Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1342: Đại chiến "Thần thú côn"

Diệp Mặc còn chưa kịp nói gì, thì một âm thanh gào rú kinh khủng đột ngột vang lên, cũng lúc đó, một cái thân ảnh cao tới mấy trăm trượng nhảy ra từ trong cột sóng lớn. Không đợi cho mọi người kịp nhìn thấy rõ ràng đó là thứ gì, thì một bộ móng vuốt lớn đã dễ dàng quắp lấy một tên tu sĩ Kiếp Biến. Tên tu sĩ Kiếp Biến kia còn chưa kịp kêu lên một tiếng nào, thì đã bị bộ móng vuốt khổng lồ kia xé thành thịt vụn.

Lúc này thì Diệp Mặc mới nhìn rõ ràng đó là một con yêu thú trông giống như cá, lại có hai cái cánh cổ quái hai bên, còn có thêm bốn cái móng vuốt thật lớn nữa. Hai cái cánh kia kéo dài ra giống như là hai tấm thép vậy. Ở trên thân của nó thì đều là những lân phiến (vảy) mầu vàng kim, chỉ là hai miếng lân phiến ở trên lưng lại có mầu sắc vô cùng mờ nhạt.

- "Thần thú côn"...

Diệp Mặc vừa nghĩ tới rằng con yêu thú kia có thể chính là "Thần thú côn", thì đã có người kinh hãi thốt lên rồi. Quả nhiên nó là "Thần thú côn". Uy thế kia thì chỉ sợ ngay cả tu sĩ Hóa Chân đỉnh cũng không phải là đối thủ của nó.

Không đợi Diệp Mặc kịp phản ứng, thì "Thần thú côn" lại dừng lại không tiếp tục công kích những tên yêu tu còn lại nữa, mà lại quay sang nhìn về phía "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt", ngay sau đó thì con "Thần thú côn" kia liền gào lên liên tục, vứt bỏ tên yêu tu đã bị bóp nát trong móng vuốt của nó xuống rồi trực tiếp lao về phía "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt".

Mông Hàn An ở trên "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" đã nhận ra đây là "Thần thú côn" rồi, cho nên cũng bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.

Trong nháy mắt, thì Diệp Mặc đã hiểu là chuyện gì xảy ra rồi. Con "Thần thú côn" này tuyệt đối chính là cái con mà năm đó đã bị các tu sĩ vây bắt, hai miếng vảy trên lưng nó hẳn là mới mọc lại không lâu nên mầu sắc mới mờ nhạt như vậy. Hiện tại nó nhất định là đã cảm nhân thấy được trên "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" có vảy của nó, nên đã giận tới tím mặt rồi.

Hiểu được điểm này, thì Diệp Mặc cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, trực tiếp phóng xuất Tử Đao ra, dùng hết toàn bộ chân nguyên đánh ra một chiêu "Huyễn vân hoa sơn đao".

Hắn tuyệt đối không thể nào để cho "Thần thú côn" tóm lấy "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" được, một khi "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" bị "Thần thú côn" tóm được, thì tất cả mọi người ở trên đó cũng xong đời.

Sau khi phóng ra một đao, thì Diệp Mặc cũng lớn tiếng kêu lên:

- Tĩnh Văn, em tranh thủ thời gian giúp Kỷ tiền bối khống chế "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt", dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Mặc Nguyệt Chi Thành. Em hãy nhớ rằng anh đã có biện pháp tự bảo vệ chính mình, hơn nữa cơn chấn động dưới biển này còn đang không ngừng khuếch tán, cho nên càng cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này...

Câu nói kế tiếp thì Diệp Mặc đã không còn cách nào để nói tiếp rồi, hắn thậm chí cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.

Không đợi Tô Tĩnh Văn kịp nói câu nào, thì Kỷ Bẩm đã khống chế "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" toàn lực xông ra ngoài rồi. Kỷ Bẩm biết, Diệp Mặc nói không hề sai. Cho dù là bọn họ ở lại chỗ này thì cũng không thể giúp được gì, hơn nữa Kỷ Bẩm cũng biết việc Diệp Mặc có tiểu thế giới. Lúc này thì bọn họ ngoại trừ việc lao ra khỏi khu vực biển động, trở về Mặc Nguyệt Chi Thành trước, thì không có bất kỳ lựa chọn nào hay hơn.

"Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" một khi đã được Kỷ Bẩm toàn lực điều động, thì lập tức chật vật lao ra ngoài một cách nhanh chóng. Mặc dù vẫn đang nằm trong khu vực biển động, nhưng "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" vẫn có tốc độ nhanh vô cùng. Chỉ với ảnh hưởng của chấn động dưới biển, thì chỉ có thể khiến "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" không thể nào đạt được tốc độ tối đa mà thôi.

Rầm rầm...

Tử Đao mang theo đao quang tím hồng đánh vào móng vuốt của "Thần thú côn", phát ra một tiếng nổ thật lớn. Vốn không gian đang kích động không ngớt, thì lại càng rung động mãnh liệt hơn. Một số vết nứt không gian đã hiển hiện ra rõ ràng, nhưng vết nứt đó lại rất nhanh chóng biến mất.

Diệp Mặc bị lực phản chấn khiến cho phải phun ra một ngụm máu tươi, bay lùi ra sau mấy chục thước thì hắn mới có thể đứng vững lại được.

"Huyễn vân hoa sơn đao", uy thế vô cùng, một khi xuất ra mà không thể thấy máu, thì bản thân sẽ bị phản phệ lại. Đây cũng là lần đầu tiên "Huyễn vân hoa sơn đao" của Diệp Mặc không thành công. Một đao vừa rồi của Diệp Mặc đánh lên cái móng vuốt của "Thần thú côn" thì chỉ để lại một vết tích mầu trắng mà thôi.

- A...

Một tiếng hét thảm truyền tới, không ngờ tên yêu tu Hóa Chân tầng bẩy kia thật đen đủi, lại bị vết nứt không gian cuốn đi. Nhưng Diệp Mặc lúc này cũng hoàn toàn không có tâm tư nào mà chú ý tới mấy tên yêu tu Hóa Chân kia nữa. Sau khi hắn phun ra một ngụm máu, thì thậm chí còn không có cả thời gian trị thương, đã tiếp tục phóng ra Tử Đao rồi. Lại là một ánh tím nữa hướng về phía "Thần thú côn".

Hắn tuyệt đối không thể để cho "Thần thú côn" thoát khỏi phạm vi công kích của mình đuổi theo "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt". Tuy rằng Diệp Mặc không thể khẳng định lúc này tốc độ của "Thần thú côn" có thể nhanh hơn so với "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" hay không, nhưng hắn cũng không thể nào mạo hiểm như vậy.

Xác thực giống như suy nghĩ của Diệp Mặc, con "Thần thú côn" kia căn bản là cũng không muốn để ý tới hắn, sau khi nó đánh bay Diệp Mặc, thì lập tức muốn đuổi theo "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt". Nhưng lúc này thì đao thứ hai của Diệp Mặc lại phóng tới, lại là một lần "Huyễn vân hoa sơn đao" nữa.

Oành...

Lại một tiếng va chạm vang lên. Diệp Mặc lần thứ hai bị đánh bay ra ngoài. Nhưng sau khi hắn phun ra một ngụm máu trên không trung, thì lại không lùi bước chút nào nữa, mà lại tiếp tục vọt trở lại, đánh ra một đao nữa.

Cái tên yêu tu Hóa Chân tầng chín kia thấy Diệp Mặc dám vượt cấp đối chiến với "Thần thú côn" cấp mười, thậm chí còn đánh theo kiểu liều mạng, thì mồ hôi lạnh của y liền ứa ra. Thiển Hải Cung của y không ngờ lại có chủ ý với người như thế, quả thực là bị điên mà. Ở nơi này ngăn cản người ta? Quả thực là tự đi tìm phiền phức mà. Loại tu sĩ điên cuồng này, thì cho dù là tu sĩ Hóa Chân đỉnh như y, cũng không thể nào ngăn cản được.

Chỉ là không đợi cho y kịp hối hận, thì một cột sóng biển khổng lồ đã vọt lên, trức tiếp cuốn tới hướng của y. Tên tu sĩ Hóa Chân kia lúc này cũng bất chấp việc Diệp Mặc và "Thần thú côn" còn đang chiến đấu, liền cấp tốc lui về phía sau. Có thể thấy rõ ràng rằng y chỉ kịp lùi lại được mấy chục thước, thì đã bị một vết nứt không gian bất ngờ phát sinh, nháy mắt đã cuống y đi mất rồi.

Diệp Mặc lúc này cũng chẳng để ý gì tới ai khác, đao thứ ba của hắn đã tiếp tục đánh vào móng vuốt của "Thần thú côn" rồi.

"Phụt" một tiếng, một tia máu tươi phun ra, Diệp Mặc liền không chút do dự nào, thu lấy chút máu tươi kia vào một cái bình ngọc.

Lúc này thì "Thần thú côn" vốn một lòng muốn truy sát theo "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" rốt cuộc đã bị Diệp Mặc chọc giận rồi. Ba đao của Diệp Mặc liên tục đánh trúng vào một vị trí trên móng vuốt của nó, không ngờ đao thứ ba còn trực tiếp khiến móng vuốt của nó bị một vết thương thật sâu. Cái này còn chưa tính, cái tên tu sĩ như con kiến hôi kia còn dám thu lấy máu của nó, điều này làm cho nó quên đi việc mảnh vảy của nó trên "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt", quay đầu lại quắp móng vuốt về phía Diệp Mặc.

Một trảo này phóng tới, khí thế cường đại của "Thần thú côn" cũng đồng thời áp qua. Diệp Mặc nào dám chính diện đối kháng với "Thần thú côn" chứ, nên hắn lập tức lùi lại ra ngoài. Nhưng Diệp Mặc cũng cảm giác được bản thân cử động có chút khó khăn, không chỉ nói đến cử động khó khăn, mà ngay cả việc hít thở cũng đã trở nên khó khăn rồi.

Diệp Mặc hiểu, đây chính là "Vực" của "Thần thú côn", loại "Vực" này chính là do bẩm sinh mà thành, còn hơn cả "Vực" do tu sĩ lĩnh ngộ được nhiều lắm.

Hắn cũng biết được, rằng mình không thể nào để cho nó trói buộc được, một khi bị "Thần thú côn" trói buộc, thì hắn xong đời rồi. Ngoại trừ việc biến thành một đống thịt vụn dưới móng vuốt của "Thần thú côn", thì không còn con đường nào khác.

Ngay khi hắn rơi vào "Vực" của "Thần thú côn", thì "Vực" của hắn cùng lập tức mở rộng ra ngoài, "Đại đỉnh tám cực" cũng lập tức được lấy ra. Trong nháy mắt, hắn đã có thể thoát được khỏi "Vực" của "Thần thú côn", đồng thời dùng "Vực" của mình chặn lại "Vực" của "Thần thú côn", tạo thành thế giằng co lẫn nhau.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc...

Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên, móng vuốt của "Thần thú côn" đánh lên trên "Đại đỉnh tám cực" của Diệp Mặc. Còn Diệp Mặc thì ngay cả khi không bị một trảo này tóm được, thì cũng phải phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt của Diệp Mặc càng trở nên trắng bệch hơn, nhưng khi hắn phát hiện đường lui của hắn lại là một vết nứt không gian thật lớn, thì cũng bất chấp tất cả, mạnh mẽ chuyển hướng đi, mang theo "Đại đỉnh tám cực" tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc.

Một tiếng "Răng rắc" lại vang lên. Diệp Mặc biết, vì hắn cưỡng chế việc đột ngột chuyển hướng, cho nên mới bị gẫy mất hai cái xương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Mặc liền nhanh chóng nuốt vào mấy viên đan dược, vì "Thần thú côn" đang lần nữa truy sát tới.

Diệp Mặc thấy "Thần thú côn" sắp đến bỗng nhiên giật mình một cái, nhưng cũng không hề tránh ra, mà lại nắm chắc Tử Đao trong tay chờ "Thần thú côn" lao tới.

"Thần thú côn" thấy Diệp Mặc dám đứng đó chờ nó, thì càng giận dữ hơn, tốc độ tăng lên mạnh mẽ, chỉ không tới một lần hít thở, thì Diệp Mặc đã bị trảo ảnh của nó bao phủ hoàn toàn. Cùng lúc đó thì trong miệng của "Thần thú côn" cũng phát ra một tiếng kêu phẫn nộ.

Lúc này nó khẳng định là sẽ bóp chết được cái tên tu sĩ kiến hôi đã nhiều lần khiêu khích nó, bởi vì hắn đã không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.

Nhưng khi "Thần thú côn" vọt tới nơi, thì lại trở nên ngây ngẩn. Cái tên tu sĩ loài người kia vừa rồi còn đứng ở đây, lúc này lại hoàn toàn không thấy đâu cả. "Thần thú côn" vô thức quay đầu lại nhìn một chút, nó rõ ràng không thấy tên tu sĩ kiến hôi kia tiến vào trong vết nứt không gian mà, nhưng làm thế nào mà lại biến mất không thấy nữa rồi?

Không đợi cho "Thần thú côn" kịp phản ứng, thì Diệp Mặc đã từ trong Thế giới trang vàng vọt ra. Tử Đao liền toàn lực đánh về phía "Thần thú côn", song song cũng đánh ra vô số đạo lôi kiếm mầu đen.

Diệp Mặc quyết tâm phải đẩy cái con thú tai họa kia vào trong vết nứt không gian.

"Thần thú côn" sở dĩ dám ở chỗ này động thủ với Diệp Mặc, hơn nữa còn không hề cố kỵ gì mà động thủ với cả "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt", thì hiển nhiên là nó có được sự mẫn cảm đối với vết nứt không gian và không gian sai lệch, vậy thì sao nó có thể không biết phía trước chính là một vết nứt không gian chứ?

Nhưng cái tên tu sĩ kiến hôi này vừa rồi đột nhiên biến mất, khiến nó không kịp có phản ứng, thì lại đột nhiên xuất hiện. Cái này còn chưa tính, tên tu sĩ kiến hôi kia sau khi xuất hiện còn đánh ra một đao về phía nó, hơn nữa còn là nhắm vào mắt của nó, đồng thời còn đánh ra nhiều tia sét khủng bố như vậy nữa.

Phải biết rằng mắt của nó chính là một điểm yếu hại đấy, sao có thể để tên tu sĩ kiến hôi kia đánh trúng được?

Trong nháy mắt thì "Thần thú côn" lập tức lùi lại phía sau. Nhưng ngay khi "Thần thú côn" tiến vào vết nứt không gian, thì nó hiểu rằng mình đã bị lừa rồi.

Cơ hồ ngay khi nó tiến vào trong vết nứt không gian, thì liền điên cuồng gào thét lên, sau đó phun ra một màn sương xanh kinh khủng giống như là thực chất cuốn lấy thân thể Diệp Mặc, nháy mắt liền dẫn Diệp Mặc vào trong khe nứt kia.

Trong nháy mắt Diệp Mặc bị cuốn theo, thì đã kinh hãi vô cùng, không đợi cho hắn có bất kỳ phản ứng nào, thì thân thể hắn đã tiến vào trong vết nứt không gian rồi. Vừa mới tiến vào trong vết nứt không gian, thì cái cảm giác kinh khủng khi bị xé rách da thịt, cạo tới tận xương tủy của không gian đao gió khiến cho Diệp Mặc hoảng hốt, hắn suy nghĩ muốn lao ra khỏi cái khe nứt này, nhưng chỉ sau một khắc, thì hắn liền phát hiện cái khe nứt kia đã biến mất không thấy nữa.

Diệp Mặc phản ứng cực kỳ cấp tốc, ngay khi không còn nhìn thấy cái khe nữa, thì lúc này hắn hẳn là đã đi vào trong một cái không gian hư vô hoặc là biên giới không gian rồi. Lấy tu vi của hắn, thì ở trong này chẳng khác nào là muốn chết cả, cho nên hắn cũng không dám để ý tới "Thần thú côn" nữa, mà nhanh chóng tiến vào trong Thế giới trang vàng.

Cho dù là hắn đi ra, thì cũng phải biết rõ ràng cái không gian này rốt cuộc là gì đã, nếu không thì không thể nào đi ra được.

Cũng may là không phải chỉ có một mình hắn tiến vào trong vết nứt không gian, mà cả "Thần thú côn" cũng bị cuốn vào, như vậy thì nó sẽ không thể nào tiếp tục truy sát "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt" được. Điều này làm cho tâm tình Diệp Mặc có chút an ổn. Một khi "Thần thú côn" đuổi theo "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt", thì cho dù hắn có muốn đi hỗ trợ, cũng không thể nào làm được.

Diệp Mặc ở bên trong Thế giới trang vàng ổn định lại một chút, sau đó mới lập tức ném ra bên ngoài một trận pháp theo dõi. Hắn muốn biết rõ ràng hiện tại bản thân đang ở nơi nào.