liên tâm hỏa" của lão phu, lão phu muốn nuốt sống mày...
Nếu như không phải bên người y có một con quái trùng ba dầu đi theo, thì Hồng Nhất Hấn y thậm chí có thể coi là một thanh niên anh tuấn. Nhưng lúc này thì ngũ quan anh tuấn của y lập tức trở nên vô cùng dữ tợn. Thậm chí gân xanh trên trán y đều nổi hết lên, có thể thấy được rằng "Vụ liên tâm hỏa" đối với y quan trọng như thế nào.
...
Diệp Mặc thì đương nhiên không biết là "Vụ liên tâm hỏa" của hắn vốn là của Hồng Nhất Hấn, mà cho dù là biết thì hắn cũng sẽ không hai tay dâng lại cái "Vụ liên tâm hỏa" này cho Hồng Nhất Hấn được. Bất quá cái suy đoán phong ấn ở Vạn Dược sơn mạch chính là dùng để phong ấn kẻ nuôi "Cửu đầu phệ hư trùng" thì hắn lại không đoán sai. Nhưng điều mà hắn không ngờ chính là Vạn Dược sơn mạch không chỉ phong ấn chủ nhân của "Cửu đầu phệ hư trùng", mà còn phong ấn cả một con "Cửu đầu phệ hư trùng" chỉ có ba đầu.
Thanh Sa Khanh, là một trong tam đại hiểm địa của Sa Hà. Lúc này thì Diệp Mặc đã đi tới phụ cận của Thanh Sa Khanh rồi, khoảng cách của hắn và Thanh Sa Khanh vẫn còn rất xa. Nhưng cái nhiệt độ khủng bố kia cũng đã truyền tới khiến cho Diệp Mặc âm thầm sợ hãi rồi.
Lúc này phạm vi hơn mười dặm trước mắt hắn đều là cát đá mầu xanh. Ở giữa nơi này có một cái hố cát lớn, thần thức thì căn bản là không thể quét vào bên trong hố cát được. Diệp Mặc nghĩ thầm rằng cái hố cát này hẳn là Thanh Sa Khanh rồi.
Xung quanh Thanh Sa Khanh thì cát đá đều là những khoáng thạch mầu xanh, nhưng khoáng thạch này đều đã tồn tại nhiều năm dưới nhiệt độ kinh khủng này, cho nên có vẻ vô cùng cứng rắn. Nếu có luyện khí sư cực kỳ cao minh, thì những khoáng thạch này nhất định đều là những tài liệu luyện khí cực tốt. Chỉ là đối với Diệp Mặc hắn mà nói, thì mấy thứ khoáng thạch này không phải là thứ mà hắn cần lưu ý, mà thứ bên trong Thanh Sa Khanh mới là vật mà hắn cần lưu ý tới.
Từ ngoài đi vào trong Thanh Sa Khanh thì nhiệt độ càng lúc càng cao. Loại nhiệt độ này thì không ảnh hưởng tới Diệp Mặc. Nhưng hắn khẳng định nếu như là tu sĩ bình thường đi tới vị trí này, thì chắc chắn là đã sớm bốc hơi rồi.
Khi Diệp Mặc tiến đến sát hố cát mầu xanh, thì hắn đã hiểu vì sao có rất nhiều tu sĩ đều đoán rằng chỗ này có "Thanh như hiểu thiên" nhưng lại không có ai tới lấy đi "Thanh như hiểu thiên" rồi. Nếu như tu vi luyện thể không đạt tới cảnh giới cuối cùng của Tam Sư Cảnh, thì tuyệt đối không có cách nào để đi đến nơi này cả. Ở đây mới là ngoại vi của Thanh Sa Khanh, thậm chí còn chưa tiến vào trong Thanh Sa Khanh nữa.
Có thể tưởng tượng được, một khi tiến vào bên trong Thanh Sa Khanh, thì nhiệt độ sẽ kinh khủng lên gấp nhiêu lần, thậm chí cần phải có tu vi luyện thể đạt tới Vương Cảnh mới có thể đi vào.
Diệp Mặc thở dài. Hắn biết may mà hiện tại hắn mới tới đây, nếu như là lần trước hắn tới, thì nếu muốn đi đễn chỗ này thôi cũng đã không được rồi, còn tiến vào trong Thanh Sa Khanh thì đúng là nằm mơ. Cho dù là hắn có Thế giới trang vàng hỗ trợ, thì cũng tuyệt đối là chuyện viển vông.
Nhiệt độ của Thanh Sa Khanh thì vẫn còn xa không bằng được trong "Hư không viêm", nhưng cũng đã đủ để ngăn cản bất cứ một tu sĩ Hóa Chân nào đi vào.
Bên trong Thanh Sa Khanh mông lung mờ ảo, thần thức thì hoàn toàn không quét vào được. Tuy dùng mắt có thể nhìn được, nhưng cũng cực kỳ chói lóa. Nếu như hiện giờ tu vi luyện thể của Diệp Mặc vẫn còn là Tam Vương Cảnh, thì hắn thực sự là không dám nhảy xuống. Nhưng hiện tại thì hắn đã tu luyện tới cảnh giới Thần Cảnh cao nhất rồi, cho nên hắn tin tưởng nếu thực sự có "Thanh như hiểu thiên" ở dưới, lại dưới tình huống không có ai khống chế, thì không thể tạo thành thương tổn đối với hắn được.
Diệp Mặc không hề do dự chút nào, lập tức nhảy xuống hố cát Thanh Sa Khanh.
Diệp Mặc còn chưa tới đáy hồ, thì nhiệt độ kinh khủng đã áp tới hắn rồi. Diệp Mặc liền vận chuyển chân nguyên, điều động tu vi luyện thể Thần Cảnh của mình tạo thành một bức tường phòng ngự quanh thân thể. Dưới nhiệt độ khủng bố này, thì hắn cũng chỉ cảm nhận được một cảm giác ấm áp mà thôi.
Cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc cũng âm thầm sợ hãi. Thanh Sa Khanh chỉ sâu có mấy trượng, cho nên khi Diệp Mặc vừa nhảy xuống thì đã xuống đến đáy rồi.
Dưới đáy hố cất, chỉ có một viên cự thạch vuông vức mầu xanh rộng hơn mười trượng đặt ở giữa , phía trên cự thạch có một mồi lửa như nụ hoa sen đang bùng cháy. Bốn phía mồi lửa này đều là mầu xanh, ở trung tâm là một màu vàng nhạt, xinh đẹp vô cùng.
- Thật sự là "Thanh như hiểu thiên"...
Diệp Mặc chấn động kêu lên một tiếng. Hắn tuy rằng cũng có suy đoán giống như các tu sĩ khác, nhưng khi thực sự nhìn thấy "Thanh như hiểu thiên", thì trong lòng vẫn vô cùng chấn động.
Sự trân quý của "Thanh như hiểu thiên" căn bản không phải là mồi lửa kỳ dị bình thường ở Tu Chân Giới có thể so sánh được. Cho dù là "Vụ liên tâm hỏa" và "Nhất đóa tử viêm" cũng không thể nào so sánh với nó.
"Nhất đóa tử viêm" tại Tu Chân Giới tuy rằng xếp thứ hai, nhưng lại chỉ xếp hạng thứ mười một trong 108 loại mồi lửa kỳ dị mà thôi. Còn "Vụ liên tâm hỏa" xếp hạng thấp hơn, là đứng thứ mười bẩy trong 108 lại mồi lửa kỳ dị.
"Thanh như hiểu thiên" thì lại khác. Nó đứng thứ nhất trong mồi lửa kỳ dị ở Tu Chân Giới, hơn nữa cũng đứng thứ ba trong 108 loại mồi lửa kỳ dị. Hoàn toàn xứng đáng là vua của các loại mồi lửa.
Huống chi "Thanh như hiểu thiên" xếp thứ ba cũng không phải là vì "Thanh như hiểu thiên" kém hơn hai loại mồi lửa kỳ dị xếp thứ nhất và thứ hai, mà là vì vốn không hề có loại mồi lửa kỳ dị xếp thứ nhất. Loại mồi lửa kỳ dị xếp thứ nhất chính là do các mồi lửa kỳ dị xếp thứ hai tới thứ mười cắn nuốt nhau mà tiến hóa thành.
Cho nên có thể nói cho dù vầng Thái Dương của Diệp Mặc sau khi thăng cấp tới mầu tím, thì chính thức so sánh trong các loại Thiên hỏa quyết đấu, cũng mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi. Sau khi mồi lửa đạt tới mầu tím, thì chỉ có thể không ngừng cắn nuốt các loại taì liệu, hoặc là thông qua các loại phương pháp khác thăng cấp lên, thì mới có thể ngày càng mạnh mẽ hơn. Bằng không thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể xưng bá tại Tu Chân Giới chứ không thể nào đạt tới trình độ cao hơn.
"Thanh như hiểu thiên" trước mặt Diệp Mặc lúc này thì mới ở bên trong mồi lửachỉ có mầu vàng nhạt, hiển nhiên là do mới được nuôi dưỡng ra chưa được bao nhiêu năm. Sự hiểu biết của Diệp Mặc đối với các loại mồi lửa kỳ dị có thể nói là vô cùng tinh thông.
Sở dĩ xung quanh đóa "Thanh như hiểu thiên" này còn có một tầng màu xanh là vì nó chưa bao giờ được luyện hóa qua. Một khi được luyện hóa, thì nó sẽ khôi phục lại ngọn lửa mầu vàng nhạt, sau đó sẽ từ tiến hóa thăng cấp mà biến đổi mầu sắc.
Đồng thời Diệp Mặc cũng biết, một khi "Thanh như hiểu thiên" hoàn toàn nở rộ từ tảng đá, thì sẽ rời khỏi nơi này, biến mất trong hư không. Hẳn là hắn tới vừa đúng lúc, chứ nếu qua vài chục năm nữa, thì nói không chừng đóa "Thanh như hiểu thiên" này đã tự động ẩn nấp rồi. Về phần tảng đá phía dưới "Thanh như hiểu thiên", thì Diệp Mặc nghĩ hẳn nó là tài liệu dùng để nuôi dưỡng "Thanh như hiểu thiên". Cái tảng đá này rơi vào bên trong Sa Hà, thậm chí tạo thành một cái hố cát lớn như vậy. Điều này cũng nói rõ, đó là khối cự thạch này là vẫn thạch rơi từ trong hư không xuống.
Một mồi lửa kỳ dị vừa được nuôi dưỡng ra, mà đã có nhiệt độ kinh khủng như thế này, thì có thể thấy được sự kinh khủng của "Thanh như hiểu thiên" rồi. Diệp Mặc cũng hiểu vì sao mà có câu nói rằng người có duyên thì mới có thể thu phục được "Thanh như hiểu thiên". Người bình thường nếu đi tới chỗ này, thì đã sao chứ? Anh có thể thu phục được loại mồi lửa có nhiệt độ như thế này sao?
Diệp Mặc đã có nhiều kinh nghiệm luyện hóa mồi lửa, hơn nữa còn có tu vi luyện thể Thần Cảnh. "Thanh như hiểu thiên" đối với tu sĩ bình thường mà nói, thì cực kỳ khủng bố, nhưng đối với Diệp Mặc thì vẫn chưa đủ. Có lẽ chờ tới khi "Thanh như hiểu thiên" thăng cấp tới mầu xanh lá hoặc xanh da trời mới có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Nếu như không phải tu vi luyện thể của hắn đạt tới Thần Cảnh, thì hắn khẳng định sẽ dùng phương pháp luyện hóa mồi lửa giống như trước. Đó là bố trí trận pháp phong tỏa ở xung quanh, sau đó lại chậm rãi luyện hóa. Nhưng hiện tại thì Diệp Mặc hắn lại trực tiếp đưa tay ra nắm đấy mồi lửa, đồng thời thu nó vào trong tay của mình.
"Thanh như hiểu thiên" dường như cảm nhận được mình đã bị người khác nắm lấy, thì càng bộc phát ra nhiệt độ kinh khủng hơn. Đáng tiếc chính là, nó đang phải đối mặt với bàn tay của Diệp Mặc.
Diệp Mặc trực tiếp phun một ngụm tinh huyết lên "Thanh như hiểu thiên", đồng thời trực tiếp luyện hóa. Đối với mồi lửa vừa được hình thành này, thì Diệp Mặc đã thật tâm yêu thích rồi, cho nên mới trực tiếp dùng tinh huyết để luyện hóa, sau này sẽ càng dễ dàng kết nối hơn.
...
Hai tông môn tám sao duy nhất của Bắc Vọng Châu là Vọng Nguyệt Tông và Ngọc Nữ Phái.
Nhưng hiện taị hai môn phái này đều đã có cao thủ Hóa Chân. Chưởng môn của Ngọc Nữ Phái là Đường Mộng Nhiêu đã thăng cấp tới Hóa Chân, và Phiến Phất của Vọng Nguyệt Tông cũng như vậy.
Đường Mộng Nhiêu vốn một mực bế quan. Cô được Diệp Mặc cho rất nhiều đan dược, còn có đệ tử Nguyệt Thiền của cô cũng lấy được một số ở Tây Tu thành. Cho nên lúc này cô cần phải đột phá tu vi Hóa Chân tầng hai rồi. Nhưng một loại phiền não khó hiểu khiến cho cô phải dừng việc bế quan lại.
Sau khi dừng việc bế quan thì Đường Mộng Nhiêu cũng không hề đi ra ngoài, thì đệ tử của cô là Nguyệt Thiền đã vội vã chạy tới.
Đường Mộng Nhiêu lập tức có một loại dự cảm không tốt, không đợi Nguyệt Thiền nói thì cô đã vội hỏi:
- Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nguyệt Thiền gật đầu, vẻ mặt hết sức khẩn trương:
- Vâng thưa sư phụ, Vạn Dược sơn mạch lại một lần nữa nổ tung. Sau đó thì mấy tông môn ở Bắc Vọng Châu truyền ra tin tức đã bị tiệt diệt, một số thành thị của các tu sĩ bình thường cũng không còn một ai sống sót.
Nguyệt Thiền cũng không phải vì đối mặt với sư phụ mà khẩn trương, mà là vì chuyện của Diệp Mặc tại Vạn Dược sơn mạch cô cũng biết, cho nên cô không khỏi nghĩ tới một cái tình huống xấu.
Đầu óc của Đường Mộng Nhiêu oong lên một tiếng. Cô cũng giống như đệ tử của mình, lập tức nhớ tới cái phong ấn được Diệp Mặc gia cố bên trong Vạn Dược sơn mạch. Chẳng lẽ là thứ bị phong ấn đã thoát ra? Không phải lúc đó Diệp Mặc đã nói rằng cái phong ấn kia có thể kiên trì thêm ít nhất một trăm năm sao? Sao lại nhanh như vậy?