Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1371: Lại là Tây Đường Đông Phương

- Chúng tôi tới mang Phỉ Phỉ đi.
Hai gã đàn ông không có chút chần chờ nào mà đồng thanh đáp lại.

Diệp Mặc thì lại thấy có chút kỳ quái, hắn nghĩ rằng hai tên này tới là vì Ninh Nhứ Nhạn, nhưng không ngờ lại chỉ là vì Phỉ Phỉ.

- Ai bảo chúng mày tới? 
Diệp Mặc lại hỏi tiếp.

- Là ông chủ của công ty chúng tôi.

- Công ty của chúng mày là công ty nào? Ông chủ tên gọi là gì?

- Tập đoàn Tây Đường, ông chủ là Đông Phương Trùng.

...

- Tây Đường! Lại là Tây Đường, Ninh gia chúng ta đã bồi thường toàn bộ công ty cho Tây Đường các người rồi, các người còn muốn thế nào nữa? Muốn bắt Phỉ Phỉ sao? Nằm mơ đi! Cho dù tôi có liều mạng cũng sẽ không để các người đưa Phỉ Phỉ đi... 
Ninh Nhứ Nhạn đang đứng trước Phỉ Phỉ nghe đến đó thì bỗng nhiên gào lên.

Diệp Mặc thở dài một tiếng, hắn đã hiểu ra mọi chuyện rồi, nên liền quay sang nói với Ninh Nhứ Nhạn: 
- Cô còn chưa rõ sao? Cái tên Đông Phương Trùng kia còn một cái tên khác chính là Phương Trùng, cũng chính là chồng của cô, tôi đoán rằng hắn tiếp cận cô chính là vì tập đoàn Ninh thị.

Ninh Nhứ Nhạn nghe Diệp Mặc nói như vậy thì liền ngây dại, qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng: 

- Không thể nào, tuyệt đối không thể. Phương Trùng đối với tôi tốt như vậy, thậm chí vì không muốn liên lụy tôi và Phỉ Phỉ, ngay cả tính mạng cũng không cần nữa, anh ấy tuyệt đối không thể nào làm như vậy...

Diệp Mặc cũng không nói tiếp nữa, Ninh Nhứ Nhạn có tin hay không thì căn bản là cũng không có quan hệ với hắn, hắn chỉ nói lên sự thật mà thôi. Hắn cũng không cần phải được Ninh Nhứ Nhạn tin tưởng, vì hắn tới đây cũng không phải là vì xử lý chuyện tình của Ninh gia, mà là vì mảnh đuôi cá kia.

Công ty Tây Đường, hiển nhiên là có quan hệ cùng với gia tộc Đông Phương. Đông Phương Trùng âm mưu chiếm đoạt tài sản của Ninh gia, không ngờ lại quyết hao tổn ngần ấy năm. Căn cứ vào hiểu biết của Diệp Mặc, thì đây tuyệt đối không phải là tác phong của Đông Phương Vượng.

Đừng nói tới việc phải mất từng ấy năm thời gian để chiếm tài sản của Ninh gia, cho dù là dâng cho Đông Phương Vượng số tài sản ấy, thì Đông Phương Vượng cũng phải có hứng thú thì mới gật đầu. Nếu như là Đông Phương Vượng ra tay, thì Diệp Mặc chắc chắn sẽ không mất nhiều thời gian như vậy. Thậm chí không tới nửa năm thì tài sản của Ninh gia đã có thể đổi họ rồi.

Ninh Tư Sương từ trong kinh hoàng tỉnh lại, liền vội vã an ủi Ninh Nhứ Nhạn:
- Nhứ Nhạn, chị không nên kích động, chờ em hỏi một chút cho rõ ràng đã.

Nói xong Ninh Tư Sương liền quay sang nhìn hai gã đàn ông kia hỏi: 
- Đông Phương Trùng có phải chính là Phương Trùng hay không? Trước đây các ngươi đều ở trong tập đoàn Ninh thị hay sao?

Chỉ là lời nói của Ninh Tư Sương không có một chút khí thế nhiếp hồn nào, cho nên Diệp Mặc liền hừ lạnh một tiếng, thì hai gã đàn ông đang quỳ trên mặt đất kia mới rùng mình một cái, lập tức trả lời: 
- Đúng, đúng, trước đây chúng tôi cùng ông chủ đều ở trong tập đoàn Ninh thị.

Sắc mặt Ninh Nhứ Nhạn lập tức trở nên trắng bệch, nhưng cô cũng rất nhanh bình tĩnh lại. Đợi khi cô nhìn rõ hai gã đàn ông kia thì sắc mặt của cô liền biến đổi, chỉ tay vào cả hai rồi nói: 
- Các ngươi, các ngươi chính là chuyên gia điện tử mà Phương Trùng mời về nghiên cứu "Năng lượng sinh thái Electron" sao?

Rất rõ ràng, cô ấy đã nhận ra hai gã đàn ông này là ai.

Diệp Mặc cười lạnh một tiếng. Lòng bàn tay của hai người này đều là những vết chai sạn, hiển nhiên là sát thủ hoặc là những tên giang hồ, căn bản là chẳng có chút liên quan nào tới hai chữ chuyên gia cả.

- Không phải, chúng tôi không có nghiên cứu ra sản phẩm điện tử sử dụng nguồn "Năng lượng sinh thái Electron".

Hai gã đàn ông này sau khi trả lời, thì Ninh Nhứ Nhạn hoàn toàn đã hiểu mọi chuyện rồi, tuy rằng cô không hiểu vì sao Phương Trùng lại phải lừa gạt cô, nhưng cô cũng đã biết rằng mình là kẻ bị lừa gạt.

Diệp Mặc giải trừ sự trói buộc đối với hai gã đàn ông. Hai gã lập tức thở phào một hơi, trên người đã thấm đẫm mồ hôi rồi, bọn họ nhìn Diệp Mặc có chút kiêng kỵ, cũng không dám làm ra động tác gì cả.

- Phương Trùng có phải là chưa chết hay không? Cái thi thể trước đây là của người khác phải không? 
Ninh Nhứ Nhạn mệt nhọc hỏi ra một câu.

Lúc này thì hai gã đàn ông kia đã sớm biết sự lợi hại của Diệp Mặc. Bọn chúng hiểu rằng chút bản lĩnh của mình ở trước mặt Diệp Mặc căn bản chả là gì cả. Hiện tại Ninh Nhứ Nhạn đưa ra câu hỏi, thì hai người cũng không dám giấu diếm, lập tức đáp lời: 
- Vâng, ông chủ phái chúng tôi tới đây, hơn nữa còn phân phó rằng không nên tổn thương tới cô. Ông chủ đối với cô vẫn...

- Câm miệng... 
Ninh Nhứ Nhạn lạnh lùng hét lên một tiếng.

Diệp Mặc bỗng nhiên hỏi một câu: 
- Đông Phương Vượng chắc là sẽ không sử dụng loại thủ đoạn bỏ đi này, vậy thì cái tên Đông Phương Vượng kia hiện đang ở nơi nào?

Hai gã đàn ông kia liền rùng mình một cái. Bọn họ sợ nhất đúng là Diệp Mặc, vì khí thế của Diệp Mặc khiến cho toàn thân họ không thể nào cử động được. Hiện tại Diệp Mặc tự mình đặt câu hỏi, thì cả hai nào dám do dự, lập tức gã đàn ông béo hơn liền trả lời:
- Thiếu chủ đã đi vào tiểu thế giới trong truyền thuyết, chính là từ Hoành Đoạn sơn mạch rời đi...

Diệp Mặc lúc này mới chợt hiểu, hắn vốn đang muốn thuận lợi khai đao với tên Đông Phương Vượng kia, không ngờ rằng Đông Phương Vượng đã không còn ở đây nữa rồi. Coi như là vận khí của y đi.

- Chúng mày cút đi.
Diệp Mặc lạnh giọng nói một câu với cả hai tên.

Hai gã đàn ông nghe được Diệp Mặc nói ‘cút’, thì giống như là nghe được tiên âm vậy, liền vội vàng xông ra ngoài, nhưng bởi vì quá vội vàng, cho nên mãi mới có thể mở được cánh cửa. Cửa vừa được mở ra, thì cả hai đều nhanh chóng chạy mất tích. Đối với họ mà nói, Diệp Mặc thật sự là người quá đáng sợ.

Ninh Tư Sương và Ninh Nhứ Nhạn đều có chút kỳ quái mà nhìn Diệp Mặc, các cô không ngờ rằng Diệp Mặc lại dễ dàng thả hai kẻ kia đi như vậy. Ninh Tư Sương lại nghe được rất nhiều truyền thuyết về anh rể của mình. Ở Lạc Nguyệt thành, chỉ cần là người biết tới chuyện xưa của Diệp Mặc là cô nhất định phải đi hỏi một phen. Hiện tại xem ra thì người anh rể này của mình dễ nói chuyện hơn trong truyền thuyết nhiều lắm, xem ra đại bộ phận những điều cô nghe được đều không phải là thật.

Nếu như dựa theo người anh rể trong truyền thuyết kia thì hai kẻ kia chắc chắn là sẽ phải chết. Nhưng lúc này thì anh rể lại chỉ hỏi vài câu sau đó liền bỏ qua.

Cô cũng không biết tâm tư của Diệp Mặc, vì nếu như là một vụ bắt cóc bình thường thì Diệp Mặc có lẽ đã trực tiếp thiêu chết cả hai tên kia rồi. Nhưng người của Đông Phương gia thì lại khác, vì kẻ hắn muốn giải quyết chính là Đông Phương Vượng. Những hiện tại Đông Phương Vượng đã không còn ở đây nữa, chỉ còn một tên Đông Phương Trùng thôi, thì sao hắn có thể bỏ qua Đông Phương Trùng được.

Hiển nhiên là hắn muốn tận diệt, cho nên mới cố ý để cho hai tên kia chạy đi. Với thần thức của hắn, cho dù hai tên kia chạy trốn tới đâu đi chăng nữa, thì chỉ cần vẫn đang ở trên Địa Cầu, hắn đều có thể theo dõi được.

- Ninh Nhứ Nhạn, chị cũng không cần phải đau khổ nữa, anh rể đã đồng ý rồi, nên chị cùng với Phỉ Phỉ tới Lạc Nguyệt thành với em thôi. Lạc Nguyệt thành thật sự là rất đẹp. 
Ninh Tư Sương thấy sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ của Ninh Nhứ Nhạn, thì biết rằng trong nội tâm của cô ấy đang bị giầy vò, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi tiếp.

Một lát sau Ninh Nhứ Nhạn mới phục hồi lại tinh thần, lại lập tức lắc đầu nói:
- Nhưng khi Phương Trùng kia mang cái nồi cơm điện đó về, thì thực sự là không cần bất cứ nguồn "Năng lượng mặt trời" hay điện năng nào để sử dụng cả.

Ninh Tư Sương cũng nhìn Diệp Mặc, cô cũng không hiểu đây là chuyện gì.

Diệp Mặc cười nhạt:
- Cái nồi cơm điện này nhất định là do Diệp Tinh thiết kế ra, y không có chuyện gì thì thích nghiên cứu mấy cái thứ này. Đông Phương gia ngày trước tác quái ở Lạc Nguyệt thành lâu như vậy, thì có thể lấy đi loại đồ vật này cũng là chuyện bình thường. Về phần nguồn năng lượng hoạt động nó, thì thứ này còn không bằng "Năng lượng mặt trời", bởi vì cái nồi cơm điện đó sử dụng nguồn năng lượng từ "Tinh thạch cực năng". Nguồn năng lượng này vốn chính là tới từ thiên thạch ngoài vũ trụ, ở Địa Cầu căn bản là không thể nào có được. Cho dù là có được bản thiết kế, thì cũng không thể nào làm ra sản phẩm được.

"Tinh thạch cực năng" là do Diệp Tinh mang đến, cho nên Diệp Mặc không thể làm gì khác hơn là nói rằng nó tới từ thiên thạch ngoài vũ trụ. Về phần Diệp Tinh có thể sử dụng một chút "Tinh thạch cực năng" chế tạo một cái nồi cơm điện, thì quả thực là chuyện quá dễ dàng đối với y.

- Hóa ra là như vậy.
Ninh Nhứ Nhạn thì thào một câu, cô cảm thấy toàn thân vô lực, cô không ngờ được rằng cô chẳng những là bị lừa, hơn nữa còn là bị tất cả mọi người lừa.

- Anh rể, chị của em đâu? 
Ninh Tư Sương không hề quên hỏi Diệp Mặc về Ninh Khinh Tuyết.

Diệp Mặc lại không biết phải trả lời thế nào, cho nên hắn chỉ có thể nói: 
- Chị của em tạm thời không có cách nào trở về cả, việc này chờ sau khi anh đi Lạc Nguyệt thành trở lại, thì sẽ cùng nhau nói tiếp. Nhưng em cứ yên tâm đi, Khinh tuyết rất tốt.

Nói xong, Diệp Mặc lại lấy ra một quả cầu thủy tinh đưa cho Ninh Tư Sương rồi nói: 
- Đây là nơi mà chị của em cùng sống với anh, em hãy xem đi.

Ninh Tư Sương tiếp nhận lấy quả cầu thủy tinh mà Diệp Mặc đưa, lập tức có thể nhìn thấy vài bức tranh vẽ cực đẹp ở bên trong đó. Cái quả cầu thủy tinh là ngày trước khi Diệp Mặc đưa Lạc Ảnh và Ninh Khinh Tuyết về Mặc Nguyệt Chi Thành, cả ba đã cùng nhau ghi chép lại.

- Thật là một nơi xinh đẹp, anh rể, đây chính là chị Lạc Ảnh sao? Thật là xinh đẹp, chị của em cũng rất đẹp...

Ninh Tư Sương vẫn chưa nói xong, liền nghĩ tới chính mình, trước kia cô vẫn luôn kiêu ngạo vì dung mạo của mình, nhưng hiện giờ nhìn thấy Lạc Ảnh và chị gái Ninh Khinh Tuyết trong hình, nhất thời cảm thấy có chút tự ti.

Thế nhưng Ninh Tư Sương hiển nhiên là rất rộng rãi, chỉ chốc lát đã quên đi những thứ này, lập tức nắm lấy quả cầu thủy tinh rồi nói: 
- Cái quả cầu thủy tinh này chế tạo như thế nào vậy? Có thể cho em được không?

- Em cứ cầm đi.
Diệp Mặc gật đầu, khi hắn lấy quả cầu thủy tinh này ra thì đã đồng thời phục chế thêm một cái nữa rồi. Cái quả cầu thủy tinh này chính là để đưa cho Ninh Tư Sương mà.

- Anh rể, tối nay anh ở lại đây đi, anh sẽ ngủ trong phòng của em, còn em cùng Nhứ Nhạn và Phỉ Phỉ chen chúc nhau một chút là được.
Ninh Tư Sương chợt nhớ rằng mình còn rất nhiều chuyện muốn hỏi anh rể, cho nên lập tức cũng nhớ tới vấn đề chỗ ở tối nay của Diệp Mặc.

Diệp Mặc liền lắc đầu:
- Không cần, anh lập tức phải đi rồi. 
Nói xong Diệp Mặc liền quay sang hỏi Ninh Nhứ Nhạn: 
- Tôi muốn hỏi cô một chút, năm đó thái gia gia của cô có đi tìm mảnh đuôi cá nhỏ kia trở về hay không?

Quả nhiên là vì chuyện này. Lúc trước Ninh Nhứ Nhạn đã đoán rằng Diệp Mặc chính là vì chuyện này cho nên mới chủ động tới nhà cô đấy, hiện tại xem ra cô cũng không hề đoán sai. Cho nên cô cũng liền không do dự mà trả lời: 
- Có, năm đó thái gia gia biết rằng anh đối với hai mảnh đuôi cá kia đều rất coi trọng, cho nên sau này lập tức cố ý đi Nhật một chuyến, mang hai mảnh đuôi cá kia trở về.

- Năm đó thái gia gia vốn muốn đi Lạc Nguyệt một chuyến, đem hai mảnh đuôi cá kia tặng cho anh, nhưng không lâu sau đó, sức khỏe của thái gia gia liền kém đi. Trước khi lâm trung, thái gia gia đã giao cho tôi hai mảnh đuôi cá nhỏ đó, để ngày nào đó tôi gặp được anh, thì sẽ giao lại cho anh hai mảnh đuôi cá kia. Lúc trước công ty xảy ra chuyện, cho nên tôi sợ mình khó có thể gặp lại được anh nữa, liền đem hai mảnh đuôi cá kia đặt trong một cái hòm sắt gửi vào một ngân hàng ở Ninh Hải rồi.

Ninh Tư Sương bỗng nhiên tiếp lời: 
- Em hiểu rồi, chị để lại cho em cái chìa khóa tủ sắt kia, chính là muốn em chuyển lại cho anh rể sao?

- Đúng thế. 
Ninh Nhứ Nhạn gật đầu.