“Ồ lạ chưa! Ai xuất hiện giữa đêm khuya khoắt thế này?” Vừa bảo thầm, vừa bước nhanh xuống giường, hai tay nâng nhẹ cánh cửa song đẩy khẽ, đưa mắt nhìn xuyên qua khe cửa quan sát, chợt thấy một điểm trắng toát xuất hiện phía Tây... lơ lửng ngoài xa trăm trượng, chứng tỏ người này có một thân pháp cực cao.
Cừu Thiên Hiệp vô cùng nghi hoặc, lại nổi tính háo kỳ, tung mình nhảy vọt khỏi song cửa cao hàng trượng, bằng chiêu “ngự diệu long môn” thân mình như đoàn cá chép thi đua vượt thác hỏa rồng, thoăn thoắt hướng ngay chỗ bóng trắng vừa xuất hiện bay vút tới, không xảy ra tiếng động nhẹ nào.
Khi chàng lướt ngang qua phòng Nhan Như Ngọc, lại thấy đèn đuốc tối om, tư bề vắng lặng, bền chép miệng bảo nhỏ:
- Nhan Như Ngọc đi đường mệt nhọc, ta không nên phá giấc ngủ của nàng, chỉ mình ta đi... xem cũng đủ!
Vừa nói đến đây, Cừu Thiên Hiệp trổ thuật “Lôi hành cửa chuyển” lắc nhẹ thân mình bay là đà trên mái ngói, nhắm hướng bóng trắng đuổi theo như bay biến... ước chừng đã đến chỗ bóng trắng xuất hiện lúc nãy, Cừu Thiên Hiệp vội thâu ngay cước bộ, nhấc mình xẹt vào một bụi cây rậm ẩn thân nghe ngóng.
Một khắc qua, Cừu Thiên Hiệp bỗng nghe một tiếng:
- Hừ!
Bằng giọng mũi nổi lên, tiếp theo đấy, tại lùm cây phía bên trái lên hai tiếng “cú cú” lạnh lùng, hệt như tiếng cú kêu canh giữa rừng khuya tĩnh mịch.
Cừu Thiên Hiệp hiểu ngay là khẩu ước của các giới đi đêm hành hiệp, bèn nín thở chờ đợi.
Tiếng cú kêu vừa dứt, từ lùm cây bên tái bước ra một bóng người lùn nhỏ, lanh như thỏ lẹ như cheo, thoắt lên một phiến đá cao cách đấy chừng mười trượng xa, bóng người này vừa đứng trên phiến đá, hắn nhúc nhích đầu nghiêng qua trái, đảo qua phải, dường như quan sát tình hình động tỉnh.
Ngay lúc đó, phía bên hữu, lại xuất hiện ba bóng người mau như điện giật, lẹ như thoi đưa chớp một cái đã đến trước mặt bóng đen đứng trên phía đá.
Cả ba bóng người này vòng tay hướng vào bóng đen tỏ vẻ cung cẩn, bằng giọng nói ấm ớ trong cổ họng, khẽ thưa:
- Chúng tôi là Hồ Quảng phân chi “Huyết Quang giáo” xin ra mắt Hộ pháp!
Tên bị gọi là “hộ pháp” phá lên cười lè khè, không đáp lễ trầm giọng nói:
- Hãy đi theo ta....!
Nói xong, thân mình lùn nhỏ của hắn nhảy vọt lên cao như con khỉ rọm, chạy lăng căng như trốt bão vào khu rừng trúc về phía Tây...
Ba cóng đen rất vạm vỡ to lớn, vẫy mạnh tay áo đen đánh “phắc” một tiếng nhẹ, thân mình nhấc bổng lên cao, đuổi theo hướng bóng đen nhanh như chớp, chỉ thoắt nhẹ như tia chớp đã biến mình vào rừng trúc mất dạng.
Cừu Thiên Hiệp thấy bốn bóng người biến vào rừng trúc, lại sợ đi mất dấu, bèn nhích động đôi vai toan cử động đuổi theo...
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm lạnh vang lên phía sau lưng:
- Khoan đi đã!
Cùng với tiếng nói, một ngón tay vuốt nhẹ vào “tĩnh kiên huyệt” sau ót chàng, tuy không có bao nhiêu dư lực, nhưng đủ áp đảo Cừu Thiên Hiệp không dám cương mình vọt đuổi theo, vì chàng sợ nếu nhích động ngón tay người lạ sẽ bóp vào yếu huyệt chết tức khắc.
Nếu lấy công lực của Cừu Thiên Hiệp ra suy luận tuy chưa gọi là cao thủ thượng thừa, nhưng nội lực và thích giáo của chàng khá cao, có thể sánh với người đã tu luyện võ công “năm, sáu mươi năm” vậy mà không nghe tiếng chân người động sau lưng, đến nỗi bị kẻ lạ chìa tay điểm vào yếu huyệt, nếu người lạ có hơi ác cảm với chàng chỉ ấn nhẹ ngón tay vào yếu huyệt, cũng đủ kết liễu tánh mạng chàng trong tức khắc.
Bởi thế, Cừu Thiên Hiệp cảm nghe hồn phách rụng rời, mồ hôi toát ra ướt áo, đứng ngớ nhẩn như kẻ vừa bán linh hồn.
Người lạ lại ấn nhẹ ngón tay vào ót chàng, bằng giọng nói lanh như băn khẽ bảo:
- Không được quay đầu lại nhé!
Cừu Thiên Hiệp đứng sững sờ như tượng gỗ, nhưng khí uất xông lên đầy bụng, rên rĩ hỏi:
- Ngươi là ai?
Người lạ vẫn lạnh lùng:
- Không cần biết! Ngươi hãy nhận phong thơ này là đủ!
Cừu Thiên Hiệp chưa kịp hồi âm, đã thấy một phong thơ từ phía sau đưa tới, dưới ánh sáng lờ mờ chàng nhận thấy mấy dòng chữ sắc như dao đề rằng:
“Thư phó:
Thiên hạ đệ nhất kiếm Cừu Thiên Hiệp thần thâu” Thuận tay chàng đỡ lấy phong thư, vừa buộc miệng lắp bắp:
- Thơ... thơ của ai... thế?
“Kiên tĩnh huyệt” đột nhiên mất hẳn cái ấn nhẹ của ngón tay người lạ, đồng thời một cơn gió nổi cuộn lên, rồi mất hẳn không khí yên lặng lại trở về yên lặng.
Cừu Thiên Hiệp quay đầu lại, người đưa thơ đã biến mất tự bao giờ, chứng tỏ công lực người này cao đến độ siêu phàm, bạt chúng, sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Cừu Thiên Hiệp cả kinh lẫn tức, bất giác cơ thể chàng khẽ run lên.
Chàng kinh vì kẻ đứa thơ có một công lực quá cao diệu, tất nhiên người chủ lá thơ, há chẳng cao trọng hơn sao? Có thể vị chủ nhân bức thơ này là một nhân vật quỷ cung, hay là người của thần tiên ngoại cảnh.
Vì nghĩ thế, nên chàng có nuốt “ực” sự uất ức trào lên tận cổ, quay đầu nhìn tứ phía...
Bỗng chàng nghe nói:
- Thật quyết định như thế hay sao?
Một giọng nói lanh lảnh, nương theo chiều gió từ xa xa đưa lại âm hưởng dường như phát ra từ rừng trúc phía mặt.
Cừu Thiên Hiệp nhận ra giọng nói, bèn lấy làm ngạc nhiên kêu khẽ:
- Chính là giọng nói lạnh lùng của Nhan Như Ngọc chứ chẳng ai vào đây!
Thế là thêm một sự khẩn trương kế tiếp.
Cừu Thiên Hiệp gạt phăng ý định đuổi theo kẻ đưa thư, lập tức phi thân hướng vào chỗ phát ra tiếng nói, thân mình linh động nhẹ như hạc phục rắn bò, thoăn thoắt tiến vào rừng trúc. Quả nhiên chàng trông thấy Nhan Như Ngọc.
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc đang đứng kế ben rừng trúc, tay tả chống vào mạn sườn, tay hữu nắm chặt đốc kiếm, mắt sáng tinh linh, rọi thẳng vào bốn tên áo đen đứng đối diện, vẻ mặt của nàng nghiêm nghị đến lạnh lùng.
Bốn tên áo đen, ba cao, một lùn, chính là bốn người mà Cừu Thiên Hiệp vừa thấy lúc đầu.
Cừu Thiên Hiệp vội nép mình sau bụi cây rậm quan sát kế tiếp.
Ngay lúc đó, tên lùn nhỏ bị gọi là hộ pháp, bước đến trước mặt Nhan Như Ngọc vòng tay rất cung kính, lên tiếng đáp rất khẽ:
- Sự thể rất lớn lao đã quyết định xin phó giáo chủ cố gắng thu xếp mọi việc trong vòng ba ngày tới đây... để cử hành đại sự!
Cừu Thiên Hiệp nghe qua đã biết mọi người này là thủ hạ Huyết quang giáo, mang sao đội nguyệt đến đây triệu gọi phó giáo chủ của họ về tổng giáo, ắt là sự việc xảy ra quá quan hệ, chàng lại đưa mắt theo dõi...
Nhan Như Ngọc tỏ vẻ trầm ngâm, lại hất hàm bảo:
- Mao Ôn hộ pháp!
Tên ốm nhỏ vòng tay thưa:
- Thuộc hạ xin chờ lệnh!
Nhan Như Ngọc nghiêm sắc mặt nói:
- Ngươi mau về bẩm lại giáo, nói việc này quan hệ đến sự mất còn của các giới võ lâm, muôn ngàn tính mạng sống hay chết đều do đó cả, nếu may mắn Huyết quang giáo được thành công, lẽ tự nhiên sẽ chiếm quyền bá chủ võ lâm, độc lập giữa sông hồ, muôn kiếp ngàn đời không bại hoại, nhược bằng trái lại nếu chẳng may bất hạnh thất bại, lẽ tự nhiên chìm hẳn danh dự xuống đáy hồ, muôn kiếp ngàn đời, không còn ngước mặt ngó thấy ai!
Gã lùn ốm tức Mao Ôn hộ pháp phá lên cười ha hả, tiếp lời:
- Phó giáo chủ dạy chí phải! Thuộc hạ sẽ về bẩm báo lại giáo chủ những lời này, nhưng theo ngụ ý của thuộc hạ, việc này bí ẩn đến chín phần mười, nếu bỏ lơ không thể được!
Nhan Như Ngọc cau mày gắt gỏng:
- Việc của bổn giáo ư? Đâu quan hệ bằng việc quan trọng trong thiên hạ, hùng cứ chốn võ lâm... việc này chẳng quan trọng hơn sao?
Mao Ôn hộ pháp thối lui nữa bước, lắc đầu tiếp lời:
- Chính là việc của bổn giáo đấy, phó giáo chủ ạ! Nhưng còn một điểm thuộc hạ chưa kịp bẩm báo.
- Điểm gì... nói mau?
Nhan Như Ngọc gắt gỏng bảo, khiến Ma Ôn hộ pháp hơi chột dạ, bằng giọng nói cực trang trọng bẩm:
- Bẩm phó giáo chủ! Giáo chủ hằng mong đợi ngày về của phó giáo chủ, chỉ vì một điểm quan trọng, nên giáo chủ có cho mời đến tổng đàng ba vị kỳ nhân, mà ba vị này đều bằng lòng ra mặt do đó thuộc hạ muốn nói...
Nhan Như Ngọc tỏ ra kinh ngạc, kêu lên hốt hoảng:
- Thế nào? Ba vị kỳ nhân đồng ý viếng thăm Tổng đàn ư?
Cừu Thiên Hiệp nghe qua sững sờ, không rõ ba vị đại kỳ nhân là ai? Mà Nhan Như Ngọc tỏ ra kinh ngạc đến thế, lại nghe...
Mao Ôn hộ pháp nghiêm sắc mặt, giọng nói trầm trầm bảo tiếp:
- Chẳng những ba vị kỳ nhân bằng lòng ra mặt đến Tổng giáo của ta còn thêm một sự đại hỉ chưa từng thấy nữa kia... ha... ha...
Nhan Như Ngọc trầm giọng nói như hét:
- Mao Ôn, ngươi đùa với ta à? Ngươi cười gì dữ thế? Mao Ôn chuyện quái gì mà ngươi gọi là đại hỉ?
Mao Ôn hộ pháp tỏ ra cung kính như trước, hắn vòng hai tay khúm núm hướng vào Nhan Như Ngọc nói to:
- Đại hỉ...! Thuộc hạ kính mừng phó giáo chủ chỉ gặp hỉ sự!
- Ồ.. ta mà gặp hỉ sự! Hỉ sự gì?
- Bẩm cáo phó giáo chủ, thật ra điều đại hỉ của bổn giáo, chỉ dành riêng cho phó giáo chủ mà thôi!
- Riêng ta? Vô lý thật!
Mao Ôn hộ pháp đổi giọng, nghiêm trang nói:
- Chính thế phó giáo chủ ạ! À này... phó giáo chủ có biết con trai của Hoành Thủy đảo chúa là công tử “Ngọc diện truy phong” Bạch Vân Phi hay chăng?
Nhan Như Ngọc chau mày tỏ vẻ nghĩ ngợi bèn đáp xuôi:
- Ta đã thấy mặt hắn một lần!
Mao Ôn hộ pháp tỏ vẻ hân hoan, bằng giọng nói như mơ như ảo, tiếp lời:
- Ối chao! Cậu công tử này, nay mai là thiếu đảo chủ “Hoành Thủy” chẳng những đẹp đẽ khôi ngô, hình dung tao nhã, lại thêm tài quán tuyệt, vô bọc lại được đảo chúa chân truyền thật là công cái võ lâm, trên đời ít có một!
Nhan Như Ngọc thấy hắn thao thao bất tuyệt, lấy làm bực bội khó chịu, trầm giọng hét:
- Ngươi nói cái gì nhiều quá thế? Ta hỏi ngươi hỉ sự là cái quái gì?
Mao Ôn hộ pháp nhún vai mỉm cười tiếp lời:
- Việc công tử Ngọc diện truy phong rất liên quan đến việc này!
- Ngươi hãy nói mau ta nghe!
Mao Ôn hộ pháp mỉm cười bí hiểm, bằng giọng nói êm trầm nói lớn:
- Hay lắm! Hay lắm! Thuộc hạ xin trình bày cho phó giáo chủ nghe. Mười ngày trước đây đích thân giáo chủ mở hoác tổng đường thỉnh ân điều “Huyết quang tổ sư” cầu tổ sư đáp ứng sự thành thân của hai họ!
Nhan Như Ngọc giật mình tháo lui ra sau mấy bước kêu lên hốt hoảng:
- Thành thân? Hai họ thành thân? Ta không hiểu ngươi muốn nói gì?
Mao Ôn hộ pháp cười hì hì ha ha nói:
- Nếu không phải sự thành thân của hai họ, thì có gì dám làm kinh động đến bổn giáo tổ sư? Phó giáo chủ nghĩ lại xem?
Nhan Như Ngọc lồng lên như hổ đói, vươn thẳng hai cánh tay ngọc, chộp mạnh đôi vai Mao Ôn hộ pháp lắc mạnh hỏi lên như hốt hoảng:
- Ngươi muốn ám chỉ ta ư? Giáo chủ bằng lòng hứa gã ta cho Ngọc diện truy phong Bạch Vân Phi ư?
Mao Ôn hộ pháp đau buốt hai vai, hắn không chịu nổi cái bấu của Nhan Như Ngọc, nên nghiến răng chịu đựng, gật đầu đáp:
- Phải... đấy... Bẩm phó giáo chủ... phải đấy!
Nhan Như Ngọc chợt nhớ ra kêu lên một tiếng “á” buôn thõng hai vai, tháo lùi mấy bước, đôi mắt hiên lên vẻ hốt hoảng đến cùng cực như điên như dại, đứng sững sờ như bức tượng phổng sành.
Cừu Thiên Hiệp đứng núp trong lùm cây, bỗng cảm nghe như hòn đá ném trúng đầu một tiếng vang lên như tia sét bổ vào đầu, quả tim chàng rung động như tiếng trống vang liên hồi báo động đều thác loạn xảy ra, đôi mắt hoa lên như muôn đốm lửa, một mùi vị mặn đắng, chua cay xung lên tận cổ, nghẹn ngào lượm giọng không phân tách được mùi gì!
Nhan Như Ngọc đột nhiên cao giọng hét:
- Mao Ôn hộ pháp! Giáo chủ khai đường yết kiến lệnh tổ sư thật ư?
Vừa nói nàng vừa bước sấn tới trước mặt Mao Ôn hộ pháp rất gần, nàng giương đôi mắt lồ lộ nhìn gã thuộc hạ trân trối.
Mao Ôn hộ pháp hoảng kinh tháo lùi mấy bước run rẫy nói:
- Thuộc hạ dù có lá gan lớn bằng trời, cũng không dám đứng trước mặt phó giáo chủ nói điều giả trá... chỉ vì giáo chủ đã khai đường yết kiến lệnh tổ sư xin quyết định, vì thế việc này đối với bổn giáo rất trọng đại, thuộc hạ đâu dám nhiều lời!
Nhan Như Ngọc cau mày hỏi tiếp:
- Tổ sư gia từ bi xuống tổng đường ư?
Mao Ôn hộ pháp nghiêm giọng nói mau:
- Không, lệnh tổ sư không đại giá giáng lâm chỉ phát ra một lệnh tiễn... trong lệnh tiễn dạy...
- Ngươi vẫn nhớ rõ chứ?
Mao Ôn hộ pháp tỏ vẻ cung kính nói tiếp:
- Ngày yết tổ, thuộc hạ may mắn được giữ phần hương hỏa, nên còn nhớ mấy câu thơ trong lệnh tiễn!
- Ngươi hãy đọc ta nghe!
- Vâng ạ!
Mao Ôn hộ pháp đáp ngay, hắn đằng hắng lấy giọng, hình như quên bẵng sự có mặt của vị phó giáo chủ, buộc miệng ngâm lên sang sảng:
Nhân duyên tiền sinh chủ định Bán điểm đá bắt do nhân Võ lâm vĩnh truyền giai thoại Thi văn càn khôn đại định Tạm dịch:
Kiếp duyên đã định, tự tiền sinh Không thể do ta, kén được tình Giai thoại võ lâm, truyền thống cũ Càn khôn lời phú, dạy thông minh.
Hắn ngâm dứt mấy câu thơ trong lệnh tiễn của Huyết Quang tổ sư, vẻ cao hứng hân hoan hiện lên, bằng giọng nói tươi hoa tiếp lời:
- Phó giáo chủ! Ngươi đã nghe đấy chứ, thật là câu sám ký của tổ sư gia... tại sao...
Nhan Như Ngọc rống lên như điên dại:
- Câm mồm ngươi lại!
Vừa hét nàng vươn một ngón tay điểm nhẹ vào mũi Mao Ôn hộ pháp gắt to:
- Ta bảo cho ngươi biết, giữa lúc việc này chưa kết quả, ta cấm ngươi không được rêu rao với một ai!
Mao Ôn hộ pháp ngạc nhiên, trố mắt to nhìn Nhan Như Ngọc hỏi tiếp:
- Phó giáo chủ! Tổ sư đã quyết định... thì... kể như kết quả... chứ còn gì...
Mao Ôn hộ pháp vừa nói ngập ngừng, Nhan Như Ngọc vội vẫy tay ra hiệu ngăn lời, nói tiếp:
- Pháp chiếu của tổ sư quyết định, bất luận sinh tử, nếu cưỡng lại tổ mệnh, ắt bọ hỏa phần thân đốt cho xương tan thịt nát! Phải vậy không?
Mao Ôn hộ pháp nhanh nhẩu đáp:
- Phải đấy! Phải đấy! Đấy là điều giáo lệnh thứ nhất trong bổn giáo hội!
Nhan Như Ngọc nhếch môi cười đau khổ nói:
- Nhưng mà! Hôn nhân là việc cá nhân tự sự không liên quan đến luật giáo điều, không can đến việc khai đường yến kiến tổ sư gia.
Mao Ôn hộ pháp ngập ngừng nói tiếp:
- Phó giáo chủ nên nghĩ lại! Việc này... tổ sư rất cao kiến và suy xét rất tường tận, huống chi là... việc thành thân, đàng trai rất môn đương hộ đối...!
Nhan Như Ngọc sa sầm nét mặt quát to:
- Ai bảo ngươi nhiều lời thế?
Tiếp theo đấy là một tiếng “trót”, tay hữu nàng vẫy mạnh trường kiếm chém vào không gian một cái, sau một khắc nàng cho vào vỏ kêu thêm một tiếng “choeng!” lại đưa tay chỉ vào mặt Mao Ôn hộp pháp quát to:
- Hộ pháp! Ngươi lại giở giọng dạy đời ta hay sao, nghĩ công hạng mã sứ giả đặc biệt cho giáo chủ, ta tha thứ tội vô lễ của ngươi, hãy cút cho khuất mắt ta!
Mao Ôn hộ pháp run lên, loạng choạng tháo lui ra sau ba, bốn bước, trố mắt nhìn Nhan Như Ngọc đến độ thất thần.
Ba tên Hộ giáo sứ giả Hồ Quảng đứng bên ngoài bất giác đưa tay quệt mấy vòng mồ hôi rịn ướt trán, cả ba ngạc nhiên đồng kêu lên:
- Phó giáo chủ ban ơn!
Cừu Thiên Hiệp núp sau lùm cây rậm, đối với một việc đã nghe thấy, như vừa trải qua cơn ác mộng, khiến cõi lòng dâng lên một niềm chua chát, đau buốt như muối xát kim châm.
Chàng cảm thấy còn gì lưu lại đây, hơn nữa Nhan Như Ngọc trở về khách sạn trước, nên chàng ngước mặt nhìn lên trời, thấy màn sương mù dầy đặc, nên chỉ lắc mình thi triển thân pháp “Lôi hành cửu chuyển” thoát một cái như cơn gió nhẹ nổi lên, hướng vào cổ trấn thoăn thoắt.
Trên đường về khách sạn, chàng càng suy nghĩ càng thấy không đúng, vì chẳng tìm ra câu trả lời thỏa đáng nào, vì chàng nghĩ:
“Nếu Nhan Như Ngọc thành thật với mình, thì tại sao nàng không kể cho mình nghe một vài khía cạnh chuyện này... chuyện của Huyết quang giáo? Nếu nàng không thành thật với mình, thì tại sao ba lần, bảy lượt khai đường yết kiến tổ sư cầu chứng kiến, và chính lệnh tiền tổ sư gia đã quyết định, vì cớ nào nàng tỏ vẻ bất mãn, dám cưỡng lại pháp lệnh và giáo điều của bổn môn? Vì ta ư? Thêm vào đấy... Ba vị kỳ nhân là ai? Câu chuyện đại sự của Huyết quang giáo là gì? Mà Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc mở miệng lớn lời bảo quan hệ đến sự mất còn trong các giới võ lâm, muôn ngàn sinh mệnh đều do đó cả? Tất cả và tất cả, chỉ xảy ra một ngày?” Cừu Thiên Hiệp càng suy nghĩ càng thêm quẩn trí, suy xét không cùng, thì cũng vừa về đến khách sạn. Khi bước vào phòng chàng toan lấy phong thơ của quái nhân gửi lúc nãy ra xem. Bàn tay chàng vừa cho vào bọc lấy phong thơ ra, chưa kịp mở đọc đã nghe:
- Soạt!
Một tiếng gió nổi cách đấy không xa, tiếp theo hai tiếng “kẽo kẹt” vang lên.
Nguyên Nhan Như Ngọc vừa vọt vào cửa song mới gây ra tiếng động kể trên, nàng lại đưa tay khép nhẹ song cửa, bước lại mở cửa cái, rồi đi thẳng lại phòng Cừu Thiên Hiệp, dường như nàng dừng lại để nghe ngóng một lúc lâu, tựa hồ như không phát giác được gì, nàng lại quay đầu ra ngõ ngoài viện, bước dần dần đến bên cửa sổ của Cừu Thiên Hiệp... rình mò hầu như muốn tìm hiểu sự gì...
Lúc bấy giờ Cừu Thiên Hiệp đối với Nhan Như Ngọc có đôi phần dè dặt nghi ngờ... Khi nghe bước chân nàng xê dịch trên mái ngói vội cất nhanh phong thơ vào bọc, khoát lưng chuồn thẳng vào màn, giả vờ như say ngủ chờ xem Nhan Như Ngọc hành động ra sao.
Lúc bấy giờ, mặt trời đã ẩn dưới lớp mây hồng, ánh sớm ban mai rọi sáng lờ mờ qua khe cửa. Viì thế Cừu Thiên Hiệp trông thấy một khuôn mặt đẹp như tiên nga ẩn dưới lớp màn che cửa sổ, chính là bóng của Nhan Như Ngọc, dường như nàng áp tai nghe ngóng, phút chốc lại xuyên qua khe cửa nhìn trộm...
Cừu Thiên Hiệp thấy thế nhủ thầm:
“Thật là lòng dạ đàn bà, sâu sắc tựa kim nhìn đáy nước, không thể nhìn thấy hay suy đoán được!” Nghĩ đến đây khiến chàng tỏ ý dè dặt hơn, và tự nhủ:
“Nếu nàng có trở tráo hành động, xô cửa bước vào phòng, ta sẽ tính sao đây?
Tuốt nhanh “khô trúc thánh kiếm” cùng nàng... ” Cừu Thiên Hiệp rùng mình, không dám nghĩ tiếp chỉ vì đối với cái hôn đầu tiên của Nhan Như Ngọc ban cho chàng, đã gây cho chàng một ấn tượng... đã biết yêu...
và yêu Nhan Như Ngọc quá rồi! Tình yêu âm thầm trầm lặng, dễ bồng bột pháp khởi trong tâm khảm, tuy không lưu lộ ra ngoài nhưng vẫn sôi trào ùng ục bên trong.
Một đêm, qua sự phát giác và nghe lén sự thật, tạo cho chàng một sư in trí hồi hộp, lo âu, hãi hùng, đau xót...!
Lúc bấy giờ, Cừu Thiên Hiệp cảm thấy Nhan Như Ngọc là cô gái xa lạ, thâm trầm thái quá, kế sách lắm điều, không còn nhu mì đoan trang như trước nữa, tự nhiên chàng phủ nhận mối tình chân thật của Nhan Như Ngọc đối với chàng.
Ngay lúc đó, chiếc bóng của Nhan Như Ngọc ngoài song khẽ chớp động, nàng đưa tay gõ nhẹ vào song cửa - Cộp, cộp!
Hai tiếng gõ cửa vang lên lồng lộng.
Cừu Thiên Hiệp không thể đóng kịch giả bộ... được, bèn cựa nhẹ thân mình, vờ như người vừa tỉnh ngủ, hai mắt mở to ra, hai tay vương vai một cái, bằng giọng nói nhừa nhựa hỏi:
- Ai đó vậy?
Nhan Như Ngọc phá lên cười ha hả, bằng giọng nói trong như chuông ngân gọi vọng vào:
- Dậy đi chứ, người ngủ thật say sưa, người ta đứng chầu dưới cửa hàng giờ mà chẳng hay biết gì cả... hay là ngươi say sưa trong giấc mộng vàng?
Cừu Thiên Hiệp khoát màn bước nhanh xuống đất, giả bộ kinh ngạc nói to:
- Ối chao! Thật như vậy, ta đang nằm mơ thấy lạc vào cảnh thần tiên, nhưng đầy dẫy rắn độc! À, Nhan cô nương, đêm nay cô nương cũng ngon giấc đấy chứ?
Trong lúc lòng chàng quá dè dặt nên vô tình đổi cách xưng hô, không gọi Nhan Như Ngọc như trước nữa.
Nhan Như Ngọc là một cô gái rất tế nhị hay để ý từng chút một, khi nghe qua nàng vội hỏi lại ngay:
- Mới có một đêm đã quên hết rồi ư? Sao ngươi thích gọi cô nương tiểu thư mãi thế...?
Cừu Thiên Hiệp nghe qua, chép miệng mắng thầm:
“Thôi đi yêu hồ quỷ miị, ta quá nể ngươi... không muốn thấy ngươi để lộ đuôi chồn!” Nghĩ đến đây, chàng nhìn Nhan Như Ngọc tặc lưỡi mỉm cười đáp:
- Phải đấy, có lẽ ta ưng gọi như thế? Vì ta có cảm tưởng một đêm qua, mọi việc trên đời này đều thay đổi hết! Ánh sáng không khí hoàn toàn mới luôn cả thân hình ta như biến thành một tha nhân và kể cả ngày nay gần như sáng hơn mọi hôm...!
Cừu Thiên Hiệp cốy ý dùng lời nói xa xa gần gần, cảnh giác cô nàng... nhưng....
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc dường như không lưu ý tới mà chỉ mỉm cười điềm đạm nói tiếp:
- Tại sao vậy? Chỉ một đêm đã thay đổi...
- Nghĩ cũng lạ! Riêng ta đêm qua ngủ vùi không biết trời đất là gì!...
Nói xong nàng đưa tay che miệng ngáp một cái rất tự nhiên, chứng tỏ nàng ngủ chưa no mắt.