Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1311: Ấn kỳ bên trong Sa Đấu Tuyền

Không đợi Diệp Mặc hỏi thì Tra Kỳ Phụ đã tiếp tục giải thích: 
- Cửa vào Ma Vực cách đây rất xa, nghe nói cho dù là có pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm thì cũng cần phải mất thời gian nửa năm. Hơn nữa hầu hết các tu sĩ đi tới Ma Vực đều chưa nghe nói rằng có ai trở về cả, cũng giống như là Thông Minh Hà, một đi không trở lại. Thanh Sa Khanh nằm ở phía Bắc của Sa Hà, diện tích rộng đến mấy trăm dặm, cát ở tất cả mọi nơi thuộc Thanh Sa Khanh đều là mầu xanh. Thậm chí trên bầu trời cũng là mầu xanh. Không có ai dám tiếp cận Thanh Sa Khanh cả, vì ở đó nhiệt độ vô cùng cao, chỉ cần tu sĩ tiếp cận tới gần thì đều bị chết cháy. Cho dù là tu sĩ Hóa Chân, thì cũng không thể nào tiến vào Thanh Sa Khanh được.

Diệp Mặc nghe đến đó, thì cũng âm thầm kinh hãi, cái Thanh Sa Chi Địa này không ngờ lại kinh khủng như vậy, ngay cả tu sĩ Hóa Chân cũng không thể nào tiến vào. Như vậy là có thể đoán được là cái nhiệt độ kia cao tới mức nào rồi.

Tra Kỳ Phụ tiếp tục nói:
- Cát đá xung quanh vùng phụ cận Thanh Sa Khanh cũng đều bị nung thành nham thạch hết rồi, hơn nữa còn là nham thạch cực kỳ kiên cố, nghe nói có thể dùng những nham thạch này để luyện chế pháp bảo nữa, trình độ cứng rắn cũng không thua gì chân khí.

Diệp Mặc nghi ngờ hỏi:
- Nhiệt độ ở Thanh Sa Khanh cao như vậy là vì sao, có nguyên nhân gì chăng?

Tra Kỳ Phụ lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ, nghe người ta nói thì đệ nhất mồi lửa ký dị Thanh Như Hiểu Thiên nằm trong Thanh Sa Khanh, nhưng lại không có bất kỳ người nào có thể đi vào, vì thế cũng không ai biết thật sự là có Thanh Như Hiểu Thiên hay không. Tôi nghĩ rằng đấy cũng không phải là sự thật, vì nghe nói khi xuất hiện thì xung quanh "Thanh Như Hiểu Thiên" cũng là một mầu xanh đấy, nhưng sao có thể lan rộng tới diện tích vài trăm dặm của Thanh Sa Khanh được? Huống chi cho dù đó đúng là "Thanh như hiểu thiên" đi nữa, thì cũng không thể nào từ khi xuất hiện tới nay đã có nhiệt độ kinh khủng như vậy.

Diệp Mặc không hề lên tiếng, vì hắn không nghĩ như vậy. Khi "Thanh như hiểu thiên" xuất hiện thì cả không gian đều là một mầu xanh cũng chỉ là lời đồn đại, hắn cũng không tin rằng một mồi lửa chưa hề đại thành có thể biến cả không gian thành một mầu xanh, điều này quả thực là hơi thái quá một chút. Nhưng hiện tượng của Thanh Sa Khanh thật sự là giống như vì "Thanh như hiểu thiên". Chỉ là không thể trông chờ vào người khác được, chính hắn muốn tự mình đi vào cũng rất khó. Nhưng dù là rất khó, thì Diệp Mặc hắn vẫn muốn sau khi hoàn tất chuyện phong ấn thì sẽ đi xem một chuyến.

"Thanh như hiểu thiên" là mồi lửa kỳ dị xếp hàng thứ nhất của Tu Chân Giới, ở trong toàn bộ các loại thiên hỏa cũng được xếp hạng thứ ba.

Nó được xếp hạng thứ ba cũng không phải là vì nó kém hơn so với mồi lửa kỳ dị hạng nhất và hạng hai. Mà là bởi vì trong số các loại Thiên hỏa căn bản là không có mồi lửa xếp hạng nhất. Từ mồi lửa hạng hai tới hạng mười của Thiên hỏa, thì bất luận là loại Thiên hỏa nào có thể cắn nuốt được "Tinh không viêm tủy" thì lập tức có thể tấn cấp thành Thiên hỏa xếp hạng nhất, và tên của loại Thiên hỏa này sẽ được căn cứ theo tên của chính bản thân

Đương nhiên, rất nhiều cái tên đều đã được đặt sẵn rồi. Ví dụ như Thiên hỏa xếp hạng ba là "Thanh như hiểu thiên" sau khi cắn nuốt "Tinh không viêm tủy", thì đều sẽ được các tu sĩ gọi là ‘Tinh không thanh hỏa’.

Nếu như hai trong mười loại Thiên hỏa đều cắn nuốt "Tinh không viêm tủy" thì sẽ xem sau khi hai mồi lửa này gặp nhau, cắn nuốt lẫn nhau, thì mồi lửa nào thắng sẽ tiếp tục là đệ nhất mồi lửa trong thiên địa này.

"Tinh không viêm tủy" so với Thiên hỏa càng khó có được hơn, cái loại "Tinh không viêm tủy" này đều tồn tại trong vết nứt không gian, hoặc là trong không gian hư vô. Những tu sĩ bình thường căn bản là không thể nào nhìn thấy được, chứ đừng nói là chiếm được.

Diệp Mặc thấy Tạ Chính Sư sau khi nghe Tra Kỳ Phụ nói về Thanh Sa Khanh, thì sắc mặt có chút không được tốt cho lắm, tuy rằng Diệp Mặc rất muốn hỏi Tạ Chính Sư một chút, nhưng nghĩ tới việc người này lúc trước đã động sát ý với mình, thì nhất thời không còn hứng thú nữa.

- Vậy Sa Đấu Tuyền thì có vấn đề gì? 
Diệp Mặc không muốn Tra Kỳ Phụ tiếp tục nói về chuyện Thanh Sa Khanh nữa, vì hiện tại nơi mà họ muốn đi là Sa Đấu Tuyền.

Tra Kỳ Phụ gật đầu:
- Sa Đấu Tuyền so với Thanh Sa Khanh thì tốt hơn rất nhiều. Diện tích chỉ có vài dặm mà thôi, nhưng cái diện tích vài dặm này đều là vòng xoáy cát đá. Cái vòng xoáy này tạo thành một cái hố xoáy khổng lồ. Bất luận là tu sĩ nào thì cũng không thể tới gần, một khi tới gần đều sẽ bị cái hố đấu này cuống đi, không thể nào sống sót được.

Diệp Mặc nhíu mày, nếu như cái ấn kỳ thứ hai thực sự là ở chỗ Sa Đấu Tuyền này, thì thật đúng là có chút phiền phức.

Hiện tại không có bất kỳ biện pháp nào, thì Diệp Mặc cũng chỉ có thể đi xem một lần mà thôi. Việc tu sĩ không thể phi thăng không chỉ quan hệ tới Tây Tích Châu, mà cũng liền quan tới cả hắn nữa.

...

Bọn họ phi hành tuy rằng không chậm, nhưng cũng không được nhanh lắm, dù sao Diệp Mặc cũng không khẳng định được vị trí của ấn kỳ thứ hai, cho nên cũng chỉ có thể vừa đi vừa nhìn một chút.

Sau năm ngày, thì Diệp Mặc đã nhìn thấy Sa Đấu Tuyền. Tuy rằng hắn rất hi vọng là ấn kỳ không phải nằm ở trong đó, nhưng cuối cùng Diệp Mặc vẫn phải đưa ra kết luận, cái ấn kỳ thứ hai xác thực là nằm trong Sa Đấu Tuyền.

Tuy rằng mấy người Diệp Mặc còn cách Sa Đấu Tuyền tới mấy ngàn thước, nhưng cái Sa Đấu Tuyền khổng lồ kia đã có thể nhìn thấy được một cách rõ rệt rồi. Từng tảng cát đá lớn cuồn cuộn lên tạo thành một cái hố đấu khổng lồ. Thoạt nhìn thì cái hố đấu này cực kỳ hùng vĩ, nhưng Diệp Mặc lại biết cái Sa Đấu Tuyền này chẳng những hùng vĩ, mà còn là một nơi cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút, là sẽ bị cuốn vào trong đó.

Mà Sa Đấu Tuyền kia phát ra từng tiếng động ‘ung.. ung...’, thì cho dù là đứng cách xa tới mấy ngàn thước thì cũng phải cảm thấy đinh tai nhức óc. Điều này cũng bình thường, vì Diệp Mặc càng cảm thấy được một lực hút mạnh mẽ vẫn cuồn cuộn quanh thân hắn, tựa như chỉ cần hắn hơi thả lỏng tâm thần một chút, thì cái lực hút mạnh mẽ kia sẽ lập tức dẫn hắn vào bên trong Sa Đấu Tuyền.

- Diệp huynh, cái ấn kỳ thứ hai kia thực sự ở trong Sa Đấu Tuyền này sao? Chúng ta căn bản là không có biện pháp để tới gần? 
Tra Kỳ Phụ nhìn hố xoáy cát vàng kinh khủng kia, còn có một cái hố đẩu vô cùng lớn nữa, liền có chút lo lắng.

Diệp Mặc nhìn về phía Tạ Chính Sư: 
- Tạ thành chủ, ý của ngài thì thế nào?

Tạ Chính Sư nhìn thấy uy thế kinh khủng của Sa Đấu Tuyền trước mặt, cũng nhíu mày: 
- Tôi cũng không có biện pháp nào tốt cả, nhưng chúng ta đã tiếp cận tới Sa Đấu Tuyền này, thì chí ít cũng có một biện pháp đáng để thử, đó chính là bố trí một cái trận pháp phản xoáy. Khiến cho cái hố xoáy Sa Đấu Tuyền này bị chậm tốc độ lại, sau đó có thể tiến tới gần rồi. Nhưng đây cũng chỉ là tới gần mà thôi, còn nếu muốn đi vào tìm kiếm ấn kỳ, thì hiển nhiên là không được thực tế cho lắm, hơn nữa cái trận pháp phản xoáy này thì với bản lĩnh trận pháp hiện tại của tôi, còn cần phải có người đến giúp.

Tra Kỳ Phụ nghi hoặc:
- Tạ thành chủ, ngài và Diệp huynh không phải đều là tông sư trận pháp hay sao? Vì sao còn phải cần tìm người tới giúp nữa? Có phải là do không có linh nguyên không? Nếu như vì thiếu linh nguyên, thì ở đây tôi còn rất nhiều linh thạch thượng phẩm, và một ít linh thạch cực phẩm nữa...

Tạ Chính Sư lắc đầu:
- Tra huynh, không phải là vấn đề ở linh nguyên đâu. Huống hồ cái trận pháp phản xoáy này cần lượng linh nguyên cũng không phải là nhỏ, nếu dùng linh thạch thượng phẩm là không đủ, linh thạch cực phẩm thì có thể, nhưng phỏng chừng anh cũng không có nhiều như vậy. Trận pháp khó có thể bố trí căn bản là vì không có tông sư trận pháp cấp chín, bởi vì trận pháp này chính là một trận pháp cấp chín đỉnh. Tuy rằng tôi có một cái linh mạch cực phẩm có thể dùng làm linh nguyên, nhưng lại không thể nào bố trí được trận pháp cấp chín đỉnh được.

- Cái gì? Trận pháp cấp chín sao? 
Tra Kỳ Phụ hít một hơi lạnh, toàn bộ Tây Tích Châu cũng chỉ có một tông sư trận pháp cấp chín, đó chính là lão sơn chủ của Tuyết Lâm Hàn Trì, hơn nữa người ta đã bế quan cả trăm năm rồi. Muốn mời cô ta đi ra bố trí trận pháp cấp chín, thì độ khó cũng không thua gì trực tiếp tiến vào trong Sa Đấu Tuyền cả.

Diệp Mặc thì lại mỉm cười: 
- Tôi cũng đồng ý với ý của Tạ thành chủ, nếu Tạ thành chủ đã có linh nguyên thì không còn gì tốt hơn nữa rồi. Cái trận pháp phản xoáy này tôi có thể bố trí được. Đợi sau khi trận pháp phản xoáy bố trí thành công, thì sau khi tôi tiến vào trong trận pháp, phải làm phiền Tạ thành chủ thủ hộ trận pháp giúp tôi rồi.

Sau khi Diệp Mặc nói xong, thì Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ đều ngây người nửa ngày, sau đó mới cùng đồng thành thốt lên: 
- Anh là tông sư trận pháp cấp chín?

Bọn họ mặc dù biết Diệp Mặc là một tông sư trận pháp, nhưng tuyệt đối không thể nghĩ rằng Diệp Mặc là một tông sư trận pháp cấp chín được. Hiện tại hắn nói hắn có thể bố trí được trận pháp cấp chín đỉnh, thì lúc này hai người mới phải giật mình.

Diệp Mặc gật đầu: 
- Không sai, tôi đích thực là một tông sư trận pháp cấp chín.

Tạ Chính Sư hít một hơi lạnh, một lát sau mới hồi phục lại được tinh thần, sau đó khom người nói với Diệp Mặc: 
- Tôi còn tưởng rằng Diệp Mặc nhiều nhất cũng chỉ là một tông sư trận pháp cấp tám giống như tôi, chỉ là có nhiều nghiên cứu hơn về phương diện phong ấn mà thôi, không ngờ được Diệp huynh lại là một tông sư trận pháp cấp chín. Lúc trước Tạ mỗ có chỗ đắc tội, mong Diệp huynh không nên tính toán, Tạ mỗ xin nguyện ý bồi tội.

Là thành chủ của Tây Tu thành, một tu sĩ Hóa Chân đỉnh, thì Tạ Chính Sư có thể nói với Diệp Mặc những lời này đã là rất khó có được rồi, có thể thấy được việc phi thăng trong lòng y có địa vị ra sao.

Tra Kỳ Phụ không rõ vì sao Tạ Chính Sư lại nói rằng muốn bồi tội với Diệp Mặc. Nhưng Diệp Mặc lại hiểu được là Tạ Chính Sư đang nói về chuyện lúc trước đã có sát ý đối với hắn.

Diệp Mặc khoát tay:
- Chuyện phi thăng là đại sự, với tôi thì nó cũng là chuyện vô cùng quan trọng. Chỉ là tài liệu của tôi không đủ, không biết Tạ thành chủ có nhiều tài liệu hay không, có thể giúp tôi luyện chế trận kỳ.

Hiện tại tài liệu của Diệp Mặc tuy rằng không nhiều lắm, nhưng nếu dùng để luyện chế trận kỳ cũng không hề thiếu được. Nhưng hiện tại thì hắn có thể hiên ngang sử dụng tài liệu của Tạ Chính Sư thì ngu gì mà không dùng.

Tạ Chính Sư thì lại không có chút keo kiệt nào khi nghe Diệp Mặc nói vậy cả. Vung tay lên đã hiện ra một đống lớn tài liệu trước mặt của Diệp Mặc rồi. Hầu như tất cả đều là tài liêu luyện khí từ cấp bẩy trở lên. Dùng chỗ tài liệu này để luyện chế trận kỳ của một trận pháp cấp chín thì đúng là thừa.

Tra Kỳ Phụ cũng không tỏ ra yếu kém, cũng ném ra một đống lớn tài liệu.

Diệp Mặc thầm than sự giầu có của Tây Tích Châu. Nhưng cũng chẳng dại gì mà cự tuyệt cả, lập tức thu đống tài liệu này vào trong nhẫn trữ vật, sau đó đi ra một chỗ xa hơn một chút, bầy ra một cái cấm chế bắt đầu luyện chế trận kỳ.

Hai ngày sau, Diệp Mặc ra khỏi cấm chế, thì lại phát hiện Tạ Chính Sư và Tra Kỳ Phụ vẫn đang chờ hắn.

Diệp Mặc lấy ra một phần trận kỳ đưa cho Tạ Chính Sư: 
- Tôi hiện tại sẽ bố trí trận pháp phản xoáy, anh hãy lấy ra linh mạch của mình đi. Chờ sau khi tôi bố trí xong trận pháp, thì sẽ lập tức tiến nhập vào trong Sa Đấu Tuyền. Còn anh thì sẽ ở ngoài này giúp tôi khống chế trận pháp, để tôi phá giải ấn kỳ.

Tuy rằng biết rõ bên trong có tiên tinh, nhưng hiện tại Tạ Chính Sư cũng hiểu rõ, bất luận là đối với sự hiểu biết về phong ấn, hay là bản lĩnh trận pháp, thì y đều kém hơn nhiều so với Diệp Mặc, cho nên loại chuyện này thì y căn bản cũng không có biện pháp tham dự vào, chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.

Lập tức Tạ Chính Sư vung tay tung ra một cái linh mạch thật lớn. Cái linh mạch này khiến Diệp Mặc cũng có chút phát thèm. Đây là một cái linh mạch cực phẩm hoàn mỹ, cũng không biết là Tạ Chính Sư từ đâu mà chiếm được. Linh mạch vừa mới hiện ra, thì linh khí xung quanh cũng nhanh chóng nồng đậm hơn.