Thiết Huyết Đại Minh

Chương 165: Mang xuống, chém bên đường (1)

Đại Đồng, Túc Quy lầu.

Kiến Nô bại vong, Lưu tặc lui về Thiểm Tây, cuộc chiến bảo vệ Đại Đồng đã kết thúc trong thắng lợi.

Đại Vương Chu Truyền Tề bao toàn bộ ba lầu của Túc Quy lầu, bày tiệc rượu mời Vương Phác, Trương Tử An, Ngụy Đại Bản, Triệu Lục Cân, Trần Uy, Lý Phúc, Dương Lâm, Triệu Dương và quan văn võ tướng trấn Đại Đồng.

- Chư vị.

Chu Truyền Tề ưỡn cái bụng mập ú, nhìn mọi người một lượt, cao giọng nói:

- Lần này chiến đấu bảo vệ Đại Đồng, Vương Tổng Binh lâm nguy không sợ, chỉ huy kiên định, suất lĩnh quân dân Đại Đồng đánh lui được Kiến Nô, giết hơn bảy vạn tên địch, thu được vô số, đúng là thắng lợi lớn nhất của triều Đại Minh ta từ khi có Liêu sự tới nay, nào, chúng ta cùng kính Vương Tổng Binh một ly.

Đám Trương Tử An, Ngụy Đại Bản, Triệu Lục Cân đều đứng dậy, nâng chén kính Vương Phác từ xa.

- Không dám.

Vương Phác nâng chén đứng lên, lạnh nhạt nói:

- Cuộc chiến đấu bảo vệ Đại Đồng có thể đánh thắng không phải dựa vào một mình Vương Phác ta, mà là dựa vào quân dân Đại Đồng đồng tâm hiệp lực, anh dũng giết địch, đương nhiên, Vương gia và Trương công công khẳng khái giúp tiền, xuất ra lương thực gia quân khao thưởng tam quân, cũng là công lao to lớn.

- Cạn.

- Cạn.

Vương Phác và Chu Truyền Tề chạm mạnh cốc vào nhau, nâng một vòng từ xa, sau đó uống một hơi cạn sạch.

- Vương Tổng Binh.

Thủ bị Sơn Cao Vệ Trần Uy giơ chén rượu đi tới trước mặt Vương Phác, mỉm cười nói:

- Ty chức mời ngài một ly, kính xong chén rượu này, ty chức còn muốn nói suy nghĩ của mình.

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Có lời gì ngươi cứ nói trước, nói xong uống rượu cũng không muộn.

- Được, sảng khoái.

Trần Uy nhếch ngón tay cái lên, nói lớn:

- Vương Tổng Binh, hai kinh mười ba tỉnh của triều Đại Minh đều thiết lập Vệ Sở đồn binh để bảo vệ địa phương, đây chính là quy chế mà Hồng Vũ gia định ra, đến hôm nay đã được hơn ba trăm năm, Vương Tổng binh lại không có ý chỉ của Vạn Tuế gia, cũng không có công văn của Binh bộ, sao có thể đem Vệ Sở Bảo trấn Đại Đồng nói cắt là cắt vậy?

- Thời kỳ phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường.

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Bổn trấn thân là Tổng binh Đại Đồng, là Tổng trấn cao nhất một phương, đương nhiên là có quyền làm vậy!

Trần Uy nói:

- Ý tứ của Vương Tổng binh, là không cần ý chỉ của Vạn Tuế gia và Công văn của Binh bộ?

Vương Phác cười ha hả, lãnh đạm nói:

- Bổn trấn nói, thời kì phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường. Mọi chuyện không cần theo khuôn phép cũ.

Trần Uy nói:

- Vậy ty chức phải hỏi một câu rồi, Đại Đồng này rốt cuộc là của Vương Tổng binh ngươi, hay là của Vạn Tuế gia?

- Đương nhiên là của Vạn Tuế gia.

Vương Phác nói đến đây lại hỏi ngược lại:

- Bổn trấn cũng muốn hỏi lại Trần Thủ bị một câu, vậy Vạn Tuế gia này là Vạn tuế của ai?

Trần Uy không chút nghĩ ngợi, đáp:

- Đương nhiên là của vạn dân thiên hạ rồi.

- Nói rất đúng. - Vương Phác nói:

- Vạn Tuế gia là Vạn Tuế gia của vạn dân thiên hạ, Vạn Tuế gia là quân phụ, thân là quân phụ nào không thương tiếc con dân? Mạnh Thánh nhân cũng từng nói, dân chúng làm trọng, xã tắc đứng thứ hai, quân là nhẹ. Bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần là những việc có lợi cho dân chúng Đại Đồng, bổn trấn cũng có thể buông tay đi làm, Vạn Tuế gia cũng sẽ toàn lực ủng hộ.

Ngụy Đại Bản nghe xong không khỏi khẽ gật đầu, tuy rằng cách làm của Vương Phác có chút vượt quyền, nhưng đạo lý đích thật là đạo lý như vậy.

Trần Uy lãnh đạm nói:

- Vương Tổng Binh, theo ý của ngài xóa Vệ Sở là suy nghĩ vì dân chúng Đại Đồng, vậy ty chức xin hỏi lại một câu, ngài xóa Vệ Sở quân, nếu chẳng may bọn cướp đường đạo tặc hoặc lưu dân đến gây loạn, hoặc là người Mông Cổ, Kiến Nô phá quan ải xâm nhập vào cướp giết, dựa vào ai để bảo vệ dân chúng Đại Đồng? Ngài là suy nghĩ vì dân chúng Đại Đồng sao?

- Hừ hừ, bảo vệ dân chúng? - Vương Phác lãnh đạm nói:

- Chỉ dựa vào đám thủ hạ ô hợp của các ngươi không chịu nổi một kích mà đòi bảo vệ dân chúng? Một trận chiến ở Yêm Át Hải, hơn một vạn người đấu với ba nghìn kỵ binh Mông Cổ, kết quả người ta mới xung phong các ngươi đã sụp đổ hoàn toàn rồi, trước đó không lâu cho các ngươi áp vận thảo Liêu, cũng là hơn một vạn người, lại để cho bốn ngàn Kiến Nô xông lên làm suy sụp, quân đội bã đậu như vậy mà đòi bảo vệ dân chúng? Các ngươi ngoài đốt giết cướp đoạt, gây họa cho dân chúng ta thì còn có thể làm được gì? Đám bại hoại, cặn bã các ngươi, ngay cả Lưu tặc cũng không bằng đấy, còn mặt mũi kêu gào ở trước mặt bổn trấn, chán sống phải không?

“Bốp”!

Triệu Lục Cân đứng bật lên, ném chén rượu trong tay xuống đất, quát to:

- Người đâu!

Trong tiếng bước chân dồn dập, một đội quan quân hùng hùng hổ hổ đi lên lầu ba, nhanh chóng ngăn chặn cửa ra vào, cửa sổ cùng với lối ra ở cầu thang, vây tất cả mọi người ở đây lại.

- Ha ha ha.

Trần Uy ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, lúc cúi đầu xuống trong con ngươi đã biểu lộ sát khí, nhìn Vương Phác gằn từng chữ:

- Vương Phác, chán sống không phải ty chức, mà là ngươi! Ngươi biết không? Bữa tiệc rượu hôm nay chính là Hồng Môn Yến mà Vương gia bày ra, Vương Phác ngươi nhất định phải chết!

- Vương gia.

Ánh mắt của Vương Phác chuyển ra Chu Truyền Tề, lạnh lùng hỏi:

- Là thế đúng không?

- Khụ...khụ.

Chu Truyền Tề ho khan hai tiếng, đứng lên nói với Vương Phác:

- Vương Tổng Binh, ngươi chưa có ý chỉ cũng không có Công văn của Binh Bộ đã tự tiện xóa bỏ Vệ Sở địa phương, điều này đích xác không hợp với quy chế triều đình, bổn vương thân là Phiên vương tuy rằng không được can thiệp và quân chính địa phương, nhưng cũng có trách nhiệm giữ gìn tôn nghiêm hoàng gia, chuyện coi rẻ Vạn tuế gia ta quả quyết không ngồi yên để nhìn đấy, tuy nhiên ngươi không cần lo lắng, bổn vương sẽ không giết ngươi, bổn vương chỉ áp giải ngươi về kinh sư, giao cho Vạn tuế gia xử lý.

- Ấy...việc này...!

Ngụy Đại Bản mặt khiếp sợ đứng lên, lắp bắp nói:

- Vương gia, là có chuyện gì vậy?

Trương Tử An cũng giống thế không hay biết gì cả, đứng dậy lúng ta lúng túng nói:

- Vương gia, làm như vậy sợ là có chút không ổn đâu?

- Có gì mà không ổn?

Trần Uy lạnh lùng nói:

- Vương Phác không coi kỷ luật ra gì, coi rẻ thiên uy, dù giết hắn cũng không đủ.

- Đúng, giết hắn!

- Giết hắn!

- Giết hắn!

Thủ bị Dương Hòa Vệ Lý Phúc, Thủ bị Thiên Thành Vệ Dương Lâm, còn có Thủ bị An Đông Trung Đồn Vệ Triệu Dương cũng đồng loạt hưởng ứng theo.

Ánh mắt của Trần Uy chuyển sang Triệu Lục Cân, lạnh lùng nói:

- Triệu phó Binh tổng, ngươi còn chờ gì nữa? Động thủ đi.

Ánh mắt của Triệu Lục Cân trở nên mãnh liệt, quát lớn:

- Đến đi.

- Vâng!

Mấy chục trên quan quân vây thành một vòng đồng thời tiến lên trước một bước, ầm ầm đáp lại.

- Bắt bốn nghịch tặc Trần Uy, Lý Phúc, Dương Lâm, còn cả Triệu Dương này lại!

- Vâng!

Mấy chục tên quan quân ầm ầm đáp, nhanh chóng bước lên ấn bốn người Trần Uy ngã xuống đất, một đòn cực nhanh độc, Trần Uy, Lý Phúc, Dương Lâm, còn cả Triệu Dương lập tức bối rối, Chu Truyền Tề cũng há hốc mồm mắt trợn ngược, không dám tin nhìn Triệu Lục Cân, lắp bắp nói:

- Triệu Phó tổng binh, ngươi...ngươi...làm gì...

- Triệu Phó Tổng binh ngươi không muốn sống rồi hay không?

Vương Chiêm Sự ngồi bên cạnh Vương Truyền Tề bỗng đững lên, quát lớn:

- Ngươi dám phản bội Vương gia? Đừng quên dưới tửu lâu còn có ba trăm tử sĩ của Vương gia đang mai phục, chỉ cần Vương gia ra lệnh một tiếng, ngươi và Vương Phác đều sống không được!

- Ha ha.

Triệu Lục Cân cười dữ tợn, chỉ tay vào Vương Chiêm Sự, lại quát lần nữa:

- Người đâu, cũng bắt tên chó đẻ này lại cho ta!

- Vâng!

Hai gã quan quân đáp một tiếng, như lang như hổ nhào tới ấn Vương Chiêm Sự ngã xuống đất. Vương Chiêm Sự giãy dụa không được, nghiêng đầu nhìn Chu Truyền Tề, buồn bã nói:

- Vương gia, Vương gia...

- Người đâu, mau tới, người đâu!

Chu Truyền Tề gấp gáp xé cổ họng hét to:

- Ngươi đâu mau tới...

- Không cần hô nữa, Vương gia.

Vương Phác uống sạch rượu trong chén, đứng lên lãnh đạm nói:

- Ba trăm tử sĩ của ngươi hiện tại đã đến chỗ Diêm Vương gia để uống rượu rồi, dù ngươi có gào to đến trời chúng cũng không nghe được đâu.

- A...?

Chu Truyền Tề sầu thảm nói:

- Ngươi...

Triệu Lục Cân bước nhanh tới, hỏi:

- Tướng quân, mấy tên chó đẻ cầm đầu này nên xử trí thế nào?

Vương Phác hỏi sơ lược:

- Phạm thượng mưu hại Tổng trấn một phương, ngươi nói nên xử trí thế nào?

- Ty chức hiểu rồi.

Triệu Lục Cân quay đầu lại, quát to:

- Người đâu, mang mấy tên chó đẻ này xuống, chém ngay bên đường.

- Vâng.

Mười mấy tên quan quân ầm ầm đáp lại, kéo đám người Trần Uy, Vương Chiêm Sự đi. Vương Chiêm Sự gào lên như heo bị chọc tiết:

- Vương gia cứu mạng, cứu mạng...

Chu Truyền Tề định quát ngăn lại, nhưng y vừa chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Vương Phác, lập tức nuốt xuống bụng, lúc này y thật sự tin, Vương Phác là nhân vật không sợ trời không sợ đất, ồ không, là nhân vật dám đục thủng ông trời, nếu dám động đến hắn ta, hắn ta nhất định một đao làm thịt Chu Truyền Tề y, không có gì là không thể được đấy.

Người ta nói lỗ mãng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ liều mạng. Chu Truyền Tề là Phiên vương, bình thường là đi ngang qua Đại Đồng, nhưng lúc này gặp được Vương Phác to gan lớn mất không muốn sống như vậy, thật đúng là trong lòng sợ hãi, ở trước mặt Vương Phác, uy phong Thân vương của Chu Truyền Tề cũng run rẩy không dám làm gì.

- Vương gia, ngài tụ tập một đám phản nghịch Trần Uy, Lý Phúc âm thầm mưu sát bổn trấn, đã xúc phạm điều luật Phiên vương không được can thiệp vào quân chính địa phương!

Vương Phác cười âm hiểm, ánh mắt chuyển sang Trương Tử An, hỏi:

- Trương công công, nếu Phiên vương xúc phạm điều luật can thiệp quân chính địa phương, nên xử phạt như nào?

- Nhẹ thì giam cầm, nặng thì tước bỏ thuộc địa...- Trương Tử An dừng một chút, vội vàng giải thích tiếp:

- Tuy nhiên việc này phải báo cáo về kinh sư, do Tông nhân phủ quyết định, sau đó do Vạn Tuế gia hạ chỉ mới được.

- Giờ đang thời kỳ hỗn loạn, báo cáo kinh sư thì không cần.

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Triệu Lục Cân, ngươi dẫn những người mà Vương gia mời về phủ đi, rồi lại đến trước cửa Vương phủ, cửa sau, cửa hông...khống chế toàn bộ, phái thêm binh lính canh giữ nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào, về phần những cần thiết cuộc sống hằng ngày của Vương phủ, do Đại Đồng phủ phái người cung cấp.

- Vâng!

- Vâng!

Ngụy Đại Bản và Triệu Lục Cân đồng thanh xác nhận. Triệu Lục Cân lại quay sang chắp tay với Chu Truyền Tề:

- Vương gia, xin mời.

Xem như Triệu Lục Cân đã nhìn ra, tuy Vương Phác không lộ liễu xé kỳ tạo phản, nhưng những việc hắn làm kia căn bản là không khác gì tạo phản, hiện tại Vương Phác chính là Thổ Hoàng đế của Đại Đồng, trong tay hắn có tiền có súng, còn có một đội quân dũng mãnh thiện chiến, không đâu địch nổi, đối phó với hắn thì chỉ có con đường chết!

Đợi Triệu Lục Cân áp tải Chu Truyền Tề đi rồi, Trương Tử An mới nói với Vương Phác:

- Phò mã gia, ngài làm như vậy sợ là có chút không ổn đâu?

- Bổn trấn đã nói, thời kỳ phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, đây cũng là suy nghĩ cho dân chúng Đại Đồng, cũng là bảo vệ tốt Đại Đồng cho Vạn Tuế gia.

Vương Phác bỗng thở dài, nói một câu không đầu không đuôi:

- Đương nhiên, việc này công công ngài có thể điều trần chi tiết với triều đình, nếu Vạn Tuế gia trách tội, bổn trấn sẽ gánh vác.

Trương Tử An đảo cặp mắt trắng dã, không phản đối.

Ngụy Đại Bản coi như là một quan tốt, nhưng y đồng thời cũng là người khéo đưa đẩy, Vương Phác đã nói đến nước này, y còn gì để nói nữa? Hơn nữa, ngay cả Chu Truyền Tề cũng đã bị cấm túc rồi, Trương Tử An còn không khuyên được, một Tri phủ nho nhỏ như y dù có lòng can thiệp nhưng can thiệp được không?

Chỉ cần Vương Phác không tạo phản, chỉ cần Vương Phác không làm khó dễ dân chúng Đại Đồng, Ngụy Đại Bản vốn cũng không muốn làm trái Vương Phác.