Thiết Huyết Đại Minh

Chương 334-1: Khoai lang, khoai tây

Chân Hữu Tài nói:

- Viện khoa học quân sự này là nha môn kiểu gì, chúng ty chức nên làm những gì?

Vương Phác mỉm cười không đáp, hỏi lại Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí:

- Tống trước tiên sinh, Phương tiên sinh, các ngươi cảm thấy Viện khoa học quân sự này là nha môn kiểu gì?

Tống Ứng Tinh nói:

- Hầu gia, nếu lão hủ không đoán sai, Viện khoa học quân sự này hẳn là nha môn phụ trách nghiên cứu chế tạo cải tiến quân giới?

- Ha hả, chỉ nói đúng phân nửa.

Vương Phác cười nói:

- Chức trách của Viện khoa học quân sự đúng là nghiên cứu chế tạo cải tiến quân giới, tuy nhiên chức năng nhiệm vụ không chỉ có thế thôi đâu, còn phải bao gồm nhiều chức năng nhiệm vụ khác, lần này xây dựng Xưởng công binh Kiến Đức là nhiệm vụ đầu tiên của Viện khoa học quân sự.

Nói xong, Vương Phác hướng về ba người Chân Hữu Tài nói tỉ mỉ tư tưởng của mình.

Nghe xong Vương Phác nói, Chân Hữu Tài trợn mắt há hốc mồm nói:

- Hầu gia, như vậy chỉ sợ rất khó làm ạ. Nói về trục chính kia, đúc một kim loại tròn thành cây sắt là không vấn đề gì, nhưng lấy cái gì để bào nhẵn bào tròn nó? Sắt tinh dù sao cũng không phải là gỗ, ngay cả thợ rèn có kinh nghiệm cũng không có khả năng dùng tỏa đao mài nhẵn thành tròn được.

- Ai nói phải dùng tảo đao?

Vương Phác mỉm cười nói:

- Việc này viện sĩ Tây phương sẽ nghĩ biện pháp, Hữu Tài, chức trách viện trưởng của ngươi là quản lý họ, nói cho họ biết nên làm gì, không nên làm gì, chuyện còn lại để Tống lão tiên sinh và Phương tiên sinh dẫn những viện sĩ Tây phương đi làm.

Dứt lời, Vương Phác lại hỏi Phương Dĩ Trí:

- Phương tiên sinh, ngươi kiến thức rộng rãi, ngươi nói xem có biện pháp nào có thể đem một cây thiết côn thô ráp gia công thành toàn thân thẳng tắp, bề mặt trục cái sáng bóng trơn trượt không?

Phương Dĩ Trí nói:

- Ty chức từng đọc một quyển sách Tây phương, là do giáo sĩ Lợi Mã Đậu (Matteo Ricci) phiên dịch, trong quyển sách này miêu tả một loại máy có tên là máy thủy lực bằng gỗ, có thể dùng cắt gọt dụng cụ cứng rắn như tiện dụng cụ thành tròn, khoan, thang lỗ, mài…chức nghĩ nếu có thể chế tạo ra được máy móc thủy lực bằng gỗ, là có thể làm được.

- Ha hả.

Vương Phác vỗ tay cười nói:

- Phương tiên sinh thật sự là kiến thức rộng rãi, đúng vậy, chính là như vậy! Trước tiên dùng máy gỗ chế tạo máy sắt, sau đó dùng máy sắt đó để chế tạo máy sắt tinh vi hơn, sau khi làm ra được máy sắt có trình độ cao, chúng ta có thể mài được nòng pháo trơn bóng nhẵn mịn, còn có thể mài được khí vại, có khí vại thì thật sự lợi hại rồi.

Đích xác, nếu thật sự có thể gia công khí vại thành trong bóng loáng nhẵn nhụi, vậy đó chính là việc lớn vượt thời đại, bởi vì có có khí vại có thể làm ra máy hơi nước rồi, có máy hơi nước, Đại Minh triều có thể tiến vào văn minh công nghiệp sớm hơn thế giới phương Tây hai trăm năm rồi!

Đương nhiên, điều này còn cần điều kiện tiên quyết, tức là thể chế chính trị Đại Minh triều nhất định phải ổn định và mở cửa, không thể để thế lực phong kiến bảo thủ phản công thành công, nếu không cho dù Viện khoa học quân sự tạo ra được động cơ đốt trong và máy phát điện, cuối cùng cũng chỉ có thể bị phái bảo thủ coi là vật lạ mà cấm hủy, căn bản không đề cao được văn minh công nghiệp vĩ đại.

- Khí vại?

Ba người Chân Hữu Tài nghe được đầu mờ mịt, bối rối hỏi:

- Hầu gia, khí vại là gì?

Vương Phác cũng lười giải thích, mỉm cười nói:

- Đến lúc đó sẽ biết, hiện tại các ngươi cần phải làm là ở thành Nam Kinh tìm khu vực tốt để xây dựng nơi làm việc, sau đó đi gặp mặt ba mươi mấy vị viện sĩ tây phương, để làm quen lẫn nhau, giao lưu lẫn nhau chút thành quả học thuật, mặt khác cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này học vài câu tiếng Anh giao tiếp, để giao lưu.

Nhắc đến Anh ngữ, Phương Dĩ Trí bỗng nhiên nghĩ tới một người, nói:

- Hầu gia, nếu không có nhân tài phiên dịch, ty chức và đồng nghiệp phương tây rất khó mà giao lưu với nhau được, lúc này vừa hay có một vị người phương tây tinh thông Hán ngữ đang sống ở Nam Kinh, hay là mời y đến Viện khoa học quân sự làm phiên dịch được không?

- Hả?

Vương Phác vui vẻ nói:

- Có người như vậy sao?

- Ừ.

Phương Dĩ Trí gật đầu nói:

- Y tên là Thang Nhược Vọng (Schall), vốn là Giam chính của Khâm Thiên Giám, phụ trách chỉnh sửa lịch pháp đấy, sau khi Bắc Kinh rơi vào tay giặc y trở về Tây Dương, mấy ngày hôm trước vừa mới đến Nam Kinh, đang sống ở ngõ Ô Y, ty chức với y giao tình không tệ, nếu Hầu gia bằng lòng có thể mời y đến làm việc.

- Thang Nhược Vọng?

Vương Phác gật gật đầu, vui vẻ nói:

- Đây chính là nhân tài, cần phải sử dụng.

Ngẫm nghĩ một chút, Vương Phác lại nói:

- Như vậy, các ngươi cứ ở Nam Kinh thêm một thời gian nữa, buông lỏng một chút, đồng thời chuẩn bị cho chu toàn, sau đó đợi khóa đầu của đại học Dương Minh chiêu đủ hai trăm học viên cho lớp Ngoại ngữ thì cùng đi đến Xưởng công binh Kiến Đức.

Chân Hữu Tài ngạc nhiên nói:

- Ý của Hầu gia là để hai trăm học sinh này học ngay tại Xưởng công binh Kiến Đức?

- Đúng.

Vương Phác gật đầu nói:

- Để hai trăm học viên này vừa làm vừa học, một là Xưởng công binh Kiến Đức có thêm hai trăm nhân viên miễn phí, hai là để cho học sinh được tăng cường thể chất, tăng thêm kinh nghiệm và kiến thức, ba là học ngoại ngữ trong thực tiễn, hiệu quả khẳng định tốt hơn so với ngồi ở trên lớp rồi. Thứ tư là vừa lúc có thể lấy được tài liệu ở chỗ viện sĩ tây phương và Thang Nhược Vọng đảm đương giáo sư ngoại ngữ.

- Ý kiến hay!

- Đúng, nên như vậy!

Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí không kìm nổi trầm trồ tán thành. Hai người dù là tốt nghiệp từ các trường học tư nhân truyền thống nhưng tầm nhìn của họ không chỉ giới hạn ở một góc Đông Phương mà là thông qua đủ loại con đường đều chú ý đến hình thức dạy học của phương Tây, đồng thời thông qua thực tiễn của bản thân mà đúc kết ra được một cách nhìn độc đáo.

Nhất là Phương Dĩ Trí, vì biên quyển sách “vật lý tiểu thức” này, ông ta đã làm hơn một ngàn thí nghiệm vật lý tương quan, biết rõ hình thức dạy học lý tưởng nhất là kết hợp dạy học và thực tiễn.

Vương Phác cười nói:

- Hữu Tài, Tống lão tiên sinh, Phương tiên sinh, đi, cùng đi đến Tiêu Dao Tiên Cảnh thả lỏng một chút.

Chân Hữu Tài, Phương Dĩ Trí vui vẻ gật đầu, nhưng Tống Ứng Tinh lại xua tay nói:

- Hầu gia, lão hủ này có tuổi rồi, không hợp với thú vui này được, ha hả…

Vương Phác trêu ghẹo nói:

- Tống lão, không phải ngài sợ Sư tử Hà Đông ở nhà đấy chứ?

- Khụ.

Tống Ứng Tinh vội ho một tiếng, thần sắc lúng túng nói:

- Sao có thể…

- Tống lão.

Vương Phác cười to nói:

- Ông lo lắng gì chứ, hả hả, không phải là chỉ đi tắm thôi sao, đi nào đi nào.

Dứt lời, Vương Phác không nói gì kéo Tống Ứng Tinh đi, Chân Hữu Tài và Phương Dĩ Trí cũng cười khà khà đi theo, bốn người ra khỏi Hầu phủ đã có gia đinh chuẩn bị xe ngựa sẵn, đi thẳng đến Tiêu Dao Tiên Cảnh.

Khi Vương Phác mang theo Chân Hữu Tài, Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí ở Tiêu Dao Tiên Cảnh khoái hoạt, Trần Viên Viên, Đổng Tiểu Uyển đang cùng Lý Thập Nương, Lý Hương Quân, Khấu Bạch Môn, Cố Mi tâm sự.