Từ góc độ tư chất mà nói, thì Đường Mộng Nhiêu tuyệt đối là không kém hơn Tô Tĩnh Văn, bằng không cô sẽ không thể nào tu luyện tới được tu vi Kiếp Biến ở một nơi như Bắc Vọng Châu.
Hơn nữa, để chuẩn bị cho lần độ kiếp này, Đường Mộng Nhiêu cũng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Sau khi nuốt vào một viên "Chân linh đan", thì chỉ nửa ngày sau Lôi Kiếp đã được dẫn động xuống.
Lôi Kiếp Hóa Chân, đạo thứ nhất đã hạ xuống chín tia Lôi Kiếp, mặc dù là Lôi Kiếp này so với Lôi Kiếp của Diệp Mặc thì kém hơn nhiều lắm, nhưng uy thế của Lôi Kiếp thăng cấp Hóa Chân vẫn vô cùng kinh người.
Diệp Mặc thấy Đường Mộng Nhiêu chống đối với lượt Lôi Kiếp thứ nhất, thì cũng biết rằng cô có thể vượt qua Lôi Kiếp Hóa Chân mà không có vấn đề gì khó khăn cả.
Ngay trước khi Đường Mộng Nhiêu độ kiếp, thì trên bầu trời của vạn dặm Vô Tâm Hải đã trở nên u ám, lôi diện nổ vang không ngừng.
Với động tĩnh lớn như thế, nếu muốn không gây chú ý cho những yêu tu có thực lực mạnh mẽ của Vô Tâm Hải này, thì căn bản là không có khả năng.
Một tên yêu tu tóc đỏ thẫm thấy tình huống trên bầu trời Vô Tâm Hải như vậy, thì lập tức nghi hoặc tự nhủ:
- Ai độ kiếp ở đây vậy?
Nhưng sau khi lượt Lôi Kiếp thứ nhất của Đường Mộng Nhiêu hạ xuống, thì y lập tức lại đứng lên, biến sắc nói:
- Lôi Kiếp Hóa Chân? Vô Tâm Hải có yêu tu thăng cấp Hóa Chân rồi sao? Là ai?
...
Hiện tại Đường Mộng Nhiêu đã vượt qua được lượt Lôi Kiếp thứ tư, lúc này bỗng nhiên có một tiếng cười ha hả truyền đến:
- Ta tưởng ai có tu vi cao cường như vậy, lại dám ở Vô Tâm Hải độ Lôi Kiếp Hóa Chân, hóa ra lại là mấy đứa của Ngọc Nữ Phái, ha ha ha ha...
Lại thêm một tràng cười ha hả nữa truyền đến, tên yêu tu tóc đỏ này đã có chút hưng phấn:
- Lão Khổng Diệp mà biết ngươi độ kiếp tại Vô Tâm Hải này, thì sợ rằng lão phải hối hận tới tận ruột gan rồi, ha ha ha ha...
Đường Mộng Nhiêu thì một chút cũng không hề kinh sợ, chỉ một mình cô thì đương nhiên sẽ không dám ở Vô Tâm Hải này độ kiếp, cho dù là nơi này có gần Bắc Vọng Châu đi nữa, thì cô cũng sẽ không dám ở đây mà độ kiếp. Nhưng hiện giờ có mặt Diệp Mặc ở chỗ này, mà Diệp Mặc thì ngay cả tu sĩ Hóa Chân đỉnh cũng không sợ chút nào, thì sao có thể e ngại tên yêu tu tóc đỏ này được chứ? Huống chi tên yêu tu tóc đỏ này cô cũng đã từng gặp qua, trước đây khi tu vi của Diệp Mặc vẫn còn thấp, thì Diệp Mặc cũng đã đối chiến với y một lần ở bên ngoài Phỉ Hải thành rồi.
Chẳng qua là tu vi hiện tại của Diệp Mặc thì căn bản là không thể so sánh với ngày đó được.
Cái tên yêu tu tóc đỏ kia sau khi tới thì đầu tiên là để hết lực chú ý lên trên người Đường Mộng Nhiêu, những người khác ở xung quanh, thì y đều coi là con kiến hôi mà thôi. Y cho rằng ở đây mình là mạnh nhất, vì cho dù Đường Mộng Nhiêu không chết trong khi độ kiếp đi chăng nữa, thì cũng sẽ trở nên mê lạc dưới tâm ma kiếp. Cho dù là cô vẫn có thể vượt qua được, thì cuối cùng vẫn sẽ phải chết dưới tay y mà thôi.
Hiện tại y thấy Đường Mộng Nhiêu căn bản là không hề kinh sợ, thì y lại có chút kinh ngạc. Cho dù là Đường Mộng Nhiêu có thể độ kiếp thành công, thì làm sao cô ta có thể chạy thoát khỏi tay mình được chữ? Cô ta sao có thể có loại bản lĩnh này? Mặc dù là bản thân cũng là Hóa Chân sơ kỳ, nhưng chính cô ta thì cũng chỉ là một tu sĩ vừa độ kiếp xong, có thể so sánh được với mình hay sao?
Y lập tức có vẻ hiểu ra, lại cười hắc hắc:
- Không ngờ nhà ngươi lại có thể bình tĩnh như vậy, chắc là biết bản thân mình cho dù có sợ hãi cũng sẽ không có biện pháp nào phải không?
Lúc này thì Diệp Mặc lại nhàn nhạt nói một câu:
- Cô ấy căn bản là không coi mày là một người sống.
Nguyệt Thiền thấy Diệp Mặc nói câu này rất thú vị, liền nhịn không được mà bật cười.
Lúc này thì tên yêu tu tóc đỏ mới chú ý tới ba người Diệp Mặc, tuy rằng y đã sớm biết ở đây còn có ba người Diệp Mặc, nhưng lúc trước thì y cũng không hề có hứng thú mà liếc mắt lấy một cái. Hiện tại vừa để ý lại, thì y lại lập tức nhận ra được Diệp Mặc, nhất thời liền sửng sốt.
Sau một lát bỗng nhiên y lại cười lên ha hả:
- Là mày sao, tốt, tốt...
Sau khi nói mấy chữ tốt này, thì y mới chỉ vào Diệp Mặc nói:
- Lần trước tao đã muốn giết mày, không ngờ được là mày lại có thể để tao gặp được tại Vô Tâm Hải. Tao nói rồi, mày nhất định đừng để tao bắt gặp được. Mày đã giết nhiều yêu thú của Vô Tâm Hải như vậy, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Quả nhiên, quả nhiên...
Tên yêu tu tóc đỏ này nói xong, khí thế cả người liền tăng vọt, không tiếp tục chú ý tới Đường Mộng Nhiêu nữa, mà trước tiếp đánh về phía Diệp Mặc. Với y, thì Diệp Mặc mới thực sự là người mà y muốn giết.
Y còn chưa lao tới gần Diệp Mặc, thì "Vực" đã được mở rộng ra, Ly Quang Song Sát đao của y cũng được phóng ra, miệng vẫn nở nụ cười châm chọc:
- Chỉ là một tên tu sĩ Thừa Đỉnh, cũng dám mô phỏng ra uy thế của Hóa Chân. Ngày hôm nay, Xích Hạt tao sẽ cho mày biết, ý nghĩa của câu đừng để tao gặp lại là như thế nào.
Tên yêu tu tóc đỏ tin tưởng, tu vi Hóa Chân của Diệp Mặc lúc này chắc chắn là giả đến không thể giả hơn. Cho dù Diệp Mặc là thiên tài trong thiên taì, cả ngày ngồi trong linh mạch cực phẩm mà tu luyện, thì cũng không thể nào thăng cấp Hóa Chân trong một thời gian ngắn như vậy được.
Cách biệt giữa Thừa Đỉnh và Hóa Chân vốn không phải là một thời gian ngắn có thể bù đắp được.
Chỉ là y không thể nào ngờ được, việc y nghĩ chính là sự thật. Diệp Mặc không chỉ ngồi cả ngày tu luyện trên linh mạch cực phẩm, hơn nữa hắn còn có "Khổ trúc", còn dùng cả tiên tinh để tu luyện nữa, cái này còn chưa tính, vì hắn còn có cả trận bàn thời gian nữa.
Nếu như không có những thứ này, thì Diệp Mặc sao dám dùng linh mạch cực phẩm mà bố trí một cái tụ linh trận ở chỗ này? Hắn tối đa chỉ có thể lấy ra một ít linh thạch, còn phải bố trí thêm một cái trận pháp che đậy thật lớn nữa, để phòng ngừa linh khí bị tiết lộ ra ngoài.
Diệp Mặc giống như là không hề thấy Ly Quang Song Sát đao của Xích Hạt, vũng tay lên một cái, thì Tử Đao đã hiện ra ở trong tay của hắn rồi. Lúc này hắn cũng nói với Xích Hạt một câu:
- Lần trước tao cũng nghĩ như vậy đấy, mày không nên để tao gặp lại
Nói xong thì hắn cũng không hề đợi Xích Hạt phản ứng lại, đã phóng Tử Đao ra thành một luồng đao quang.
Xích Hạt cười lạnh một tiếng, y biết cái chuôi thái đao này của Diệp Mặc có chút quỷ dị, thậm chí trước đây đã phá được "Vực" của y, hơn nữa Diệp Mặc còn có thể thấy được cả nhược điểm của "Vực". Bất quá những thứ này trong mắt y căn bản là không đáng gì cả. Sự chênh lệch về tu vi, sao có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy.
Cho nên khi y thấy Tử Đao của Diệp Mặc mang theo ánh tím hồng phóng tới, thì cũng không hề lấy ra thêm một cái pháp bảo nào, trái lại còn mạnh mẽ thôi động Ly Quang Song Sát đao.
Ly Quang Song Sát đao mang theo hai đạo đao quang mầu hồng đầy sát khí, trực tiếp đánh về phía Tử Đao của Diệp Mặc. Hiển nhiên là Xích Hạt muốn dùng một đao này đánh bay Tử Đao của Diệp Mặc, sau đó lại mang theo uy thế vô cùng, mà chém Diệp Mặc thành hai khúc.
Chỉ là Ly Quang Song Sát đao của y bay được có nửa đường, thì Xích Hạt y cũng đã cảm giác được có gì đó không đúng. Tốc độ Ly Quang Song Sát đao của y chẳng những không hề nhanh hơn, trái lại còn nhanh chóng giảm mạnh đi, giống như là Ly Quang Song Sát đao của y đang thong thả bơi trong một vũng bùn vậy.
Không đợi cho Xích Hạt hiểu được nguyên nhân, thì y đã cảm thụ được "Vực" của mình vừa mới mở rộng ra ngoài cũng đã trở nên trúc trắc, sau một lát thì "Vực" của y liền ‘Răng rắc’ vỡ vụn ra, cùng lúc ấy thì thân thể của y cũng giống như là lâm vào trong một vũng bùn, khó có thể cử động trong không gian này.
Xích Hạt không phải là tu sĩ bình thường, tuy rằng tu vi của y chỉ có Hóa Chân sơ kỳ, nhưng y cũng đã là Hóa Chân từ rất nhiều năm rồi.
Y rơi vào tình huống như thế này, thì đã hiểu được mình đã rơi vào "Vực" của Diệp Mặc rồi, sắc mặt của y lập tức đại biến, kêu lên kinh hãi:
- "Vực" đại thành, mày thật sự là tu sĩ Hóa Chân? Lần trước, lần trước...
Không đợi Xích Hạt nói hết, thì Tử Đao của Diệp Mặc đã đánh vào Ly Quang Song Sát đao của y rồi.
Xích Hạt chỉ là một Hóa Chân sơ kỳ, thì chân nguyên và thần thức đều kém xa Diệp Mặc, hơn nữa lúc này thì cả y và pháp bảo của y đều đang nằm trong "Vực" của Diệp Mặc.
Răng rắc...
Một âm thanh thanh thúy vang lên, Ly Quang Song Sát đao của Xích Hạt đã bị Tử Đao đánh bay, mà Tử Đao thì không có chút ảnh hưởng nào, mang theo ánh tím xẹt qua không gian hướng tới đỉnh đầu của Xích Hạt.
Còn Xích Hạt lúc này hoàn toàn không thể nào thoát thân được khỏi "Vực" của Diệp Mặc, nhìn thấy đao quang tím hồng của Tử Đao phóng tới, trong mắt liền lộ ra một tia tuyệt vọng.
Phụt...
Một cột máu phun ra ngoài, bá chủ một phương như Xích Hạt, lại không thể nào qua nổi một chiêu trước mặt Diệp Mặc. Thậm chí tới khi chết, y cũng không thể nào tin được, chỉ một thời gian ngắn ngủi như vậy, mà Diệp Mặc đã lợi hại tới như thế này.
Ầm...
Lúc này thì Đường Mộng Nhiêu đã nghênh đón lượt Lôi Kiếp thứ sáu, chín tia sét to như cánh tay rơi xuống, khiến cho Đường Mộng Nhiêu cũng phaỉ lộ ra biết tình ngưng trọng.
Diệp Mặc thu hồi lại nhẫn trữ vật của Xích Hạt, lúc này mới quay lại nhìn Lôi Kiếp của Đường Mộng Nhiêu. Lôi Kiếp này còn kém hơn Lôi Kiếp Thừa Đỉnh của hắn một chút, cho nên hắn tin tưởng rằng Đường Mộng Nhiêu hẳn là không có vấn đề gì.
Quả nhiên là Đường Mộng Nhiêu cũng chỉ bị thương một chút, đã vượt qua được lượt Lôi Kiếp thứ sáu rồi. Hai lượt Lôi Kiếp tiếp theo, thì thương thế của Đường Mộng Nhiêu cũng chỉ tăng thêm một chút mà thôi. Lượt Lôi Kiếp thứ chín thì lại phá tan toàn bộ áo giáp của Đường Mộng Nhiêu, lộ ra một khoảng da thịt trắng nõn có một vết máu của Đường Mộng Nhiêu. Cho dù là vậy, thì Đường Mộng Nhiêu cũng đã hoàn toàn vượt qua được.
Vì áo giáp của Đường Mộng Nhiêu đã bị đánh nát, cho nên Diệp Mặc cũng không tiếp tục theo dõi nữa, liền tiến vào bên trong "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt".
Đường Mộng Nhiêu mặc dù đã biết quần áo của mình hoàn toàn đã bị phá tan rồi, nhưng cô cũng không hề để trong lòng. So với việc thăng cấp Hóa Chân, thì nó hoàn toàn là việc nhỏ bé không đáng kể. Huống chi lúc này cô đã bắt đầu tiến vào tâm ma kiếp rồi.
Một ngày sau, Đường Mộng Nhiêu với tinh thần vô cùng hưng phấn đứng lên thay một bộ y phục khác. Cô đã vượt qua được Tâm ma kiếp, đã trở thành một tu sĩ Hóa Chân chân chính.
Tô Tĩnh Văn và Nguyệt Thiền vẫn luôn ở một bên quan sát Đường Mộng Nhiêu liền tiến lên trước. Tô Tĩnh Văn mừng rỡ nói:
- Chúc mừng chị Mộng Nhiêu đã trở thành tu sĩ Hóa Chân.
Vẻ mặt Đường Mộng Nhiêu rất kích động, gật đầu đáp lại:
- Ừm, cảm tạ, cảm tạ.
Nhiều năm mộng tưởng như vậy, chỉ với một chuyện ngẫu nhiên, mà ngày hôm nay đã thực hiện được mong ước thì cô sao có thể không kích động được. Cô đã từng sống với một mục đích duy nhất là tu luyện, tu luyện, rồi tu luyện. Cho đến hôm nay thì rốt cuộc cô cũng đã thăng cấp thành tu sĩ Hóa Chân rồi, chỉ cần có thời gian tích lũy, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ đạt tới Hóa Chân đỉnh.
Nguyệt Thiền cũng nói nhỏ bên tai của sư phụ mình:
- Sư phụ, vừa rồi khi người độ kiếp, y phục bị hủy, nên Diệp sư thúc mới rời khỏi đây đấy.
Đường Mộng Nhiêu mỉm cười, cũng không hề trả lời. Hiện tại thì với cô, hết thẩy đều chỉ là chuyện nhỏ. Mạng của cô là do Diệp Mặc cứu, có thể thăng cấp tới Hóa Chân cũng là vì có Diệp Mặc hỗ trợ, cho nên loại tình huống này, thì căn bản là cô sẽ không để trong lòng.
Cô không trả lời Nguyệt Thiền, nhưng lại quay sang nói với Tô Tĩnh Văn:
- Em Tĩnh Văn, linh khí ở đây nồng đậm như vậy, có lẽ em cũng bắt đầu độ kiếp ở đây đi.
Tô Tĩnh Văn gật đầu, lúc này thì Diệp Mặc đã đi ra từ bên trong "Ô vân trùy - Thanh Nguyệt". Đầu tiên là hắn nói lời chúc mừng với Đường Mộng Nhiêu, sau đó lại một lần nữa trợ giúp Tô Tĩnh Văn bố trí trận pháp. Lôi Kiếp của Tô Tĩnh Văn thì khẳng định là kém hơn nhiều so với Lôi Kiếp của Đường Mộng Nhiêu, nhưng tu vi của Tô Tĩnh Văn cũng kém hơn Đường Mộng Nhiêu rất nhiều. Cho nên Diệp Mặc vẫn cố ý bố trí mấy cái dẫn lôi trận để phòng ngừa vạn nhất.
Diệp Mặc cũng có chút xem nhẹ Tô Tĩnh Văn rồi, sau khi Tô Tĩnh Văn trải qua lần thú triều ở Phỉ Hải thành, thì đã sớm không phải là Tô Tĩnh Văn từ Địa Cầu mới tới Tu Chân Giới nữa rồi, chỉ là Diệp Mặc không hiểu rõ mà thôi.
Ba ngày sau, Tô Tĩnh Văn thành công vượt qua Lôi Kiếp thăng cấp Ngưng Thể, mà dẫn lôi trận Diệp Mặc bố trí căn bản là không hề dùng tới.