Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1280: Đều cút cho ta

Khi Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đang thu thập linh dược ở sâu trong dãy núi. Thì ở trên một ngọn núi lớn khác đã được trận pháp ẩn dấu đi, trên đỉnh ngọn núi có một tòa cung điện mầu xanh nhạt cực kỳ xa hoa. Mà ngọn núi này từ chân núi đến đỉnh núi đều là từng dẫy động phủ hùng vĩ, nhưng động phủ này có kiến trúc cực kỳ bắt mắt. Xung quanh đại điện còn có rất nhiều linh trì và linh thụ.

Ở trong cung điện, có một thanh niên mặt chữ điền tóc xanh đang cau mày nhìn một tên yêu tu hóa hình bẩm báo. Chỗ mà tên thanh niên này đang ngồi là chiếc ghế thứ ba bên phải, còn ghế ở giữa và ghế bên trái đều trống không. Căn cứ vào đó có thể thấy được vị trí của người thanh niên này đứng thứ ba trong đại điện này.

Ở phía sau người thanh niên là hai người, một cô gái yêu tu hóa hình xinh đẹp, và một tên yêu tu râu cá trê.

Thanh niên tóc xanh sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo xong, lập tức khoanh tay đứng một bên. Thanh niên tóc xanh này cau mày suy nghĩ nửa ngày mới lên tiếng:
- Ngươi nói là yêu thú cấp mười ở trước mặt hắn đều không sống nổi qua một chiêu?

- Thưa vâng, nhưng hắn hạ thủ có vẻ như là rất chừng mực, cũng không có một mạch chém giết lung tung. Chỉ đến khi hắn thực sự phẫn nộ, thì mới ra tay giết hơn mười tên yêu thú cấp thấp. Sau đó lại nói rằng nếu như còn dám theo dõi hắn, hoặc là ngăn cản hắn tìm kiếm linh thảo, thì đừng trách hắn không khách khí.
Tên yêu thú kia liền bổ xung thêm.

- Ừ. 
Thanh niên tóc xanh gật đầu, sau đó nhịp tay lên chiếc ghế dựa, một lát sau mới lên tiếng: 
- Mị Nương, Tô Phong, hai người thấy thế nào?

- Tam thần chủ.
Cô gái xinh đẹp gọi một tiếng, sau đó dùng giọng nói nhu mì của mình nói rằng:
- Người kia có khả năng đánh bại yêu thú cấp mười. Hiển nhiên đã là tu vi Hóa Chân, lúc trước hắn độ kiếp, có nghĩa giờ hắn là Hóa Chân sơ kỳ. Nói cách khác tu vi của hắn hiện so với tam thiếu chủ còn kém một chút, nhưng cũng không nhiều.

Cô gái xinh đẹp kia nói tới đây, thì thanh niên tóc xanh sắc mặt có chút mất tự nhiên, hiển nhiên là cô gái này nói cũng có chút tâng bốc y, vì y cũng không có bản lĩnh một chiêu đánh bại yêu thú cấp mười.

Cô gái gọi là Mị Nương dường như không thấy sắc mặt của thanh niên tóc xanh kia, vẫn tiếp tục nói: 
- Hơn nữa hắn cũng không hề đại khai sát giới, thậm chí còn không thu lấy yêu đan, hiển nhiên là loại tu sĩ biết chừng mực. Cũng không khác nào đang nể mặt Thần Thú sơn mạch chúng ta. Mà hắn lại vừa mắt với mấy cái linh thảo cấp thấp đó, thì cũng có thể hiểu rằng hắn chính là người đến từ bên ngoài. Hơn nữa Đại thần chủ và nhị thần chủ cũng không có mặt ở đây, ý của tôi là...

Thấy cô gái kia có chút do dự, thì thanh niên tóc xanh liền mất hứng nói:
- Có cái gì mà phải do dự, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Vừa rồi cô nói cũng rất đúng.

Nghe được thanh niên tóc xanh nói lời này, thì cô gái xinh đẹp kia vội vàng nói tiếp: 
- Vâng thưa Tam thiếu chủ, ý của tôi chính là cứ để cho hắn tùy ý. Loại người này sau khi góp nhặt được một chút linh thảo thì sẽ lập tức rời đi thôi. Vạn nhất chúng ta bức hắn quá, khiến hắn gia nhập vào phe đối lập, trở lại đối phó với chúng ta, thì chúng ta sẽ thiệt thòi lớn.

- Ừ. 
Thanh niên tóc xanh gật đầu. Sau đó nhìn về phía tên yêu thú râu cá trê kia nói:
- Tô Phong, ý của ngươi thế nào?

Tên râu cá trê gật đầu:
- Cách nghĩ của tôi cũng giống với Mị Nương, Đại thần chủ và Nhị thần chủ không có ở đây, thì chúng ta nên cẩn thận một chút. Hơn nữa hắn cũng chỉ thu thập một ít linh thảo cấp thấp, lại cách phạm vi hạn chế của chúng ta quá xa. Tôi cũng cảm thấy không cần quá mức để ý tới hắn. Chỉ là gần đây hình như tu sĩ loài người không ngừng lui tới, không biết có phải là bọn chúng đi cùng với nhau không?

Thanh niên tóc xanh vung tay lên nói: 
- Cứ như vậy đi, không cần quản chúng có đi cùng nhau hay không, chỉ cần không chạm tới giới hạn của chúng ta, thì chúng ta cũng không cần để ý tới chúng. Cũng không cần thiết phải sợ hãi hắn, nếu có chuyện gì, chờ đại ca và nhị ca của ta trở về đã.

- Vâng thưa Tam thần chủ. 
Tên yêu tu vừa rồi bẩm báo vội vã kính cẩn trả lời, sau đó lập tức xoay người lùi ra ngoài.

...

- Diệp Mặc, đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Ngay cả linh thảo cấp tám em cũng có thể thấy được?
Tô Tĩnh Văn càng lúc càng thấy sợ hãi, trong nhẫn trữ vật của cô lúc này đã là một đống lớn linh thảo chất thành núi rồi.

Diệp Mặc gật đầu: 
- Anh cũng muốn biết đây là nơi nào, đến hiện giờ cũng không có yêu thú hay yêu tu lợi hại nào đi ra, thì hẳn không phải là một nơi trọng yếu rồi? Em chờ một chút, anh tìm một con yêu thú tới để hỏi xem sao.

Diệp Mặc vừa định tìm một tên yêu thú nào đó để dò hỏi, thì thần thức đã nhìn thấy một luồng sáng mang theo chân nguyên dao động một cách kịch liệt

Diệp Mặc thấy luồng sáng kia thì lập tức đã biết đó là pháp bảo của Đường Mộng Nhiêu, ngày trước hắn đã từng thấy qua khi ở phía bên ngoài Phỉ Hải thành. Khoảng cách luồng sáng kia xuất hiện chỉ cách nơi hai người Diệp Mặc đang đứng chừng mười dặm. Diệp Mặc cũng không ngờ rằng Đường Mộng Nhiêu hiện vẫn còn sống, hơn nữa còn đang chiến đấu nữa.

Nhưng bên trong dãy núi này thì thần thức cũng bị ngăn trở, không thể nào đưa ra xa được, nếu như không phải là nhìn thấy luồng sáng kia thì Diệp Mặc còn không biết là Đường Mộng Nhiêu hiện tại đang chiến đấu nữa.

Tô Tĩnh Văn thấy Diệp Mặc đứng bất động, nghi hoặc hỏi hắn một câu:
- Diệp Mặc, anh đang nhìn cái gì thế?

Diệp Mặc quay đầu lại cười nói: 
- Không nghĩ tới hóa ra Đường môn chủ còn chưa chết, bây giờ còn đang chiến đấu ở phía trước cách chúng ta chừng mười dặm. Anh nghĩ chắc là cô ấy đang bị yêu thú bao vây rồi. Em nói chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không?

- Vậy mà còn phải hỏi sao? Nhanh đi qua đó...
Tô Tĩnh Văn vội vàng thúc dục Diệp Mặc.

Diệp Mặc gật đầu: 
- Được rồi, vậy thì đi xem.

Tô Tĩnh Văn biết suy nghĩ của Diệp Mặc, nên cô vừa cười vừa nói: 
- Anh vẫn còn tức giận vì cái cô Áo Thiên Điệp kia sao? Có ai là người không bao che khuyết điểm chứ, em nghĩ chắc thời gian đó thì anh ở trong mắt Đường môn chủ cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi, chết thì cứ chết chứ sao.

- Vậy sao em còn muốn anh đi hỗ trợ? 
Diệp Mặc nhìn Tô Tĩnh Văn có chút khó hiểu.

Tô Tĩnh Văn ôm lấy một cách tay của Diệp Mặc rồi nói tiếp: 
- Em muốn anh di hỗ trợ vì có hai nguyên nhân. Thứ nhất, khi thú triều nổi lên, nếu như không phải có Đường Mộng Nhiêu tiền bối, thì Phỉ Hải thành đã bị công phá rồi. Anh đã không thể gặp lại em và Ánh Trúc rồi, đây là sự thật. Thứ hai, ở cái đại điện lúc trước, khi Đường môn chủ muốn dùng "Độn không phù" để rời đi, thì đã gọi chúng ta theo. Chỉ cần hai điểm này, thì chúng ta đã phải giúp đỡ cô ấy rồi. Người không phải là thánh hiền, nào có ai hoàn mỹ? Huống chi một bên là đệ tử mà mình yêu mến, còn một bên lại là người hoàn toàn xa lạ.

Diệp Mặc vuốt má của Tô Tĩnh Văn một cái: 
- Em thật đúng là một người mềm lòng, nhưng em nói cũng rất đúng. Chờ sau khi rời khỏi đây, anh sẽ bồi thường cho em. Ừm... hay là lúc trước anh nói với em cái kia...

- Phì... 
Tô Tĩnh Văn mặt đỏ bừng, không dám nói gì nữa.

...

Lúc này thì sắc mặt của Đường Mộng Nhiêu đã vô cùng mệt mỏi, hơn nữa toàn thân đều là các vết thương, bênh cạnh cô ngoại trừ đệ tử của mình là Nguyệt Thiền ra, còn có hai thầy trò Chu Ngữ Sương. Ngoài ra còn có một đôi nam nữ nữa, nhưng tất cả mọi người đều thương thế đầy mình, liên tục thay phiên nhau chống đỡ yêu thú tấn công.

Sáu người ở trong sơn cốc này, dựa vào một cái trập pháp phòng ngự cấp tám để phòng thủ. Trận pháp này hiển nhiên không phải là do bốn người Đường Mộng Nhiêu bố trí, bởi vì lúc này đang tu bổ lại trận pháp là một thiếu phụ khoảng hơn ba mươi tuổi. Mà năm người còn lại thì liên tục chống đỡ yêu thú tấn công và bảo vệ thiếu phụ này tu bổ lại trận pháp.

Bản lĩnh trận pháp của thiếu phụ kia cũng không phải là kém, một miếng trận kỳ nhanh chóng được đưa vào vị trí trận pháp bị tổn hại.

Khi Tô Tĩnh Văn kéo tay của Diệp Mặc đi tới, thì thiếu phụ đang tu bổ trận pháp và Đường Mộng Nhiêu là hai người nhìn thấy đầu tiên.

Đường Mộng Nhiêu lập tức lớn tiếng kêu lên: 
- Diệp Mặc, mau lại đây, bên này...

Nhưng Đường Mộng Nhiêu chỉ kêu lên một câu kia thì đã ngừng lại rồi, bởi vì Diệp Mặc đang đi tới phía của cô, bọn họ cũng không tránh né hay phi độn, mà là đi tới một cách chậm chạp.

Khiến Đường Mộng Nhiêu và mấy người khác đều cảm thấy kinh dị, chính là vô số yêu thú xung quanh sau khi thấy Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn tới, thì đều tách ra hai bên để nhường đường. Không có một con yêu thú nào dám động thủ với hai người cả, cho dù là mấy yêu thú cấp mười đầu lĩnh cũng như vậy.

Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?

Bởi vì Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đến, cho nên những yêu thú này liền dừng lại việc công kích trận pháp, dõi theo hai người Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn, dương như là chúng đang chờ hai người đi qua, rồi mới tiếp tục công kích cái trập pháp phòng ngự cấp tám của mấy người Đường Mộng Nhiêu.

Diệp Mặc và Tô Tĩnh Văn đi tới trước trận pháp, cũng không đi vào trong, mà lại đứng ở bên ngoài gọi:
- Đường chưởng môn, ra đi, cùng chúng tôi đi thu thập linh thảo, sau đó rời khỏi đây.

- Cậu nói cái gì?
Đường Mộng Nhiêu hoàn toàn cho rằng lỗ tai của mình bị hư rồi. Cô sao có thể không biết ở nơi này có rất nhiều linh thảo chứ? Nhưng những linh thảo này vốn không phải là thứ mà cô có thể động vào.

Mấy ngày trước, cô mang theo Nguyệt Thiền muốn đi xuyên qua dãy núi kia, không ngờ rằng chưa đi được bao xa, đã bị yêu thú cản lại rồi. Nếu như không phải gặp được hai anh em có trập pháp phòng ngự đang chống đỡ với yêu thú ở chỗ này, thì cô đã sớm mất mạng rồi. Về phần hai thầy trò Chu Ngữ Sương, thì đã trốn vào trập pháp phòng ngự này trước cả cô rồi. Bằng không với tu vi của hai người họ, khó mà có thể thoát chết được.

Diệp Mặc không để ý đến Đường Mộng Nhiêu, mà xoay người quay lại nói với vô số yêu thú đang sợ hãi ở xung quanh: 
- Lời nói của ta lúc trước các ngươi đã quên rồi sao? Hay là không coi ta ra gì? Những người này đều là bằng hữu của ta, các ngươi muốn ở đây làm gì? Đều cút cho ta.

Nghe xong Diệp Mặc nói, thì chẳng những là Đường Mộng Nhiêu kinh ngạc, mà cả những người còn lại đều cảm thấy khó hiểu, nhưng tình cảnh kế tiếp lại làm cho bọn họ hoàn toàn phải trợn mắt há mồm.

Tất cả những yêu thú kia sau khi nghe được Diệp Mặc nói, mặc dù đều không hề tình nguyện, nhưng vẫn chậm rãi mà rút lui, chỉ chốc lát thời gian, thì tất cả yêu thú đều đã rút lui toàn bộ.

- Diệp Mặc, đây là chuyện gì? 
Đường Mộng Nhiêu vừa đi ra, liền kinh ngạc nhìn Diệp Mặc dò hỏi. Trong lòng cô đang có vô số câu hỏi, muốn Diệp Mặc giúp cô giải đáp, cô còn phát hiện ra mình không ngờ lại không nhìn thấu được tu vi của Diệp Mặc nữa.

Tu vi của Diệp Mặc đương nhiên là do hắn cố ý ẩn đi rồi, hắn không muốn để cho yêu thú cao cấp ở đây nhìn ra tu vi của hắn sâu cạn thế nào.

Sau khi nghe thấy Đường Mộng Nhiêu hỏi, thì hắn chỉ mỉm cười: 
- Đường môn chủ, cô cứ trị thương trước đi, sau đó đổi lại một bộ quần áo khác, lúc đó chúng ta lại nói chuyện.

Đường Mộng Nhiêu nhìn thương thế của mình một chút, liền gật đầu đi qua một bên. Sau đó bắt đầu vận công trị thương.

Chu Ngữ Sương cùng với sư phụ của cô cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu, đi tới trước mặt Diệp Mặc cảm tạ một tiếng, sau đó cũng đi qua một bên để trị thương.

Nhưng thiếu phụ vẫn luôn tu bổ lại trận pháp thì lại đi tới trước mặt Diệp Mặc, đánh giá Diệp Mặc một chút, sau đó mới dò hỏi:
- Ngài là Thiếu thần chủ đại nhân?