Thiết Huyết Đại Minh

Chương 351-1: Đa nhĩ cổn muốn làm gì? (1)

Hoài An, Túc Thiên.

Khoảng cách càng ngày càng gần Sơn Đông, dẫn đến tin tức chiến cuộc Sơn Đông cũng càng ngày càng nhiều, làm cho tướng sĩ Trung Ương Quân phải nghiến răng nghiến lợi chính là hành động chà đạp hai phủ Đông Xương, Duyện Châu của Thát tử Mông Cổ, lần này kỵ binh Mông Cổ đối với hai phủ Đông Xương, Duyện Châu ra tay bắt người cướp của dã man và máu tanh chưa từng có trước nay, nơi kỵ binh Thát tử lướt qua, gần như không còn người sống sót!

Tri huyện Mông Thành được điều nhiệm làm Tri phủ Hoài An Trương Hoàng Ngôn đang ở tại Túc Thiên, cùng Tri huyện Túc Thiên điều động dân phu xây dựng túp lều, bố trí lều phát cháo, thu dung dân xuôi nam chạy nạn từ hai phủ Đông Xương, Duyện Châu, ngắn ngủn nửa tháng, một vùng Túc Thiên đã thu dung hơn mười vạn dân Sơn Đông chạy nạn, vẫn còn nhiều dân chạy nạn nghe tin chạy tới.

Vương Phác nghe tin đặc biệt chạy đến trại dân tị nạn thăm viếng dân chạy nạn.

Trương Hoàng Ngôn và Tri huyện Túc Thiên cùng với mười mấy quan Sĩ Lâm có mặt mũi trong huyện Túc Thiên đang cùng Vương Phác tuần tra trại dân tị nạn, mặc dù Trương Hoàng Ngôn đã tận lực, nhưng dân chạy nạn xuôi nam tháo chạy thật sự là quá nhiều, một huyện thành Túc Thiên nho nhỏ thật sự an trí không hết, không có biện pháp, Trương Hoàng Ngôn đành phải ra lệnh dựng túp lều ở ngoài thành.

Đi vào “thôn túp lều” dựng tạm, sắc mặt Vương Phác âm trầm đến đáng sợ, trong lòng của hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt!

Trương Hoàng Ngôn ở bên cạnh vừa giới thiệu với Vương Phác tình hình dân chạy nạn, vừa lo lắng trùng trùng nói:

- Hầu gia, Hoài An không thiếu lương thực, nhưng lại khuyết thiếu áo bông để vượt qua mùa đông, hiện tại đã là đầu tháng mười rồi, sau một thời gian thời tiết sẽ càng trở lạnh hơn, nhưng những dân chúng chạy trốn này cái gì cũng không thể mang theo, bọn họ chỉ còn có mỗi kiện áo đơn mặc trên thân kia...

Vương Phác trầm giọng nói:

- Vì sao không trưng mộ thương nhân phú hộ Hoài An quyên góp?

Trương Hoàng Ngôn thở dài nói:

- Hạ quan đã trưng mộ rồi, toàn bộ thương nhân cùng phú hộ Hoài An phủ cũng đều đã quyên góp, nhưng chút quần áo này đối với hơn mười vạn nạn dân mà nói, vẫn là quá ít ỏi! Hầu gia, một huyện Túc Thiên này đã an trí hơn mười vạn dân tị nạn, hai huyện Bi Châu, Sư Ninh cũng có đến mấy vạn, nghe nói bên Từ Châu còn nhiều dân chạy nạn hơn, nhiều dân chạy nạn như vậy cần áo bông để sống qua mùa đông, chỉ trông vào số tiền thương nhân phú hộ quyên nhất định là không đủ.

Lúc này dân tị nạn ở phụ cận đã phát hiện Vương Phác, bởi vì lễ phục Tổng đốc năm tỉnh mặc trên người Vương Phác là lễ phục đặc chế của Trung Ương Quân, còn có vệ binh đi theo phía sau cũng đều vận quân trang Trung Ương Quân, những dân chạy nạn này giống như người chết chìm thấy được sợi rơm cứu mạng, đều từ bốn phương tám hướng vây tụ lại.

- Quân gia, vị quân gia này...

Một lão nhân cao tuổi bổ nhào tới quỳ rạp xuống đất trước mặt Vương Phác, gào khóc:

- Trung Ương Quân các ngài nhất định phải thay chúng ta báo mối huyết hải thâm cừu này, những tên Thát tử Mông Cổ đáng chết kia không phải là người mà, nhị nữu nhà ta chỉ mới có mười tuổi, đã bị một đám binh lính Thát tử làm nhục tới chết, ôi ôi ôi...

- Đáng thương tức phụ của lão nhị nhà ta còn đang mang bầu tám tháng, cũng bị bọn Thát tử chà đạp, lũ Thát tử đáng chém ngàn đao kia làm nhục xong rồi còn đem đứa con dâu tội nghiệp nhà ta mổ bụng ra, moi đứa nhỏ sống sờ sờ từ trong bụng ra ngoài nướng ăn, những tên Thát tử binh đó không phải người mà, đều là lũ súc sinh, ô ô ô...

- Đại lão gia Trung Ương Quân, mười ba mạng người nhà ta đều bị Thát tử giết hại, nếu không phải cha ta đánh ta bất tỉnh giấu ở trong giếng, ta đây cũng sống không được rồi, van cầu ngài, Đại lão gia Trung Ương Quân, xin hãy thu nhận ta đi, ta muốn gia nhập Trung Ương Quân, ta muốn giết Thát tử, giết sạch Thát tử báo thù cho cha và nương ta!

- Quan gia, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!

Dân chúng tụ tập càng lúc càng nhiều, Vương Phác đã không thể đi tiếp lên phía trước được nữa.

Trương Hoàng Ngôn ở sau lưng buồn bã nói:

- Hầu gia, lần này xuôi Nam sát nghiệt Thát tử binh tạo thành quả thực nhiều không sao kể xiết, bọn chúng gặp vật cướp vật, thấy nhà liền đốt, gặp nam nhân liền giết, gặp nữ nhân liền... Liền... Mà đến cả tiểu nữ oa bảy tám tuổi cũng không buông tha, cổ nhân có nói không cùng tổ tiên với ta, tâm tư tất dị, lũ Thát tử này chính là nên diệt tộc đi!

Thần sắc Vương Phác âm trầm, trên mặt gần như có thể cạo xuống một lớp sương.

Thấy dân chúng đến tụ tập càng lúc càng nhiều, Lã Lục lo lắng cho an toàn của Vương Phác, khẩn trương mang theo mấy chục vệ binh muốn vây quanh Vương Phác bảo vệ, lại bị Vương Phác không nói không rằng đẩy ra.

Vương Phác đẩy Lã Lục ra liền chen vào giữa đàn dân tị nạn, nắm tay hét lớn:

- Các hương thân phụ lão, ta... chính là Tổng đốc năm tỉnh của Đại Minh Vương Phác, cũng là Thống soái tối cao nhất của Trung Ương Quân Đại Minh, Thát tử binh hoành hành ngang ngược trên quốc thổ Đại Minh ta, đốt giết bắt người cướp của, đây là sỉ nhục của quân nhân Đại Minh chúng ta, càng là sỉ nhục của Vương Phác ta, ta... xin hướng các vị quỳ xuống!

- Phịch!

Vương Phác dứt lời hai đầu gối liền đập thật mạnh xuống quỳ trên mặt đất.

Trương Hoàng Ngôn đờ người như hòn đá cơ mặt co quắp hai cái, cũng quỳ rạp xuống đất theo, Tri huyện Túc Thiên và mười mấy quan Sĩ Lâm cũng không dám đứng nữa, đều theo quỳ rạp xuống đất.

Dân chúng tụ tập tới đều biến đổi sắc mặt, Tổng đốc năm tỉnh Đại Minh triều, đây chính là đường đường quan to nhất phẩm, là Tướng soái đại quan của triều đình, hiện tại không ngờ lại quỳ xuống trước đám thường dân bé nhỏ bọn họ! Quan viên thời cổ tự cho mình siêu phàm, yêu tiếc danh dự của bản thân, có mấy người tình nguyện hướng đến dân chúng thấp cổ bé họng mà quỳ xuống đây?

Gió bắc gào thét, hiện tràng yên tĩnh đến lạ thường.

Ánh mắt của tất cả dân chạy nạn đều tập trung trên người Vương Phác, trong không khí bắt đầu trào dâng một cỗ ngưng trọng khó hiểu.

- Các hương thân phụ lão, là ta có tội!

Vương Phác khàn cả giọng rống:

- Thân là Tổng đốc ngũ tỉnh của Đại Minh triều, thân là Thống soái tối cao nhất của Trung Ương Quân, ta không bảo vệ tốt được dân chúng Đại Minh, lại để cho Thát tử Mông Cổ và Kiến Nô trên đại địa Trung Hoa đốt nhà giết người cướp phá, càng khiến cho mọi người phải xa xứ, thân nhân gặp nạn, ta có lỗi với các người!

- Đông đông!

Vương Phác dứt lời liền dập đầu thật mạnh hai cái vang dội, cái trán đã bị dập đến vỡ, máu đỏ sẫm chảy tràn khắp mặt mũi.

Vương Phác lau cũng không hề lau, dập đầu xong ba cái thì ngừng rồi bất ngờ đứng dậy, vẻ bi thương trên mặt đã được thay thế bởi thù hận thấu xương, trong con ngươi toát ra sát khí làm lòng người kinh hãi, sau đó tung người nhảy lên bậc tam cấp ven đường, Vương Phác giơ lên cao cánh tay phải lớn tiếng rống giận:

- Nhưng mà các hương thân xin hãy yên tâm, huyết cừu này nhất định phải báo!

Trương Hoàng Ngôn đứng dậy theo cũng hung hăng khua khua nắm tay, mặc dù y là quan văn, nhưng cũng nhịn không được muốn cầm đao đi liều mạng với lũ Thát tử.

Vương Phác giơ cao tay phải, lớn tiếng hét dài:

- Ta... Tổng đốc năm tỉnh của Đại Minh triều Vương Phác hướng đến trời cao lập thệ, máu của người Hán chúng ta tuyệt không chảy vô ích, những khổ nạn người Hán chúng ta gặp phải, tương lai nhất định sẽ hoàn trả cho lũ man di gấp trăm ngàn lần những nhục nhã chúng ta đã phải chịu đựng, Vương Phác ta sinh thời nhất định phải...

-...