Thấy tên tu sĩ Hóa Chân tầng sáu đi cùng mình không qua nổi một chiêu trước mặt Diệp Mặc, đã bị chém thành hai nửa rồi, thì tên tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ nhất thời trở nên ngây dại. Y căn bản là không thể tin được vào mắt của mình nữa. Thiện hạ còn có loại tu sĩ Hóa Chân tầng ba biến thái thế này sao? Cho dù là tu sĩ Hóa Chân viên mãn muốn chém giết một tu sĩ Hóa Chân tầng sáu với một chiêu thì cũng là chuyện không thể? Nhưng thực tại lại cho y thấy, là y không hề nhìn lầm.
Khi y hiểu rằng đây chắc chắn là thật, thì "Tử Đao" của Diệp Mặc đã đánh tới rồi. Lập tức y cũng hồn phi phách tán muốn thi triển ‘Huyết độn’ để chạy trốn, nhưng cũng trong nháy mắt đó y đã biết là mình đã quá chậm rồi. Vì y đã cảm giác được mình bị "Vực" vô cùng cường đại của đối phương trói buộc hoàn toàn rồi, đồng thời cũng hiểu rõ được vì sao người đồng bạn của mình cũng không thể qua nổi một chiêu của tên tu sĩ Hóa Chân tầng ba kia rồi. Dưới sự trói buộc của loại "Vực" khủng bố này, căn bản là nhúc nhích còn không nổi, thì không chết mới là chuyện lạ. Nếu có thể lập tức thi triển ‘Huyết độn’ ngay khi đối phương vừa ra tay, thì may ra còn có một con đường sống.
Ánh đao qua đi, tên tu sĩ Hóa Chân sơ kỳ cũng đã bị diệt sát.
Cảnh Anh Ly hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc ở trước mặt. Cô biết là Diệp Mặc lợi hại, vì nếu không lợi hại thì hắn cũng không thể nào giết liền mười một tên tu sĩ Hóa Chân rồi. Nhưng cô vốn vẫn nghĩ rằng, khi Diệp Mặc giết mười một tên tu sĩ Hóa Chân kia cũng sẽ phải trải qua một phen chiến đấu. Nhưng lúc này thì Diệp Mặc chỉ trong nháy mắt đã giết được hai tên tu sĩ Hóa Chân rồi, mà đối phương ngay cả năng lực đánh trả cũng không có. Sự lợi hại của Diệp Mặc, lúc này đã vượt xa khỏi suy đoán của cô rồi. Hơn nữa đây còn là thời điểm mà hắn đang bị thương, nếu như không bị thương thì…? Và là ai mà có thể làm cho tên biến thái Diệp Mặc này bị thương chứ?
Diệp Mặc thu hồi lại "Tử Đao", lại một lần nữa nuốt xuống mấy viên "Phục thần đan". Hắn cảm giác rõ ràng rằng thần trí của hắn tuy rất cường đại, nhưng cũng không thể đủ cho nhu cầu của hắn được, cho nên sắp tới hắn nhất định phải mau chóng đề thăng thần thức. Vừa rồi mặc dù chém giết hai tên tu sĩ Hóa Chân rất dễ dàng, nhưng thần thức của hắn vốn đang bị thương, cho nên cũng phải trả một cái giá nhỏ. Nếu như là thần thức của hắn không bị thương từ trước, thì mới thực sự có thể dễ dàng chém giết hai tên tu sĩ Hóa Chân kia.
- Diệp Mặc…
Một lúc lâu sau thì Cảnh Anh Ly mới thở dài nói rằng:
- Thật không ngờ là anh đã lợi hại tới mức này rồi. So sánh với anh, thì tôi thực sự là đồ bỏ đi rồi.
Một lúc sau thì Diệp Mặc mới mỉm cười:
- Cô cũng đừng tự xem nhẹ mình, tư chất của cô so với tên Viên Quan Nam kia cũng không kém đâu. Chỉ là cô tương đối ít nổi danh mà thôi.
Lời Diệp Mặc nói là thật. Vì những tu sĩ thiên tài mà hắn từng gặp, thì Cảnh Anh Ly tuyệt đối là người tu luyện nhanh nhất. Không phải mỗi người đều có trận bàn thời gian, có "Tam sinh quyết", hơn nữa lại có cả "Khổ Trúc" và tiên tinh như hắn, cho nên tốc độ tu luyện của hắn cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ với tư chất của hắn cả. Diệp Mặc hắn là người hiểu rõ bản thân nhất. Hắn khẳng định nếu như đem những thứ tài nguyên mà hắn có đặt trên người Cảnh Anh Ly, thì Cảnh Anh Ly đã sớm trở thành tu sĩ Hóa Chân viên mãn, thậm chí là phi thăng rồi.
Cảnh Anh Ly cười tự giễu, vì cô hiểu rằng không phải là Diệp Mặc đang an ủi cô. Nhưng trong nội tâm của cô cũng không có chút cao hứng nào cả. Cũng may Diệp Mặc không phải là một trong mười mỹ nữ của Nam An Châu, bằng không thì cô lại càng không thể cao hứng nổi. Tuy rằng cô lớn lên xấu xí, nhưng lòng háo thắng của cô thì lại rất mạnh, cũng chưa bao giờ cô tự cho rằng mình kém hơn so với người khác. Trên thực tế thì cô xác thực là đã làm được rồi. Cho dù là dung mạo của cô không đẹp, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn chưa bao giờ tự ti cả.
- Sao cô lại biết tôi ở chỗ này?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi lại vấn đề lúc trước.
Hắn không thể không nghi hoặc được, vì không có bất kỳ ai dám đi lên cầu Tam Sinh của Ma Ngục cấm địa cả, một khi lên thì chắc chắn phải chết, vậy thì Cảnh Anh Ly tại sao lại dám chạy tới Ma Ngục cầu Tam Sinh này chứ?
Cảnh Anh Ly mỉm cười:
- Khi tôi tiến vào Ma Ngục cầu Tam Sinh, thì cũng đã không nghĩ tới việc sống sót nữa. Nhưng không ngờ rằng tôi thực sự lại gặp được anh.
Không đợi Diệp Mặc hỏi tiếp thì cô đã chủ động nói:
- Lần này Ma Ngục cấm địa mở ra, vô số tu sĩ đều tiến vào. Phần lớn là những tu sĩ này đều đi theo nhóm tới Ma Ngục bình nguyên. Ma Ngục bình nguyên xác thực là có thể tìm được rất nhiều Ma Linh, cho nên có rất nhiều tu sĩ đều lập nhóm để tìm kiếm Tiên Ma Tinh. Còn tôi cũng đã gia nhập vào một nhóm rồi, nhưng sau đó tôi lại nghe nói anh không hề tiến vào Ma Ngục bình nguyên, mà vẫn đang ở lại Cốt Hà, cho nên tôi mới rời khỏi nhóm đi tìm anh…
Thấy Diệp Mặc dường như vẫn có chút khó hiểu, thì Cảnh Anh Ly liền vội vàng nói:
- Tôi muốn tấn cấp lên tu vi Ngưng Thể rồi, nên cần có một ít đan dược. Mà tôi tới tìm anh chính là muốn nhờ anh luyện đan đấy, trước đây anh đã từng hứa với tôi rồi mà.
Diệp Mặc lúc này liền gật đầu:
- Hóa ra là như vậy, nhưng vì sao cô lại bị hai tên tu sĩ Hóa Chân kia truy sát? Hai tên tu sĩ Hóa Chân kia truy đuổi cô thì có vẻ không hợp lý lắm.
Cảnh Anh Ly mỉm cười:
- Vốn là không có đạo lý, nhưng khi tôi trở lại Cốt Hà, thì toàn bộ xương khô trong Cốt Hà đều đã tiêu biến. Sau đó tôi lại thấy một chiếc nhẫn trữ vật ở dưới đáy sông, và tôi cũng tìm được một miếng khoáng thạch từ trong chiếc nhẫn trữ vật đó…
Nói xong thì Cảnh Anh Ly lấy ra một miếng khoáng thạch mầu tím nhạt đưa cho Diệp Mặc rồi nói:
- Chính là cái này, tôi cũng không biết là cái gì, nhưng khi cầm nó trong tay thì có một cảm giác vô cùng nóng bỏng.
Diệp Mặc thấy khối khoáng thạch này, thì con ngươi cũng phải đỏ lên. Khối khoáng thạch này giống hệt như khối khoáng thạch mà hắn lấy được từ "La khúc thập bát bàn", chỉ là cái khối mà hắn lấy được từ "La khúc thập bát bàn" có mầu lam nhạt, còn khối này là mầu tím nhạt. Sau khi hắn sử dụng cái khối khoáng thạch mầu lam nhạt kia thì kết quả là "Vụ Liên Tâm hỏa" của hắn lập tức thăng cấp thành mầu lam. Lúc này thì khối khoáng thạch trong tay Cảnh Anh Ly là mầu tím nhạt, vậy không phải là nó có thể thăng cấp "Vụ Liên Tâm hỏa" của hắn thành mầu tím hay sao?
Diệp Mặc biết rằng mồi lửa kỳ dị càng cao cấp thì thăng cấp càng khó khăn. "Vụ Liên Tâm hỏa" của hắn là mồi lửa kỳ dị cao cấp như vậy, thì việc thăng cấp không cần nghĩ cũng biết là vô cùng khó khăn. Thiên hỏa của hắn có thể thăng cấp tới màu lam, thì hoàn toàn là nhờ vào vận khí của hắn vì nếu như không phải là hắn chiếm được cái khối khoáng thạch mầu lam kia, thì thiên hỏa của hắn hiện tại thậm chí vẫn còn là mầu hồng. Nhưng sau khi thăng cấp tới thiên hỏa mầu lam rồi, thì bất luận là hắn nỗ lực thế nào thì "Vụ Liên Tâm hỏa" vẫn chỉ là một mầu lam nhạt mà thôi.
Rất nhiều người sau khi chiếm được mồi lửa kỳ dị, nhưng cuối cùng mất cả đời cũng không thể đem mồi lửa kỳ dị của mình thăng cấp lên cao hơn. Lý do cũng chính là vì không thể nào tìm được khoáng thạch giúp cho mồi lửa kỳ dị có thể thăng cấp. Diệp Mặc có thể chiếm được hai viên "Viêm Liên Bồng Tâm" và khối khoáng thạch mầu lam kia thì đã là điều may mắn trong hàng vạn điều may mắn rồi, cho nên Diệp Mặc hắn cũng không trông cậy vào việc có thể trong thời gian ngắn thăng cấp cho thiên hỏa của mình lên tới mầu tím. Nhưng không ngờ rằng hôm nay hắn lại có thể nhìn thấy được khối khoáng thạch mầu tím này.
Cảnh Anh Ly vốn rất thông minh, cho nên cô chỉ vừa mới nhìn biểu tình của Diệp Mặc thì cũng đã biết được khối khoáng thạch này đối với Diệp Mặc vô cùng trọng yếu. Lúc này thì cô căn bản là cũng không hề nghĩ ngợi gì mà đưa luôn khối khoáng thạch này vào trong tay Diệp Mặc rồi nói:
- Kỳ thực khối khoáng thạch này cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với tôi cả, nên tôi tặng cho anh đấy.
Diệp Mặc vừa nhìn cũng đã biết là Cảnh Anh Ly đã nhìn thấu tâm tư của hắn rồi, cho nên liền có chút xấu hổ:
- Hai tên tu sĩ Hóa Chân kia có phải là nhìn thấy khối khoáng thạch này trong tay của cô thì mới truy sát cô đúng không?
Cảnh Anh Ly ừ một tiếng:
- Đúng thế, tôi vừa nhìn thấy hai tên tu sĩ Hóa Chân đó, thì một tên đã kêu lên ‘Kỳ viêm tử tủy! Tài liệu cấp mười một!’… Lúc đó tôi lập tức biết là không tốt rồi, nhưng cũng may là tôi còn có một độn phù cấp chín, cho nên sau khi tên kia kêu lên như vậy, thì tôi đã lập tức kích phát độn phù rồi. Nhưng cho dù như vậy thì cũng thiếu chút nữa là bị hai tên kia bắt được rồi…
Diệp Mặc biết ý của Cảnh Anh Ly, vì nếu như không phải là cô gặp được hắn, thì cho dù là Cảnh Anh Ly cô có độn phù, thì cũng không thể trốn thoát được. Đồng thời Diệp Mặc cũng phải âm thầm bội phục phản ứng nhanh chóng của Cảnh Anh Ly. Vì nếu như là người bình thường thì đã đem khối ‘Kỳ viêm tử tủy’ này dâng tặng cho đối phương để giữ lại cho mình một cái mạng rồi. Nhưng Cảnh Anh Ly thì lại không hề đem khoáng thạch dâng cho hai tên tu sĩ Hóa Chân kia, vì cô hiểu cho dù làm như vậy thì chờ đợi cô cũng chỉ có một chữ ‘Chết’. Hai tên tu sĩ Hóa Chân kia sao có thể để cho một tu sĩ Hư Thần tiết lộ việc chúng đoạt được bảo vật ra ngoài chứ? Cảnh Anh Ly có thể nghĩ tới tất cả những vấn đề này trong nháy mắt đó, thì hiển nhiên là nhờ sự thông minh vô cùng của cô rồi.
- Khoáng thạch cấp mười một, ‘Kỳ viêm tử tủy’?
Diệp Mặc cầm lấy khối khoáng thạch cực nóng kia thì thào một câu. Hắn biết rằng tại Tu Chân giới thì khoáng thạch cấp mười một chính là tài liệu đã tiếp cận với tiên phẩm rồi. Tài liệu cấp mười đều đã là trân bảo, cho nên càng không phải nói tới tài liệu cấp mười một. Cái tên ‘Kỳ viêm tử tủy’ này cũng thật là chính xác. Còn khối khoáng thạch lúc trước mình lấy được không biết có phải tên là ‘Kỳ viêm lam tủy’ hay không nữa?
Lúc này Cảnh Anh Ly lại nói tiếp:
- Tôi lúc đó cũng biết là bất luận có trốn đi đâu thì cũng chết, cho nên tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất chính là đi tới Ma Ngục Tam Sinh cầu. Không ngờ rằng tôi vừa chạy tới cầu Tam Sinh, thì vẫn hoàn toàn bình yên vô sự, còn hai tên tu sĩ Hóa Chân kia thấy tôi không có vấn đề gì cả, cho nên lại tiếp tục truy sát theo. Cũng may là tôi gặp được anh, cho nên cuối cùng mới thoát được một mạng.
Dừng lại một chút, sau đó cô lại nói tiếp:
- Kỳ thực khi anh không đi Ma Ngục bình nguyên, cũng không còn ở Cốt Hà, thì tôi đã đoán được rằng anh sẽ đi tới Ma Ngục Tam Sinh cầu rồi. Bởi vì nơi mà người khác không dám đi tới, thì anh khẳng định sẽ dám đi. Còn cái Sa Hà kia thì cho dù anh muốn đi, thì cũng phải từ cầu Tam Sinh trở về thì mới có thể đi được.
Diệp Mặc xấu hổ. Thế hắn mới biết rằng Cảnh Anh Ly hiểu rõ hắn tới mức nào. Hắn và Cảnh Anh Ly mặc dù chỉ đồng hành trong một thời gian ngắn, nhưng cô gái này quả thực là quá mức thông minh.
Diệp Mặc thu hồi lại "Kỳ viêm tử tủy" rồi nói:
- Thứ này đối với tôi xác thực là có tác dụng trọng yếu, vì nó là nguyên liệu sử dụng để thăng cấp thiên hỏa, vạn kim khó cầu. Cảm ơn cô.
Cảnh Anh Ly lúc này lại mỉm cười nói:
- Anh đã giúp tôi rất nhiều, tặng anh một viên khoáng thạch thôi, cũng không cần anh phải cảm ơn. Hơn nữa nếu như ngày hôm nay tôi không gặp được anh, thì chắc chắn là sẽ phải chết rồi.
Diệp Mặc chỉnh sắc rồi nói:
- Anh Ly sư muội, nếu nói tới trợ giúp, thì cô mới là người giúp đỡ tôi rất nhiều. Không có sự trợ giúp của cô, thì tôi hiện tại không thể đạt tới độ cao này, cho nên tôi hẳn là phải cảm ơn cô rồi.
Nói xong, thì Diệp Mặc liền lấy ra mấy bình ngọc đưa cho Cảnh Anh Ly rồi nói:
- Đây là đan dược sau này cô dùng để tu luyện. Tôi sợ cô nhất thời không thể tìm được tôi, cho nên đã sớm chuẩn bị trước rồi.
Diệp Mặc thật sự là rất biết ơn Cảnh Anh Ly. Trước kia ở Vẫn Chân Điện, nếu như không phải là Cảnh Anh Ly nhìn ra cái ‘Hồn ký’ của Viên Quan Nam, thì Diệp Mặc hắn từ lâu đã là một bộ xương khô rồi. Sau khi ra khỏi Vẫn Chân Điện, mà không có Cảnh Anh Ly hỗ trợ, thì Diệp Mặc hắn lại càng không thể trốn thoát khỏi sự chặn giết của Vô Cực Tông rồi.
Đồng thời nếu không phải Cảnh Anh Ly hỗ trợ, thì hắn sẽ không biết tới việc đi Đan Thành, không quen biết được với Lục Vô Hổ, cũng không thể nào tìm được "Linh mạch Dược Vương", càng không có khả năng có được trận bàn thời gian. Không có trận bàn thời gian, thì cho dù Diệp Mặc hắn có nghịch thiên hơn nữa, thì bất quá lúc này cũng chỉ có thể đạt tới tu vi Hư Thần mà thôi.
Lúc này Cảnh Anh Ly lại đưa tới cho hắn khoáng thạch tài liệu "Kỳ viêm tử tủy" dùng để thăng cấp "Vụ Liên Tâm hỏa", thì sao hắn có thể không cảm kích cho được. Những đan dược này nếu hắn đưa ra ngoài, thì thoạt nhìn đều vô cùng nghịch thiên trân quý, nhưng tất cả chỗ đan dược này cũng không sánh được bằng một khối "Kỳ viêm tử tủy" này.
Hơn nữa Diệp Mặc còn biết, Cảnh Anh Ly khác với Cảnh Anh Mộng. Đó chính là Cảnh Anh Ly quanh năm luôn ở bên ngoài tự mình tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Cô mặc dù là một trong song kiều của Huyền Âm Các, nhưng phần lớn tài nguyên tu luyện của cô đều là do cô tự mình tìm kiếm, không liên quan gì tới Huyền Âm Các cả. Nói cách khác, sự đãi ngộ của cô xa xa không thể so với người em gái nằm trong mười mỹ nữ của Nam An Châu là Cảnh Anh Mộng được.
Diệp Mặc đã gọi cô là sư muội, thì Cảnh Anh Ly cũng đổi giọng mỉm cười:
- Diệp sư huynh, kỳ thực thì tôi chỉ cần một viên "Phá thần đan" là được rồi, anh cho tôi nhiều như vậy, tôi sợ là không dùng được đâu…