Đột nhiên, Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết, cất tiếng thét lên kinh khủng:
- Bản chưởng môn cùng tham dự!
Vừa nói dứt, thân mình phì nộn của lão lăn xả vào vòng chiến, cử chưởng tấn công.
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc gương mặt thoáng gợn tia lạnh trầm, nàng tung mình lên cao, đáp nhẹ xuống một chiếc đại thuyền, nghiến răng bức mạnh sợi xích neo thuyền lấy nửa đoạn nhiên hậu nhảy vào vòng chiến, múa vùn vụt phát ra tiếng kêu “leng keng” chát óc, nháy mắt đã biến thành một vòng bạch quang phủ khắp mình nàng, bằng giọng thét lanh lảnh:
- Hay cho các ngươi! Kết bọn đánh hùa sao? Danh môn chánh phái, làm như thế chẳng xấu hổ ư?
Nàng vừa thét, vừa chuyển sợi xích sắt nhắm ngay Phong Đại Thiết quay tít vào, thế mạnh như cuồng phong bạo vũ.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết có ý khinh nàng là liễu yếu đào tơ, sức vóc chẳng bao nhiêu, bèn lớn tiếng nạt to:
- Ngạnh đầu! Ngươi muốn chết hay sao?
Vừa nói dứt, lão rùn mình xuống thấp, không tránh chẳng lùi, mà đưa bàn tay hộ pháp, chộp mạnh vào sợi xích đang bổ tới, đồng thời rống lên cực to:
- Hữu chiến hay sao?
Cừu Thiên Hiệp quắc mắt nhìn cả ba, bằng tia nhìn nảy lửa, chàng cố dằn cơn giận trầm giọng nói:
- Hôm nay tại hạ đến đây là vì có lời ước hội với Bài bang bang chủ, gặp các ngươi cản trở, lỗi hẹn với người, vậy các ngươi hãy chờ cuộc hội giữa ta và bang chủ xong, chỉ một mình Cừu mỗ đủ sức trả lời với các ngươi bằng đủ mọi cách!
Giọng nói của Cừu Thiên Hiệp hào sảng vô cùng, chàng cố tránh cho Nhan Như Ngọc nhúng tay vào việc này, còn một phần là đang ban ngày ban mặt không thể thi triển công lực được, nhỡ sơ hở lỡ tay làm giết bao nhiêu người, tuy nhiên khoông sợ quan phủ nã tróc, nhưng sợ làm kinh động dân chúng sẽ có tiếng đồn lan rộng không tốt cho cá nhân mình, do đó chàng mới nói lời này để cáo thối.
Ba vị phủ quân còn bàng hoàng ngơ ngác, chưa kịp trả lời.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết nhún mình nhảy đến trước mặt Cừu Thiên Hiệp phá lên cười lanh lảnh, trầm giọng đáp:
- Hay lắm! Vậy thì mười ngày sau, chúng ta sẽ chờ đợi ngươi tại Thủy Nguyệt đình, ngoài thành Phụng Hoàng vậy!
Ba tên phủ quân Vân Vụ phái mấp máy môi toan nói, Phong Đại Thiết vội đưa mắt ra hiệu và nói tiếp:
- Hắn chạy đường trời mới thoát khỏi tay ta, sau mười ngày, chúng ta nên có mặt ngoài thành Phụng Hoàng đón hắn.
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc vừa trông thấy chúng nháy mắt ra hiệu, bèn phá lên cười to, bằng giọng nói khinh bạc, gằn giọng hỏi:
- Phong Đại Thiết, công lực của ngươi quá thường, song tâm cơ đầy kế hoạch, mắt vay lòng không ngay, ngươi nháy nhó như thế là dụng ý gì?
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết cố ý hoãn binh để khích dụ nhiều cao thủ đến đấu với Cừu Thiên Hiệp, quyết triệt hạ chàng, không ngờ cơ mưu của chính mình bị Nhan Như Ngọc đoán biết, khiến cho gương mặt lão tái xanh, sự xấu hổ biến ra cơn giận dữ, lão hét to như sấm:
- Đấy là chuyện riêng của chúng ta đối với Huyết quang giáo của ngươi không quan hệ gì cả! Ngươi muốn lý sự với ta nữa sao?
Nhan Như Ngọc cả giận, mắt hạnh trợn tròn mày ngài cong vút nàng buột miệng hét to:
- Cô nương lại thích nhúng tay vào chuyện này! Ngươi làm gì bản cô nương chớ?
Phước tinh phủ quân Hồng Trấn Đảo phá lên cười ngất, nói:
- Này Phong chưởng môn! Bọn tà ma ngoại đạo toàn là nhân vật chay mặt không biết hổ thẹn, lại không có tác phong môn phái... Phong chưởng môn nghĩ xem, như Dị đại cương quy luật chẳng nghiêm ai đi nuôi gái, dạy nghề, lại phong chức phó giáo chủ... thực là đáng buồn cười!
Hai tên phủ quân đứng kề bên nghe qua, phá lên cười sặc sụa. Lộc tinh phủ quân Mạc Lạc Tinh lớn tiếng nói chen vào:
- Vậy mà họ không biết xấu hổ, chường mặt bày ra tứ xứ... ha ha!
Phong Đại Thiết cười khẩy tiếp:
- Thực là bọn bại loại của võ lâm!
Bọn chúng kẻ nói, người chêm vào, như xướng họa, khiến Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc thẹn và sượng đỏ mặt, đôi môi mấp máy song chẳng nói ra lời.
Cừu Thiên Hiệp vô cùng uất ức, nhưng đã hứa hẹn với nhau mười ngày sau họp mặt, chẳng nhẽ lời vừa nói ra, vội nuốt vào, để gây sự hay sao, vì nghĩ như thế, nên chàng vỗ tay đánh phét, quát to như sấm nổ:
- Các ngươi hãy đi, mười ngày sau gặp lại, tại hạ sẽ tiếp đãi các ngươi... hãy đi...
đi!
Không ngờ, Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc cao giọng hét:
- Đi đâu? Ai bảo ngươi cho bọn chúng đi, ta không chịu được!
Vừa nói dứt, nàng phóng mình nhảy ra giữa tràng, quắc đôi mắt lạnh lùng nhìn Phong Đại Thiết và tam vị phủ quân.
Cùng lúc đó, hai tên đầu mục của Bài bang cũng bước nhan vào giữa tràng viện, chỉ vì bọn chúng ngó thấy cuộc chiến đang bùng sôi... đột nhiên dịu lại, mà bây giờ Nhan Như Ngọc muốn khơi mớ tro tàn, khiến cả hai thất kinh sợ sanh ra cuộc ẩu đả thứ hai, mà chúng đành bó tay chịu lỗi với bang chủ, chứ không biết phải trình bày cách nào, do thế hai tên đầu mục Bài bang vòng tay cúi đầu trước mọi nguười cao giọng nói:
- Việc gì cũng phải có sự thương lượng, vậy xin quý vị hãy nán đợi mười ngày sau, hãy luận bàn thêm!
Cừu Thiên Hiệp nghe qua gật đầu, đưa mắt nhìn Phong Đại Thiết và tam vị phủ quân, trầm giọng hét:
- Các ngươi hãy đi! Sau mười ngày Cừu mỗ sẽ đợi các ngươi tại Thủy Nguyệt đình!
Vừa nói, chàng vừa khoát tay ra hiệu...
Nhan Như Ngọc chưa nguôi cơn giận, nàng đứng xoạt hai chân hình chữ baát, quát lên the thé:
- Không đi được! Các ngươi chưa thanh toán... Cô nương nhất định không để các ngươi đi...
Phước tinh phủ quân phá lên cười ngất...
- Hạ. ha! Đã nổi cơn lên đấy à?
Phong Đại Thiết cũng vỗ tay cười ngất...
Lộc tinh phủ quân lại lên tiếng bảo:
- Cừu Thiên Hiệp, ngươi nhớ nhé! Chúng ta đợi... ngươi tại Thủy Nguyệt đình!
Vừa nói dứt, ba vị phủ quân Vân Vụ phái tung mình lên cao, vượt ngang lớp sóng người háo kỳ, thoắt đã biến mình vào thành phố.
Nộ sư kim hống Phong Đại Thiết sợ còn chỉ một miình Cừu Thiên Hiệp tráo trở thì mất mạng, bèn nhún mình nhảy xuống sông, thân mình phì nộn của lão đáp ngay trên mui thuyền, quay mặt nhìn Cừu Thiên Hiệp nói thêm lần nữa:
- Cừu Thiên Hiệp! Ngươi nói chớ nuốt lời nhé!
Vừa nói dứt, lão nhún mình nhảy lên cao thân thể như cánh hắc ưng nhào lộn xuống dòng sông, làm nước văng lên tứ phía, chớp mắt lão đã biến mình theo dòng nước bạc.
Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc mặt còn đỏ, sự phẫn uất còn sôi, nàng quắc mắt giận dữ nhìn Cừu Thiên Hiệp nặng giọng:
- Tại sao ngươi lại thả chúng nó chạy thoát?
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười khổ sở nói:
- Tự chúng nó chạy. Vả lại, mười ngày nữa có bao lâu, ta sẽ còn cơ hội gặp chúng kia mà!
Nhan Như Ngọc tức muốn bể ngực, nàng đưa hai tay lên trời như phân bua, lại cao giọng hét lên:
- Ngươi là một kẻ ngốc nhất trần đời, hiện chúng sắp sữa bại trận, thì lại tha cho chúng, để rồi ngươi xem mười ngày sau không gặp cơ hội như vầy đâu... mà đầy dẫy mưu mô quỷ quyệt... chừng đó ngươi ăn năn không kịp!
Cừu Thiên Hiệp ra chiều nghĩ ngợi, nhưng chàng dịu giọng bảo:
- Một lời đã hứa, mặc dù chúng nó muốn giở trò gì... Cừu mỗ vẫn không nao núng!
Nhan Như Ngọc nhếch môi cười nhạt, đôi mắt lại chớp nhanh vài cái, đột nhiên dịu giọng nói:
- Thiếu hiệp, ta không thể đến Bài bang được. Xin hẹn gặp lại sau này!
Vừa nói dứt, nàng quay mặt ra sau hướng vào khu phố cất bước rất nhanh.
Cừu Thiên Hiệp tưởng đâu nàng giận chính mình vì đã tha Phong Đại Thiết và ba tên phủ quân Vân Vụ phái, nên buột miệng kêu to:
- Nhan cô nương, Nhan cô nương....
Chàng kêu thêm mấy tiếng nữa, nhưng Hồng hoa lệnh chủ Nhan Như Ngọc tỏ ra không nghe thấy gì cả, nàng bước đi cực nhanh như trốn chạy...
Hai tên đầu mục Bài bang thấy bầu không khí im lặng bèn thở hắc ra một hơi lời khoan khoái, bèn bước đến bên Cừu Thiên Hiệp vòng tay thôi thúc nói:
- Thiếu hiệp, trời đã xế bóng, xin mời thiếu hiệp lên đường!
Cừu Thiên Hiệp đưa mắt nhìn theo Nhan Như Ngọc đến lúc không còn trông thấy bóng nàng nữa, một sự lo lắng bồi hồi chợt lóe lên trong tâm tư của Cừu Thiên Hiệp, nhưng mà không thể bỏ qua cuộc ước hội với Bài bang... để tìm theo nàng.
Cừu Thiên Hiệp lại quay nhìn hai tên đầu mục Bài bang dịu giọng bảo:
- Phiền hai vị sửa sang, chuẩn bị thuyền, tại hạ đổi ý không muốn đi đường bộ!
Đô báo đầu Liễu Như Phong nghe qua những lời Cừu Thiên Hiệp, gương mặt thoáng đổi sắc, song gắng đáp lời:
- Xin tuân mạng!
Vừa nói dứt, hắn đưa tay vào bọc lấy ra ngọn cờ ba góc, trao đổi lại cho Vân quang kim cương Đặng Lập, nhanh như chớp hắn nhún mình nhảy đến bực sông, và hé môi túc lên một hồi còi dài....
... Một tiếng thanh la đột nhiên:
- Choeng!
Tiếng “phèn” ngân chưa dứt, chiếc đại thuyền đã di động mạnh, rẽ sóng cặp vào bờ.
Túc địa thái tuế Liễu Như Phong quay lên đón Cừu Thiên Hiệp cung kính nói:
- Xin mời thiếu hiệp lên thuyền!
Cừu Thiên Hiệp mỉm cười gật đầu, bằng giọng nói khiêm cung bảo:
- Thật là nhọc lòng các vị!
Vừa dứt lời, chàng vòng tay chào những tên thủ hạ Bài bang còn bao quanh đấu trường, rồi mới cất bước lên thuyền.
Chiếc đại thuyền bày biện rất khéo léo, trần thiết toàn đồ vật quý giá, chẳng khác một chiếc ghe hầu của quan tể tướng.
Bấy giờ, tiếng mái chèo khua động “bì bõm” tiếp theo đấy là tiếng phèn la dảnh vang dậy tiễn đưa Cừu Thiên Hiệp, những tay chèo nổ lực đẩy mái chèo, thân mình to lớn chiếc đại thuyền nhích động và di chuyểng nhanh, trương buồm lướt sóng, chạy ngược dòng nước hướng về Thần Châu.
Chẳng mấy khắc, Túc địa thái tuế Liễu Như Phong bước lại kề bên chàng lên tiếng:
- Thiếu hiệp! Tổng đàn Bài bang sắp đến, xin thiếu hiệp chuẩn bị lên bờ!
Hắn vừa nói dứt, bỗng nhiên... tiếng tù và túc vang lên:
- Ù u!
Vang dậy khắp mặt sông, chợt thấy tả ngạn của con sông, xuất hiện một chiếc ghe chạm hình rồng, tám mái chèo cả bơi vun vút, cỡi sóng chạy bon bon như ngựa, nháy mắt đã đến bên đại thuyền ước chừng ba, bốn trượng.
- Soạt!
Một tiếng gió rít lên mạnh, một bóng người trong chiếc ghe bay vọt lên đại thuyền, thân pháp nhanh như tên, nhẹ như gió, rơi mình đứng trước mũi đại thuyền êm như hoa tuyết rơi, không gây tiếng động nhẹ.
Túc địa thái tuế Liễu Như phong vội bước đến ngang mình Cừu Thiên Hiệp nói khẽ giới thiêu.u:
- Thiếu hiệp, đây la bổn bang Đường chủ toà Thiên dường Vô ảnh khách Mạnh Khả Chân đến nghênh tiếp thiếu hiệp đấy!
Cừu Thiên Hiệp nghe qua vội bước ra khỏi mui, hướng vào mũi thuyền bước lần tới.
Người lạ lại nhanh lên, vòng tay bước tới trước mặt Cừu Thiên Hiệp thi lễ nói:
- Mạnh mỗ vâng mạng bang chủ đến nghênh tiếp thiếu hiệp!
Mạnh Khả Chân tiếng nói như chuông đồng, thân hình to lớn dềnh dàng, mình khoác áo đen, uy vũ hùng hùng, hai bên gò thái dương nổi cao lên, chứng tỏ công lực kinh người.
Cừu Thiên Hiệp vội vòng tay đáp lễ nói:
- Cừu mỗ vâng lời gọi đến đây được Bang chủ đặc biệt tiếp đãi, lại nhọc lòng đến Mạnh đường chủ thực lấy làm cảm động!
Ngay lúc đó chiếc đại thuyền còn cách bờ độ ba con sào, bỗng nhiên nhiều âm thanh nổi lên vang dậy, thật là ồn ào, náo nhiệt.
Trên bờ, thủ hạ và các bang đường chủ đứng dọc hai bờ tả, hữu, mỗi đường chủ dắt theo mười sáu tên cao thủ, tay cầm thiết đao, trường kiếm giơ lên chào, trên đầu chúng là hai dây tuội hoa hồng kết bằng lụa, từ đầu phố xa xa dẫn đến bờ sông chỗ bến thuyền.
Ba tiếng đồng la, trống, tiêu đều nhất loạt ngưng bặt, bầu không khí trở lại im lặng lạ thường.
Khung cảnh tiếp tân thực cực kỳ long trọng, đây là lần thứ nhất trong đời Cừu Thiên Hiệp, khiến chàng sung sướng và cao hứng thêm, nhưng cũng tỏ ra người lịch thiệp cất bước oai vệ, bước lần lên bờ, dáng điệu tỏ ra khoan thai nho nhả.
Bấy giờ, Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê và Mỹ tu công Trại Quan Vũ Cư Chiếm Xuân, cả hai bước tới một bước, vòng tay đứng song song đồng cất tiếng nói to:
- Cừu thiếu hiệp, bổn bang bang chủ đang chờ thiếu hiệp tại ngoại thành, xin mời thiếu hiệp đến!
Cừu Thiên Hiệp chợt nhớ lại sự gặp gỡ Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê giữa đường, khác hẳn hiện tại một vực, một trời, bất giác gương mặt trắng nóng ran lên, vừa chép miệng nhủ thầm:
- Tại sao trước đánh sau lại cung kính lạ thật!
Nghĩ đến đây chàng vội vòng tay thi lễ nói:
- Nhị vị đường chủ quán nhún nhường. Cừu mỗ lấy làm...
Lời nói chưa dứt, từ đầu đường bỗng hiện ra một vị lão nhân khôi ngô tuấn tú, độ năm mươi tuổi trở lên. Vị lão nhân này, mặt vuông vai lớn, râu năm chòm điểm bạc, đầu búi tóc, chẳng đội khăn mũ gì cả, trên lưng đeo lủng lẳng đôi trường kiếm, vóc người mảnh khảnh dể coi, lão bước rất khoan thai, đi lần đến hướng Cừu Thiên Hiệp....
Hai bên đường bọn Bài bang cao thủ, cất tiếng hô to:
- Cừu thiếu hiệp đến...!
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy tất cả bang chúng đều tỏ vẻ rụt rè mất tự nhiên, thì đoán biết người này là Âm Dương Ma kiếm Đằng Công Ngươn, Bài bang bang chủ, bèn vội vàng vòng tay đưa lên khỏi trán cao giọng nói:
- Đằng bang chủ! Vãn hạ Cừu Thiên Hiệp xin ra mắt bang chủ!
Âm Dương Ma kiếm Đằng Công Ngươn đưa tay vuốt nhanh chòm râu chuột, vừa đưa mắt nhìn từ đầu đến chân Cừu Thiên Hiệp liền miệng bảo:
- Chẳng dám, chẳng dám! Được thiếu thiệp chiếu cố đến chơi. Đằng mỗ lấy làm cảm kích! Nào.... lại đây! Mời lại đây Vừa nói dứt, lão đã xê mình đến bên Cừu Thiên Hiệp, không đợi chàng trả lời mà đưa tay ra nắm lấy tay Cừu Thiên Hiệp kéo đi một cách thân mật.
Phía bên ngoài, có trên hai mươi thủ hạ Bài bang, đứng xếp hàng dọc, giữa là hai con tuấn mã cao lớn, loại ngựa bạch kim Tây Tạng, thắng yên cương rực rỡ như hai con tuấn mã nhà quan.
Âm Dương Kiếm Đằng Công Ngươn mỉm cười bảo:
- Dùng ngựa thay chân đến Tổng đàn phía trước không xa lắm.
Nói xong, lão nhún mình bay vọt lên cao, vừa với gọi:
- Mời thiếu hiệp lên yên!
Đằng Công Ngươn, tuy ngoài năm mươi tuổi, nhưng kinh lực khiến người khiếp đảm, thân pháp khinh công vừa sử dụng là chiêu “Nhứt hiệp tri thù” trong môn thượng thừa khinh công, nhẹ hơn chiếc lá vàng rơi. Cừu Thiên Hiệp thấy thế khiếp đảm, buộc miệng khen:
“Hay tuyệt!” Cừu Thiên Hiệp không thể thối thoát nữa, bèn đề chân khí, thân mình rùn xuống thấp như vành cung, bật ngược lên không, lại nhẹ nhàng rơi ngay xuống lưng con tuấn mã, thuận tay chộp lấy dây cương vừa cất tiếng hỏi:
- Xin mời Đằng bang chủ đi trước!
Âm Dương Ma kiếm Đằng Công Ngươn giựt nhẹ dây cương, con tuấn mã bỏ vó bước đi từ từ...
Cừu Thiên Hiệp gò cương thúc ngựa chạy song song, lòng chàng bỗng nổi lên một nghi vấn lờ mờ, bèn nghĩ thầm:
- Bài bang làm gì thế này? Dùng muôn phương kế dụ ta đến đây, lấy đại lễ đón tiếp, có phải là hảo ý không? Hay là...?
Vừa nghĩ đến đây, vó ngựa đã dừng lại trước Bài bang tổng đàn.
Tám chữ phấn trên tường “Cửu trảo long hòe, thạch sư thành đôi” thực là một thế phái lớn.
Cừu Thiên Hiệp đi theo Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn đi lần vào đại sảnh.
Sau khi phân ngôi chủ khách, và dùng qua mấy tuần trà, Cừu Thiên Hiệp không nghe Đằng Công Ngươn đá động đến mình một lời hỏi thăm, chàng không thể nhịn được bèn lớn tiếng hỏi:
- Lão bang chủ, tại ha đến đây một là bái phỏng, hai là vâng mạng theo lời giao ước... Không rõ lão bang chủ có điều chi dạy bảo!
Âm Dương Ma kiếm Đằng Công Ngươn vuốt râu cười ha hả bảo:
- Việc này... à... Việc này... sau ki dùng cơm ta sẽ nói rõ ngươi nghe!
Cừu Thiên Hiệp không dám truy vấn, chỉ lên tiếng phụ họa:
- Vâng... tại hạ xin vâng lời?
Lúc bấy giờ, tiệc rượu đã bày xong, giữa giang đại sảnh, trừ ra ba lão đường chủ “Thiên, địa nhơn” còn có bốn vị đại tổng quân, kiểm soát tám sông ba ngọn, đứng ra bồi tiếp. Qua đến tuần rượu thứ năm. Cừu Thiên Hiệp kính tửu ngưng đủa, vì hơi men nồng đã chạy nóng khắp cơ thể.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn bỗng nhiên vẫy tay gọi tên hầu bàn lại, nghiêm trang bảo:
- Ngươi mau đi mời Tiểu thơ ra đây cho ta!
Tên Hầu bàn cúi đầu “Vâng”, đoạn quay mình chạy vào hậu đường, chẳng bao lâu, bên trong vang ra tiếng ngọc bội chạm nhau “leng keng” cuộn theo một mùi hương thoang thoảng nương theo gió xông ra ngoài, kế đấy tiếng chân dẫm nhẹ trên nền gạch, một cô nương đẹp tựa tiên nga thoát màn bước ra giữa đại sảnh.
Cô nương này, tuổi chừng đôi tám, mày tầm, mắt phượng, da mặt trắng mịn như sữa, tuy không tô son đánh phấn, gương mặt tự nhiên đẹp tuyệt trần, trông chẳng khác Hằng Nga xuất thế, tiên nữ lạc trần ai.
Cừu Thiên Hiệp quá ngại không dám ngước mặt lên nhìn người đẹp, nhưng nghe tiếng gót son di động lần trên mặt đất.
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn đưa tay vuốt chòm râu suôn đuột, cả cười bảo:
- Tiêu nhi! Lại đây ra mắt Cừu Thiên Hiệp và các vị... Đường chủ và Tổng quản!
Cô gái được gọi là “Tiêu nhi” nàng bước đến trước bàn tiệc, vòng tay thi lễ vừa nhỏ nhẹ hỏi:
- Gia gia đòi nữ nhi có điều chi dạy bảo!
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn mỉm cười, bằng giọng nói nửa đùa nửa thật:
- Ta hằng nghe con nói rất hâm mộ danh tài của Thiên hạ đệ nhứt kiếm, phận làm cha ta phải lo tròn là mời được Cừu thiếu hiệp đến đây... hơn thế nữa ta vẫn ái mộ... Ha... ha!
Cừu Thiên Hiệp nghe qua ngượng đỏ mặt, ngồi đứng không an, vị cô nương cũng thẹn thùng không kém, hai gò má ửng đỏ như quả đào, nàng cúi đầu kêu lên khẽ:
- Cha!
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn, quay mặt nhìn Cừu Thiên Hiệp, vui vẻ bảo:
- Này thiếu hiệp, có phải thiếu hiệp vừa hỏi ta với thiếu hiệp đến bổn bang có việc gì ư?
Cừu Thiên Hiệp vội nghiêng mình đáp:
- Xin lão bang chủ chỉ giáo cho tỏ tường!
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn cười ngất, bằng giọng nói dễ dãi:
- Chỉ giáo! Lão hủ đâu dám, chính là nhờ thiếu hiệp chỉ giáo đấy, chẳng giấy chi thiếu hiệp, thuở lão hủ còn tráng niên, tay vung kiếm “Âm dương” tung hoành trong thiên hạ mới tạo nên cơ nghiệp nhỏ này, đấy chỉ là sự may mắn trong muôn một, đến giờ lão hũ ngẫm lại rất vô dụng, tiếc thay không có một tên đệ tử nối nghiệp, mà chỉ có một mụn con gái... mà nó có tính hiếu võ, lão hủ nghĩ, chính mình không nên danh phận gì, cho nên chiêu pháp Âm Dương kiếm không thể truyền lại nửa điểm cho nữ nhi!
Cừu Thiên Hiệp nghiêm sắc mặt nói tiếp:
- Lão bang chủ là bậc võ lâm tiền bối, danh vang thiên hạ, tay kiếm dậy năm hồ, bốn biển, lệnh thiên Kim nếu được chân truyền tất nhiên sẽ nên bậc anh thư, nữ trung hào kiệt. Tại hạ hâm mộ vô cùng!
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn khoát tay chặn lời, bằng giọng nói nghiêm nghị bảo:
- Này thiếu hiệp, ngươi chớ quá lời tán tụng lão hủ, sở dỉ lão hủ mời Thiếu hiệp đến đây là để cho thiếu hiệp ấn chứng điều sở học của lão hủ đã truyền dạy cho nữ nhi!
Cừu Thiên Hiệp nghe qua rúng động đầy lòng, chàng quá đổi ngạc nhiên hỏi:
- Lão bang chủ... tại hạ Đằng Công Ngươn khoát tay chặn lời nói:
- Ngươi hãy chờ nghe lão hủ nói hết lời!
Đoạn lão quay mặt nhìn tất cả môn hạ, đường chủ, tổng quản, dõng dạc nói to:
- Mười năm qua lão hủ chui rút ỏ xó kẹt này, chưa hề rời Thần Châu nửa bước, mọi việc của bổn bang đều do anh em đây gánh vác lo liệu, vì thế... mười năm nay lưỡi kiếm Âm Dương chưa rời khỏi vỏ, chẳng động một chiêu!
Cừu Thiên Hiệp vội lên tiếng đỡ lời:
- Lão bang chủ nói chi lời này, tục ngữ có câu “gừng càng già càng cay, người càng già càng lỗi lạc”. Lão bang chủ tuy gia song uy danh vẫn còn tồn tại mãi mãi!
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn mỉm cười khổ sở, trầm giọng bảo:
- Thiếu hiệp đừng ca tụng! Ngươi nên biết rằng “Sông trường giang khúc sau trong hơn khúc trước” người ở đời Đức Khổng Tử nói “Trẻ sanh sau đáng sợ” ngươi đã quên rồi ư! Vả lại, mười năm qua lão hủ chưa gặp mặt thế nhân, không rõ kiếm pháp của chính mình đã lụt bại đến bực nào. Vì thế... vì thế lão hủ mời một vị thiên hạ đệ nhứt kiếm đến đây để xét lại chiêu “Âm Dương Kiếm” xem còn dùng được hay chăng?
Cừu Thiên Hiệp bị lão đưa vào thế bí, như cố từ chối:
- Vãn hạ nào dám vô lễ như thế, vả lại cái danh Thiên hạ đệ nhứt kiếm là lời đồn ngoa... Lão bang chủ lưu ý làm gì...
Âm Dương Ma Kiếm Đằng Công Ngươn khoát tay ngăn lời bằng giọng nói êm đềm chí thiết bảo:
- Thiếu hiệp chớ nhún nhường, khiêm nhượng! Chính lão hủ nhận biết tài bộ của mình chưa hơn ai cả, lão hiện giờ sức lực đã suy nhược, công đạo chẳng theo ý, gọi là lực bất tòng tâm như thế chiêu số sẽ rời rạc, tiến thối sẽ khó khăn... thực là vô dụng!
Vậy mà nữ nhi lại có chí hướng về võ nghệ, lại thêm hâm mộ anh danh của thiếu hiệp, do đó lão mời thiếu hiệp đến đây, mở rộng lòng chỉ giáo cho nữ nhi!
Cừu Thiên Hiệp nghe qua đỏ mặt, vội đứng phắt dậy, vội nói như thét:
- Lão tiền bối! Lão bang chủ! Tại hạ dù có lá gan ta cũng không dám qua chiêu với lệnh tiểu thơ, huống là...
Đằng Công Ngươn vẻ mặt rắn lại, bằng giọng nói nghiêm trầm ngắt lời:
- Thiếu hiệp lo sợ đấy à? Không có gì cả... chỉ thử qua chiêu, thắng bại lẽ thường sự, rủi là dĩ nhiên, còng như võ không nên đề cập đến việc này! Hay là... hay là thiếu hiệp thấy chiêu thức “Âm Dương Ma Kiếm” quá tầm thường, và cho lão hủ là ngươi không xứng đáng! Phải vậy chăng?