Thiện Băng Lam trả lời:
- Đúng vậy, lúc trước Phong Quý Minh chotự phát nổ chính là cấm khí thượng cổ, kích nổ cấm khí thượng cổ cần phải có máu và nguyên thần của tự thân mình. Nói cách khác cấm khí thượng cổ bị nổ rồi, cho dù pháp bảo phòng ngự của anh có lợi hại đi nữa, cũng bị nổ tung. Lại càng không phaỉ nói Diệp thành chủ không dùng bất kỳ một pháp bảo nào, đương nhiên cũng có mối liên hệ với việc Phong Quý Minh chỉ kích nổ một mũi kiếm nhỏ, nếu là một cấm khí cao cấp hoàn chỉnh, cho dù là tu vi Hư Tiên, e rằng cũng khó thoát khỏi bị trọng thương.
Nói xong Thiện Băng Lam còn có chút nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, rõ ràng không hiểu lắm vì sao Diệp Mặc lại thoát được sự phát nổ của cấm khí thượng cổ. Cô tuyệt đối không tin luyện thể của Diệp Mặc đã là Thần cảnh rồi, cho nên cũng chỉ cho rằng Diệp Mặc có bí pháp gì đó hoặc có hộ giáp cực phẩm cấp cực cao nào đó.
Diệp Mặc cũng không giải thích gì, cấm khí thượng cổ hắn cũng ít nghe đến, cho nên cũng không hiểu lắm.
Thấy Diệp Mặc không có ý giải thích, Thiện Băng Lam đành phải nói:
- Cấm khí thượng cổ là pháp bảo của tu sĩ đại năng thượng cổ, loại pháp bảo này bình thường ít nhất cũng là chân khí cực phẩm, có khi thậm chí là bán tiên khí hoặc tiên khí hạ phẩm. Những đại năng này sao khi mất, sẽ đặt tinh hồn của mình vào trong pháp bảo. Trong tình huống bình thường, rất ít tu sĩ có thể dựa vào tinh hồn đoạt xá này mà tái sinh được. Pháp bảo có tinh hồn này sau hàng tháng hàng năm, hình thành lên một oán niệm hung tàn, thời gian lâu dần, thì sự hung tàn lại càng lợi hại hơn, đó chính là cấm khí. Những tu sĩ lấy được pháp bảo cấm khí này, có thể mượn máu tươi và nguyên thần của mình, kích phát sự hung tàn đó, kết hợp với tinh nguyên của mình phát nổ trọng thương, vô cùng uy lực, có rất ít người có thể toàn thân trở về được.
Chuyện vốn dĩ là như vậy, Diệp Mặc sau khi hiểu cấm khí thượng cổ rồi, ngược lại cũng không để ý lắm, loại cấm khí mang theo oán niệm hung tàn của tu sĩ đại năng thượng cổ này chắc chắn ít lại càng ít, không thể nào có nhiều được, hắn cũng không cần thiết phải để ý đến.
Thấy Diệp Mặc sau khi lên tiếng hỏi về cấm khí thượng cổ, lại có ý muốn đi, Thiện Băng Lam bỗng nhiên hỏi:
- Diệp thành chủ có phải muốn đến Vô Cực tông hay không?
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi chính xác là muốn đến Vô Cực tông. Đợi sau khi kết thúc chuyện ở Vô Cực tông rồi, tôi sẽ đến Ma Ngục cấm địa.
Kết thúc chuyện Vô Cực tông, đó là chỉ Diệp Mặc tiêu diệt xong Vô Cực tông, nếu như người bình thường nói câu này, người ta còn cho rằng anh ta bị điên rồi. Nhưng Diệp Mặc nói lời như ày, thì lại không có ai cho là như vậy, vì Diệp Mặc vốn dĩ có năng lực tiêu diệt Vô Cực tông.
Thiện Băng Lam uhm nói:
- Cũng được, tôi cũng đang chuẩn bị dẫn theo Hiểu Sương đến Ma Ngục cấm địa, nếu Diệp thành chủ muốn đến Ma Ngục cấm địa, vậy thì chúng ta cùng đi nhé.
Diệp Mặc nhíu mày, có chút do dự. Chuyện hắn đến Vô Cực tông, rõ ràng Thiện Băng Lam không thích thú lắm, bây giờ Thiện Băng Lam lại nói lời này, chẳng lẽ lại phải nể mặt cô? Vừa nãy bỏ qua cho những đệ tử còn lại của Lôi Vân tông, là vì Lôi Vân tông đã bị tiêu diệt rồi, những cái còn lại không đáng lo. Nhưng Vô Cực tông thì lại khác, Vô Cực tông còn lớn hơn nhiều so với Lôi Vân tông, hắn thậm chí còn chưa động thủ, chẳng lẽ lại phải bỏ qua?
Thấy Diệp Mặc do dự, Thiện Băng Lam bỗng nhiên nói:
- Nếu như tôi đoán không nhầm, khi Diệp Mặc tiêu diệt Lôi Vân tông, Vô Cực tông cũng biết được tin này rồi. Mặc dù thực lực của Vô Cực tông còn mạnh hơn nhiều so với Lôi Vân tông, còn có một Thái Thượng trưởng lão, nhưng tôi cho rằng Vô Cực tông bây giờ cũng đã giải tán rồi.
Diệp Mặc trong lòng trầm xuống, hắn quên mất cân nhắc đến Thiện Băng Lam. Nếu Thiện Băng Lam không đến, hắn cũng đã giết sạch đệ tử nội môn của Lôi Vân tông rồi, sau đó lại đến Vô Cực tông. Cho dù có người truyền tin đi, cũng sẽ bị trận pháp của hắn chặn lại, nhưng vì Thiện Băng Lam đến, hắn đã tha cho rất nhiều đệ tử của Lôi Vân tông, thời gian lâu như vậy rồi, Vô Cực tông người ta cũng nhận được tin mà rời đi rồi.
Thấy sắc mặt của Diệp Mặc khó coi, Thiện Băng Lam ái ngại nói:
- Diệp Mặc, hôm nay Nam An châu tứ xứ hoạn loạn, Ma Ngục cấm địa chỉ là một tín hiệu mới bắt đầu mà thôi, nếu chúng ta cứ nội chiến mãi, hao tổn lẫn nhau, thì Nam An châu vĩnh viễn không có ngày yên bình nữa. Lôi Vân tông cũng đã bị anh tiêu diệt rồi, thực lực của Vô Cực tông có cường hãn đi nữa, nếu như bị tiêu diệt, thì những tu sĩ có thể chiến đấu của Nam An châu lại càng ít đi, tương lai đại loạn, Nam An châu cũng gặp nguy hiểm.
Diệp Mặc thầm than một tiếng, lập trường của hắn và Thiện Băng Lam bất đồng thì thôi, tính tình của Thiện Băng Lam lại giống như lão già Khổng Diệp, đều là đại công vô tư, không giống với Diệp Mặc hắn, kỹ lưỡng ân oán rõ ràng, bất luận là ân oán, cũng phải báo đáp lai. Thiện Băng Lam đổi giọng gọi mình là Diệp Mặc, cũng chính là biểu hiện không coi Diệp Mặc là người ngoài, vẫn coi Diệp Mặc như người trước kia.
Mặc dù Diệp Mặc rất không thoải mái với thái độ xen vào việc của người khác của Thiện Băng Lam này, nhưng cũng không nói gì, tương lai hắn thấy những Hóa Chân của Nam An châu, từ từ giết từng người là được rồi, đặc biệt là Dương Phí Thành và tên tu sĩ Hóa Chân Hạ Lâm kia, hắn lại càng muốn giết để giải hận. Đối với Thiện Băng Lam, hắn thực ra chỉ là nể mặt chút mà thôi.
Cho dù Vô Cực tông giải tán rồi, hoặc là giải thể rồi, Diệp Mặc cũng phải qua đó xem sao. Thấy Diệp Mặc vẫn hướng về phía Vô Cực tông mà đi, Thiện Băng Lam cũng chỉ thầm than một tiếng, cô biết trong lòng Diệp Mặc cũng đã có chút khó chịu với cô rồi. Diệp Mặc là một người ân oán phân minh, mình lại có ân với hắn, nếu như xin hắn chuyện gì đó, hắn chắc chắn sẽ không chối từ. Bây giờ cách làm của mình mặc dù không phải vì bản thân, nhưng cũng dã cản trở Diệp Mặc đi báo thù rồi.
Khi ba người đến Vô Cực tông, đã hết đêm rồi, trời cũng dần sáng.
Vô Cực tông quả nhiên giống như những gì Thiện Băng Lam suy đoán, ngoại trừ mấy nghìn đệ tử ngoại môn và le que vài tên đệ tử nội môn ra, những người còn lại cũng đã sơ tán hết. Có thể nói Vô Cực tông chỉ còn là một sơn môn trống trơn, hoặc là cổng của một tông môn chỉ còn lại ba chữ to “Vô Cực tông”.
- Đây là tông chủ nhiệm kỳ đầu tiên của Vô Cực tông giữ lại Cưu Vô Cực, sau đó Cưu Vô Cực thăng thiên, ba chữ này liền trở thành tượng trưng của Vô Cực tông.
Thiện Băng Lam đi theo sau Diệp Mặc chủ động nói.
Diệp Mặc hiểu, Thiện Băng Lam biết mình chắc chắn sẽ san bằng toàn bộ Vô Cực tông, nên mới nói những lời như này. Cô cũng biết mình vì Nam An châu mà cản trở Diệp Mặc báo thù, lực lượng của Vô Cực tông đã được bảo toàn, nhưng sơn môn của Vô Cực tông thì lại không thể nào bảo toàn được.
Những đệ tử còn lại kia, Diệp Mặc cũng không có tâm trạng giết, hắn cũng phải là ác ma giết người. Chỉ có điều sau khi tuyên bố xóa sổ Vô Cực tông, trực tiếp bắt đầu bố trí trận pháp lấy sơn môn và linh mạch của Vô Cực tông.
Còn cái bảng chữ cực lớn “Vô Cực tông” thì lại bị Diệp Mặc đánh vỡ tan tành, đá vụn bay khắp nơi. Diệp Mặc đương nhiên biết Vô Cực tông sở dĩ không hủy sơn môn, chính là vì sau này còn muốn quay trở lại. Cái duy nhất mà bọn họ không ngờ tới chính là Diệp Mặc không ngờ lại ngoan cố đến vậy, đừng nói là sơn môn, đến chủ phong và phụ phong của Vô Cực tông đều bị Diệp Mặc phá hủy sạch sẽ.
Một tông môn đến sơn môn cũng không còn, trên thực tế đã bị tiêu diệt rồi, cho dù chưa bị diệt vong, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Cũng giống như Kiếm cốc, nếu Diệp Mặc không ủng hộ Kiếm Cốc tái tạo lại, Kiếm Cốc cũng chắc chắn vẫn còn ở Trường Hà lâu dài.
Mặc Nguyệt năm 2000, ngày 18 tháng 5, Vô Cực tông, một trong những tông môn chín sao của Nam an châu bị tiêu diệt.
…
Trong nháy mắt san bằng Vô Cực tông, Diệp Mặc trong lòng cũng nhẹ nhõm thêm chút. Cho dù chưa giết được Dương Phí Thành và Hạ Lâm thì đã sao? Chỉ cần gặp phải hắn, hắn lúc nào cũng có thể giết chết được. Cho dù hắn không gặp được, còn có Cam Lang của Kiếm Cốc. Tu vi kiếm đạo của Cam Lang tư chất nghịch thiên, mặc dù bây giờ còn chưa thăng cấp lên Hư Thần, tu sĩ Hư Thần tầng thứ nhất bình thường gã cũng không sợ gì.
Vô Cực tông tiêu diệt Kiếm Cốc, khi tu vi Cam Lang đại thành rồi lại càng sẽ không bỏ qua cho Dương Phí Thành.
Thấy không có cách nào có thể bỏ lại thầy trò Thiện Băng Lam, Diệp Mặc định mời thầy trò Thiện Băng Lam vào trong Thanh Nguyệt, khoảng cách từ Vô Cực tông đến Ma Ngục cấm địa cũng không phải trong chốc lát là đến được, nếu như theo những gì Thiện Băng Lam nói, ít nhất cũng phải tốn mất mấy ngày.
Tốc độ của Thanh Nguyệt cực nhanh, ngay cả Thiện Băng Lam kiến thức rộng rãi cũng thầm cảm thán, pháp bảo phi hành này của Diệp Mặc quả thực là pháp bảo phi hành nhanh nhất mà cô từng gặp.
Diện tích lớn nhất của Nam An tứ châu chính là Tây Tích châu nơi có tu sĩ ít nhất, diện tích lớn thứ hai là Nam An châu. Diện tích Nam An châu mặc dù đứng thứ hai, nhưng cũng không nhỏ hơn Tây Tích châu là bao. Nam An châu sở dĩ rộng lớn, cũng không phải vì là nơi có tu sĩ nhiều.
Nơi có diện tích lớn nhất ở Nam An châu chính là Nam Thiệm Thiên, Nam Thiệm Thiên rộng vô biên, đối với những tu sĩ tương đối bình thường mà nói cũng không khác gì với Vô Tâm Hải. Nhưng trong mắt Diệp Mặc, Nam Thiệm Thiên cũng chỉ là bọt nước trong Vô Tâm Hải mà thôi.
Cái này cũng không phải nói Nam Thiệm Thiên nhỏ, ngược lại Nam Thiệm Thiên đúng là rất rộng lớn, Vạn Dược sơn mạch phạm vi mấy chục nghìn tỉ dặm đặt vào Nam Thiệm Thiên cũng không thấy bóng dáng đâu. Nam Thiệm Thiên nhỏ, chỉ là so với Vô Tâm Hải mà thôi.
Nam Thiệm Thiên hàng năm vô cùng âm u, nhưng trong này chẳng những có ao hồ rừng rậm, thậm chí còn có đại dương nhỏ, sa mạc Gobi, sông hồ ao ngòi lại càng đầy đủ. Nam Thiệm Thiên thậm chí có thể nói là một thế giới hoàn chỉnh, chỉ có điều thế giới này phần lớn là nơi hàng năm ánh mặt trời không thể nào chiếu đến được.
Rất nhiều tu sĩ đều đến Nam Thiệm Thiên tìm cơ hội, phần lớn những linh thảo cao cấp của Nam An châu đều đến từ Nam Thiệm Thiên này.
Nam Thiệm Thiên tài nguyên thiên nhiên phong phú, mức độ nguy hiểm lại càng kinh khủng hơn Vô Tâm Hải. Vô Tâm Hải ít nhất còn có thể lần mò ra, còn trong Nam Thiệm Thiên có rất nhiều nơi bình thường cũng có sương mù bao phủ, các loại yêu thú tung hoành, các loại trận pháp mê huyễn thiên nhiên và sát trận thiên nhiên pha tạp, chỉ cần không cẩn thận chút thôi, là có thể vĩnh viễn không trở lại được.
Rất nhiều tu sĩ cấp thấp tiến vào Nam Thiệm Thiên đều là theo từng tốp đi vào, rồi lại từng tốp đi ra. Một tu sĩ bình thường, cho dù có khôn khéo đi nữa, cũng không thể nào tùy ý ra vào Nam Thiệm Thiên.
Còn Ma Ngục cấm địa mà Diệp Mặc muốn đến lại là chỗ sâu nhất trong Nam Thiệm Thiên, trong sa mạc Nam Thiệm Thiên.
- Diệp Mặc, thật xin lỗi.
Thấy tâm trạng của Diệp Mặc hoàn toàn khôi phục được vẻ phong kinh vân đạm vốn có, Thiện Băng Lam lúc này mới lần nữa nói lời xin lỗi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Thiện tiền bối có ân với tôi, huống chi tôi hiểu ý tứ của tiền bối, sau này những lời như lời xin lỗi này, tiền bối cũng không cần nói đến nữa. Người mà Diệp Mặc tôi muốn giết, cho dù có rời khỏi Vô Cực tông rồi, thì tôi cũng có thể giết được.
Thiện Băng Lam cảm thán nói:
- Diệp Mặc, anh đừng nói ân nữa, tôi mặc dù chỉ điểm cho anh đến Băng Thần cấm địa, nhưng anh tặng linh tủy cho Hiểu Sương cũng là vật vô cùng quý giá, đó chắc chắn không phải là nơi mà tôi chỉ điểm, mặc dù anh không nói, nhưng trong lòng tôi cũng biết.
Lăng Hiểu Sương đỏ mặt lên, mấy năm trước Diệp Mặc nhờ sư tỉ của cô đưa cho cô linh tủy cực phẩm cao cấp, mặc dù là vì lời hứa với sư phụ, bản thân lúc trước nói Diệp Mặc không tặng cho cô chút nguyên liệu nào cũng không đúng.