Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 892: Thật sự không cần

Editor: shinoki

Giang Tiểu Tháp ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, cười nói: "Chỉ cần anh ngoan ngoãn phối hợp, hai tuần sau, chúng ta có thể bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng. Nhưng điều kiện tiên quyết là, anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi nói."

mi tâm Lăng Hàn Vũ hơi nhíu một phen, một lúc lâu sau nói một chữ: "A...."

A....

Là đồng ý sao?

Mắt cô chợt lóe lên, đến tủ đầu giường cầm nhiệt kế lên: "Nhạ, đo nhiệt độ trước."

Hắn thật thật sự ngoan ngoãn kẹp nhiệt kế vào nách.

Nhiệt độ cơ thể không tăng, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, kêu hắn nghỉ ngơi thật tốt, xoay người đi đến phòng thuốc.

Tuần tiếp theo, Lăng Hàn Vũ thật sự rất phối hợp cô, vô luận là bảo hắn uống thuốc cũng được, tiêm cũng được, chỉ cần là cô nói, hắn đều ngoan ngoãn nghe lời. Thậm chí, lúc cô kêu Tiểu Nguyên qua chơi, hắn cũng không cự tuyệt, lại còn cùng Tiểu Nguyên chơi ghép hình.

"Tiểu Nguyên, em nên trở về truyền nước biển a...." Giang Tiểu Tháp cầm khay dụng cụ y tế, cười tít mắt đứng ở cửa phòng bệnh.

Tiểu Nguyên lưu luyến không rời nhìn Lăng Hàn Vũ, mắt thật to nhìn hắn nói: "Em đi trước a..., chờ em truyền nước xong, lại tìm anh chơi, được không?"

ánh mắt Tiểu Nguyên lấp lánh, Lăng Hàn Vũ sửng sốt một phen, mới nói: "A...."

Một tiếng "A..." lãnh đạm khiến cho Tiểu Nguyên nhất thời vui mừng nhướn mày, sôi nổi chạy ra ngoài.

"Phải tiêm rồi." Cô đi lên phía trước, đặt khay dụng cụ y tế ở một bên: "Đây là thuốc hyperplasia, qua hai ngày nữa, chúng ta có thể bắt đầu tiến hành phục hồi chức năng rồi."

"A...." Lăng Hàn Vũ đáp, tự vén tay áo lên, lộ ra bắp thịt rắn chắc.

"Không phải nơi này." Cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Mũi tiêm này, không phải ở rên cánh tay."

"Không phải trên cánh tay thì còn có thể tiêm ở chỗ nào? Trên đầu?" Khóe miệng của hắn vểnh lên một phen, không coi lời của cô là thực, tiếp tục vén tay áo mình lên.

Biểu tình trên mặt cô cứng ngắc một phen, nhưng cũng chỉ là một phen, rất nhanh liền khôi phục bình thường, cực kỳ bình tĩnh nói: "Tôi không đùa anh, khẩn trương cởi quần, tiêm xong tôi còn giúp anh truyền nước."

Lần này khóe miệng Lăng Hàn Vũ rốt cuộc vểnh không nổi, ánh mắt đen như mực bỗng nhiên nhìn về phía cô, nói: "Giang Tiểu Tháp, cô đang đùa à?"

Cô hung hăng trợn mắt nhìn hắn: "Đã nói không đùa anh, đây là tiêm vào mông, mau cởi quần, nằm sấp xuống, đừng lãng phí thời gian của tôi a!"

"Tôi..." Lăng Hàn Vũ đen mặt, quyết đoán nói: "Không được! Kêu đàn ông tới!"

"Thật có lỗi, khoa chúng tôi không có hộ lý nam." Cô bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt hiện lên một tầng ý cười.

A, không nhìn ra, tên tiểu tử này còn biết thẹn thùng a!

Cô trái lại cực kỳ bình tĩnh, thực tập lâu như vậy, chưa từng thấy mông người khác sao?

"Vậy thì đến khoa khác tìm." Hắn đè nặng cuống họng, cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này.

Sinh thời, thật đúng đây là lần đầu tiên hắn tiêm mông! Lại còn là Giang Tiểu Tháp - một nha đầu miệng còn hôi sữa tiêm cho hắn! Không được! Tuyệt đối không được!

"Không phải nói ngoan ngoãn nghe lời tôi sao?" mặt Giang Tiểu Tháp trầm xuống: "Lớn tuổi rồi, còn sợ tiêm sao?"

Cô biết Lăng Hàn Vũ xấu hổ, nhưng cô muốn trêu đùa hắn!

"Ai sợ? Tôi liền..." Hắn hít sâu mấy hơi: "Nhanh, đừng nói nhảm, tìm đàn ông qua đây tiêm cho tôi."

Tạm dừng một giây, hắn mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lại bổ sung thêm: "Tiêm, tiêm cho tôi."

"Được!" khóe miệng Giang Tiểu Tháp nhếch lên: "Tiêm cho anh, lập tức tiêm cho anh!"

Cô nói xong, trực tiếp túm lấy cánh tay Lăng Hàn Vũ.

"Để làm gì!?" Lăng Hàn Vũ mở to hai mắt nhìn: "Tôi nói, kêu đàn ông tới tiêm cho tôi! Không phải cô! Không phải cô!"

"Anh đừng động, anh lộn xộn, ảnh hưởng đến vết thương trên chân thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!" Cô sử dụng khí lực toàn thân lật người hắn một cái, Lăng Hàn Vũ sợ đụng đến vết thương trên người mình, không dám vùng vẫy, thực bị cô lật người lại.

Lật người xong, cô trực tiếp kéo quần hắn xuống.

Lăng Hàn Vũ quá sợ hãi, lập tức dùng tay kéo quần lên.

"Lăng Hàn Vũ, anh lại không phối hợp với tôi, tôi sẽ gọi người đến. Một khi tôi gọi người đến, người ở cả tầng này sẽ biết anh sợ tiêm. Thế nào? Vẫn là ngoan ngoãn phối hợp với tôi đi, sẽ không mất mặt" Cô nhíu lông mày lại, cười tít mắt nhìn hắn.

"Giang Tiểu Tháp! Cô quả thực... Quả thực là một kẻ lưu manh!" Lăng Hàn Vũ thở phì phò, hổn hển nhìn đầu mình bị chuyển qua.

"Đúng đúng đúng, tôi lưu manh, tôi tuyệt đối là kẻ lưu manh, anh cũng đừng tái lộn xộn a. Nếu anh lộn xộn, nói không chừng tỷ tỷ lưu manh tôi đây liền thực nảy sinh ý đồ xấu a." Miệng cô nhếch lên lớn, động tác trên tay vẫn không dừng lại, chuẩn bị tốt dụng cụ, động tác nhanh nhẹn kéo quần hắn xuống, lộ ra nửa cái mông.

Khoan hãy nói, một khắc nhìn bóng lưng sáng bóng kia, cô trong nháy mắt sửng sốt một phen.

Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

Cô hít sâu một hơi, thầm nghĩ, a di đà Phật, sắc tức là không, không tức là sắc...

Sát trùng, ghim kim tiêm vào, rút ra.

Chuyện kế tiếp được làm xong một cách lưu loát, cô đưa tay kéo áo Lăng Hàn Vũ xuống: "Xong."

"Ra ngoài!"

Lăng Hàn Vũ vùi đầu mình vào trong gối, rầu rĩ nói.

Giang Tiểu Tháp nhún vai, ý cười khóe miệng còn chưa rút: "Vâng, đại thiếu gia, tôi ra ngoài, tôi lập tức cút!"

Cô thu dọn khay dụng cụ, xoay người đi ra ngoài.

"Cô cho rằng có con thì tôi không dám ly hôn với cô sao?! Tôi nói cho cô biết, cuộc hôn nhân này, sớm muộn cũng phải kết thúc!"

"Tôi chết cũng sẽ không ly hôn! Anh đừng mơ tưởng ly hôn với tôi! Tôi ly hôn là anh có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ với con tiểu hồ ly tinh kia rồi! Anh nghĩ tôi ngốc sao?! Phì! Anh cứ nằm mơ đi!"

Tiếng cãi nhau Ồn ào vang lên, Giang Tiểu Tháp vội vàng chạy ra ngoài.

Thanh âm này...

"Ba mẹ, các người đừng cãi nhau có được hay không?" Tiểu Nguyên nhút nhát nói, hai con mắt đã đầy nước.

Cửa phòng bệnh tụ tập không ít người, y tá trưởng cũng chạy đến.

"Hai người ầm ĩ cái gì? Không thấy đứa bé bị các người dọa rồi sao?" Một người hộ lý đi qua ôm lấy Tiểu Nguyên, nói với hai vợ chồng kia: "Các người cãi nhau cũng đừng ầm ĩ trước mặt trẻ con!"

Hai người đồng thời sửng sốt, người phụ nữ rơi nước mắt, mà cha của Tiểu Nguyên khẽ hừ một tiếng, nhấc chân rời đi.

"Anh đừng đi!" Người phụ nữ bước nhanh đuổi theo.

"Tiểu Nguyên ngoan, đừng khóc, ba mẹ nói đùa thôi, bọn họ lập tức sẽ làm hoà. Đừng khóc a, ngoan, miệng vết thương trên mặt bị nước mắt của cháu làm ướt rồi." Y tá trưởng dỗ Tiểu Nguyên, Giang Tiểu Tháp cũng vội vàng cùng mấy người đồng nghiệp khác đi qua an ủi Tiểu Nguyên.

Nửa giờ sau.

"Sát vách xảy ra chuyện gì rồi hả?" Lăng Hàn Vũ giương nửa con mắt lên, giơ tay ra, thuận theo Giang Tiểu Tháp ghim kim tiêm vào tay hắn.

Hắn không có hứng thú với loại chuyện nhỏ này, nhưng nơi phát ra âm thanh này... Tựa hồ là phòng bệnh của Tiểu Nguyên?

"Là ba mẹ Tiểu Nguyên." đôi mắt Giang Tiểu Tháp trầm trầm: "Ba cậu bé vài năm gần đây làm ăn càng ngày càng lớn, sau đó ở bên ngoài có người khác. Lần này tới bệnh viện, là muốn ly hôn với mẹ cậu bé. Đàn ông các anh có tiền liền thay đổi! Không ai tốt đẹp hết!"

Lăng Hàn Vũ trầm giọng nói: "Cô có biết hành vi bây giờ của cô là cái gì không?"

Không đợi cô trả lời, hắn lại nói thêm: "Cái này gọi là nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện, theo góc độ tâm lí học, cái này gọi là cố tình gây sự, một loại biến đổi tâm lý cực kỳ phổ biến."

"Anh mới biến thái!" Cô hung tợn trợn mắt nhìn hắn, dùng tay điều chỉnh tốc độ nhỏ dịch: "Tôi nói không đúng sao? Ta nghe nói điều kiện nhà Tiểu Nguyên trước kia không tốt lắm, ba mẹ cậu bé cực kỳ ân ái. Bây giờ vừa có chút tiền đã thay đổi."

Lăng Hàn Vũ khó có dịp không phản bác được lời của cô, qua một hồi lâu mới nói: "Để lát nữa rồi truyền nước, tôi muốn đi xem Khôn Ni."

"Tôi biết rồi." Cô gật gật đầu.

Về phần Khôn Ni, quả thực là một kỳ tích. Bị thương nặng như vậy, bây giờ trừ chỗ gãy xương chưa khỏi, những vết thương khác đều đã lành.

...

"Anh có cảm nhận gì?"

Từ phòng bệnh Khôn Ni đi ra, cô đẩy xe lăn, đột nhiên nói một câu như vậy.

"Cái gì mà cảm nhận?" Hắn quay đầu, nhìn cô một cái, có chút không rõ chân tướng.

"Cơ thể Khôn Ni khôi phục tốt như vậy, anh nên học tập anh ta dùng chút sức lực dưỡng thương cho tốt." Cô sâu kín nói: "Anh không biết xấu hổ sao?"

Lăng Hàn Vũ trầm mặt xuống, "Hừ" một tiếng.

Chỗ Khôn Ni bị thương không quan trọng, hồi phục nhanh hơn hắn đó là điều đương nhiên! Hắn cũng chẳng muốn giải thích.

Điện thoại trong túi đột nhiẻn vang lên.

"Cái gì..." Hắn nắm chặt điện thoại trong tay: "Ngăn bọn chúng lại cho tôi, phải ngăn lại. Thôi... Đừng gặp mặt tại bệnh viện, đến khách sạn Thịnh Thiên đi, hẹn lúc hai giờ chiều."

Cúp điện thoại, sắc mặt hắn cực kì không tốt.

Dù sao đây cũng là chuyện của hắn, Giang Tiểu Tháp không hỏi nhiều, nhưng vẫn không nhịn được chú ý đến biểu tình  trên mặt Lăng Hàn Vũ.

Đâu chỉ là sắc mặt không tốt, cả khuôn mặt đều biến đen.

Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ.

"Giúp tôi." Lăng Hàn Vũ đột nhiên mở miệng.

Đại thiếu gia cư nhiên cần cô giúp? Cô hứng thú hỏi: "Làm gì?"

"Làm bạn gái tôi."

Biểu tình trên mặt hắn liền cứng lại, nhanh chóng thu tay đang đặt tren xe lăn lại: "Cái... Cái gì?"

"Yên tâm, giả vờ thôi." Hắn quay đầu thâm sâu nhìn cô một cái, môi câu lên, cười nói: "Không cần khẩn trương, không cần coi là thật, đóng giả bạn gái tôi không khó. Nhưng... Biểu tình này của cô... Hẳn không phải là cô thật sự muốn làm bạn gái tôi đấy chứ?"

Mặt cô trắng bệch.

"Anh nói cái gì a?! Tôi không mắc bệnh tự mãn!" Cô liếc nhìn hắn một cái, chuyển ánh mắt nhìn về nơi khác.

Lăng Hàn Vũ, hỗn đản!

"Cô như vậy là đồng ý rồi hả?" Hắn nhíu mày.

Đồng ý? Đồng ý em gái hắn a!