Một hồi lâu sau thì vụ nổ điên cuồng này mới dần bình thường trở lại, mà hiện tại thì trong đại điện ngoại trừ Diệp Mặc, Phiến Phất và hai thầy trò Đường Mộng Nhiêu ra, thì cũng chỉ còn có hai tu sĩ Thừa Đỉnh còn sống. Chu Ngữ Sương được sư phụ cô bảo vệ, hơn nữa cũng đứng khá xa Diệp Mặc, cho nên cũng không có vấn đề gì.
- Bạo chân châu...
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín kinh ngạc thốt lên, tuy rằng y lấy ra pháp bảo phòng ngự rất đúng lúc, nhưng khoảng cách của y và Diệp Mặc gần hơn so với Chu Ngữ Sương, vì thế nên vẫn bị thương nhẹ. Y không ngờ sau khi Diệp Mặc nói rằng hắn có ‘Bạo chân châu’ nhưng không lấy ra sử dụng, thì lại có cô gái khác lấy ra ‘Bạo chân châu’. Càng khiến y không ngờ tới chính là cô gái đánh lén Diệp Mặc kia thì biểu hiện lúc trước lại có vẻ có quan hệ rất tốt với Diệp Mặc.
Tu sĩ có khả năng kích phát ‘Bạo chân châu’ trong nháy mắt, thì hiển nhiên không phải là chỉ có tu vi Hư Thần rồi, nói cách khác thì cô gái kia cũng đã ẩn dấu tu vi của mình.
Sắc mặt Phiến Phất vẫn bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lão ta lại có chút tiếc nuối, cô gái kia đứng gần Diệp Mặc như vậy, mà sử dụng ‘Bạo chân châu’ để đánh lén, nhưng cũng chẳng làm gì được Diệp Mặc cả. Cái tên Diệp Mặc thật sự không phải là dạng biến thái bình thường.
Tiêu Y thật không ngờ rằng Diệp Mặc đã sớm có lòng phòng bị với cô rồi, khi cô còn chưa lấy ra ‘Bạo chân châu’ thì Diệp Mặc đã sớm lấy ra "Đại đỉnh tám cực" rồi.
Thấy Diệp Mặc cấp tốc lấy ra "Đại đỉnh tám cực" như vậy, thì Tiêu Y biết mình khẳng định không thể ám sát được Diệp Mặc rồi, nhưng mà ‘Bạo chân châu ’ đã kích phát, có muốn thu hồi lại cũng không được.
- Sư phụ, còn cảm thấy vị Tiêu Y tỷ tỷ kia rất giống với Thiên Điệp sư tỷ, không, không phải giống, mà con cảm giác cô ấy chính là Thiên Điệp sư tỷ.
Lúc này thì Nguyệt Thiền bỗng nhiên lên tiếng, sau đó giọng nói của cô lại có chút sợ sệt:
- Sư phụ, Thiên Điệp sư tỷ tai sao lại dùng ‘Bạo chân châu‘ để ám toán Diệp Mặc? A... con biết rồi...
Nguyệt Thiền nói rằng đã biết, thì cũng chỉ là nghĩ rằng Áo Thiên Điệp muốn báo thù cho anh trai Áo Kỳ Long, cho nên Áo Thiên Điệp mới động thủ.
Sắc mặt Đường Mộng Nhiêu lúc này cũng cực kỳ khó coi, trong nháy mắt khi Tiêu Y động thủ, thì cô đã nhận ra Tiêu Y chính là Áo Thiên Điệp rồi. Về phần Áo Thiên Điệp tại sao phải ám toán Diệp Mặc, thì cô cũng có suy nghĩ giống như đệ tử của mình. Hiện taị Nguyệt Thiền hỏi, thì cô liền gật đầu:
- Thiên Điệp đã sử dụng độn không phù rời đi rồi.
Diệp Mặc sau khi nghe được Đường Mộng Nhiêu và Nguyệt Thiền nói chuyện, thì đã xác định được Tiêu Y kia chính là Áo Thiên Điệp rồi. Sắc mặt hắn nhất thời trở nên lạnh lùng nói:
- Đường môn chủ quả nhiên lợi hại, không ngờ lại có thể bồi dưỡng ra một đệ tử tu vi Thừa Đỉnh tầng tám, thật sự là khiến Diệp mỗ kính nể không ngớt.
- Cậu nói rằng Thiên Điệp đã là tu vi Thừa Đỉnh tầng tám rồi sao?
Đường Mộng Nhiêu mặc dù biết Áo Thiên Điệp có thể kích phát ‘Bạo chân châu’ thì không có khả năng là tu vi Hư Thần, chỉ là cô vừa rồi còn bận tâm bảo vệ Nguyệt Thiền, cho nên không thấy rõ được tu vi của Áo Thiên Điệp.
Diệp Mặc cười châm chọc:
- Thiên Điệp? Nếu thật sự đệ tử Áo Thiên Điệp của cô chỉ có chừng ba mươi tuổi, lại có khả năng tu luyện tới tu vi Thừa Đỉnh tầng tám sao? Cô nghĩ thế giới này thực sự có loại thiên tài như vậy sao?
- Ý cậu là...
Trong lòng Đường Mộng Nhiêu liền cả kinh, cô đương nhiên hiểu được ý Diệp Mặc là gì. Diệp Mặc chính là muốn nói rằng Áo Thiên Điệp đã bị kẻ khác ‘Đoạt xá’ rồi, ngoại trừ "Đoạt xá" ra, thì ai có thể có tài năng trong vòng ba mươi tuổi có thể tu luyện tới Thừa Đỉnh tầng tám chứ.
Diệp Mặc cười lạnh không nói gì. Nhưng Nguyệt Thiền lại khó chịu thốt lên:
- Sư phụ tôi nói anh cũng là tu vi Thừa Đỉnh tầng bẩy, vậy anh làm sao có thể tu luyện nhanh như vậy.
Diệp Mặc cười nhạt:
- Cô nghĩ rằng loại thiên tài giống như tôi sẽ có người thứ hai sao? Hơn nữa tôi cũng lớn tuổi hơn so với Áo Thiên Điệp kia.
Nguyệt Thiền ngây ngẩn cả người, cô vốn cho rằng Diệp Mặc sẽ không biết phải nói gì, không ngờ hắn lại nói thẳng ra hắn là đệ nhất thiên tài. Sao lại có loại người mặt dầy thế nhỉ?
- Có phải cậu đã sớm nhìn ra tu vi của Thiên Điệp hay không, cho nên khi nó vừa mới tới gần cậu, còn chưa lấy ra "Bạo chân châu", thì cậu đã lấy ra "Đại đỉnh tám cực" để phòng vệ rồi?
Một lúc sau, thì Đường Mộng Nhiêu mới hỏi Diệp Mặc một câu. Lúc này cô hoàn toàn tin vào phán đoán của Mông Hàn An và Diệp Mặc khi còn ở trên Vô Tâm Hải. Áo Thiên Điệp đích thực là không bình thường.
Nếu như Áo Thiên Điệp thực sự đã bị "Đoạt xá", vậy thì nó đã ở bên mình hơn hai mươi năm mà mình còn không nhận ra. Đúng thực là mắt mù mà.
Diệp Mặc biết Đường Mộng Nhiêu nhất định là nhìn không ra được tu vi của Áo Thiên Điệp, cho nên cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu:
- Không sai, tôi đã sớm nhìn ra cô ta ẩn dấu tu vi. Mấy ngưới tu sĩ Thừa Đỉnh quanh đây, thì ngoại trừ tôi thành thật ra, thì mấy người còn lại đều là ẩn dấu đi tu vi của mình.
Nói xong Diệp Mặc lại nhìn thoáng qua Đường Mộng Nhiêu rồi nói tiếp:
- Lôi Kiếp của tu sĩ bị "Đoạt xá" so với Lôi Kiếp của tu sĩ bình thường đều mạnh hơn rất nhiều, cho nên tôi đoán rằng khi Áo Thiên Điệp độ kiếp, có phải là đều không cần cô hộ pháp giúp phải không?
Đường Mộng Nhiêu nghe được lời Diệp Mặc nói, thì liền giật mình, lúc này mới nhớ tới sự thật chính là như vậy. Khi Áo Thiên Điệp độ kiếp, thì chưa bao giờ nói hay nhờ cô giúp hộ pháp. Vậy lúc này mà cô còn không hiểu rằng Áo Thiên Điệp thực sự đã bị "Đoạt xá", thì cô thực sự cũng quá ngu ngốc rồi.
Sau một lúc, thì cô mới nhìn Diệp Mặc hỏi lại:
- Nhưng tại sao nó lại ám toán cậu? Nó dùng "Bạo chân châu’ để ám toán cậu. Hiển nhiên là đã không nghĩ rằng có thể thành công. Nếu nó không phải là Áo Thiên Điệp, vậy thì căn bản là cũng không có lý do để ám toán cậu?
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Tôi làm sao biết, nếu tôi biết thì đã sớm giết chết cô ta rồi.
Lúc này thì sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng hiểu rõ rằng tu vi của y đã sớm bị bại lộ, hơn nữa vụ nổ vừa rồi thì hiển nhiên là không phải một tu sĩ Hư Thần có thể ngăn cản được. Mà lời Diệp Mặc vừa nói ra, cũng đã biểu lộ rằng từ khi bản thân mình tới đây thì hắn đã biết được mình là tu sĩ Thừa Đỉnh rồi, buồn cười là mình vẫn còn đang cố gắng ẩn dấu tu vi.
Sau khi hiểu được điểm này thì sư phụ của Chu Ngữ Sương cũng để tu vi của mình biểu hiện ra. Quả nhiên là sau khi y để tu vi biểu hiện rõ ràng là Thừa Đỉnh viên mãn, thì biểu hiện của Diệp Mặc cũng không có gì thay đổi cả. Nhưng Phiến Phất thì lại nhíu mày một cái, cũng không nói tiếng nào.
Còn tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín kia lúc này cũng hiểu được vì sao lúc trước Diệp Mặc phải hỏi qua sư phụ của Chu Ngữ Sương một câu, hóa ra là vì hắn đã sớm biết rằng ở đây có vài người ẩn dấu tu vi rồi. Lúc này y lại cười khổ một tiếng, vì vốn y cho rằng tu vi của mình ở đây là cao nhất, nhưng hiện tại thì mới hiểu được hóa ra chính mình là kẻ kém cỏi nhất.
Phiến Phất cũng không ngờ cô gái vừa dùng ‘Độn không phù’ kia là Áo Thiên Điệp, y lại đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Diệp Mặc một chút, rồi lại nhìn về phía đường ra đã bị bịt kín, rồi y cũng lại lấy ra một tấm ‘Độn không phù’, hiển nhiên là muốn trực tiếp rời đi rồi.
Diệp Mặc cũng không hề ngăn cản, hắn biết rằng Phiến Phất hiện không làm gì được hắn, mà bản thân hắn hiện tại cũng không thể giết được Phiến Phất.
Nhưng khi Phiến Phất muốn kích phát "Độn không phù", thì động tĩnh bên ngoài đại điện có vẻ như càng lúc càng lớn. Từng trận âm thanh ‘Ầm ầm’ dày đặc như mây mù, quả thực là khiến mọi người cảm thấy đinh tai nhức óc.
Diệp Mặc biến sắc, lập tức điều động "Đại đỉnh tám cực" bảo vệ hắn và Tô Tĩnh Văn.
Mà lúc này thì chẳng những là Phiến Phất mà ngay cả hai tên tu sĩ Thừa Đỉnh và Đường Mộng Nhiêu cũng đều lấy ra "Độn không phù" để rời khỏi đây. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, hiện tại ngoại trừ sử dụng "Độn không phù" ra, thì việc tìm được đường ra từ nơi này chính là nằm mơ nói mộng. Nơi này không chỉ động đất liên tục, mà còn có cả không gian đao gió và vết nứt không gian nữa. Không gian đao gió thì còn đỡ, nhưng một khi gặp phải vết nứt không gian thì chắc chắn chỉ còn có đường chết.
Diệp Mặc lúc này mới phát hiện ra là ở đây chỉ có mình hắn là không có chút chuẩn bị nào, ngay cả "Độn không phù" cũng không lấy ra. Diệp Mặc lập tức biết được là không tốt rồi. Hắn thấy Đường Mộng Nhiêu cũng không cho hắn mượn "Độn không phù", thì cũng biết chắc là Đường Mộng Nhiêu cũng chỉ có một cái "Độn không phù" mà thôi.
Hắn lập tức lại nghĩ tới sư phụ của Chu Ngữ Sương, vì "Độn không phù" của y là phù chú cấp tám, vậy thì không chừng y còn "Độn không phù" dư thừa để cho mình mượn. Chỉ là khi hắn vừa nghĩ tới đây, thì mấy người kia đều đã kích phát "Độn không phù" rồi, nhất thời trong đại điện liền hiện lên ba đạo bạch quang.
Đường Mộng Nhiêu nhìn về phía Diệp Mặc, trong mắt cô liền hiện lên một tia hổ thẹn, hiện taị cô cũng không có "Độn không phù" dư thừa để đưa cho Diệp Mặc. Hiện tại cô chỉ hy vọng có thể sớm rời khỏi đây thôi, cho dù sau này gặp lại cũng không cần phải hổ thẹn.
Ngay khi cô muốn kích phát "Độn không phù", thì cô chợt nhớ tới "Độn không phù" của mình là phù chú cấp chín, muốn dẫn theo bốn người cùng đi thì hẳn là không có vấn đề gì. Huống chi hiện tại đã là lúc nào rồi chứ? Cần thiết phải e ngại chuyện nam nữ tiếp xúc hay sao?
Nghĩ tới đây, thì Đường Mộng Nhiêu liền vội vàng kêu lên:
- Diệp Mặc, cậu nhanh ôm lấy tôi, chúng ta cùng đi.
Diệp Mặc đang muốn hỏi tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín kia xem y có còn "Độn không phù" dư thừa hay không, thì lại nghe được Đường Mộng Nhiêu gọi lại. Hắn cũng chẳng do dự gì cả, lập tức thu hồi lại "Đại đỉnh tám cực". Trong nháy mắt liền đi tới bên người Đường Mộng Nhiêu, đưa tay ôm lấy cô.
Tuy rằng thoạt nhìn thì Đường Mộng Nhiêu giống như là một thiếu phụ còn trẻ, nhưng tuổi của cô thì không còn nhỏ nữa rồi. Nhưng vì vẫn luôn chuyên tâm tu luyện, cho nên cô chẳng bao giờ tiếp xúc qua với nam nhân nào cả, tuy cô hiểu rõ chuyện tư tình nam nữ, nhưng cũng chưa thực sự trải qua bao giờ, cũng chưa hề nghĩ qua. Nhưng hiện tại bị Diệp Mặc ôm lấy, thì không ngờ cô lại cảm giác được toàn thân mềm nhũn ra.
Một loại khí tức nam tử làm cho toàn thân của cô run rẩy lên, trong nhất thời, cô không ngờ lại quên cả việc kích phát độn phù.
Diệp Mặc mấy ngày này luôn cùng Tô Tĩnh Văn và Tống Ánh Trúc thân mật, đương nhiên là nhận thấy rõ ràng phản ứng của Đường Mộng Nhiêu rồi. Hắn cũng không ngờ rằng Đường Mộng Nhiêu lại có phản ứng kịch liệt như thế, thân thể của cô cũng quá mức nhạy cảm rồi.
Khi Diệp Mặc đang muốn nhắc nhở Đường Mộng Nhiêu kích phát "Độn không phù", thì Nguyệt Thiền đã vội vàng kêu lên trước rồi:
- Sư phụ, nhanh lên một chút...
Diệp Mặc bất ngờ lại buông cánh tay đang ôm eo của Đường Mộng Nhiêu ra, sau đó lắc đầu:
- Không cần kích phát "Độn không phù" nữa, đỡ phải lãng phí.
Khi Diệp Mặc vừa nói xong lời này, thì liền nghe thấy ba tiếng ‘Rầm rầm rầm’. Phiến Phất cùng tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín và thấy trò Chu Ngữ Sương đều rơi xuống, nhưng mà luồng bạch quang của "Độn không phù" vẫn chưa hề biến mất. Rõ ràng là "Độn không phù" không có hiệu quả ở chỗ này.
Nói cách khác, thì khi nãy Áo Thiên Điệp sử dụng được "Độn không phù" chính là do sau khi kích phát "Bạo chân châu" nên không gian xung quanh đây đã xuất hiện vấn đề.
Lúc này Đường Mộng Nhiêu mới thanh tỉnh lại được, mặt của cô vẫn đỏ lựng như một trái hồng chín mọng, cô không ngờ được rằng vốn chuyện mình có thể không suy nghĩ tới, vậy mà khi thực sự Diệp Mặc ôm lấy thì thân thể cô lại có phản ứng lớn như vậy. Trong nháy mắt này khiến cho cô cảm thấy có chút mê man.
- Diệp Mặc, ngươi thật to gan.
Tất cả mọi người không ngờ được rằng sau khi Phiến Phất không thể sử dụng được "Độn không phù", thì người thứ nhất mà y trách mắng lại là Diệp Mặc.