Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1415: Ta giết đấy, mày có thể làm gì?

- Ha ha… 
Một tràng cười lớn truyền đến. Tiếng cười kia còn chưa tới cửa thành thì đã có một đạo độn quang mầu vàng hạ xuống rồi.

Ánh sáng tan đi, một gã đàn ông râu dài mặt đen đã xuất hiện ở cửa thành. Tên dâu rài mặt đen này vừa xuất hiện, thì từ trong thành đã bay tới thêm mười hai đạo độn quang nữa. Mười hai đạo độn quang này đều vô cùng nhanh chóng không chút chậm trễ nào phóng tới.

Diệp Mặc thấy vô cùng rõ ràng, hơn nữa cái tên mặt đen râu dài và mười hai tên kia đều là tu sĩ Hóa Chân. Hóa Chân tầng bảy có hai người, Hóa Chân trung kỳ có ba người, Hóa Chân sơ kỳ tám người. Không hề thấy ai có tu vi Hóa Chân viên mãn, thậm chí ngay cả Hóa Chân tầng tám cũng không có. Trong lòng Diệp Mặc thầm lắc đầu, nghĩ rằng bản thân mình đã quá mức cẩn thận rồi.

Từ khi lạc vào ‘Vết nứt hư không’ tới nay, thì tu sĩ Hóa Chân kém cỏi nhất mà hắn gặp cũng là cỡ Lâm Kỳ Thủy và Cung Tuyệt. Nhưng đúng là thực tế thế thiên hạ này lấy đâu ra nhiều tu sĩ Hóa Chân viên mãn như vậy chứ? Ngay cả tu sĩ Hóa Chân tầng bảy cũng đã là ‘lông Phượng sừng lân’ rồi. Đừng nói là Cung Tuyệt, cho dù là Lâm Kỳ Thủy đứng ở đây thì cũng sẽ không có người nào dám chọc vào.

Sở dĩ lúc này xuất hiện hơn mười tên tu sĩ Hóa Chân cũng không phải là vì Nam An Châu có nhiều tu sĩ Hóa Chân, mà là đại bộ phận tu sĩ Hóa Chân ở đây đều là người của Đan Thành. Đan Thành là một tông môn mười sao, cho nên hai ba mươi tên tu sĩ Hóa Chân đều luôn có sẵn, cũng có thể là nhiều hơn.

Thế nhưng ngay cả tu sĩ Hóa Chân tầng tám cũng không có, thì trong mắt Diệp Mặc thực sự chẳng khác nào con kiến hôi cả. Hiện tại chỉ cần không xuất hiện loại tu sĩ cường hãn như Đồ Tử Chân thì Diệp Mặc hắn căn bản là không sợ chút nào. Cho dù là Đồ Tử Chân có tới, thì hắn cũng không hề sợ hãi.

Tên tu sĩ mặt đen râu dài vừa tới thì đầu tiên là cười ha hả, sau đó nói: 
- Kỷ chưởng môn nói thế là sai rồi, tuy rằng Mặc Nguyệt Chi Thành và Vạn Trận Môn đều là tông môn khó ai có thể sánh kịp, nhưng không có quy củ xuất nhập thành thì sao có thể ổn định được. Diệp Đan Vương không ở Mặc Nguyệt Chi Thành, Mặc Nguyệt Chi Thành cũng phải có người quản chứ

Một câu nói, thì đã đem vị trí của Kỷ Bẩm tách ra khỏi Mặc Nguyệt Chi Thành rồi. Ý tứ của câu nói kia chính là nói Kỷ Bẩm là người ngoài, không cần thiết phải xen vào chuyện của Mặc Nguyệt Chi Thành.

Diệp Mặc thấy tên tu sĩ mặt đen này co tu vi Hóa Chân tầng bảy, thì căn bản là không cần hỏi cũng biết y là Vũ Minh Lục Đao rồi.

Diệp Lăng cũng khó chịu nói: 
- Vũ Minh trưởng lão, Kỷ tiền bối là do anh trai tôi mời tới, vì sao lại không thể bàn chuyện của Mặc Nguyệt Chi Thành? Lại nói tiếp, anh trai tôi đã trở về, thì Lưu Âu Lam dựa vào cái gì mà tự xưng là thành chủ?

- Hóa ra là Diệp thành chủ đã trở về, Vũ Minh vừa rồi không để ý mong Diệp thành chủ lượng thứ. 
Vũ Minh Lục Đao làm ra vẻ đến giờ mới nhìn thấy Diệp Mặc, lập tức ôm quyền áy náy nói. Vũ Minh Lục Đao nghĩ rằng, cho dù là Diệp Mặc nghĩ rằng y cố ý như vậy, thì cũng nhất định là phải lấy lễ của vãn bối mà đáp lại.

Xác thực cũng đúng là y cố ý làm như vậy, vì Diệp Mặc vừa đến, đã cố gắng ra oai phủ đầu rồi, cho nên Vũ Minh Lục Đao y với thân phận là đệ nhất trưởng lão của Mặc Nguyệt Chi Thành thì trong lòng chắc chắn là phải khó chịu rồi.

Diệp Mặc căn bản là không coi tên Vũ Minh Lục Đao này vào đâu, lạnh lùng nhìn y rồi nói: 
- Mày là ai? Sao lại ở Mặc Nguyệt Chi Thành của tao mà khoa tay múa chân.

- Diệp Mặc lớn mật, cho dù mày có là một Đan Vương, thì dựa vào cái gì mà dám dùng giọng điệu đó nói với Vũ Minh huynh?
Một tên tu sĩ Hóa Chân tầng một đứng phía sau Vũ Minh Lục Đao lập tức khó chịu lớn tiếng quát lên.

- Đúng thế thưa sư phụ, vừa rồi Vu quản sự cũng bị Diệp Mặc giết chết.
Lưu Âu Lam vội vã nói thêm một câu.

Vũ Minh Lục Đao quát lên với Lưu Âu Lam: 
- Diệp Mặc là thành chủ của Mặc Nguyệt Chi Thành, lại là một Đan Vương, còn Vu quản sự lại bất kính với Diệp thành chủ, nên y bị giết là đáng đời. Không được phép nói loại lời này.

Diệp Mặc giống như là không nghe thấy lời Vũ Minh Lục Đao nói, mà lại lạnh lùng nhìn tên tu sĩ Hóa Chân tầng một can đảm kia hỏi: 
- Mà mày là ai thế, nhìn dáng vẻ của mày, hình như không phải là người của Mặc Nguyệt Chi Thành tao? Dựa vào cái gì mà cũng tới Mặc Nguyệt Chi Thành của tao khoa tay múa chân?

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng một kia hừ lạnh một tiếng:
- Mày nói đúng rồi, lão phu xác thực không phải là người của Mặc Nguyệt Chi Thành, lão phu đến từ Đan Thành. Được mời đến Mặc Nguyệt Chi Thành là để tham gia đại hội liên hợp. Vũ Minh huynh tính tình ôn hòa, không cùng cái loại hậu bối như mày tính toán. Nhưng lão phu thì lại ghét ác như thù, không quen nhìn đám hậu bối như mày kiêu ngạo.

Diệp Mặc cười nhạt:
- Tao còn kiêu ngạo hơn so với tưởng tượng của mày nhiều lắm.

Tên tu sĩ Hóa Chân tầng một kia cười ha hả: 
- Rất tốt, lão phu ngày hôm nay sẽ xem mày kiêu ngạo như thế nào. Quách Vũ Phẩm tao sống đã mấy trăm cả ngàn năm, thật sư còn chưa gặp qua tên hậu bối nào kiêu ngạo như mày. Hôm nay mày hãy cho Quách Vũ Phẩm tao mở rộng tầm mắt một chút đi, đừng để đến cuối cùng lại làm một con rùa…

- Anh trai, tên này rất hung ác, nếu lần trước không phải là có Kỷ Bẩm tiền bối ra mặt, thì chị Từ Đồng đã bị y giết rồi. 
Diệp Lăng tức giận nói với Diệp Mặc. Từ Đồng thì đương nhiên là Diệp Mặc biết, chính là vợ của Lâm Dị Bán. Một tên tu sĩ từ Đan Thành tới, lại dám giết người của Mặc Nguyệt Chi Thành, thì độ kiêu ngạo có thể thấy rõ rồi.

Diệp Mặc bỗng nhiên bước tới trước một bước, "Chân nguyên thủ" đã đưa ra ngoài.

- Tu sĩ Hóa Chân…

- Tiền bối Hóa Chân…

Thấy "Chân nguyên thủ" của Diệp Mặc, thì hầu như tất cả mọi người đều trở nên ngây ngốc. Vừa rồi khi Diệp Mặc ra tay trước cửa thành thì mọi người đã biết là Diệp Mặc không đơn giản, rất có thể là tu vi Kiếp Biến. Nhưng không ai ngờ rằng, Diệp Mặc lại là một tu sĩ Hóa Chân.

Sắc mặt của Lưu Âu Lam trắng bệch, vì y vẫn cho rằng Diệp Mặc dù sao đi nữa cũng chỉ có thể là tu sĩ Kiếp Biến tầng một mà thôi, cho dù là sư phụ không đến, thì hắn cũng không thể giết được mình, bởi vì bên cạnh mình có tới mấy tu sĩ Kiếp Biến lận. Nhưng hiện tại thì xem ra là nếu Diệp Mặc muốn giết y thì y đã sớm chết rồi.

- Thật can đảm, cho dù là Hóa Chân thì thế nào, cho rằng thiên hạ chỉ có mình mày là tu sĩ Hóa Chân thôi sao? Có phải là vừa học được cách sử dụng "Chân nguyên thủ" thì đã dám kiêu ngạo… 
Sau khi biết Diệp Mặc đã là tu vi Hóa Chân, thì tên Quách Vũ Phẩm xác thực là đã sửng sốt một chút khi thấy "Chân nguyên thủ" của Diệp Mặc, nhưng sau đó lại lập tức giận dữ. Bản thân cũng là một tu sĩ Hóa Chân, không ngờ hắn lại dám dùng "Chân nguyên thủ" để đối phó với mình, quả thực là không coi ai ra gì cả, quá mức kiêu ngạo, quá mức cuồng ngạo rồi. "Chân nguyên thủ" có thể đối phó được với một tu sĩ Hóa Chân khác sao?

Nhưng lời của y còn chưa nói hết, thì sắc mặt đã hiện lên vẻ kinh hãi. Vì y đã phát hiện ra là cơ thể mình giống như là đã bị hãm sâu vào trong vũng bùn rồi, trong nháy mắt này thì Quách Vũ Phẩm liền la hoảng: 
- "Vực", không ngờ lại là "Vực" đại thành. Vũ Minh huynh giúp tôi…

Khi "Chân nguyên thủ" của Diệp Mặc hiện ra, thì không những là Quách Vũ Phẩm khiếp sợ, mà tất cả những người khác đều khiếp sợ tại chỗ vì không thể ngờ rằng Diệp Mặc đã là tu sĩ Hóa Chân rồi. Chỉ có mấy người Kỷ Bẩm là ngoại lệ mà thôi.

Nhưng không cần Quách Vũ Phẩm cầu cứu, thì mấy tên tu sĩ Hóa Chân bên cạnh y đều đã động thủ. Chỉ là mấy tên tu sĩ Hóa Chân kia sau một khắc đều kinh hãi không khác gì Quách Vũ Phẩm cả, vì tất cả bọn họ đều không thể nhúc nhích, hoặc là việc cử động trở nên vô cùng khó khăn. Tuy rằng bọn họ không kêu lên sợ hãi giống như Quách Vũ Phẩm, nhưng tất cả đều hiểu rằng, thứ trói buộc họ chính là "Vực" đại thành của tu sĩ Hóa Chân.

Sấc mặt Vũ Minh Lục Đao và một tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy khác đều đại biến, muốn giãy thoát khỏi "Vực" của Diệp Mặc, nhưng chỉ một khắc sau thì cả hai đã cảm giác được toàn thân buông lỏng. "Vực" đã tự động biến mất rồi.

Còn Quách Vũ Phẩm thì lúc này đã bị "Chân nguyên thủ" của Diệp Mặc nắm lấy trên không trung, không ngừng giãy dụa, giống như là một con ếch bị túm lấy lưng, bốn chân cố gắng đẩy mạnh ra, thoạt nhìn thì hết sức buồn cười.

Nhưng không có một ai có thể cười nổi, vì chuyện này tuyệt đối không buồn cười tý nào. Một tên tu sĩ Hóa Chân tầng một, bị người khác dễ dàng dùng "Chân nguyên thủ" bắt được. Hơn nữa còn là bắt được giữa vòng vây của mười hai tu sĩ Hóa Chân khác, vậy thì bất luận thế nào đi nữa cũng không thể cười nổi.

Quách Vũ Phẩm bị Diệp Mặc bắt được, mà vẫn còn có thể giãy dụa, thì chính là do Diệp Mặc cố ý đấy. Bằng không thì Quách Vũ Phẩm đã sớm không thể nhúc nhích được nữa rồi. Giờ khắc này, hầu như tất cả các tu sĩ Hóa Chân khác đều phải hít vào một hơi lạnh, trong ngoài cửa thành đều trở thành một mảng yên tĩnh, tịch mịch.

Diệp Mặc nhìn tên Quách Vũ Phẩm đang không ngừng giãy dụa kia lạnh lùng nói:
- Mày sống hơn mấy trăm cả ngàn năm rồi, hiện tại đã nhìn thấy thế nào là khoa trương chưa?

Sắc mặt Quách Vũ Phẩm sưng lên như gan lợn, không chút ngượng ngùng nào luôn miệng nói: 
- Thấy rồi, thấy rồi… Xin tiền bối buông tha cho vãn bối một lần. Vãn bối không dám can thiệp vào chuyện của Mặc Nguyệt Chi Thành nữa…

Diệp Mặc lại lạnh giọng:
- Mày sai rồi, mày nhìn thấy vẫn chưa phải là sự kiêu ngạo nhất đâu, kiêu ngạo nhất là thế nào thì hiện giờ tao sẽ cho mày thấy.

Diệp Mặc nói xong, thì liền ép chặt "Chân nguyên thủ" của mình. Máu văng tứ tung. Cho dù Quách Vũ Phẩm đã là tu vi Hóa Chân tầng một, thì dưới công lực luyện thể Thần Cảnh của Diệp Mặc, cũng đều phải nát vụn.

Nguyên Thần của Quách Vũ Phẩm bay ra. Cái Nguyên Thần đang vô cùng kinh hoàng kia nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc nói:
- Mày dám giết tao, mày dám…

Ầm…

Một tia sét giáng xuông. Nguyên Thần của Quách Vũ Phẩm còn đang kêu gào liền biến thành tro bụi.

Một tu sĩ Hóa Chân tầng một, chỉ trong chớp mắt đã thần hồn câu diệt. Những tu sĩ xung quanh đều trở nên câm nín, không ai dám nói một lời nào.

Sắc mặt Vũ Minh Lục Đao có chút tái nhợt, y không ngờ tên Diệp Mặc vừa trở về này lại khủng bố như vậy, nghịch thiên như vậy. Cái "Vực" cường hãn vừa rồi, lại còn cái bản lĩnh dùng "Chân nguyên thủ" trực tiếp bóp chết một tu sĩ Hóa Chân tầng một nữa. Đừng nói là một mình y, mà cho dù là mười hai tên tu sĩ Hóa Chân ở đây toàn bộ cộng lại, cũng không nhất định là đối thủ của Diệp Mặc. Huống chi bên phía Diệp Mặc cũng có hai tu sĩ Hóa Chân.

- Diệp Mặc, anh, anh dám giết trưởng lão Hóa Chân của Đan Thành, anh…
Lúc này thì một tên tu sĩ Hóa Chân tầng năm kinh hoàng chỉ vào Diệp Mặc mà nói. Hiển nhiên là y không dám lớn tiếng với Diệp Mặc, cũng không dám nói lời khó nghe, vì y sợ cái "Chân nguyên thủ" thứ hai của Diệp Mặc sẽ hướng tới mình.

Đường đường là một tu sĩ Hóa Chân, lại sợ "Chân nguyên thủ" của đối phương. Tin tức này mà truyền ra ngoài thì quả thực là rất buồn cười, nhưng mà lúc này thì y thực sự rất sợ.

Đã có một người ra mặt, thì tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy còn lại cũng đứng ra nói: 
- Diệp thành chủ, tu vi của anh thông thiên, xác thực là không người nào có thể địch lại, nhưng Đan Thành trưởng lão đến Mặc Nguyệt Chi Thành là để tham gia đại hội liên hợp. Vậy mà anh lại không phân biệt phải trái, liền giết chết trưởng lão Đan Thành của chúng tôi, như vậy chẳng phải là muốn gây thù oán giữ Mặc Nguyệt Chi Thành và Đan Thành hay sao? Xin mời Diệp thành chủ cho Đan Thành chúng tôi một câu trả lời.

Diệp Mặc giết một tên tu sĩ Hóa Chân trưởng lão của Đan Thành, vậy mà hai tên trưởng lão khác của Đan Thành không dám trực tiếp hỏi tội, chỉ gián tiếp hướng Diệp Mặc đòi công đạo. Thậm chí việc Diệp Mặc thu lấy nhẫn trữ vật của Quách Vũ Phẩm cũng không có ai dám nói gì. Nhưng người xung quanh đều thấy rất rõ ràng, hiển nhiên là tu sĩ Hóa Chân trưởng lão Đan Thành cũng đã sợ Diệp Mặc rồi.

Diệp Mặc thu lấy nhẫn trữ vật của Quách Vũ Phẩm xong, lạnh lùng nhìn tên tu sĩ Hóa Chân tầng bảy kia rồi nói: 
- Tao giết trưởng lão của Đan Thành đấy, mày có thể làm gì?