Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1023: Thiếu một cái tên

Thật sự là xui xẻo, đến Nam An châu còn chưa tìm được mấy người Khinh Tuyết mà đã đắc tội An Bắc tam ma, giờ lại thêm một tông môn chín sao nữa.

May là vừa rồi hắn ra khỏi thành, nếu không bị nhốt trong đó, ngày mai các trưởng lão Lôi Vân tông đến thì hắn sẽ chẳng còn chỗ ẩn thân nữa. Mặc dù Diệp Mặc tự tin với thủ đoạn ẩn nấp của mình, nhưng đối mặt với trưởng lão của tông môn chín sao thì không thể nói trước điều gì. Những người đó đều có tu vi Ngưng Thể, hoặc thậm chí là Thừa Đỉnh

Nghĩ đến việc trước đó mình còn đề tên ở bia đề danh, muốn nổi danh, Diệp Mặc có chút nghĩ lại mà sợ. May mắn hắn không để tên lại trên tấm bia, nếu không thì muốn không gây chú ý cũng không được.

Tuy nhiên, Diệp Mặc biết cũng không phải do hắn sơ suất, trước đó hắn đoán loại thiên tài như Điền Ngạo Phong chắc chắn có lai lịch không tầm thường, nhưng ai ngờ lại lớn đến vậy? Chẳng những là đệ tử nồng cốt của tông môn chín sao, hơn nữa còn được coi trọng. Vì Điền Ngạo Phong, Lôi Vân tông thậm chí dám phong tỏa thành Nam An.

Lúc này Diệp Mặc đã bình tĩnh lại, Lôi Vân tông đã tính tới việc hắn sẽ tới thành Nam An, mà trên thực tế thì Diệp Mặc cũng thật sự đến đó. Diệp Mặc khẳng định, nếu không phải sau khi giết Điền Ngạo Phong xong không trì hoãn một chút nào thì chắc bây giờ đã bị người của Lôi Vân tông ở ngoài thành Nam An ngăn cản.

Rất có thể khi hắn đặt chân vào thành Nam An thì sau đó Lôi Vân tông đã khống chế mấy cửa thành rồi, trước sau chỉ hơn kém nửa ngày mà thôi. Trong khoảng thời gian hắn đến Pháp Bảo Hữu Chân mua Nặc Sa rồi tới quảng trường Bia đề danh, Lôi Vân tông đã bắt đầu điều tra ở thành Nam An rồi. Chỉ có điều khu vực quảng trường Bia đề danh quá nhạy cảm nên người của Lôi Vân tông mới không điều tra nơi đó mà thôi.

Thậm chí thông báo bồi thường cho tu sĩ một trăm ngàn linh thạch đi thuyền từ thành Mạc Hải đến thành Nam An có thể đều là do Lôi Vân tông làm. May mắn là hắn cẩn thận, ném tất cả đồ vật của Điền Ngạo Phong vào thế giới Trang vàng.



Ngay cả tên tu sĩ Nguyên Anh kia còn không nhìn ra bản lĩnh ẩn nấp của Diệp Mặc, càng không cần nói đến đám tu sĩ Kim Đan còn lại rồi. Một giờ sau, Diệp Mặc lặng lẽ bước lên Phi Vân thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất đào tẩu.

Khi trời sáng lên, Diệp Mặc không biết mình đã đi được bao xa, nhưng tốc độ của hắn không giảm xuống chút nào, chẳng những linh thạch thượng phẩm chưa từng gián đoạn, mà ngay cả chân nguyên cũng liên tục thúc dục Phi Vân thuyền. Nếu không phải vì sợ Phi Vân thuyền không chịu nổi, hắn sớm đã dùng tới linh thạch cực phẩm.

Tông môn chín sao Lôi Vân tông khác với Quỷ Tiên phái lúc trước, hơn kém quá lớn. Tuy tu vi cao nhất của Quỷ Tiên phái là Hư Thần, nhưng Diệp Mặc tin rằng nếu hắn không muốn để tu sĩ Hư Thần phát hiện tung tích của mình thì vẫn có cách. Nhưng tông môn chín sao thì khác, có tu sĩ Hóa Chân tồn tại, hắn căn bản không có chút chắc chắn nào.

Cho nên, ngoài việc không ngừng chạy trốn ra thì hắn đã không còn phương pháp nào nữa.



Bởi vì Tiêu Phi đề tên, ngày hôm sau thành Nam An lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều người đều đổ về phía Bia đề danh, chỉ là vì nhìn tên của Tiêu Phi. Và thêm một điều nữa là xem phản ứng của Phương Chủng Sư, là đệ tử thiên tài của tông môn chín sao, đồng thời cũng là đệ nhất của Kim Đan danh nhân đường, nhưng Phương Chủng Sư lại bị Tiêu Phi vượt qua, chắc chắn y sẽ không bỏ qua việc này.

Chính là bởi vì rất nhiều người đoán Phương Chủng Sư sẽ đến quảng trường bia đề danh để đề tên lần nữa, cho nên mới đều vọt tới quảng trường.

Người càng nhiều, tiếng bàn tán cũng nhiều hơn. Việc Tiêu Phi đề tên hôm qua cũng được mang ra nói. Thậm chí ngay cả Tiêu Phi bay lên thế nào, tóc tung bay thế nào đều có người miêu tả được ra.

- Các người không biết đâu, hôm qua sau khi Tiêu Phi đề tên thì lại có hai người khác đề tên. Sau khi hai người kia mất hết mặt mũi thì buổi tối còn có một người nữa.

Một gã tu sĩ Kim Đan hôm qua thấy Diệp Mặc đề tên bắt đầu miệng lưỡi lưu loát.

- Người không biết tự lượng sức rất nhiều, thêm họ cũng chẳng nhiều, bớt họ cũng chẳng ít. Anh không phải nói, tôi biết chắc ba người kia không để lại bất cứ dấu vết gì.

- Đương nhiên, tu sĩ đến buổi tối kia tên là Diệp gì gì đó…

Hiển nhiên tu sĩ Kim Đan này không để ý đến Diệp Mặc, không thể nói ra đầy đủ họ tên hắn, y vẫn cứ thao thao bất tuyệt:

- Tôi có ấn tượng với hắn nhất, bởi vì tên tu sĩ này quá buồn cười rồi, tên thì không để lại, nhưng thanh thế thì có vẻ rất là ghê.

- Cũng không phải, ngay cả pháp bảo mà hắn cũng lấy ra. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy dùng pháp bảo khi đề tên đấy, thật quá buồn cười.

Một gã tu sĩ biết tình hình cụ thể đang đứng bên cạnh hiển nhiên cũng muốn biểu đạt cái nhìn của mình, nói phụ họa.

- Ha ha…

Một số tu sĩ xung quanh đều phát ra tiếng cười vang.

- Anh nói hắn lấy pháp bảo ra khi đề tên?

Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt đứt lời những tu sĩ đang bàn tán.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới một đạo cô trẻ tuổi vẻ mặt lạnh lùng đang đứng cách đó không xa, mới vừa rồi hẳn là cô ta hỏi.

Đạo cô buộc tóc phía sau, nhưng trong tay lại không có phất trần, mà làn da trắng như tuyết phối hợp với đạo bào màu trắng, cộng thêm dung mạo tuyệt mỹ làm cô nhìn như không đến từ nhân gian. Không ai dám nghĩ câu vừa rồi là cô hỏi, nhưng nhìn nét mặt của cô thì hiển nhiên là như vậy.

- Là Lăng Hiểu Sương, đạo hiệu Thanh Sương…

Lập tức có người nhận ra đạo cô này, chỉ có điều y vừa nói tới đây thì đã bị người khác cắt đứt.

- Tôi biết rồi, là Lăng Hiểu Sương của Thanh Mộng trai, đứng thứ hai thập đại mỹ nữ Nam An…

Nói được một nửa thì dường như tu sĩ này nhận ra mình có phần mạo phạm, vội vàng nuốt lại nửa câu sau.

Nhưng tu sĩ xung quanh đã biết đạo cô tuyệt đẹp này là ai, Lăng Hiểu Sương - đệ tử nồng cốt của tông môn chín sao Thanh Mộng trai, một trong thập đại mỹ nữ của Nam An châu. Cô tới nơi này hiển nhiên chỉ có một mục đích, đó chính là đề tên.

Có thể thấy được là Lăng Hiểu Sương lập tức sẽ thăng cấp Nguyên Anh, nếu không cô sẽ không tới đây đề tên. Rất nhiều tu sĩ đều tới nơi này đề tên khi đã sắp đạt tới Nguyên Anh, mục đích chính là tìm được một chút cảm ngộ và tâm đắc.

Sau khi biết người trước mắt là Lăng Hiểu Sương, tiếng bàn tán xung quanh đều nhỏ đi không ít. Những tu sĩ nơi này thỉnh thoảng lại trộm liếc mắt nhìn cô, không ai dám nhìn chằm chằm cả. Rất nhiều tu sĩ thậm chí cảm giác được tim mình đang đập loạn nhịp, đứng gần Lăng Hiểu Sương như vậy căn bản chính là một loại vinh quang.

Giống như hôm qua khi Tiêu Phi bay lên, rất nhiều nữ tu đều thét chói tai. Lăng Hiểu Sương cũng giống thế, cô là nữ thần trong lòng các nam tu sĩ.

Thấy tiếng nói xung quanh nhỏ xuống, lại không ai trả lời vấn đề của mình, Lăng Hiểu Sương khẽ nhíu mày, lại hỏi thêm một câu:

- Vừa rồi là ai nói tối hôm qua có một tu sĩ lấy pháp bảo ra khi đề tên?

Không ai rõ hơn Lăng Hiểu Sương cô khi hỏi ra ý của những lời này rồi. Bởi vì trước khi tới đề tên, sư phụ cô đã nói với cô một điều. Tu sĩ lấy pháp bảo ra khi đề tên đều là những người không thể dùng thiên tài để hình dung.

Từ trước đến giờ, chỉ có ở mấy vạn năm trước, một tu sĩ Nguyên Anh dùng pháp bảo khi đề tên, kết quả khi tu sĩ này ở Nguyên Anh hậu kỳ thì đã giết chết một tu sĩ Hư Thần. Cái này còn chưa tính, trong trăm năm đó y tu luyện đến Hóa Chân đỉnh phong. Khi tu sĩ này đang Hóa Chân, không biết vì lí do gì mà bị Tiên đạo từ chối không cho y phi thăng Tiên giới. Sau đó, dưới sự giận dữ, y phá vỡ hư không, mở ra tấm chắn của đại lục Lạc Nguyệt, rời khỏi đại lục này.

Mà sư phụ cô nói, dùng pháp bảo khi đề tên ở bia đề danh càng thấp thì lại càng nghịch thiên. Nếu quả thật đúng như những gì cô nghe được hồi nãy, có người sử dụng pháp bảo ở bia đề danh Kim Đan thì đơn giản chính là rất nghịch thiên, lợi hại hơn cả tu sĩ Nguyên Anh mấy vạn năm trước, cho nên cô nhất định phải hỏi cho rõ.

Tên tu sĩ Kim Đan vừa rồi còn khoác lác, lúc này bị người xung quanh đẩy vài cái mới phản ứng lại, có chút kích động đứng ra nói:

- Là tôi, là tôi nhìn thấy, Lăng sư tỷ…

Tên tu sĩ đang nói chuyện cũng phải hơn bốn mươi rồi, nhưng y lại gọi Lăng Hiểu Sương trẻ hơn y rất nhiều là Lăng sư tỷ, nhưng xung quanh lại chẳng ai thấy buồn cười cả.

Chưa cần nói đến việc Lăng Hiểu Sương đứng thứ hai trong thập đại mỹ nữ của Nam An, riêng thân phận này đã không ai dám bất kính rồi. Hơn nữa, cô xuất thân từ Thanh Mộng trai, như vậy thì càng không có ai dám nói đến nửa chữ bất kính. Không phải ai cũng dám nói đến nội tình của tông môn chín sao.

- Nói đi.

Lăng Hiểu Sương gật gật đầu.

Thấy Lăng Hiểu Sương rất khách khí với mình, tên tu sĩ này sảng khoái như giữa trời tháng sáu mà đứng trong băng tuyết, cả người sảng khoái, giọng nói thậm chí có chút biến âm:

- Lúc rạng sáng hôm qua, có một tu sĩ đến đề tên. Tôi đoán là hắn sợ người khác cười nhạo nên mới chọn đến đề tên lúc đó.

Lăng Hiểu Sương khẽ nhíu mày, tiếp tục nói một câu:

- Không cần nói những điều này, tôi muốn biết quá trình hắn đề tên.

- Vâng, khi tu sĩ này bay gần đến bảy trượng thì bỗng lấy ra một pháp bảo màu tím, sau đó dừng lại ở độ cao bảy trượng, còn dùng pháp bảo múa may một thời gian rồi mới vọt lên trên bảy trượng. Sau đó, hắn còn đề tên mình lên đó nữa, giống như tên là…

Tu sĩ này không dám giấu diếm chút nào, nói tới đây liền dừng một chút, dường như đang cố nhớ ra tên Diệp Mặc.

- Là Diệp Mặc.

Tu sĩ bên cạnh bổ sung.

- Tuy vậy tên của hắn cũng không lưu lại trên bia đề danh. Tôi đoán là hắn dùng đan dược gì đó. Nghe nói “Đàm Hoa đan” của Phùng Lão Thực cũng có hiệu quả đó.

Lăng Hiểu Sương thở một hơi dài, cô không tưởng tượng được là thật sự lại có người dùng pháp bảo khi đề tên, nhưng tại sao tên của hắn lại không lưu lại? Như vậy không đúng, theo sư phụ nói thì vị tu sĩ Nguyên Anh mấy vạn năm trước có để lại tên, chỉ có điều tên hắn đứng thứ nhất mà thôi.

Thứ nhất? Lăng Hiểu Sương lại nhìn chằm chằm lên Bia đề danh. Cái tên đứng thứ nhất cô rất quen thuộc, nghe nói nó nằm đó đã hai trăm năm rồi, không phải Diệp Mặc. Ngày hôm qua Tiêu Phi đề tên đứng thứ mười một, bây giờ tên y vẫn ở nguyên chỗ cũ, thứ mười một.

Bởi vì Lăng Hiểu Sương nhìn chằm chằm bia đề danh, rất nhiều tu sĩ cũng nhìn lên theo bản năng.

- Không đúng, sao tôi cảm thấy trên bia đề danh thiếu mất một cái tên?

Một tu sĩ chợt la to lên, trong giọng nói cực kỳ kinh ngạc.

- A, đúng là thiếu một cái tên, đúng, chỉ có hai trăm chín chín người, không phải ba trăm.

Lập tức có tu sĩ cũng phát hiện vấn đề này.