Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 179: Lăng Hàn vũ thích nàng

Edit: Võ Nana

Beta:NhoxPanda2

Bị Lăng Lão thái gia bức hỏi  đến mức  run lên, trà trong tay bị lắc đổ ra ngoài, văng lên trên bàn. Gả cho nhà bọn họ? Nhìn dáng dấp ông lão này xem ra thật là hài lòng cô, hoặc là nói là rất muốn có được cô làm cháu dâu đến điên rồi đấy chứ.

Nhìn An Sơ Hạ với bộ dáng khiếp sợ, Lăng lão thái gia cố gắng làm cho khuôn mặt trở nên hiền lành, khẽ cười nói: "Cháu yên tâm! Đến Lăng gia chúng ta sẽ không cho cháu chịu thiệt! Ta có một ngụm thịt ăn thì cháu sẽ có một cục xương... Ô dào! Ta đang nói gì đây a?"

An Sơ Hạ hận không thể cắn vào lưỡi để khỏi bật ra tiếng cười, "Phụt" một tiếng cười bật ra. Xua xua tay không thể làm gì nói: "Lão thái gia, thực không dám đấu diếm, kỳ thật chuyện này..." Cô cố ý giảm âm thanh giọng nói, nhìn ra cửa, yên tâm không có ai, mới nói: "Kỳ thật a, cháu cũng không thích Lăng Hàn Vũ."

"Cái gì?!" Lăng lão thái gia giật mình, bàn tay nặng nề đập xuống bàn doạ An Sơ Hạ kêu to một tiếng, nhưng rất nhanh, trong vòng ba giây, ông tự trấn định, cười nói: "Thích ai thì không thể miễn cưỡng? Nhưng cháu xem Hàn Vũ vừa nghe lời mà còn thuần khiết như một đứa trẻ.""

An Sơ Hạ mỉm cười, lão nhân thay đổi cảm xúc thật là nhanh. Khép hờ đôi mắt, cô lạnh nhạt nói: "Cháu đúng là vị hôn thê của Hàn Thất Lục, nhưng cháu cũng không thích Hàn Thất Lục. Sở dĩ là vị hôn thê của anh là do có nguyên nhân bất đắc dĩ, nhưng đây cũng là trên danh nghĩa. Hàn Vũ quả thực thật là đáng yêu, nhưng cháu chẳng có cảm giác gì cả."

"Cháu nói nó không làm cháu có cảm giác gì cả? Vậy thì nó như thế nào?" Loại sự tình này, làm người đa mưu túc trí như Lăng lão thái gia cũng trở nên ngu ngốc.

An Sơ Hạ lắc đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán, hơi ngửa đầu, quyết định đem chuyện  nói dễ hiểu một chút. Dù sao hôm nay chuyện này muốn hoàn mỹ giải quyết. Nghĩ như vậy muốn giải quyết gọn..., nhất định phải nói ra chân tướng, đương nhiên, nói chân tướng lên, cũng thêm vài chút sửa sang.

Hắng giọng một cái, An Sơ Hạ nghiêm túc nói ra: "Nói đúng là, cháu có hai lựa chọn. Một là gả cho Hàn Thất Lục, hai là gả cho bảo bối Lăng gia Lăng Hàn Vũ. Ông nhìn xem ah, cái này hai nhà đều là tài lực hùng hậu, hai người thiếu gia nhà lớn, cháu sợ trong một thời gian ngắn, thật sự không lựa chọn được""

Lăng lão qia lúc này mới nắm bắt được tình hình. Hàn Lục Hải rõ ràng muốn để cho cô gái này làm vợ con mình, điều này nói rõ hắn không có chọn nhầm người, cô gái này xác định không phải người đơn giản. Thế nhưng ông lại làm cho mối quan hệ  càng tốt hơn, còn hơn một lần không làm được quá. Cho dù là tiểu tử Hàn Lục Hải kia, có nể mặt cũng sẽ không ngoan ngãn chắp tay nhường người cho ông.

Ông đương nhiên không biết An Sơ Hạ đang chính là bàn tính, cô cho rằng Lăng lão thái gia khi nghe đến Hàn gia danh hào sau sẽ lập tức liền buông tha, thế nhưng mà cô tính toán không bằng trời tính. Hơn nữa sự tình phát triển, cũng tựa như... Cùng cô muốn đi ngược lại rồi.

Lấy một hơi, Lăng Lão thái gia hỏi thăm: "Nhà của cháu ở nơi nào, Ta sẽ đi gặp cha mẹ cháu để bàn lễ cầu hôn.""

An Sơ Hạ mí mắt nhảy dựng: "Cái gì?!!!" Cái này chỉ là mở đầu, thiệt tình có chút quá mức! Khóe miệng giật giật, sau đó liền khóe mắt cũng nhịn không được nữa giật giật.

"Ta là rất nghiêm túc, nhà của cháu ở đâu? Ta sẽ mang vật bảo đi đến nhà cháu cầu hôn, nếu như cha mẹ cháu không đồng ý, ta đây... Cầm thương... Đập chết bọn họ!"

Lăng Lão thái gia con mắt xẹt ánh nhìn thâm hiểm, thẳng tắp mà nhìn về phía An Sơ Hạ

Nuốt mạnh ngụm nước miếng, An sơ hạ lau những giọt mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, thật tốt mẹ đã qua đời, thật tốt... Nếu không đã bị thủ tiêu rồi ...,

"Cái kia... Lão thái gia đại nhân." Cô nhịn không được tại xưng hô bằng cách bỏ thêm cái đại nhân, cô hình như chọc tức ông rồi, cô bây giờ phải làm thế nào cho phải? Chứng kiến Lăng Lão thái gia nhìn thẳng vào mình, cô trong lòng tự động viên, đừng sợ ah An Sơ Sạ! Hít một hơi thật sâu, khiến ngữ khí bình tĩnh hơn: "Cháu hiện tại... Ở tại Hàn gia."

Những tưởng Lăng lão thái gia sẽ giận giữ, kết quả cô lại đã đoán sai. Ông trái lại còn hồ hởi cười, cười xong lại khôi phục vẻ mặt cao thâm, thu hồi ánh mắt, mặt không có sóng lan mà liếc nhìn An Sơ Hạ nói: "Ngày mai, ngày mai ta sẽ đi Hàn gia tự mình cùng tiểu tử  Hàn Lục Hải uống trà nói chuyện phiếm""

Cái này trà uống sẽ được sẽ thư giãn sao, toàn là cực hình? Không được! Ngày mai bất luận như thế nào cũng phải tìm cái lý do chuồn đi, xem chú Hàn nghiêm túc như vậy người cùng Lăng Lão thái gia đáng sợ như vậy cùng  quyết đấu, còn không bằng một đao giết cô thì khoan khoái dễ chịu hơn! Dùng sức để cho chính mình tỉnh táo lại. Cô khiêm tốn,  cầm lấy chén trà trên bàn, đem uống trà Long Tỉnh đã nguội lạnh, uống xong nói: "Kỳ thật, cháu tuyệt đối không phải thục nữ! Cháu đối với trưởng bối cũng có chút không lễ phép, cháu trước khi đối với ông lễ phép tất cả đều là giả đấy!"

Hiện tại chỉ có duy nhất 1 cách, là để làm Lăng Lão gia sớm dứt mộng tưởng đem cô  gả cho Lăng Hàn Vũ, mà để dứt niệm tưởng đó, liền để cho Lăng Lão thái gia chán ghét cô! Bất quá cô hôm nay có lẽ là đi ra ngoài không xem ngày lành rồi, thời vận bất lực, trên trán đại khái viết một chữ ""Suy"".

Còn Lăng Lão thái gia giường như xem thấu suy nghĩ của cô, lão hồ ly nheo mắt lại, vừa cười vừa nói: "Cháu mới bắt đầu bước chân qua cửa, ta không có cảm thấy cháu có gì thục nữ qua.

Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, xin hỏi, cô đây là bị coi thường, không mà là rất khinh bỉ sao? Xem cô bộ dạng ngây ngốc, Lăng Lão thái gia rốt cục nhịn không được cười ra tiếng: "Tiểu nha đầu này, nghĩ đến thủ đoạn này có thể qua mắt được ta sao? Nói thực ra tuy nhà chúng ta Hàn Vũ có chọn kết hôn với ai cũng không vấn đề, chỉ là con mắt của ta chưa bao giờ nhìn lầm người. Cháu rất hợp ý ta, bất kể như thế nào ta đều muốn định cháu là cháu dâu rồi!"

Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người liếc nhau, cực kỳ ăn ý mà im lặng. Một là lo lắng cháu trai lại trách ông lắm miệng nhiều chuyện, một cái là sợ xấu hổ. Dù sao Lăng Hàn vũ là Gay, cô vừa rồi nói dối nói Lăng Hàn Vũ  thích cô, nếu như biết, không biết Lăng Hàn Vũ sẽ xử lí cô thế nào, có lẽ là phanh thây trăm mảnh a.