Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 197: Tập hợp

Lúc Bạch Thời đến chỗ Phi Minh, Tiểu Cẩm đã xách bàn và ghế ra cửa, cuộn mình trên ghế nhìn ra ngoài, tiện thể thỉnh thoảng còn thút thít một tiếng, nhìn có vẻ cực kỳ đáng thương.

Tống Minh Uyên dừng xe đưa mắt nhìn cô, rồi lại bình tĩnh liếc ngốc manh.

Bạch Thời đối mặt với ánh mắt của anh, trong đầu vô thức hiện lên một câu “Đến cùng thì em có mấy cô em gái tốt”, cậu vô thức nhích nhích sang bên cạnh, nhìn anh bằng bản mặt liệt. Lúc trước cậu hoàn toàn không muốn yêu đương ở đây, cho nên mới nhận nhân ngư và cô em nhân cách phân liệt làm em gái mà không chút áp lực như vậy, về sau chính thức yêu đương với đại ca, cậu đã cố gắng rời xa em gái rồi mà, quen biết Tiểu Cẩm cũng là vì tình huống đặc biệt thôi.

Ấy là chưa kể cậu cong nha, có thêm vài khuê mật cũng đâu xảy ra chuyện gì… Đúng không?

Tống Minh Uyên lại nhìn bạn nhỏ này một lúc lâu, anh biết ngốc manh rất yêu mình, đành đưa tay xoa nhẹ một cái, cuối cùng cũng không nói gì thêm, ra hiệu cho cậu xuống xe.

Bạch Thời lập tức gật đầu, ra khỏi xe tới chỗ em gái, phải mất kha khá công sức mới dỗ dành được, kéo cô nàng vào nhà tìm hiểu tình huống, sau đó mới biết Tiểu Cẩm thấy cậu mất tích vài tháng không rõ tin tức, cho nên đòi đi tìm cậu, còn quân đội lại sợ tổn thất hai người cấp song S và vài thiên tài ưu tú, cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, vì thế mới xin chỉ thị của cấp trên, nhanh chóng xuất quân tới biên cảnh.

Tiểu Cẩm hoàn toàn không cần học kiến thức của mấy môn bình thường, vì vậy cố gắng đòi đi theo, còn khóc nói nếu mọi người không đồng ý, cô sẽ tự đi.

Người của quân bộ hết cách rồi, đành phải mang theo. Họ biết quan hệ giữa Bạch Thời và Phi Minh không tệ, cũng biết Phi Minh nằm trong số người mất tích, vì vậy mới đưa Tiểu Cẩm đến chỗ Phi Minh, bảo cô nàng ngoan ngoãn chờ.

Ban đầu Tiểu Cẩm không chịu đâu, nhưng các đội đi tìm kiếm chia ra mấy hướng, hoàn toàn không thể dự đoán đội nào có thể tìm được Bạch Thời, càng không biết bọn họ tìm được người trước hay đám Bạch Thời tự trở về trước, cho nên vì tránh cảnh Bạch Thời và họ bỏ lỡ cơ hội gặp nhau, Tiểu Cẩm đành ở lại, một lần chờ đợi là cả tuần lễ ròng rã.

Bạch Thời hỏi: “Vậy là bọn họ đã tiến vào đế quốc Thú Nhân?”

Tiểu Cẩm quan sát sắc mặt chị dâu, lại nhích nhích tới bên cạnh anh trai thăm dò, sau đó phát hiện chị dâu đang nhìn, lập tức dừng lại, hít hít mũi: “Không biết, chắc… Chắc là vậy…”

“Ai dẫn đội?”


Tiểu Cẩm ngoan ngoãn nói: “Anh Velar, còn có huấn luyện viên Trình ở chỗ huấn luyện quân sự lần trước, lần này người được phái đi là bộ đội đặc chủng.”

Velar lại có thể đích thân đến đây ư? Bạch Thời không khỏi quay sang nhìn đại ca một cái.

“À đúng rồi…” Tiểu Cẩm nhìn về phía chị dâu, nói, “Còn anh trai anh nữa, anh ấy cũng đi tìm mọi người.”

Tống Minh Uyên thờ ơ ừ một tiếng, không có nhận xét gì về việc này. Bạch Thời lại có chút đồng tình với anh trai của đại ca, rõ ràng biết rõ hai đứa em mình đều ở sao Bạch Thụy, nhưng lại phải ra vẻ lo lắng đi tìm khắp nơi, thật là vất vả.

Cậu đoán mấy người kia sẽ chuẩn bị phương thức liên lạc, bèn hỏi em gái, sau đó nhờ người thông báo cho họ, tiếp theo chuyển chủ đề tới việc ngã từ tầng hai xuống, nhờ vậy mới biết trước khi cha của Phi Minh lâm chung đã nhắm cho con trai mình hai tiểu thư có gia thế tốt, hơn nữa một người trong số đó cực kỳ chủ động, đã vậy hai nhà còn có việc làm ăn hay lui tới, bởi vậy dần dà cô nàng nọ đã thành khách quen ở nơi này, sau đó quen biết Tiểu Cẩm.

“Cô ta ở đây ăn tối, sau đó oán trách anh vì tìm cậu nên mới mất tích.” Phi Minh nhìn Bạch Thời, thành thật khai báo, “Tiểu Cẩm bắt đầu phản bác cô ta, vì vậy hai người đánh nhau, đánh cho tới gần lan can, sau đó Tiểu Cẩm ngã xuống, anh đã bảo thuộc hạ đá cô ta đi rồi.”

Bạch Thời phản ứng vài giây, cậu cảm thấy vị tiểu thư kia có thể tự do ra vào biệt thự, chắc quan hệ với Phi Minh không tệ chút nào, bèn lựa lời thăm dò: “Anh có cảm giác với cô ta không?”

“Không có.” Nét mặt Phi Minh rất lạnh nhạt, hình như cũng biết suy nghĩ của Bạch Thời, bổ sung thêm, “Cô ta là fan của anh, còn biết chơi dương cầm, hơn nữa kỹ thuật chụp ảnh rất cao.”

Bạch Thời: “…”

Anh trai à, anh không thể theo đuổi những thứ khác sao? Nói gì thì nói anh cũng là tiểu đệ của nam chính mà, không thể ngầu một tí được sao?

“Nhưng sau này thì thôi.” Phi Minh nói, “Anh chịu đủ rồi.”

Bạch Thời thật sự không còn sức để thổ tào nữa rồi, ngồi đợi hai người nào đó thoát khỏi fan cuồng, sau đó dẫn em gái về chỗ đại ca. Phi Minh kiên nhẫn làm bạn với họ, trong quá trình nói chuyện phiếm mới biết Tiểu Cẩm được quân đội nuôi lớn, không kiềm lòng được mà chuyển ánh mắt về phía cô, hỏi mấy câu có vẻ hơi nhiều chuyện.

Tiểu Cẩm được Phi Minh cứu, cũng không khó chịu với y, vì vậy nhỏ giọng trả lời từng câu một. Bạch Thời quan sát một lát, thấy em gái không bài xích, đương nhiên cậu rất cam tâm tình nguyện để cô được tiếp xúc với nhiều người hơn, quyết định không chú ý tới họ nữa, nhích nhích về phía đại ca, ngắm nhìn một bên mặt hoàn mỹ của anh, duỗi móng vuốt sờ soạng một cái.

Tống Minh Uyên nắm tay cậu, đưa mắt nhìn ngốc manh, ôm vào lòng.

Người phụ trách đi tìm kiếm nhanh chóng trở lại, phía kia không có bóng dáng Joshua và Lam, bởi vì cứu binh còn chưa kịp tới hai người kia đã giải quyết được đám fan rồi, tiếp tục đi chơi. Bạch Thời câm nín mất vài giây, lại nghĩ tới sự vô sỉ của nhị ca và trình độ chân thật của mặt nạ nhân tạo trên sao Mê Điệt, lập tức thoải mái, tò mò hỏi thăm họ giải quyết ra sao.


Thuộc hạ lắc đầu: “Lúc chúng tôi đến các fan đã rút lui hết rồi.”

Bạch Thời chỉ ừ, không hỏi thêm nữa, nói với họ vài câu, sau đó dẫn em gái quay về chỗ đại ca, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đã nhận được đáp án cho câu hỏi tối qua, bởi vì thỉnh thoảng cậu sẽ lên diễn đàn chính thức xem thành tích thi đấu của Phượng Hoàng, mà hôm nay hai người nào đó đã trở thành chủ đề nóng bỏng tay.

Hóa ra Joshua và nhị ca chạy được nửa đường, cảm thấy có chạy hết hơi cũng không thoát nổi, dứt khoát dừng lại. Joshua dịu dàng nói bọn họ có chuyện gấp phải làm, không thể chụp ảnh ký tên được. Các fan hào phóng đồng ý, nhưng muốn hỏi hai người một câu.

“Tôi biết các bạn muốn hỏi gì.” Joshua nghiêm túc đáp, “Bọn tôi đã ở bên nhau rồi, cho chúng tôi một chút không gian riêng tư, được không?”

Các fan la hét rầm trời, cuối cùng không nhịn được còn chụp vài tấm hình, lúc này mới chịu bỏ qua cho họ, cùng đưa mắt nhìn hai người lên taxi.

Cảnh tượng này đã bị ghi hình, hôm nay đang bay phấp phới trên trang đầu diễn đàn, có lẽ các trang tin tức khác cũng đưa tin rồi, dù sao Liên Minh Cơ Giáp được hoan nghênh nhiệt liệt, đã vậy đây còn là chủ đề liên quan tới cựu đội trưởng Phượng Hoàng và ngôi sao mới của Tinh Diệu, chẳng cần nghĩ cũng biết bài báo sẽ rất được chú ý.

Bạch Thời chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới một sự kiện, nhìn đại ca vừa ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Nhị ca bị Thừa Viêm ép buộc cấy da nhân tạo khác, sau đó đã đổi lại khuôn mặt cũ ở sao Mê Điệt đúng không? Cho nên Joshua đã nhìn thấy khuôn mặt thật của nhị ca?”

“Có lẽ.”

Mặc dù Bạch Thời biết Joshua trả lời fan như vậy chỉ để tránh phiền toái, nhưng vẫn không kiềm nén được phải đưa video cho đại ca xem, hỏi: “Anh nói có khi nào Joshua thích nhị ca rồi không?”

“Chắc là không.” Tống Minh Uyên thay quần áo xong, ôm ngốc manh vuốt ve một lát, kéo cậu xuống lầu ăn cơm.

Đám Joshua cũng đã dậy, đang ngồi trong phòng ăn. Bạch Thời âm thầm dò xét, phát hiện hai người kia hoàn toàn chẳng có gì khác thường, cực kỳ bình thản, có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, quả nhiên người bên cạnh nam chính đều là trai thẳng hết.

Nếu Velar đã đích thân tới tìm nọ, vậy thì bọn họ sẽ không về trước nữa, mà ở lại chờ đợi, sau đó cùng quay về đế đô. Việt Tu và Tống Minh Kiệt thì có công việc, sau khi tiểu đội của Tống đại ca trở về liền ném nơi này cho anh, hai người bọn họ về trước.

Mấy ngày lại trôi qua, các đội ngũ khác lục tục tập hợp trên sao Mê Điệt, chỉ duy có Velar là không thấy bóng dáng, Tống Minh Uyên nhìn về phía huấn luyện viên Trình, nhờ hắn liên lạc một chút, sau đó nghe nói vẫn đang trên đường, gật gật đầu, kiên nhẫn chờ.

Lúc này, Velar đang ngồi trong một khách sạn nào đó trên khu vực không ai quản lý, hắn nhìn người đang ngồi ở ghế sô pha đối diện, dịu dàng hỏi: “Cậu xác định là hắn?”

Thừa Viêm lắc ly rượu hai vòng, lia mắt nhìn khuôn mặt mà y cực kỳ chán ghét trong tấm ảnh, nói: “Chắc chắn, ông chủ trước của tổ chức bị hắn giết, bởi vì ông chủ bắt tộc nhân của tên con lai này.”


Khóe miệng Velar giữ nguyên nụ cười thích thú lờ mờ, giọng điệu không thay đổi: “Cậu cũng chắc chắn hắn là con lai?”

Thừa Viêm uống một ngụm rượu: “Đương nhiên, tôi có kha khá hứng thú với hắn, cậu biết hắn?”

“Không gọi là biết, chỉ nghe tên.”

Thừa Viêm ừ một tiếng, dần dần đổi chủ đề: “Nói việc chính, kỹ thuật của chúng tôi đang tiến bộ không ngừng, tôi tin trong tương lai gần có thể phá vỡ giới hạn gene, về sau sẽ có hy vọng thăng cấp nhờ thuốc, nếu cậu có ý định, chúng ta có thể hợp tác.”

Velar mỉm cười: “Tôi sẽ xem xét.”

Thừa Viêm cũng không miễn cưỡng, đưa mắt tiễn hắn ra ngoài, y đứng trước cửa tổ tiếc tục uống rượu, nhìn làn mây mỏng bay ngang qua cửa sổ trên tầng cao, sung sướng nheo mắt lại.

Tâm phúc tiễn người về xong, thắc mắc hỏi: “Chúng ta không thiếu tài chính, vì sao lại phải kéo hắn nhập bọn?”

“Bởi vì thân phận của hắn không tầm thường.” Thừa Viêm đáp, dừng một chút, ra lệnh, “Gần đây nhớ lưu ý hai tên cấp cao bất mãn với việc tôi tiếp quản, cần thì giết, tránh phiền toái sau này, còn nữa, mau chóng phái người của chúng ta tới, phải tiếp quản hoàn toàn tổ chức này.”

“Vâng.”

Thời điểm Velar tới sao Mê Điệt, Bạch Thời đang thương lượng với đại ca về việc sắp xếp cho con cá nào đó, dù sao ở đế đô bọn họ rất nổi tiếng, tự nhiên dẫn một người về nhà sẽ gây chú ý, đã vậy con cá này còn nghiên cứu về gene, thứ có liên quan tới con lai, cho nên nhất định phải cẩn thận bí mật một chút.

Thực ra thì mẹ cậu là người thuộc tộc thú, đưa hắn tới chỗ ba mẹ là một lựa chọn không tồi, nhưng Bạch Thời cứ có cảm giác nơi đó khá mẫn cảm, suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới một người, bèn nói: “Tới chỗ Tam Vạn được không?”

Trước mắt, Kim Tam Vạn đang ở hành tinh phồn hoa thứ hai của tinh hệ Bell, nơi này sinh hoạt rất tiện lợi, hơn nữa người của đại ca cũng ở đó, nếu xảy ra vấn đề gì có thể xử lý kịp thời, quan trọng là… Chẳng mấy ai biết Kim Tam Vạn là người của cậu, giao con cá nào đó cho Tam Vạn là giải pháp không thể tốt hơn.

Tống Minh Uyên không có ý kiến, nghe nói Velar đã tới liền bảo hắn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ rời khỏi sao Mê Điệt.

Velar nhìn Tống Minh Uyên, hỏi: “Mấy tháng qua các cậu đi đâu, A Bạch và đám Joshua không sao chứ?”

“Không sao.”


“Vậy là tốt rồi.”

“Tôi và A Bạch có chút việc trên đường, cho nên không đi cùng phi thuyền với các cậu được.” Tống Minh Uyên nói, “Các cậu đi trước, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ trở lại đế đô.”

Velar lại nhìn anh, cuối cùng không hỏi gì thêm, chỉ mỉm cười ừ một tiếng.

Trải qua mấy năm phát triển, tập đoàn Thiên Việt đã sớm chiếm được một vị trí trong hàng ngũ xí nghiệp đông đảo trên hành tinh, trụ sở chính đã đổi sang nơi khác, trên cơ bản thì Bạch Thời chưa tới bao giờ, nhân viên hoàn toàn không biết cậu, cũng may có Tống Minh Uyên đi theo, nhờ vậy mới qua cửa trót lọt.

Bạch Thời đã quen kín tiếng, lúc biết đại ca muốn đi thẳng tới phòng làm việc của chủ tịch, liền vẫy vẫy tay, đi tìm Tam Vạm trước.

Mặc dù Kim Tam Vạn đã gia nhập Thiên Việt, nhưng hắn bắt đầu từ việc quản lý một chi nhánh nhỏ, dự định dần dần rèn luyện va chạm nhiều hơn. Bạch Thời có chút bất mãn với việc này, phải biết Tam Vạn là tổng giảm đốc của công ty bưu kiện đó nha, sao nhân tài như vậy lại không được trọng dụng. Cậu đang định sửa đổi, ai ngờ lại bị Tam Vạn ngăn cản, hắn nói phải làm quen với nghiệp vụ trước, sau đó mới lên chức, Bạch Thời nghe vậy đành thôi.

Bạch Thời đi xuống bậc thang, tìm người hỏi phòng làm việc của Tam Vạm, từ xa xa đã thấy Tam Vạn đang thương lượng công việc với người ta, sau đó người nọ lên giọng quát: “Cậu bị sao thế? Không phải tôi đã nói phải sửa như vậy sao? Cậu có muốn làm việc nữa không?!”

Kim Tam Vạn đẩy đẩy kính, định mở lời trình bày rõ ràng, nhưng mấy lần lên tiếng đều bị tiếng quát chặn họng, đành im lặng nhìn người nọ, để người này nói cho xong. Đối phương tưởng hắn bị khí thế của mình làm câm miệng, ném cặp văn kiện qua: “Sửa cho tôi, hôm nay phải nộp ngay!”

Bạch Thời không nhìn được nữa, tiến tới phía trước nói: “Ông nghe anh ấy nói một chút không được hả? Nhỡ ý kiến của anh ấy có lý hơn thì sao?”

Kim Tam Vạn khẽ giật mình, nở nụ cười: “Sao em lại tới đây?”

“Tới thăm anh một chút, ông ta là ai?”

“Phó giám đốc Lý.”

Bạch Thời đáp lời, đang định lên tiếng đã thấy người trước mắt tiếp tục nổi giận, nhìn về phía Kim Tam Vạn: “Đây à bạn của cậu? Vào bằng cách nào? Không biết bây giờ là giờ làm việc sao?”

Bạch Thời cảm thấy nếu người này không phải thiếu tình cảm thì chính là khó chịu với Tam Vạn, hỏi: “Ông thật sự là phó giám đốc Lý? Ông cảm thấy cãi nhau trước mặt bao nhiêu nhân viên như vậy có phù hợp không? Không hiểu chút lễ phép được à?”

Người trước mắt liếc cậu một cái: “Cậu quản tôi?”


“Đúng, là quản ông.”

Người nọ cười lạnh: “Cậu tưởng cậu là ai? Chủ tịch chắc?”

Bạch Thời yên lặng yêu hóa một giây, mặt liệt nói: “Tam Vạn, tới phòng thư ký bảo họ đưa thông báo, hôm nay em muốn mở cuộc họp.”

Kim Tam Vạn nín cười: “Được.”