Yêu tu tóc đỏ thấy Khổng Diệp cứng mềm đều không chịu, thì trong lòng liền cấp thiết hẳn lên:
- Được, Khổng Diệp. Tôi hiện tại để cho yêu thú rút khỏi Toái Diệp thành, đồng thời cũng kết thúc lần thú triều này, cái này, anh cần phải tin tưởng lời của tôi chứ?
Lần này thì Khổng Diệp gật đầu:
- Có thể, anh hãy cho yêu thú lui lại đi.
Yêu tu tóc đỏ thấy Khổng Diệp gật đầu, lập tức lấy ra một chiếc phi kiếm, nháy mắt thì phi kiếm đã bay đi mất rồi.
Sau khi phi kiếm bay đi, thì tên yêu thú tóc đỏ lại thở dài, nhìn Khổng Diệp:
- Khổng Diệp, hiện tại tôi cũng đã phát phi kiếm truyền tin đi rồi, anh có thể để cho tôi đi qua không?
Tên yêu tu tóc đỏ tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, y không đi thì không được, nhưng y cũng không dám làm cứng với Khổng Diệp. Tu vi của Khổng Diệp này không thua gì y, một khi y không tuân thủ ước định, thì Khổng Diệp hoàn toàn có thể động thủ với yêu thú đang vây công Toái Diệp thành.
Khổng Diệp lắc đầu:
- Yêu thú rời khỏi Toái Diệp thành là chuyện tốt, nhưng căn cứ theo ước định, thì anh không thể nào tiến vào Bắc Vọng Châu.
- Khổng Diệp, anh nói mà không giữ lời sao?
Tên yêu tu tóc đỏ tức giận, khí thế toàn thân tăng vọt, đồng thời một thanh song đầu đao kim sắc đã hiện ra trên tay của y.
Khổng Diệp cũng không nói nửa lời, nhưng trên đỉnh đầu của lão lại đột ngột hiện ra một cái dược đỉnh, vừa nhìn thì đã biết cái dược đỉnh này không hề đơn giản.
Thấy cái dược đỉnh này của Khổng Diệp, thì tên yêu tu tóc đỏ lại đè nén sự phẫn nộ xuống, lạnh giọng nói:
- Khổng Diệp, thái độ làm người của anh vốn vẫn rất quang minh lỗi lạc, và biết giữ chữ tín, cớ sao hôm này lại nuốt lời với tôi?
Khổng Diệp lập tức đáp lời:
- Tôi nói anh có thể để cho yêu thú rút lui, nhưng cũng chưa hề đồng ý cho ngươi đi Bắc Vọng Châu.
Tên yêu tu tóc đỏ biết rằng cho dù mình liều mạng thì cũng chưa chắc có thể đánh bại Khổng Diệp, cho dù là đánh bại được Khổng Diệp thì chính y cũng phải mất rất nhiều thời gian, cho nên thẳng thắn đứng im bất động.
Mấy canh giờ sau, vô sô yêu thú rời khỏi Toái Diệp thành. Đi qua bên cạnh tên yêu tu Xích Hạt rồi tiến vào trong Vô Tâm Hải.
Tên yêu tu Xích Hạt này không ngờ cũng không muốn tiến vào Bắc Vọng Châu nữa, mà cùng những yêu thú cao cấp khác trở về Vô Tâm Hải.
Khổng Diệp nhìn Xích Hạt đã quay trở về, thì liền nhíu mày một chút, đứng bất động một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu rồi thu hồi lại dược đỉnh của mình. Nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Một nén nhang sau, một tên yêu thú Kiếp Biến hậu kỳ đứng trước mắt tên yêu tu tóc đỏ. Tên yêu tu tóc đỏ nhìn tên yêu tu Kiếp Biến hậu kỳ này rồi nói:
- Phía bên Phỉ Hải thành xảy ra chuyện, ta lập tức sẽ đi qua đó. Bên này ngươi không nên động thủ nữa. Chờ ta trở lại đã.
- Vâng.
Tên yêu tu Kiếp Biến hậu kỳ lập tức kính cẩn trả lời.
Tên yêu tu tóc đỏ gật đầu, lấy ra một cái ‘Thuấn di bùa’, nhìn một hồi lâu, sau đó mới thở dài một tiếng rồi kích phát lá bùa đó. Vốn là y định dùng ‘tiểu na di phù’ đấy, nhưng vì ‘tiểu na di phù’ thì lại không thể nào tránh khỏi việc có không gian dao động, như vậy thì khó có thể gạt được Khổng Diệp.
‘Thuấn di phù’ khi kích phát không có hiện tượng không gian dao động. cũng không thể nào phát hiện được, đáng tiếc chính là ‘Thuấn di phù’ quá mức quý giá, dù y là yêu tu Hóa Chân, thì cũng chỉ có một lá bùa này mà thôi. Vốn y định dùng lá bùa này làm một cái chiêu bài hộ mệnh.
Hiện tại Khổng Diệp canh giữ ở chỗ này, thì nếu y dùng ‘Tiểu na di phù’ Khổng Diệp chắc chắn sẽ biết. Cho nên vạn bất đắc dĩ, y cũng chỉ còn cách dùng ‘Thuấn di phù’ mà thôi.
...
Bên ngoài Phỉ Hải thành, từng tảng lớn yêu thú bị Diệp Mặc chém giết, yêu thú cũng không ngừng muốn lao ra ngoài khốn trận của Diệp Mặc. Nhưng cơn mưa lôi điện từ lôi kiếm của Diệp Mặc có diện tích càng ngày càng lớn, sát thương cũng càng ngày càng nhiều.
Nếu dựa theo tình hình hiện tại mà tiếp diễn, thì chỉ khoảng nửa ngày thôi, toàn bộ yêu thú ở chỗ này sẽ bị Diệp Mặc giết sạch. Ngay lúc đó lại có một tiếng huýt dài bén nhọn từ xa truyền đến, khiến trong lòng Diệp Mặc khẽ động. Hắn bỗng nhiên mở mắt, dừng lôi kiếm lại. Một tiếng rít vừa rồi khiến tâm thần hắn cả kinh, phải tỉnh lại từ trong cảnh giới vong ngã.
Giờ khắc này hắn đối với ‘Cảnh’ đã nhận thức được rõ ràng hơn, nhưng không đợi hắn chỉnh lý lại sự hiểu biết đối với ‘Cảnh’. Thì một ánh đao mầu đỏ nhạt đã đánh về phía khốn trận mà hắn bố trí. Vô số yêu thú đều không thể thoát ra khỏi khốn trận cấp bẩy này. Không ngờ lại bị một đao này phá nát.
Sau khi khốn trận bị tan vỡ, thì vô số yêu thú đều lao ra ngoài một cách tán loạn. Nhưng tiếng huýt kia lại một lần nữa truyền đến. Tất cả những yêu thú nghe thấy tiếng huýt này, đều nhanh chóng yên tĩnh lại, sau đó lui ra khỏi khốn trận của Diệp Mặc một cách trật tự.
Tuy yêu thú ở đây bị Diệp Mặc giết gần một phần ba rồi, nhưng vẫn có vô số yêu thú đang từ từ lùi ra ngoài.
Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, hắn hiều được tiếng rít này tuyệt đối là của một tên tu sĩ Hóa Chân. Bằng không không có khả năng người còn chưa tới, mà ánh đao đã tới đây rồi.
Quả nhiên Diệp Mặc vừa nghĩ đến việc này, thì đã có một tên tu sĩ tóc đỏ xuất hiện trước mắt Diệp Mặc. Con mắt của Diệp Mặc bỗng nhiên giật nảy lên, vì đây chính là một tên yêu tu Hóa Chân tầng hai.
- Ông xã...
- Diệp Mặc...
Cùng một lúc, liền có tiếng gọi thanh thúy của hai cô gái truyền đến, Diệp Mặc lập tức biết được là Ánh Trúc và Tĩnh Văn đã tới rồi, lúc này trong lòng hắn đã hoàn toàn buông lỏng, vì chí ít thì các cô ấy đều không xảy ra chuyện gì. Lúc này Diệp Mặc không quay đầu lại, đối mặt với một tên yêu tu Hóa Chân thì hắn vẫn rất tỉnh táo. Hắn cũng biết, một khi mình bị tên yêu tu Hóa Chân này giết, thì toàn bộ Phỉ Hải thành cũng sẽ bị biến thành tro bụi.
Khiến Diệp Mặc không thể nào hiểu nổi chính là, vì sao có một tên yêu tu Hóa Chân như thế này, mà Phỉ Hải thành còn có thể trụ vững được thời gian lâu như thế? Chỉ cần một tên yêu tu Hóa Chân thôi, thì muốn tiêu diệt Phỉ Hải thành quả thực là chuyện rất dễ dàng.
- Nếu như ta tới chậm một chút, có phải ngươi muốn giết sạch toàn bộ bọn chúng không?
Tên yêu tu tóc đỏ, nhìn xuống những thi thể yêu thú đầy rẫy dưới đất, trong không khí vẫn còn mùi máu tanh và mùi khét lẹt, khiến giọng nói của y tràn đầy phẫn hận.
Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu còn có cả Mông Hàn An lúc này cũng đều đã đứng ở phía sau Diệp Mặc, vẻ mặt cảnh giác nhìn tên yêu tu Hóa Chân tầng hai này, nói thật ra, thì đối mặt với một yêu tu Hóa Chân, thì bọn họ không có bất kỳ năng lực phản kháng nào. Bọn họ cũng đang hoài nghi giống như Diệp Mặc, đó là vì sao có yêu tu Hóa Chân, mà những yêu thú này công kích Phỉ Hải thành những năm năm rồi mà vẫn không thành công?
Diệp Mặc lấy ra Tử Đao, đồng thời cũng lấy ra "Đại đỉnh tám cực", ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào tên yêu tu Hóa Chân rồi lạnh giọng nói:
- Điều ngươi nói là cái loại Logic gì thế? Lẽ nào yêu tu tấn công Phỉ Hải thành, thì bọn ta không thể nào phản kháng sao? Chẳng lẽ yêu thú các ngươi có huyết mạch cao quý hơn chúng ta sao? Có thể làm chủ sự sống chết của tu sĩ loài người sao?
Tên yêu tu thấy hầu hết yêu thú đã rời khỏi, thì bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu bối, ngươi chỉ là một tên Thừa Đỉnh hậu kỳ, mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta sao. Có tin ta giết ngươi xong rồi diệt cả Phỉ Hải thành thì lão già kia vẫn chưa có tới không?
Diệp Mặc không hiểu tên yêu tu này đang nói gì, chỉ lạnh lùng cười:
- Muốn đánh thì nhanh lên, ít lải nhải thôi.
Nói xong, thì liền kích động chân nguyên trên người, Tử Đao cũng chưa được phóng ra, nhưng đã tản mát ra từng vòng đao quang màu tím rung động rồi.
- Thật can đảm, vậy thì chết đi.
Tên yêu tu Hóa Chân giận tím mặt, ngay cả pháp bảo cũng không lấy ra, mà đưa tay ra muốn bắt giữ lấy Diệp Mặc.
Diệp Mặc không phải là lần đầu tiên giao đấu cùng Hóa Chân cao thủ, lần trước hắn cũng đã đánh một trận cùng với Diệu Huệ Trân, chỉ là cô gái đó thương thế quá nghiêm trọng, cho nên không thể so với tên yêu tu Hóa Chân sơ kỳ trước mặt này được.
Cũng là một bàn tay chân nguyên hình thật lớn, nhưng uy lực lại khác hẳn nhau.
Diệp Mặc thấy đối phương biến ảo ra chân nguyên hình bàn tay, thì một sự khó chịu vô cùng đang dâng lên trong lòng. Nhưng kẻ như tên này đều ỷ vào tu vi của mình cao hơn, đều muốn đem hắn nắm vào trong lòng bàn tay rồi bóp chết. Ngày trước ở Huyền Băng Sơn, tên tu sĩ của Vô Cực Tông kia cũng làm như thế, chỉ là bị Lục Vô Hổ đánh bay đi mà thôi.
Dưới sự phẫn nộ, Diệp Mặc cũng bất chấp tất cả. Tử Đao trực tiếp đánh ra. Một đạo đao quang tím hồng phóng về phía bàn tay của tên yêu tu Hóa Chân kia, uy thế của đao quang tím hồng lần này vô cùng lợi hại, trước nay chưa từng có.
"Huyễn vân hoa sơn đao". Diệp Mặc tức giận vì cái bàn tay chân nguyên hình kia, cho nên vừa ra tay đã là "Huyễn vân hoa sơn"
Bành... Ầm...
Đao quang tím hồng của Diệp Mặc hoàn toàn đánh vào chân nguyên hình bàn tay của đối phương, phát sinh ra hai tiếng nổ nặng nề, trong nhất thời, chân nguyên và đao quang màu tím văng ra bốn phía. Không gian xung quanh dưới sự đè ép của hai luồng chân nguyên va chạm, toàn bộ dường như đang có chút sụt lún.
Mà lần này Diệp Mặc bị đánh bay ra xa đến mấy ngàn thước, trên không trung điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng Diệp Mặc trầm xuống, vì dù cho là hiện tại hắn đã đạt đến tu vi Thừa Đỉnh hậu kỳ rồi, nhưng đối mặt với tu sĩ Hóa Chân, thì hắn vẫn chỉ có thể bị giết mà thôi.
Một chiêu vừa rồi, thì hắn liền biết, cho dù hắn có xuất ra toàn bộ thủ đoạn của mình, thì cũng không có cách nào đối phó được với tên yêu tu Hóa Chân trước mặt này.
Sắc mặt của ba người Kỷ Bẩm và Đường Mộng Nhiêu đều đại biến, lùi lại phía sau. Loại không gian sụt lún này, thì cho dù là tu sĩ Kiếp Biến như họ, cũng không thể nào chống đối lại. Ngày trước Kỷ Bẩm ới tu sĩ Hóa Chân, thì lão đã biết tu sĩ Hóa Chân đều không phải là người mà họ có khả năng đối địch, cho dù là Hóa Chân sơ kỳ đi chăng nữa.
Mấy người Kỷ Bẩm liền bay theo hướng Diệp Mặc bị bức lùi, thì trong lòng Kỷ Bẩm đang lo lắng nhất, ngày đó lão không thể tránh thoát nổi một chiêu của tu sĩ Hóa Chân, vậy thì Diệp Mặc liều mạng đối chiến một chiêu với đối phương thì có khả năng tốt đẹp được sao?
Tên yêu tu Hóa Chân thấy Diệp Mặc và y liều mạng đối chiến một chiêu, không ngờ lại đánh chân nguyên của y văng ra tứ phía, còn hắn chỉ phải nôn ra một ngụm máu mà thôi, khiến cho y cũng rất kinh ngạc. Con kiến hôi tu vi Thừa Đỉnh này dường như cũng có chút môn đạo, không ngờ có thể lấy cứng đối cứng, kháng lại một lần chân nguyên biến ảo ra hình bàn tay của y.
Tên yêu tu Hóa Chân này nhe răng cười một tiếng, giơ tay lên, một luồng sáng mầu hồng hiện ra trên tay y, một khắc sau thì luồng sáng màu hồng này đã hóa thành hai đạo đao quang sắc bén đánh về phía Diệp Mặc rồi.
Diệp Mặc bản thân cũng là một kẻ dùng đao đấy, cho nên một đạo đao quang này lợi hại thế nào thì sao hắn có thể không thấy được? Đao quang của tên yêu tu Hóa Chân vừa được đánh ra thì đã tập trung tất cả về hướng Diệp Mặc. Trước đao quang lợi hại như vậy, Diệp Mặc không ngờ không lùi mà lại tiến tới, thậm chí còn nhắm mắt lại, Tử Đao trong tay lại một lần nữa đánh ra.
Kỷ Bẩm và toàn bộ tu sĩ Phỉ Hải thành khi thấy Diệp Mặc đánh ra một đao kia thì sắc mặt đều đại biến, bởi vì một đao này của Diệp Mặc đánh sai hướng rồi, căn bản là không thể nào ngăn trở đao quang của đối phương.
Trong lòng của Kỷ Bẩm cũng khẩn trương, lão biết một khi Tử Đao của Diệp Mặc tiến vào "Vực" của đối phương, thì Diệp Mặc chắc chắn sẽ phải chết, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.