Đường Mộng Nhiêu sau khi nghe được lời Phiến Phất nói, lập tức liền lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Mặc. Trong suy nghĩ của cô, thì Diệp Mặc không phải là loại người thích giết người vô tội. Tuy rằng cô và Diệp Mặc thời gian ở chung cũng không phải là dài, nhưng cô cũng biết Diệp Mặc không phải là loại người khát máu. Chỉ cần không phải kẻ chủ động khiêu khích tới đầu hắn, thì hắn sẽ không tùy ý mà giết tu sĩ khác, lại càng không phải nói đến các tu sĩ cấp thấp nữa.
Lúc này cô gái trẻ tuổi đi theo Đường Mộng Nhiêu sau khi nghe được lời Phiến Phất nói, thì trong mắt liền lộ ra vẻ chán ghết. Cô lập tức đi tới trước mặt Phiến Phất khom người:
- Nguyệt Thiền xin ra mắt tiền bối.
Phiến Phất gật đầu một cái, còn Đường Mộng Nhiêu thì lại chỉ vào Diệp Mặc mà nói với đệ tử của mình:
- Nguyệt Thiền, vị này chính là Diệp Mặc Diệp môn chủ, là người mà con muốn đi theo sư phụ để cảm tạ đấy, lúc đầu là hắn cứu sư phụ. Theo lý mà nói thì con hẳn phải họi hắn là sư thúc, nhanh tới hành lễ đi!
- Hắn chính là Diệp Mặc?
Cô gái kia liền kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Mặc, nhưng cũng không hề gọi Diệp Mặc là sư thúc.
Đường Mộng Nhiêu thấy đệ tử của mình có chút vô lễ, thì sắc mặt liền không được tốt, cô vừa định nói, thì lại nghe Phiến Phất kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi chính là Diệp Mặc? Chính là Diệp Mặc đã hại đệ tử Dịch Dật của ta bị phế đi đan điền?
Diệp Mặc cười lạnh một tiếng, Phiến Phất này thật đúng là biết cách ‘Gắp lửa bỏ tay người’, tên đệ tử Dịch Dật của y muốn đi Phỉ Hải thành tiêu diệt Mặc Nguyệt, vậy mà giờ lại thành mình hại đệ tử của y. Lão khốn kiếp này thật đúng là mặt dầy mà.
Phiến Phất chỉ nói nửa câu, thì liền lấy ra một kiện Hỏa Văn Kính, rồi hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra ngươi là Diệp Mặc, ta nể mặt Đường Mộng Nhiêu nên không so đo chuyện của Dịch Dật, nhưng chuyện ngươi giết người vô tội thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Lấy ra pháp bảo của ngươi đi, đừng nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ.
Diệp Mặc liền châm chọc:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta giết người? Muốn đánh thì đánh, việc gì phải cố gắng tìm cho mình cái cớ chứ.
Nói xong thì Diệp Mặc cũng chẳng thèm để ý tới Phiến Phất, giơ tay lên thì Tử Đao liền hiện ra.
Thấy tình huống này thì Đường Mộng Nhiêu liền vội vã tiến lên ngăn cản:
- Phiến Phất sư huynh, chờ hỏi rõ sự tình đã, có lẽ là mấy tên tu sĩ Hư Thần kia đã mạo phạm tới Diệp Mặc cũng nên.
Trong lòng Đường Mộng Nhiêu rất rõ ràng, đừng xem Phiến Phất là tu vi Kiếp Biến tầng chín, nhưng một khi thực sự đánh với Diệp Mặc, thì ai chết vào tay ai còn khó mà nói trước được. Ngày trước Diệp Mặc tại Vô Tâm Hải, còn chưa có tấn cấp lên Thừa Đỉnh hậu kỳ, đã có thể dễ dàng giết chết một tên yêu tu ngang với tu sĩ Kiếp Biến trung kỳ rồi, hiện tại thì hắn đã tấn cấp Thừa Đỉnh hậu kỳ, hơn nữa ngay cả "Vực" của tu sĩ Hóa Chân cũng không có tác dụng với hắn. Thì cô cảm thấy Phiến Phất không nhất định có thể là đối thủ của Diệp Mặc, điều này cũng không phải là khoa trương.
Phiến Phất thấy Đường Mộng Nhiêu muốn ngăn cản y, thì lập tức nhíu mày:
- Mộng Nhiêu sư muội, sao cô phải giúp đỡ cái loại tu sĩ sát tính nặng như hắn chứ?
Đường Mộng Nhiêu thấy Diệp Mặc toàn thân đã tràn đầy sát khí, thì trong lòng thầm than. Cho dù là hôm nay cô không ngăn cản Phiến Phất, thì Diệp Mặc cũng nhất định sẽ cùng Phiến Phất đánh nhau. Bởi vì hôm nay Dịch Dật đã tới rồi, cho nên Diệp Mặc còn nhất định muốn giết Dịch Dật nữa.
Nhưng khiến Diệp Mặc và tất cả mọi người đều không ngờ tới, chính là Chu Ngữ Sương vừa rồi có hành động bỏ đá xuống giếng với Diệp Mặc bỗng nhiên lại mở miệng nói:
- Mấy người tu sĩ Hư Thần này không phải là do Diệp Mặc giết, mà là do người kia giết.
Chu Ngữ Sương nói xong, thì liền chỉ tay vào tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín sắc mặt đang dần trắng bệch kia.
Trong nháy mắt này, thì hầu như tất cả những tu sĩ có mặt tại đây đều nhìn về phía tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín kia. Phiến Phất chỉ cần nhìn những ánh mắt xung quanh, cũng đã biết là Chu Ngữ Sương nói không sai.
Phiến Phất có chút căm tức quay đầu lại nhìn về phía tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín kia, vì đương nhiên là y không phải muốn ra mặt thay cho mấy tên tu sĩ Hư Thần đã chết kia rồi, chỉ là y muốn mượn cái cớ này để giết Diệp Mặc, sau đó thu hồi lại nhẫn trữ vật trong tay Diệp Mặc mà thôi.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín thấy Phiến Phất nhìn về phía mình, thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, thấp giọng giải thích:
- Phiến tiền bối, mấy tên này đã đánh lén vãn bối, cho nên vãn bối mới ra tay giết chúng.
- Hóa ra là như vậy.
Phiến Phất nhíu mày, sau đó lại nói:
- Sau này nếu không phải là chuyện gì lớn, thì không nên hơi một tý là giết người. Bắc Vọng Châu chúng ta lúc này đang nguyên khí đại thương, giết một tu sĩ Hư Thần thì liền ít đi một phân lực lượng.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín vội vàng gật đầu liên tục:
- Vâng, vâng, vãn bối đã hiểu, sau này vãn bối nhất định ghi nhớ lời dạy bảo của tiền bối.
Phiến Phất bất đắc dĩ phải thu hồi lại pháp bảo, vì y muốn giết Diệp Mặc thì nhất định phải có một cái cớ.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục châm chọc:
- Ngươi cũng đừng ‘giả vờ’ nữa, không phải là muốn lấy ba viên tiên tinh của ta sao? Nhưng ta không cho ngươi, thì ngươi có thể làm gì được ta?
Thấy Diệp Mặc nói như vậy, thì cô gái trẻ đi theo Đường Mộng Nhiêu liền đưa tay bịt miệng lại, thiếu chút nữa đã bật cười.
Sắc mặt của Phiến Phất liền trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi cho là Đường môn chủ tới thì ta không dám giết ngươi sao? Tiểu bối như ngươi, Phiến Phất ta muốn giết cũng chỉ như giết gà mà thôi.
Diệp Mặc cười ha hả, bỗng nhiên lại đưa tay búng nhẹ một cái lên Tử Đao trên tay. Tử Đao liền phát ra một âm thanh trong trẻo. Trong lúc này Diệp Mặc cũng nói:
- Phiến Phất, ngươi muốn giết ta thì cũng không cần phải gấp, chờ lát nữa ta cũng sẽ để cho ngươi giết. Nhưng năm đó khi ta rời khỏi Phỉ Hải thành, thì đã giúp ngươi luyện chế ra ba viên "Phục thần đan" bằng chính dược liệu của mình, về phần ngươi muốn dùng đan dược cứu ai thì ta không biết.
Nói đến đây thì thanh âm của Diệp Mặc bỗng nhiên đề cao:
- Nhưng họ Phiến ngươi, ngày đó giao dịch của ta và ngươi là như thế nào? Vọng Nguyệt Tông của ngươi phái ra một tên tu sĩ Hư Thần bảo hộ Mặc Nguyệt của ta ở Phỉ Hải thành không phải chính là do lão rùa đen ngươi đồng ý với ta sao? Không ngờ lại để cho con rùa đen nhỏ cùng với tiểu yêu nữ kia đến công kích Mặc Nguyệt của ta nữa? Ngươi đã không giúp đỡ thì thôi, lại còn chủ động công kích Mặc Nguyệt của ta. Nếu như không phải có Lăng Trung Thiên tiền bối, thì Mặc Nguyệt của ta hiện đã sớm không còn tồn tại nữa rồi. Mặt của ngươi nằm ở dưới mông sao, sao lại có thể nói ra những lời thối tha như vậy.
Cô gái tên Nguyệt Thiền đi theo Đường Mộng Nhiêu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bật ra một tiếng cười. Cô cũng là lần đần tiên thấy một loại tu sĩ không có chút phong độ nào như Diệp Mặc này. Liên tiếp chửi thẳng vào tai của Phiến chưởng môn như vậy.
Phiến Phất bị Diệp Mặc chửi mắng giận đến tím mặt, cũng không nhịn được nữa, pháp bảo vừa mới thu vào lại lần nữa được lấy ra. Loại chuyện nhỏ nhặt này thì Phiến Phất y không bao giờ để trong mắt, căn bản là chẳng coi ra gì. Nhưng không ngờ một tiểu bối như Diệp Mặc, cũng dám nói đây là việc hắn giao dịch với Vọng Nguyệt Tông.
- Tiểu bối, ta giết ngươi.
Phiến Phất không thể nhịn được nữa, Hỏa Văn Kính trong tay liền trực tiếp được đánh ra.
Diệp Mặc thì lại không sợ hãi chút nào, mà cười nhạt nói:
- Giết ta thì không cần vội, ta trước tiên muốn giết một người, chính là cái thứ rác rưởi tên Dịch Dật kia. Hắn đã giết bằng hữu Lý Khởi Thiện của ta, còn dám công kích Mặc Nguyệt của ta. Vốn ta dự định đi tới Vọng Nguyệt Tông giết tên súc sinh này, nhưng hôm nay nếu như tên súc sinh này đã tự động tới, thì ta cũng đỡ mất công phải đi một chuyến rồi, miễn cho ta tức giận quá mức mà phá hủy đi hoa cỏ trên Vọng Nguyệt Tông, còn làm cô vợ nhỏ của Vọng Nguyệt Tông phải kinh sợ nữa.
Phiến Phất thấy Diệp Mặc ngông cuồng như thế, thì thiếu chút nữa đã tức tới mức thổ huyết. Chân nguyên càng điên cuồng dồn vào Hỏa Văn Kính, y muốn hiểu rõ rằng một tiểu bối tu vi Thừa Đỉnh tầng bẩy đối chiến với một tu sĩ Kiếp Biến thì sẽ có ý vị như thế nào.
Đường Mộng Nhiêu thầm than một tiếng, lần này thì cô cũng không ngăn cản Diệp Mặc. Cô biết cho dù là Phiến Phất không động thủ, thì Diệp Mặc cũng sẽ ra tay. Trận chiến này, cô căn bản không thể khuyên can. Cô thực sự cũng nghe ra được Diệp Mặc nói câu cuối cùng chính là muốn châm chọc cả cô và Phiến Phất. Vì đã lợi dụng chuyện liên hôn của Áo Thiên Điệp. Nhưng loại chuyện này, thì Đường Mộng Nhiêu cũng không muốn đứng ra giải thích.
- Sư phụ...
Nguyệt Thiền vốn không có thiện cảm với Diệp Mặc, nhưng sau khi biết được những tu sĩ Hư Thần kia không phải là do Diệp Mặc giết, lại thấy Phiến Phất chưởng môn ra tay, thì cô lại có chút bận tâm tới Diệp Mặc.
Đường Mộng Nhiêu dường như biết đệ tử của mình đang nghĩ gì, cô liền kéo đệ tử của mình ra phía sau rồi nói:
- Con không cần lo lắng, đứng phía sau sư phụ đi, tránh khỏi bị liên lụy.
Nguyệt Thiền có chút nghi hoặc nhìn sư phụ, vì câu nói vừa rồi của sư phụ cô thật sự không hiểu được. Phiến Phất chưởng môn muốn giết một tu sĩ Thừa Đỉnh, sao có thể liên lụy tới cô được? Y chỉ cần tùy ý tát một cái là có thể giết chết đối phương rồi.
Chu Ngữ Sương và các tu sĩ Hư Thần còn lại đều lộ ra ánh mắt không đành lòng. Cô nghĩ rằng Diệp Mặc có thể kiên trì được mười lần hô hấp trước mặt Phiến Phất đã vô cùng tài giỏi rồi.
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh tầng chín kia thấy Phiến Phất động thủ với Diệp Mặc, thì trong mắt liền hiện lên một tia hưng phấn. Y đã sớm muốn giết Diệp Mặc rồi, chỉ là mấy quả cầu vàng kim còn lại kia khiến y có chút lo được lo mất mà thôi. Hiện tại thì y chắc chắn không có phần với mấy thứ đồ kia rồi, nếu như Diệp Mặc bị giết thì trong lòng y còn có chút thỏa mãn.
Hỏa Văn Kính của Phiến Phất khi được đánh ra, thì toàn bộ khu vực trong đại điện đều nóng lên nhanh chóng, tất cả các tu sĩ xung quanh đều lùi lại. Diệp Mặc tiện tay đưa Tô Tĩnh Văn tới một góc của đại điện, Tử Đao trong tay liền được đánh ra. Tô Tĩnh Văn cũng không hề lo lắng, cô đã thấy qua Diệp Mặc đối chiến với tên yêu tu Hóa Chân. Thì cho dù Phiến Phất có lợi hại, cũng không thể so với tên yêu tu Hóa Chân kia được, mà phải là kém xa tới vạn dặm ấy chứ. Cho nên cô căn bản cũng không cần phải lo lắng.
Hỏa Văn Kính càng lúc càng biến lớn, cuối cùng giống như một vầng mặt trời bao phủ hoàn toàn lấy Diệp Mặc. Đối phó với một tu sĩ như Diệp Mặc, thì Phiến Phất hoàn toàn coi thường. Nhưng y sử dụng Hỏa Văn Kính, chủ yếu là muốn khiến Diệp Mặc trực tiếp bị thiêu chết trước mặt các tu sĩ khác, như vậy thì vừa có thể lập uy, lại vừa có thể hả giận.
Đáng tiếc chính là người y muốn đối phó không phải là một tu sĩ Thừa Đỉnh tầng bẩy tầm thường. Mà là Diệp Mặc, một tu sĩ Thừa Đỉnh dám đối chiến cùng với yêu tu Hóa Chân tầng hai.
Ngày đó Diệp Mặc đối chiến cùng yêu tu Hóa Chân tầng hai, thì Phiến Phất không thấy được, nếu như y nhìn thấy, thì y tuyệt đối không khinh thường Diệp Mặc như vậy, thậm chí sẽ không muốn cùng Diệp Mặc động thủ.
Sau khi Tử Đao được đánh ra, trong nháy mắt đã tìm được nhược điểm của Hỏa Văn Kính rồi. Trong lòng Diệp Mặc lập tức lộ ra một tia khinh thường, không ngờ một tu sĩ hàng đầu như Phiến Phất, lại không có chút thành tựu nào ở "Vực" cả, thật đúng là loại có tiếng mà không có miếng. Kỳ thực Diệp Mặc đã nghĩ oan cho Phiến Phất rồi. Phiến Phất dù sao cũng là đệ nhị cao thủ ở Bắc Vọng Châu, còn mạnh hơn những tu sĩ Kiếp Biến bình thường nhiều lắm.
Sở dĩ Diệp Mặc có loại cảm giác này, thứ nhất là sau khi Phiến Phất từ Toái Diệp thành trở về, thương thế của y cũng vừa mới bình phục, thứ hai là pháp bảo mạnh nhất của y đã bị Lăng Trung Thiên phá hư rồi. Cho nên đối với tu sĩ Kiếp Biến mà nói thì y đã rất giỏi rồi. Nhưng "Vực" của y phải phối hợp với kiện pháp bảo kia thì mới có thể biểu hiện ra uy lực lớn hơn nữa.
Vì thế nên Diệp Mặc mới cảm giác được "Vực" của Phiến Phất không có được bao nhiêu thành tựu.