Xung quanh thành phủ thì những bức tường cũng đã hoàn toàn đổ nát, chỉ có lối đi tới hậu viện làm bằng gỗ coi như là còn hoàn chỉnh. Con đường bằng gỗ thì không đáng tiền như ‘Hư không hắc tinh thạch’, nhưng taị Hắc Thạch thành này, thì con đường bằng gỗ này lại là thứ trân quý nhất đấy, có thể coi như là một vật quý hiếm rồi.
Diệp Mặc đi theo con đường bằng gỗ được mấy chục thước, thì đã bị hai mặt tường của một ngôi đền vòm tròn đổ nát ngăn cản lại. Ngôi đền này ngoại trừ trận pháp che đậy thần thức bên ngoài miễn cưỡng còn tồn tại ra, thì bức tường còn lại đều đã bị hủy hết.
Trước mắt đều là những bức tường đổ nát chồng chất, hơn mười thi thể của tu sĩ Hóa Chân nằm la liệt ở đây. Trên mặt đất cũng loang lổ rất nhiều vũng máu.
Bên trong đền có rất nhiều thi thể của các tu sĩ Hóa Chân, và đầy những vũng máu dưới đất. Diệp Mặc đã nhìn thấy một quả cầu thủy tinh nằm ở giữa đền. Hắn chú ý tới cái quả cầu thủy tinh kia không phải là vì nó vô cùng đẹp, mà là vì bên trong nó có một gốc cây mầu xanh biếc.
- "Khổ trúc".
Diệp Mặc thốt lên, thanh âm của hắn vang vọng khắp bốn phía căn phòng, một lúc lâu sau vẫn còn chưa tan hết.
- Điều này sao có thể?
Trong lòng Diệp Mặc chấn động mãnh liệt, hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao ở chỗ này có thể xuất hiện "Khổ trúc" được? Lúc này hắn rốt cuộc đã hiểu được linh vật trong Hắc Thạch thành mà Cảnh Học Minh nói tới là gì rồi, hóa ra lại là "Khổ trúc". Loại linh vật này chính là thứ mà ngay cả tiên nhân đỉnh cấp cũng muốn cướp giật, làm sao lại có thể xuất hiện tại Hắc Thạch thành này chứ?
Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.
Diệp Mặc rất rõ ràng, "Khổ trúc" chính là một trong thập đại linh căn, trong thiên địa bất luận là có bao nhiêu thế giới, thì một trong thập đại linh căn cũng chỉ có thể xuất hiện duy nhất một cái. Mà "Khổ trúc" thì hiện đang ở bên trong Thế giới trang vàng của hắn, nên tuyệt đối không thể nào có "Khổ trúc" thứ hai được. Cho nên lúc này Diệp Mặc khẳng định là tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng thực tế thì hiện tại trước mặt của hắn đúng là một gốc "Khổ trúc". Diệp Mặc khẳng định rằng hắn không nhìn lầm, đây tuyệt đối là một gốc "Khổ trúc".
- Tại sao lại có thế như thế?
Diệp Mặc tự thì thào một câu. Sau đó hắn tự niệm cho mình mấy lần thanh thần quyết, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại.
Một lúc lâu sau, Diệp Mặc mới hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó mời cưỡng chế ánh mắt rời khỏi gốc "Khổ trúc" kia, quan sát tình huống xung quanh.
Phía ngoài quả cầu thủy tinh có bốn mươi chín tượng đá hình dạng giống như con cóc, những con cóc này há cái mồm còn to hơn cả thân thể chúng ra bốn phía, hướng về toàn bộ các phương vị Hắc Thạch thành. Mà ở giữa bốn mươi chín bức tượng đá hình con cóc này, có một vị trí tương đối rộng rãi, trong vị trí đó có một cái bồ đoàn, hiển nhiên là dùng để ngồi
Diệp Mặc lần thứ hai quan sát tỉ mỉ xung quanh, trong lòng cũng kinh ngạc. Vì hắn đã nhìn ra, không ngờ rằng đây lại là "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận".
"Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" thì đương nhiên là Diệp Mặc biết. Hắn là một tông sư trận pháp cấp chín, cho nên dù không thể bố trí ra được "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" thì cũng không có nghĩa là hắn không nhận ra cái trận pháp này.
Tác dụng của "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" chỉ có duy nhất một, đó chính là hấp thu sinh cơ nuôi dưỡng linh vật. Ở chỗ này có "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận", thì mục tiêu đã vô cùng rõ ràng, đó chính là hấp thu hoàn bộ sinh cơ của tu sĩ ở Hắc Thạch thành, sau đó nuôi dưỡng cho gốc "Khổ trúc" kia.
Diệp Mặc đoán rằng do "Khổ trúc" ở chỗ này không có đất trồng, không có ánh sáng mặt trời, cho nên chỉ có thể dựa vào linh khí và sinh cơ để tồn tại và phát triển. Nếu như là "Khổ trúc" đã thành thục thì thôi, nhưng gốc "Khổ trúc" trước mắt này còn chưa hề thành thục. Như vậy thì nhất định phải dùng sinh cơ để nuôi dưỡng. Nhưng Diệp Mặc vẫn cảm giác được cách suy nghĩ của mình có chút gì đó không đúng, vì gốc "Khổ trúc" này cấp cho hắn một cảm giác rất quái dị.
"Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" hấp thu sinh cơ, còn cần phải có người luyện hóa, sau đó mới có thể cung cấp cho "Khổ trúc", mà cái bồ đoàn kia hẳn là chỗ ngồi của người luyện hóa sinh cơ cung cấp cho "Khổ trúc". Thế nhưng, sử dụng "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" để nuôi dưỡng linh vật còn có một cái đặc tính, chính là tu sĩ luyện hóa sinh cơ cũng cần phải luyện hóa cả sinh cơ và tinh huyết của chính mình để nuôi dưỡng linh vật, bằng không thì không thể thành công được.
Nếu như nói cái bồ đoàn kia là chỗ mà Tác An Sơn ngồi, thì Tác An Sơn ngoại trừ luyện hóa sinh cơ của toàn bộ tu sĩ Hắc Thạch thành mà "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" hấp thu được, còn phải cung cấp cả chính sinh cơ và tinh huyết của mình nữa.
Thế nhưng như vậy thì cũng sẽ có chỗ tốt. Bởi vì khi "Khổ trúc" hoàn toàn lớn lên, thì chẳng những có thể luyện hóa "Khổ trúc" một cách nhanh chóng, mà có thể còn được sự nuôi dưỡng của "Khổ Trúc"
Diệp Mặc cau mày nhìn gốc "Khổ trúc" kia, cũng không dám khẳng định thập đại linh căn có đúng là cần phải luyện hóa mới được hay không. Bởi vì "Khổ trúc" mà hắn lấy được là do nó tự động nhận thức Diệp Mặc hắn, nhưng ai biết được gốc "Khổ trúc" này có thể như vậy hay không?
Sợ rằng bản thân không thực sự nhớ kỹ, nên Diệp Mặc còn cố ý đem quyển sách "Vật" ra, lật lại trang giới thiệu về "Khổ trúc".
Trên quyển sách "Vật" ghi rõ, mỗi thứ trong thập đại linh căn trong thiên địa này đều chỉ có duy nhất một cái mà thôi, tuyệt đối không thể xuất hiện cái thứ hai.
Điều này cũng có nghĩa là "Khổ trúc" nếu đã bị hắn chiếm được, thì sẽ không thể nào có thêm gốc "Khổ trúc" khác nữa, vậy thì vì sao ở chỗ này còn có gốc "Khổ trúc" kia? Hơn nữa gốc "Khổ trúc" này còn khiến hắn cảm giác có chút quái dị.
Diệp Mặc cẩn thận đi tới bên cạnh cái bồ đoàn (đệm cói), sau đó cầm nó lên. Lập tức Diệp Mặc nhìn thấy phía bên dưới cái đệm có viết dòng chữ:
“"Khổ trúc", một trong thập đại linh căn trong thiên địa. "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" có thể nuôi dưỡng "Khổ trúc" cho tới khi đủ chín mươi chín lá "Khổ trúc", thì lúc đó "Khổ trúc" sẽ tự động nhận thức người đã nuôi dưỡng nó.
Chín mươi chín lá, đó chính là mười nhánh cây. Diệp Mặc đếm số nhánh cây trên "Khổ trúc", đã thấy có đủ mười nhánh rồi.
Diệp Mặc bỗng nhiên hiểu vì sao Tác An Sơn nói với Thạch Đạp câu kia rồi, đó chính là nói cho dù hắn không xuất hiện, thì Thạch Đạp cũng sẽ phát động công kích đối với Tác An Sơn trong vòng hai tháng này. Nguyên nhân chính là vì gốc "Khổ trúc" này.
Thạch Đạp biết Tác An Sơn dùng sinh cơ và tinh huyết nuôi dưỡng "Khổ trúc", cho nên y mới để Tác An Sơn hoàn thành phần lớn công việc. Đợi tới khi "Khổ trúc" được nuôi dưỡng gần thành thục, thì Thạch Đạp sẽ diệt Tác An Sơn, sau đó chính mình hoàn thành công đoạn nuôi dưỡng "Khổ trúc" thời gian cuối. Như vậy thì "Khổ trúc" sẽ nhận thức Thạch Đạp y.
Trong nháy mắt, thì Diệp Mặc thậm chí đã hiểu vì sao Thạch Đạp lại đem vợ của mình đẩy vào vòng tay của Tác An Sơn rồi. Từ Thanh Phi là vợ của y, khẳng định đã từng song tu với y, nên trên người của Từ Thanh Phi sẽ mang theo khí tức, thậm chí là cả tinh huyết của Thạch Đạp. Mà khi Từ Thanh Phi và Tác An Sơn song tu với nhau, thì loại khí tức này sẽ vô thức mà truyền cho Tác An Sơn. Tác An Sơn mỗi ngày đều dùng tinh huyết và sinh cơ của mình nuôi dưỡng "Khổ trúc", thì gốc "Khổ trúc" kia cũng sẽ tự động nhiễm khí tức của Thạch Đạp.
Như vậy, sau khi Thạch Đạp tiêu diệt Tác An Sơn, thì gốc "Khổ trúc" trước mặt này cũng không đến mức là không nhận ra Thạch Đạp y mà cự tuyệt việc nhận thức chủ nhân. Bởi vì khi linh căn cự tuyệt việc nhận thức, thì không chừng sẽ tự tuyệt đi sinh cơ của nó.
Sau khi hiểu được đạo lý này, thì Diệp Mặc bỗng nhiên có cảm giác muốn nôn mửa. Cái tên Thạch Đạp này thật sự là quá kinh tởm. Đối với loại người như tên Thạch Đạp này, đã không thể dùng hai từ cặn bã để mà hình dung nữa rồi.
Còn cái cô Từ Thanh Phi kia hiển nhiên là loại phụ nữ thích đàn ông có khí khái anh hùng, còn Thạch Đạp thì lại cố ý ăn mặc toàn thân một đống mầu sặc sỡ, không có chút khí khái nam nhân nào, toàn thân là một bộ dáng ẻo lả. Hơn nữa Thạch Đạp còn cố ý đưa đẩy, cho nên chuyện Từ Thanh Phi gian dâm với một kẻ có khí khái anh hùng như Tác An Sơn cũng là chuyện thuận nước thành sông thôi.
Cảnh Học Minh thì tuy rằng là vừa gầy vừa đen, nhưng y đúng là một nam nhân đầy khí khái anh hùng, cho nên Từ Thanh phi thích y cũng có thể hiểu được. Có lẽ đúng như lời Thạch Đạp nói, Từ Thanh Phi đã chân chính động tình với lão Hắc Cảnh Học Minh rồi, chứ không phải là với Tác An Sơn. Đến với Tác An Sơn chỉ là vì cô ta quá mức chán ghét tên Thạch Đạp ẻo lả, cho nên mới làm ra cái việc hồng hạnh xuất tường mà thôi. Như vậy thì Từ Thanh Phi kia mặc dù đáng khinh nhưng cũng có chỗ đáng thương
Diệp Mặc nhìn lại gốc "Khổ trúc" trước mặt này, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác rất chán ghét. Hắn là loại người thích sạch sẽ, cho nên nghĩ tới việc gốc "Khổ trúc" này vẫn còn nhiều nhân tố như vậy, thì trong lòng cũng có chút khó chịu.
Diệp Mặc tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng thật sự cũng không muốn phá hủy đi gốc "Khổ trúc" này. Thứ này căn bản là vật báu vô giá trong thiên địa, ai mà không muốn chứ?
Nhưng Diệp Mặc biết, "Bốn mươi chín tỏa mệnh trận" này tuyệt đối không phải là loại tu sĩ như Tác An Sơn có thể bố trí ra. Nhưng nếu là người khác bố trí, thì sao lại để cho Tác An Sơn luyện hóa? Mà vì sao Thạch Đạp lại cũng có thể biết nơi này có "Khổ trúc"? Tác An Sơn là một tu sĩ Hóa Chân đỉnh đã hàng ngàn năm, chẳng lẽ lại không biết thập đại linh căn sẽ tự động nhận chủ mà không cần luyện hóa hay sao?
Mấy vấn đề này, Diệp Mặc không hiểu được nổi một cái nào. Hắn không còn muốn nghĩ nữa, liền dọc theo ngôi đền này cẩn thận dùng thần thức quét đi. Bỗng nhiên hắn lại giật mình, nháy mắt liền đi tới một bức tường lớn đã bị đổ nát.
Vài vết cào xé của móng vuốt hiện ra trên bức tường được luyện chế từ ‘Hư không hắc tinh thạch’ này. Những vết cào xé này vẫn còn rất mới, hiển nhiên là mới bị cách đây không lâu, hơn nữa dấu vết móng vuốt cào xé này Diệp Mặc lại biết rõ.
Đây chính là vết cào xé của móng vuốt "Thần thú côn". Nói cách khác, "Thần thú côn" đã từng tới Hắc Thạch thành này.
Hoặc là nói, khi Hắc Thạch thành phát sinh nội loạn, thì "Thần thú côn" cũng tham gia vào. Sau đó lại không biết đã xảy ra chuyện gì, mà các tu sĩ Hóa Chân và "Thần thú côn" đánh tới thành phủ, cuối cùng đem căn phòng này đánh tới tan tành.
Lẽ nào xuất hiện thông đạo phi thăng không phải bởi vì các tu sĩ phá vỡ phong ấn? Mà là vì những tu sĩ Hóa Chân thấy quả cầu thủy tinh trong này liền tưởng nó là phong ấn. Sau đó "Thần thú côn" lại xông vào, cho nên những tu sĩ Hóa Chân mới liên thủ đối phó với "Thần thú côn". Dù sao thì bất cứ thứ gì trên người "Thần thú côn" cũng đều là bảo vật cả đấy.
Kế tiếp đó "Thần thú côn" và rất nhiều các tu sĩ Hóa Chân xảy ra đại chiến ở chỗ này, kết quả là tu sĩ Hóa Chân thì tử thương vô số, cuối cùng đánh tới cả quả cầu thủy tinh kia.
Về phần thông đạo phi thăng, thì không chừng là do "Thần thú côn" xé rách ra đấy. Nhiều tu sĩ Hóa Chân đối chiến với "Thần thú côn" như vậy, thì dưới sự phẫn nộ của "Thần thú côn", liền xé rách không gian ra một cái thông đạo phi thăng cũng không phải là không được.
Sự lợi hại của "Thần thú côn", thì Diệp Mặc đã được thấy tận mắt, hơn nữa còn có nhiều tu sĩ Hóa Chân viên mãn liên thủ đối chiến với nó, thì ai có thể khẳng định rằng "Thần thú côn" không nổi giận mà xé rách không gian chứ?
Mặc dù "Vết nứt hư không" này cứng rắn vô cùng, hơn nữa xé rách không gian cũng không phải do một cá nhân nào muốn là được, cho nên không phải là việc mà những tu sĩ Hóa Chân kia có thể làm được. Nhưng mà "Thần thú côn" thì lại không nằm trong số đó. Nếu như nó đã thực sự tức giận, thì ai có thể khẳng định là nó không thể xé rách không gian?
Nếu như là do "Thần thú côn" xé rách không gian, thì chính là giải thích tốt nhất. Những tu sĩ ở đây vì giao diện không gian của "Vết nứt hư không" đã bị xé rách, cảm nhận được có thể phi thăng, cho nên những tu sĩ đã bị nhốt ở đây từng ấy năm không có ai nguyện ý lựa chọn việc ở lại chỗ này dù chỉ chốc lát cả. Tất cả đều lựa chọn việc phi thăng hết.
Lão Hắc kia thực sự cũng rất nghĩa khí, sau khi nhận được tin tức của bằng hữu, vẫn cố ý nán lại để truyền tin cho mình. Phải biết rằng, bị nhốt ở cái "Vết nứt hư không" này cả ngàn năm rồi, mà tu sĩ còn có thể nhẫn nhịn không vội vã phi thăng, thì cần phải có bao nhiêu nghị lực?