Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1291: Tu sĩ dẫn nổ Tây Tu thành

- Chuyện Thiên Cương Vực rốt cục là thế nào? Sao vẫn còn cách nói thông đạo?
Diệp Mặc vừa bước vào liền hỏi.

Ngôn Trịnh vội vàng đáp lại:
- Nghe nói Thiên Cương Vực căn bản không có thông đạo, chỉ là sau này tu sĩ đến Thiên Cương ba mươi sáu vực tu luyện nhiều lên, mới có người xây dựng mười thông đạo. Muốn vào Thiên Cương Vực tu luyện, cần phải từ thông đạo đi vào. Còn những thông đạo này thì cần phải thu phí, cho nên mỗi tu sĩ bước vào Thiên Cương Vực tu luyện đều phải trả phí thông đạo này. Khê Trung thông đạo chính là do thương hội Khê Trung chế tạo ra, hội trưởng của Khê Trung thương hội tên Mãnh Sát, chính là tên tu sĩ Hóa Chân vừa nãy đối chiến với Diệp đại ca đấy.

Tô Tĩnh Văn bỗng nhiên nói một câu:
- Cái này cũng giống như thu tiền phí đường cao tốc vậy.

Diệp Mặc gật đầu, đúng là như vậy. Xem ra cách kiếm tiền như này không đơn thuần chỉ trên trái đất mới có, đến đại lục Lạc Nguyệt cũng có người có thể nghĩ ra cách này.

Ngôn Nghiên lại nói thêm:
- Những đường thông đạo đó mỗi người đi qua mỗi lần đều phải thu phí một trăm linh thạch, cạnh tranh lẫn nhau cũng vô cùng lớn. Em trai tôi lần trước chính là bị tên Kim Kỳ Long của thông đạo Khê Trung hãm hại, Kim Kỳ Long yêu cầu nó đi vào từ Khê Trung thông đạo, sau đó nói, nếu như nó có thể vào được vực thứ mười thì sẽ miễn một trăm ngàn linh thạch, nếu không thể thông qua được, thì em trai tôi sẽ phải trả thêm một trăm ngàn linh thạch cho gã. Em trai tôi cho rằng mình chắc chắn có thể qua được vực thứ mười, nên đồng ý.

Ngôn Trịnh thấy Ngôn Nghiên nói vậy, lại trở nên trầm mặc. Ngôn Nghiên bất mãn nhìn Ngôn Trịnh một cái rồi nói tiếp:
- Nhưng lúc đó cũng có một người đi cùng em tôi vào trong Thiên Cương ba mươi sáu vực tu luyện, khi em trai tôi đạt được vực thứ chín, thì người đó đột nhiên ra tay đánh lén em tôi. Em tôi dưới tình thế cấp bách lập tức rời khỏi Thiên Cương Vực, bảo toàn tính mạng. Mặc dù chúng tôi chắc rằng người đánh lén em tôi chính là bạn của Kim Kỳ Long, nhưng cho dù có chứng cớ, chúng tôi cũng không dám làm gì được gã.

Nói xong cô lại đứng lên khom người nói với Diệp Mặc:
- Lần này cám ơn Diệp đại ca.

Lần này Diệp Mặc biết cô cám ơn mình là đã báo thù cho Ngôn Trịnh, cũng không để bụng. Hắn bây giờ lo lắng chính là một khi mình vào Thiên Cương Vực rồi, thì sự an toàn của Tô Tĩnh Văn không có cách nào bảo đảm được. Vừa nãy hắn suýt nữa giết chết Mãnh Sát, ai mà biết được thương hội Khê Trung sẽ có đến tìm hắn báo thù hay không.

Trầm ngâm trong chốc lát Diệp Mặc mới nói với Tô Tĩnh Văn:
- Tĩnh Văn, hay là em về trước đi, đợi sau khi anh từ Thiên Cương Vực ra rồi sẽ đến tìm em.

Đường Mộng Nhiêu lập tức hiểu ý tứ của Diệp Mặc, cô vội nói:
- Hay là tôi trước không vào Thiên Cương Vực tu luyện, đợi cậu ra rồi, thì vào đó sau.

Ngôn Nghiên vừa nói lập tức hiểu ra ý Đường Mộng Nhiêu nói với Diệp Mặc, vội nói:
- Thiên Cương Vực mỗi ngày có thời gian mở cửa, bây giờ vẫn còn ba canh giờ nữa mới đến thời gian mở cửa. Em Tĩnh Văn không cần quay về. Chúng ta chỉ cần đến Thiên Cương quan vực điện, thì cũng không có ai dám ra tay với chúng ta.

- Cái gì là quan vực điện?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi.

Ngôn Nghiên lập tức trả lời:
- Quan vực điện đó chính là nơi để quan sát những tu sĩ xông vào Thiên Cương Vực, có một trận pháp chiếu hình cực lớn, mặc dù có thể nhìn thấy rất rõ tình hình của những tu sĩ bên trong vực, lại có thể nhìn thấy vực thứ mấy có người. Có rất nhiều người ngồi trong đó cá cược linh thạch, trong quan vực điện còn có phòng xa hoa, bất kỳ ai cũng không thể kiếm chuyện trong quan vực điện, nếu không sẽ bị giết không tha.

- Vậy được, chúng ta đến quan vực điện đặt một phòngxa hoa
Diệp Mặc lập tức đứng dậy nói.

Mấy người rời phòng, tên tiểu nhị kia cũng hết sức cẩn thận đưa đám người ra khỏi linh tức lâu.



Sau khi vào quan vực điện, mấy người Diệp Mặc mới biết được quan vực điện lại rộng lớn đến vậy, tu sĩ bên trong cũng không nhiều, cũng chỉ có hơn nghìn người. Nhưng hơn nghìn người này ngồi quan sát trong một quan vực điện lớn như vậy, rõ ràng là rất thưa thớt.

Ngay phía trên quan vực điện có một trận pháp chiếu hình cực lớn, Diệp Mặc thấy trong hình đó có ba mươi sáu vòng tròn, trong mấy vòng tròn phía trước còn có mấy điểm sáng thưa thớt.

Không đợi Diệp Mặc hỏi thăm, Ngôn Nghiên lại giải thích:
- Những điểm sáng đó là những tu sĩ tu luyện trong Thiên Cương Vực, một khi điểm sáng đó biến mất, thì sẽ chủ động truyền ra ngoài, hoặc là bị vực cắt cổ chết. Nếu như có tu sĩ không muốn tiến vào vực tiếp theo, thì có thể lùi lại một vực, lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Diệp Mặc lúc này cũng biết ngồi trong đại điện của quan vực điện quan sát hình ảnh xông vực, thì cũng không cần bất kỳ linh thạch nào, nhưng muốn ngồi trong phòng cao cấp của đại điện quan sát, thì cần phải bỏ ra linh thạch cực cao quý. Phòng cao cấp nhất phải bỏ ra một triệu linh thạch thượng phẩm, không hạn chế thời gian.

Lúc này Diệp Mặc chắc chắn sẽ không nỡ tốn linh thạch, xa hoa cũng là thứ yếu, phòng cao cấp nhất chẳng những linh khí nồng đậm, hơn nữa còn có trận pháp phòng ngự cao cấp.

Mấy người Diệp Mặc vừa mới lên tầng trên, thì có một nữ tu vô cùng xin đẹp bước đến tiếp, nữ tu này có thể cũng biết chuyện Diệp Mặc vừa nãy ở quảng trường Thiên Cương dạy dỗ Mãnh Sát, nên rất kính cẩn với mấy người Diệp Mặc.

Thấy Diệp Mặc nói muốn thuê phòng cao cấp, nữ tu này lại càng khách khí.

Mấy người sau khi vào phòng cao cấp rồi, mới phát hiện bên trong phòng cao cấp cũng có một trận pháp chiếu hình nhỏ, căn bản không cần xem chiếu hình phía dưới, cũng có thể biết được tình hình tu luyện bên trong Thiên Cương Vực. Diệp Mặc lại bố trí mấy trận pháp phòng ngự bên trong phòng, lúc này mới yêu tâm rời đi đến tham gia Thiên Cương Vực tu luyện.

Ngôn Nghiên ở lại chăm sóc Tô Tĩnh Văn và Nguyệt Thiền, Ngôn Trịnh thì lại dẫn Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu đến cửa vào của Thiên Cương Vực. Vì bên trong phòng cao cấp kia chỉ có Tô Tĩnh Văn và Nguyệt Thiền cùng với Ngôn Nghiên, Ngôn Trịnh Đông chủ động yêu cầu đến đại điện quan sát tình hình tu luyện của mấy người Diệp Mặc.



Có thể lúc này những tu sĩ trong Thiên Cương Vực đều biết sự lợi hại của Diệp Mặc, lần này khi Diệp Mặc và Ngôn Trịnh đến cửa vào Thiên Cương Vực, cũng không có ai có ý tiến đến làm ăn gì.

Cho đến khi mấy người Diệp Mặc tiến vào cửa Húc Thượng, thì tu sĩ của cửa vào đó mới nhiệt tình đến đón tiếp. Sau khi Ngôn Trịnh rời đi, Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu giao hai trăm nghìn linh thạch, hai người bước vào cửa vào, lúc này mới nhìn thấy toàn cảnh Thiên Cương Vực.

Thiên Cương Vực trước mắt hoàn toàn bị vây mởi một màn sương mù mông lung, thần thức căn bản không thể quét vào được.

Diệp Mặc và Đường Mộng Nhiêu sau khi tiến vào Thiên Cương vực thứ nhất, Diệp Mặc lập tức hiểu ra hàm ý của Thiên Cương Vực. Trong này, những không gian xung quanh trở nên có chút chậm rãi lại, hơn nữa còn mang theo chút quấy nhiễu chân nguyên. Nếu như tu sĩ tiến vào tu luyện không thể ngăn cản được quấy nhiễu chân nguyên kia trong không gian chậm rãi này, thì có khả năng sẽ bị quấy nhiễu chân nguyên kia mạt sát.

Hoặc không thể thích ứng được với sự chậm chạp này, thân thể lập tức cũng bị kéo rách. Giống như chân anh đi được ba bước rồi, nhưng thân thể anh thì vẫn ở nguyên chỗ cũ không nhúc nhích vậy.

Nhưng ngay sau đó Diệp Mặc cũng cảm giác được hướng chuyển động của luồng chân nguyên kia, rất rõ ràng. Chẳng khác nào hướng dẫn tu sĩ chuyển động chân nguyên thế nào để khống chế được không gian và khí tràng xung quanh cơ thể mình vậy.

Quả nhiên là một nơi để tu luyện ‘vực’, chuyển động chân nguyên nơi này chỉ thuộc vào trình độ cấp thấp, căn bản không hình thành vực, còn là một ‘tràng’. Nhưng nếu như tu sĩ Ngưng Thể có thể chầm chậm lĩnh ngộ chuyển động chân nguyên của ‘tràng’ này, và cả sự chậm chạp của không gian nữa, thì sự hiểu biết về ‘tràng’ nhất định sẽ lên một tầng.

Diệp Mặc chắc rằng phía sau còn có chân nguyên và thần thức giống công kích của ‘vực’ còn lợi hại hơn, hắn đã có chút khẩn trương rồi, đối với ‘vực’ thứ nhất của Thiên Cương Vực, Diệp Mặc cảm thấy hắn hoàn toàn không thích hợp.

Hắn không quấy rầy Đường Mộng Nhiêu vẫn còn đang cảm ngộ, trực tiếp tiến vào ‘vực’ thứ hai. Diệp Mặc cảm thấy Thiên Cương Vực này giống như một vòng bát quái cực lớn, nếu như đi đến trung tâm của vòng tròn này, thì chính là ‘vực’ thứ ba mươi sáu.

‘Vực’ thứ nhất và ‘vực’ thứ hai thoạt nhìn vẫn còn chưa có ngăn cách rõ ràng, nhưng Diệp Mặc ở nơi giao nhau của hai đường ‘vực’ này có thể cảm nhận rõ ràng được, bước qua một bước này thì chính là ‘vực’ thứ hai.

Diệp Mặc trong lòng cũng thầm than tu sĩ Đại Năng thiên tài chế tạo ra Thiên Cương Vực này, quả thực không thuộc vào năng lực của con người, không ngờ lại có thể chế tạo ra một nơi tu luyện ‘vực’ không thể tưởng tượng nổi như này. Cái này cần đến tu vi bao nhiêu, còn có cách nghĩ thiên tài như nào nữa?

Dao động chân ngyên của ‘vực’ thứ hai so với ‘vực’ thứ nhất cũng mạnh hơn nhiều, không gian cực chậm, nhưng vẫn là hình thành một chút ‘tràng’ và hướng dẫn tu sĩ hiểu được ‘tràng’.

Diệp Mặc không để ý đến, hắn trực tiếp xông qua chín ‘vực’ phía trước xông đến ‘vực’ thứ mười.

Vừa tiến vào ‘vực’ thứ mười, Diệp Mặc đã cảm nhận được sự trói buộc của không gian, thậm chí mỗi bước chân đều vô cùng khó khăn, chỉ sơ suất chút thôi, sẽ bị sự trói buộc không gian kia quấy vỡ hoàn toàn. Diệp Mặc lập tức liền biết được, đây mới thật sự là ‘vực’. Hắn không đợi sự trói buộc không gian này thi triển công kích với hắn, đã trực tiếp phóng Tử Đao ra bổ tới.

Một trận âm thanh ken két vang lên, Tử Đao mang theo một đường sáng màu tím đánh vỡ ‘vực’ trước mặt, lúc này trước mặt Diệp Mặc đã hiện ra một dải chân không của ‘vực’, Diệp Mặc hoàn toàn có thể qua ‘vực’ thứ mười này tiến vào ‘vực’ thứ mười một. Nhưng Diệp Mặc cũng không nhúc nhích, hắn nhắm mắt lại đợi sau khi ‘vực’ đóng lại, lại lần nữa bổ đao ra.

Cứ như vậy mấy lần, Diệp Mặc mới gật gật đầu, tiến vào ‘vực’ thứ mười một. Diệp Mặc ở vực thứ mười cũng đã hiểu, lúc trước sự hiểu biết của hắn về ‘vực’ cũng có chút hạn hẹp.

‘Vực’ không đơn thuần là sự trói buộc không gian xung quanh đối phương, phải trói buộc được chân nguyên của đối phương, thậm chí thần thức, hơn nữa thi triển ‘vực’ cũng không nhất định phải sử dụng chân nguyên và thần thức, sau khi tu vi cuả tu sĩ hoặc sự hiểu biết về ‘vực’ đạt tới một trình độ nhất định, ý niệm cũng có thể hình thành một đường ‘vực’.

Một khi ‘vực’ từ suy nghĩ mà sinh ra, ra tay cũng có thể tùy ý nghĩ mà khống chế được, đó chính là tồn tại của địch, hoặc là dựa vào một Kiếp Biến tầng thứ nhất mà chém giết tu sĩ Hóa Chân thì cũng không phải là không thể nào.

Dưới sự vận chuyển của Tam Sinh quyết, Diệp Mặc mỗi lần tiến lên một ‘vực’, thì cũng có cảm nhận khác nhau, hắn cảm thấy ‘vực’ của mình đang sinh ra một sự chuyển hóa thay đổi hoàn toàn. Lúc này hắn thậm chí tiến vào cảnh giới quên mất bản thân mình, nhưng trong Thiên Cương Vực lại không ngừng lĩnh ngộ, sau đó lại không ngừng tiến lên, hoàn toàn bên mất khái niệm về thời gian.

Ngày thứ mười, Đường Mộng Nhiêu từ vực thứ mười bảy lùi về, cô cũng không tiến đến vực thứ mười tám, cô cảm thấy năng lực của mình chỉ có thể ở ‘vực’ thứ mười bảy. Khi cô quay trở về phòng trong quan vực điện, mới biết Diệp Mặc đã tiến vào ‘vực’ thứ hai mươi ba rồi.

Ngày thứ mười hai, những người trong quan vực điện cũng đã nhiều lên, vì rất nhiều người đều biết được có người tiến vào ‘vực’ thứ hai mươi lăm của Thiên Cương ba mươi sáu vực.

Người có thể tiến vào ‘vực’ thứ hai mười lăm căn bản chính là một trong các Đại Năng, loại người như này trong Thiên Cương Vực thậm chí trong số trăm người cũng không thấy được một người. Lần trước thấy được tiền bối Hóa Chân kia, cũng chỉ là tiến vào đến ‘vực’ thứ hai mươi sáu rồi lại lùi ra.

Ngày thứ mười lăm, trong quan vực điện vô cùng rộng lớn cũng đã chật kín người, hơn nữa mấy vị Đại Năng là tu sĩ cấp cao cũng đều vào trong này, thậm chí những tu sĩ ở những nơi khác của Tây Tu thành cũng đều vào trong này xem.

Bởi vì có một tu sĩ xông Thiên Cương Vực lúc này đã tiến vào Thiên Cương vực thứ hai mươi bảy rồi, điều này đối với Tây Tu thành mà nói cũng đã là ghi chép vô cùng hiếm hoi rồi.

Cả Thiên Cương Vực trong lần ầm ĩ này, nhân khí bị nổ đến cực đỉnh. Đừng nói Thiên Cương Vực, cho dù toàn Tây Tu thành cũng trở nên náo nhiệt, mục tiêu của tất cả mọi người chỉ có một, Thiên Cương ba mươi sáu vực.