Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1299: Ngươi dám làm gì nào?

Ngôn Nghiên còn chưa kịp phản ứng, nhưng nghe Tô Tĩnh Văn hỏi như vậy, thì vô thức đáp: 
- Đúng thế, loại bàn cược lớn như thế trên cơ bản đều là do Quan "Vực" Điện tự mình mở ra, hơn nữa tiền cược của chúng ta ngay lúc đó cũng là cấp cho Quan "Vực" Điện...

Lời còn chưa nói hết, thì Ngôn Nghiên đã kịp phản ứng lại, cô kinh ngạc thốt lên: 
- Tĩnh Văn, em muốn nói là vì chúng ta thắng họ quá nhiều linh thạch, cho nên họ mới ...

Tô Tĩnh Văn gật đầu:
- Hẳn là không sai được, lúc đó Diệp Mặc đang ở "Vực" thứ hai mươi bẩy, Quan "Vực" Điện đã đặt ra bàn cược một đền một trăm cho việc Diệp Mặc có thể tiến đến "Vực" thứ ba mươi sáu. Em khẳng định là lúc đó chỉ có chúng ta ở đây là đặt cược cho Diệp Mặc có thể đi tới "Vực" thứ ba mươi sáu mà thôi, nếu không sao khi Diệp Mặc đi tới "Vực" thứ hai mươi tám thì bọn họ lại phải hạ thấp tỉ lệ đặt cược xuống?

Nguyệt Thiền vốn vẫn quan tâm đến vấn đề này, hiện tại Tô Tĩnh Văn hỏi tới, thì cô liền vội vàng nói:
- Đúng thế, chị Tĩnh Văn, khi Diệp sư thúc tiến đến "Vực" thứ hai mươi tám, thì tỉ lệ đặt cược khi tiến vào "Vực" thứ ba mươi sáu đã hạ xuống một đền tám rồi.

Tô Tĩnh Văn ừ một tiếng rồi nói tiếp: 
- Một đền một trăm hẳn là chỉ có chúng ta, người khác cho dù đặt cược cũng sẽ không đặt nhiều. Tôi đặt cược mười triệu linh thạch thượng phẩm, thì đối phương sẽ phải đền ra một tỷ linh thạch thượng phẩm. Một tỷ linh thạch thượng phẩm, thì cho dù là đại thương gia cũng sẽ thương gân động cốt rồi, thậm chí có khi phải mất đến hơn nửa tài sản.

Đường Mộng Nhiêu lúc này lại gật đầu nói: 
- Chính là như vậy, một khi chúng ta rời khỏi Quan "Vực" Điện, vậy thì Khê Trung thương hội sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Tĩnh Văn cũng sẽ khó mà bảo toàn được tính mạng, càng không cần phải nói tới việc Quan "Vực" Điện đền bù linh thạch rồi. Như vậy thì bọn họ sẽ tiết kiệm được một tỷ linh thạch, cái danh tiếng kia của họ có đáng giá hơn một tỷ linh thạch sao?

- Chúng ta phải làm sao bây giờ? 
Nguyệt Thiền khẩn trương cầm chặt lấy hai mảnh ngọc giản bằng chứng đặt cược rồi hỏi. Cô từ đầu đến giờ đều không để cho hai mảnh ngọc giản kia rời khỏi tay mình. Hiển nhiên đối với cô thì có thể thắng được mười triệu linh thạch thượng phẩm chính là thu hoạch lớn nhất.

Tô Tĩnh Văn nhíu mày, đi ra ngoài chính là chết, không đi ra thì cũng không được. La Vũ Kiếm thành chủ lúc trước cũng chỉ tùy ý giúp mình một chút mà thôi, người ta cũng không có khả năng lúc nào cũng trợ giúp cho mình được. Hiện tại các cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.

Không đợi cho Tô Tĩnh Văn có thời gian nghĩ ra biện pháp tốt, thì bên ngoài Quan "Vực" Điện đã vang lên tiếng cười ha hả của Mạnh Sát: 

- Vu điện chủ cần tái thiết lại Quan "Vực" Điện, Khê Trung thương hội của tôi quyết định sẽ tài trợ ba triệu linh thạch. Cô gái ở lô ghế kia quả là không tệ, cũng có thể lọt vào mắt xanh của Mạnh Sát ta rồi, ha ha ha ha...

Lập tức lại có một thanh âm âm nhu đáp lại:

- Đa tạ Mạnh hội trưởng, về chuyện còn lại thì sẽ không có quan hệ với Quan "Vực" Điện của chúng tôi. Quan "Vực" Điện của chúng tôi cần phải quy hoạch lại một lần nữa thì cũng không có quan hệ với ngài, cho nên Mạnh hội trưởng, tôi không thể giúp thêm nữa rồi.

- Đâu có, đâu có, ha ha... 
Mạnh Sát dường như cũng không có chút buồn bực nào, vẫn cười ha ha như cũ.

...

Diệp Mặc sau khi tiến đến "Vực" thứ hai mươi bẩy, lập tức cảm giác được thân thể nhẹ đi. Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn, thì hắn đã xuất hiện lại ở cửa vào "Thiên Cương ba mươi sáu "Vực"" rồi.

- Cô gái ở lại Quan "Vực" Điện kia thảm rồi. Mạnh hội trưởng có thể buông tha cô ta thì mới là chuyện lạ... 

Một tên tu sĩ Ngưng Thể đang đứng trước lối vào nói chuyện phiếm, nhưng lời y còn chưa kịp nói hết thì lại chợt im lặng, bởi vì y đã nhìn thấy Diệp Mặc đột nhiên xuất hiện.

Tên tu sĩ Ngưng Thể lập tức trở nên lắp bắp: 

- Tiền bối, tiền bối, ngài, ngài không có việc gì...

Diệp Mặc cau mày lạnh lùng nói: 

- Đừng nói nhảm mất thời gian, lời ngươi vừa nói lúc nãy là có ý gì?

Một tên tu sĩ Ngưng Thể khác thì lại bình tĩnh hơn một chút, tuy rằng y cũng đang vô cùng kinh hãi. Nhưng vẫn tỉnh táo lại nhanh hơn tên kia. Hiện tại Diệp Mặc hỏi, thì y vội vã khom người thi lễ với Diệp Mặc rồi trả lời: 

- Tiền bối, khi ngài tiến nhập vào "Vực" thứ ba mươi sáu, thì điểm sáng biểu hiện cho ngài ở bên ngoài Quan "Vực" Điện đã biến mất. Sau đó những người khác đều cho rằng tiền bối đã chết, vì thế Mạnh Sát liền muốn tìm vợ của ngài đề trút giận. Nhưng lần đầu tiên động thủ thì Mạnh hội trưởng lại bị La phó thành chủ ngăn cản lại. Hiện tại Quan "Vực" Điện cần phải quy hoạch lại một lần nữa, cho nên đã đưa ra yêu cầu thu hồi lại tất cả lô ghế và gian phòng quan sát, bằng không Quan "Vực" Điện sẽ dùng biện pháp mạnh buộc phải rời đi...

Tên tu sĩ Ngưng Thể vẫn chưa nói xong, thì liền phát hiện Diệp Mặc đột nhiên đã biến mất.

Y liền xoa xoa cái trán đang đầy mồ hôi lạnh cuả mình, lại cẩn thận nhìn chung quanh một chút rồi thì thào:
- Khê Trung thương hội xong rồi, Quan "Vực" Điện...

Quan "Vực" Điện có thực sự xong đời hay không thì y chung quy cũng không nói gì cả.

Còn tên tu sĩ Ngưng Thể không nói nên lời khi nhìn thấy Diệp Mặc, thì sau khi Diệp Mặc rời đi y lại lập tức phục hồi lại tinh thần. Lúc này thì y lại hưng phấn lôi kéo tên tu sĩ vừa rồi giải thích cho Diệp Mặc cấp tốc chạy đi: 

- Chúng ta nhanh lên, đi xem Hóa Chân đại chiến, nhanh chút....

Nói xong, thì y cũng không đợi đồng bạn của mình, mà đã lập tức chạy đi trước.

...

Lúc này ở bên ngoài Quan "Vực" Điện, thì tên Vu điện chủ lúc trước nói không thể bồi tiếp Mạnh Sát nữa đang đứng ở trước cửa Quan "Vực" Điện hướng về phía mấy người Tô Tĩnh Văn lạnh lùng nói: 
- Hiện tại Quan "Vực" Điện của chúng tôi cần phải quy hoạch lại, tất cả mọi người đều đã rời đi, còn có thời gian hai nén hương nữa, nếu như mấy người không rời đi, thì tôi sẽ phải ép buộc các người rời đi.

- Ngài dựa vào cái gì để bắt chúng tôi rời đi? Tôi đã thanh toán linh thạch, hơn nữa thời gian sử dụng phòng này cũng là không có hạn chế đấy. 
Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên lại mở cấm chế của gian phòng quan sát ra, sau đó đi tới nhìn Vu điện chủ lạnh giọng hỏi.

Vu điện chủ kia liền khinh thường: 

- Hiện tại Thiên Cương Vực đã không còn tu sĩ nào thí luyện, các người ở chỗ này đơn giản chỉ là trốn tránh kẻ thù mà thôi. Chẳng lẽ Quan "Vực" Điện chúng tôi muốn quy hoạch lại, còn cần phải đợi các người thoát khỏi kẻ thù thì mới được hay sao? Hay là cần phải xin chỉ thị của các người? Ngày hôm nay các người có muốn hay không thì cũng phải đi. Vu Chung Thông tôi hôm nay không có thời gian để dài dòng với các người, còn thời gian một nén hương nữa.

Lần này Tô Tĩnh Văn còn chưa kịp đáp lại, thì đã nghe thấy một thanh âm lạnh như băng vang lên: 
- Nếu như chúng ta không muốn đi thì sao? Ngươi dám làm gì nào?

Vu Chung Thông vừa quay đầu lại nhìn, thì đã thấy sắc mặt lạnh như băng của Diệp Mặc, y chưa từng gặp qua Diệp Mặc, nhưng Diệp Mặc có thể yên lặng mà tới gần y mà y không có cảm giác được, thì nhất thời khiến y phải sinh lòng cảnh giác.

Mà Mạnh Sát lúc này thì lại trở nên ngây dại, lập tức kinh ngạc lắp bắp: 

- Mày, mày không ngờ lại không chết?

Lúc này thì y cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn trống rỗng. Diệp Mặc không ngờ lại không chết, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Diệp Mặc không chết, vậy thì có nghĩa là y phải chết rồi. Bản thân thực sự là tự gây nghiệt mà, lần đầu tiên người ta đã không giết mình rồi, nhưng mình lại tự mình rước họa vào thân.

- Diệp Mặc...

Trong nháy mắt khi Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc, thì đã nhào tới trong lòng của hắn. Tất cả những phiền não và bất lực vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, có Diệp Mặc ở chỗ này, thì tất cả đều đã có hắn lo lắng hết.

- Hu hu... Em biết là anh sẽ không có việc gì mà, em biết mà... 

Tô Tĩnh Văn đã không thể ngăn được nước mắt của mình nữa. Nếu như có thể, thì cô thực sự không muốn Diệp Mặc phải đi những nơi nguy hiểm kia để thí luyện. Nhưng Tô Tĩnh Văn cũng biết, như vậy thì khẳng định là không được. Ở Tu Chân Giới thì chỉ có cường giả mới có quyền, chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn.

Lúc này thì Diệp Mặc lại nhớ tới quá khứ khi còn ở Ninh Hải, lần đầu tiên Tô Tĩnh Văn mời hắn đi ăn, lúc đó hắn còn nghĩ Tô Tĩnh Văn không biết khóc là gì cơ, cô hình như vĩnh viễn đều mang trên người một loại khí chất tài trí và nhu hòa. Nhưng sau khi Tô Tĩnh Văn và hắn ở bên nhau, thì đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biểu hiện này của cô.

Cũng là khi ở bữa ăn kia, Tô Tĩnh Văn đã nói với hắn:
- Tôi lớn hơn so với cậu, sau này cậu gọi tôi là chị Tĩnh Văn là được rồi.

- Chị Tĩnh Văn.

Diệp Mặc nghĩ tới đây trong lòng liền có chút ấm áp, không ngờ lại vô thức kêu lên.

Tô Tĩnh Văn sửng sốt, nhưng cô cũng lập tức nhớ tới ngày trước cùng Diệp Mặc tới ‘Tây Hồ nhân gia’. Lúc đó là cô mời Diệp Mặc một bữa cơm, lại yêu cầu Diệp Mặc gọi mình là chị.

Thế sự khó hiểu, không ngờ sau bao năm, bọn họ lại cùng nhau nhớ về quá khứ khi đang đứng ở Tây Tu thành này. Hồi tưởng lại chuyện năm xưa, Tô Tĩnh Văn càng muốn trở lại Ninh Hải, muốn tới ‘Tây Hồ nhân gia’ một lần nữa, xem Phương tỷ có còn ở đó không, ‘Tây Hồ nhân gia’ có còn ở đó không?

Diệp Mặc hiểu được tâm tư của Tô Tĩnh Văn, liền đưa tay vỗ vỗ vào lưng của Tô Tĩnh Văn, sau đó nhìn chằm chằm vào tên Mạnh Sát đang muốn lặng lẽ chuồn đi lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn đi sao?

Mạnh Sát gật mình, vội vã tiến lên ôm quyền nói với Diệp Mặc:

- Diệp tiền bối, chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, tôi dự định muốn giải thích với ngài đây.

- Ngươi biết ta sẽ đi ra sao? 
Giọng nói của Diệp Mặc càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Tô Tĩnh Văn cảm thụ được sát ý trong lòng của Diệp Mặc, cô liền từ trong lòng của Diệp Mặc đứng lên, nhẹ nhàng đi ra phía sau của Diệp Mặc. Đối với tên Mạnh Sát này, thì cô thực sự đã chán ghét từ tận đáy lòng.

- Diệp đại ca. 

Mấy người Ngôn Trịnh Tân cũng đều đi ra, lúc này tất cả đều đã biết Diệp Mặc quay trở lại. Diệp Mặc đã tới, thì bọn họ cũng chẳng khác nào là được cứu rồi.

Diệp Mặc thấy Ngôn Trịnh Tân thiếu mất một cánh tay, thì ánh mắt càng lạnh lẽo hơn: 

- Có chuyện gì xảy ra?

Ngôn Trịnh Tân vừa định nói, thì Mạnh Sát đứng phía dưới đã lên tiếng trước:

- Người của Khê Trung thương hội tôi có chút xung đột với Ngôn Trịnh Tân, cuối cùng không cẩn thận làm bị thương cậu ấy. Tôi cố ý tới đây để bồi tội đây, không ngờ Diệp tiền bối cát nhân thiên tướng, thật sự là quá tốt.

Tô Tĩnh Văn đang đứng ở phía sau Diệp Mặc, liền liếc nhìn Mạnh Sát một cách khinh bỉ, bỗng nhiên lại nói với Diệp Mặc: 

- Diệp Mặc, giết y đi.

Tô Tĩnh Văn rất hiếm khi nổi lên sát tâm, về phần yêu cầu Diệp Mặc giết người thì càng không bao giờ nói ra miệng. Nhưng vừa rồi Mạnh Sát đã vũ nhục cô, hơn nữa hành vi của y hoàn toàn trái ngược với những gì y nói, hiển nhiên là một kẻ tiểu nhân. Huống chi cô biết, nếu như Diệp Mặc không quay trở lại, thì cô chắc chắn sẽ phải rơi vào tay y, kết quả cuối cùng có lẽ còn kinh khủng hơn cả chết.

Nếu như cô không nghĩ rằng còn có khả năng có thể nhìn thấy được Diệp Mặc, thì cô thà rằng tự sát, cũng không nguyện ý rơi vào trong tay của người này.

Mạnh Sát nghe xong lời Tô Tĩnh Văn nói, thì lại rùng mình một cái, lập tức lấy ra pháp bảo Bán Nguyệt Bạt. Y hiểu được rằng nếu muốn chạy trốn trước mặt Diệp Mặc, thì căn bản là không có khả năng. Đỉnh Đồng của y đã bị Diệp Mặc phá hủy, đến giờ còn chưa tìm được một pháp bảo phòng ngự tốt nào, chỉ có một cái Bán Nguyệt Bạt này thôi.

Lúc này thì điện chủ của Quan "Vực" Điện là Vu Chung Thông mới biết được người thanh niên này chính là người nhà của mấy người mà y muốn đánh đuổi, và cũng chính là tu sĩ đã tiến vào "Vực" thứ ba mươi sáu. Khi y phát hiện bản thân hoàn toàn không thể nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc, thì khóe mắt nhất thời trở nên co quắp.

Y cũng không cho rằng Diệp Mặc dùng pháp thuật ẩn nấp đi tu vi. Vì một tu sĩ có thể tiến vào "Vực" thứ ba mươi sáu, sau đó lại có thể an toàn đi ra, thì bản thân không nhìn thấu được tu vi của người như thế, hiển nhiên cũng là chuyện rất bình thường.

Lúc này trong lòng y đã vô cùng hối hận, không nên phối hợp với Mạnh Sát hành động. Cho dù là có đuổi đối phương đi, thì cũng không thể bắt tay với Mạnh Sát được, có lẽ đợi thêm một hai tháng cũng tốt.

Khi Vu Chung Thông còn đang lo lắng nghĩ biện pháp, thì Mạnh Sát bỗng nhiên truyền âm: 

- Vu điện chủ, hiện tại hai người chúng ta đã ngồi chung một con thuyền, ta mà chết thì ngươi cũng không qua được đâu. Biện pháp tốt nhất chính là chúng ta phải liên thủ lại.