Thiết Huyết Đại Minh

Chương 143-1: Người phụ nữ này trông quen quen (1)

Đại Đồng, Tổng binh hành dinh.

Vương Phác đang dạy Nộn nương nhận biết chữ số Ả Rập.

Tiếp xúc với Nộn nương đã lâu, Vương Phác phát hiện cô gái nhỏ này vô cùng thông minh, thứ gì cũng chỉ cần một chút là thông hiểu ngay, vừa học đã biết. Vương Phác liền nghĩ rằng cho nàng học một chút về tính toán, gánh vác trách nhiệm nội quản gia. Dù sao thì tiền lương trong phủ khố lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình Chân Hữu Tài không quản nổi.

Huống hồ hiện tại Chân Hữu Tài còn kiêm luôn công việc của xưởng binh khí và cục hỏa dược, thì càng không có tinh lực để quản lý tiền lương trong phủ khố nữa rồi.

Lúc Vương Phác muốn dạy, mới phát hiện phương pháp đếm số của thời Minh rất lạc hậu, chữ số viết ra rất nhiều nét phức tạp (1), hơn nữa cũng không trực quan, còn trù mã ký số (một cách ghi số thời xưa) tuy rằng trực quan nhưng bất lợi về tính toán, liền quyết định dạy cho cô gái nhỏ Nộn nương này về chữ số Ả Rập thông dụng ở đời sau.

(1) Xin phép được nói thêm về chỗ này. Cách viết chữ để biểu diễn số bình thường là nhất (一), nhị (二), tam (三), Nhưng khi dùng trong sổ sách, khế ước, cách viết này rất dễ bị sửa, ví dụ như chữ nhất (一) rất dễ bị sửa thành chữ thập (十) nên người ta dùng một hệ thống chữ viết phức tạp hơn để viết nhằm tránh trường hợp sửa sổ sách quá dễ dàng.

Trước tiên Vương Phác viết xuống mấy chữ lớn "Nhất" đến "Cửu", lại viết ở phía dưới mỗi chữ từ "1" đến "9". Nộn nương lấy tay chỉ chỉ vào trên thư án đọc, bỗng nhiên ngẩng cái đầu nhỏ nhắn lên hỏi:

- Tướng quân, hàng phía trên là chín chữ số, tiểu tỳ nhận ra, nhưng những cái viết phía là cái gì vậy?

Vương Phác cười hỏi:

- Ngươi đoán thử xem?

- Ừm

Nộn nương nghiêng cái đầu nhỏ ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói:

- Tiểu tỳ biết rồi, chín ký hiệu phía dưới có phải là có cùng một ý nghĩa với chín chữ số phía trên phải không?

- Thật thông minh.

Vương Phác không kìm nổi lấy ngón tay vuốt nhẹ lên sống mũi của Nộn nương một cái, Nộn nương cau cau cái mũi đáng yêu, khẽ cười hì hì với Vương Phác. Bộ dáng nhỏ nhắn kia thật là vừa kiều mị vừa xinh đẹp. Nếu là đổi nhung trang trên người nàng thành màu đỏ, lại búi tóc kiểu nha đầu, thì sẽ là một nha đầu xinh đẹp chuẩn không cần chỉnh.

- Nhưng mà Tướng quân, những ký hiệu kỳ quái này, trước đây tiểu tỳ sao chưa bao giờ thấy qua?

Phải nói là chữ số Ả Rập quả thật sớm đã truyền vào Trung Thổ từ thời Đường Ngụy rồi, nhưng trù mã kế số lưu hành ở Trung Thổ thời đó, cũng rất là tiện lợi, cho nên chữ số Ả Rập liền không được mở rộng, Nộn nương chưa từng thấy qua cái trò này cũng là hợp tình hợp lý.

- Hôm nay ngươi không phải là đã thấy qua rồi sao?

Có thể gần gũi với nha đầu xinh đẹp như Nộn nương, tâm tình của Vương Phác đương nhiên sẽ không tồi, mỉm cười nói:

- Nộn nương ngươi giỏi lắm. Đây là 1, đây là 2, 1 thêm 1 chính là 2. Tỷ như nói, ngươi là một người, ta cũng là một người, nhưng hai người chúng ta ở một chỗ, liền trở thành hai người.

Nộn nương nói:

- Vậy ký hiệu giống như cái lỗ tai này chính là 3 rồi, hai người thêm một người nữa là ba người rầu?

- Đúng, thật thông minh.

Vương Phác mỉm cười:

- Nộn nương, hôm nay ngươi nhớ kỹ những ký hiệu này trước, ngày mai Tướng quân sẽ ra đề thi cho ngươi, đến lúc đó nếu ngươi trả lời không được hoặc là trả lời sai, thì Tướng quân sẽ đánh vào mông ngươi đấy nhé.

Nói xong, Vương Phác còn dùng ánh mắt uy hiếp nhìn vào cái mông của Nộn nương, cái mông của cô gái nhỏ được bó chặt trong chiếc quần có vẻ vừa chắc vừa cong.

Khuôn mặt của Nộn nương thoáng chốc đỏ ửng lên tới mang tai, đôi mắt to mỹ lệ có vẻ vừa xấu hậu vừa vui liếc nhìn Vương Phác một cách oán giận, sau đó lại cuối đầu cắn lấy đôi môi đỏ mọng, trong đầu lại không kìm nổi hiện lên một hình ảnh: Vương Phác vung bàn tay to đánh thật mạnh vào cái mông của nàng, đánh đến nỗi khiến cho trái tim của nàng mềm nhũn ra

- Tướng quân, đến rồi đến rồi!

Lúc Nộn nương đang rạo rực xuân tình, thì Lữ Lục lại xông vào không bao trước, không khí kia chợt biến mất không còn chút nào.

Vương Phác tức giận hỏi:

- Cái gì mà đến rồi?

Lữ Lục nói:

- Lưu tặc đến rồi, đã đến ngoài tường thành phía đông rồi.

- Hả?

Vương Phác nghe xong vui vẻ nói:

- Đi, đi xem thử nào.

Nói đoạn, Vương Phác lập tức đi nhanh ra khỏi cửa, Nộn nương thu lại tâm tình, bước nhanh đi theo. Nàng thân làm thân vệ của Vương Phác, đương nhiên phải theo sát bên cạnh Vương Phác một tấc cũng không rời.

Lúc Vương Phác dẫn theo Nộn nương và Lữ Lục đi đến phía sau lỗ hổng tường thành phía đông, Triệu Tín phụ trách phòng ngự của thành đông sớm đã chạy đến. Nhìn thấy Vương Phác, Triệu Tín nhanh chóng dẫn theo mấy tên Bả tổng dưới trướng nghênh đón. Trong nháy mắt, Chân Hữu Tài, Trương Hòa Thượng, Đường Thắng, Mặt Sẹo còn có đám người Tiểu Thất cũng đã đến đông đủ.

- Triệu Tín.

Vương Phác hỏi:

- Lưu tặc ở đâu?

Triệu Tín đưa tay chỉ về phía lỗ hổng tường thành cách đó không xa, đáp:

- Ngay phía ngoài lỗ hổng đấy ạ.

Vương Phác lại quay đầu hỏi Chân Hữu Tài:

- Hữu Tài, binh khí khải giáp đều đã chuẩn bị xong chưa?

- Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.

Chân Hữu Tài đưa tay chỉ về dưới chân tường thành cách đó không xa, nơi đó còn chất mấy đống lớn khải giáp và binh khí, nói:

- Tướng quân ngài xem, đó chẳng phải sao?

- Ừm.

Vương Phác gật gật đầu, nói với Tiểu Thất:

- Tiểu Thất, ngươi đi nói với Lý Nham, để tránh xảy ra hiểu lầm không cần thiết, bảo bọn họ lần lượt vào thành, số người mỗi lần vào thành đừng vượt quá hai trặm người, mỗi năm ngàn cân diêm tiêu đổi lấy hai trăm thanh binh khí và một trăm bộ khải giáp.

- Vâng.

Tiểu Thất đáp một tiếng, lĩnh mệnh đi.

Chân Hữu Tài đi lại, hạ giọng nói:

- Tướng quân, có phải nên phái binh phong tỏa lại không? Miễn cho việc này lọt vào tay Trương Tử An và Chu Truyền Tề.

- Không cần thiết.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Cho dù Vạn Tuế Gia biết việc này ngài cũng không khiến ta bận tâm, huống hồ việc này muốn giấu diếm cũng căn bản là không giấu được, vậy chẳng bằng không giấu.

Chân Hữu Tài ngẫm nghĩ một hồi, cũng hiểu được lời Vương Phác nói có lý, liền không nói thêm gì nữa.

Ngoài cổng đông Đại Đồng, đại doanh Kiến Nô.

Tác Ni, vây quanh bởi Lưỡng Hoàng Kỳ Ngạch chân và Thiên phu trưởng Trát Tát Khắc, bước lên viên môn, đứng trên viên môn nhìn về phía trước, chỉ thấy đại đội lưu tặc đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề ngoài lỗ hổng tường thành Đại Đồng. Tuy nhiên, điều khiến người khác cảm thấy kỳ lạ là lưu tặc không lập tức phát động tiến công, mà quân Minh trong thành Đại Đồng dường như cũng không có ý ra khỏi thành tập kích.

- Hả, thật là kỳ lạ.

Một vị Ngưu lục Ngạch chân của Tương Hoàng Kỳ ồm ồm nói:

- Lưu tặc xếp hàng chỉnh tề đã hơn nửa ngày rồi, sao vẫn chưa bắt đầu tiến công chứ?

Một vị Giáp lạt Ngạch chân của Chính Hoàng Kỳ cau mày nói:

- Xem ra, có vẻ là Lưu tặc không phải đến tấn công Đại Đồng đây.

- Vậy bọn chúng làm gì vậy?

Một vị Thiên phu trưởng Trát Tát Khắc hỏi:

- Lẽ nào lưu tặc đầu hàng quân Minh sao? Nếu là đầu hàng, thì bọn chúng hẳn là phải buông binh khí mới đúng.

- Tác Ni đại nhân.

Bỗng nhiên, Giáp lạt Ngạch chân của Chính Hoàng Kỳ nói:

- Hay là ty chức dẫn hai đội kỵ binh Ngưu lục tới đó?

- Không được.

Tác Ni quả quyết lắc đầu nói:

- Hành động của lưu tặc và quân Minh đều rất cổ quái, việc này nhất định có vẫn đề gì đó. Các ngươi đều nghe kỹ cho bổn tướng quân, không có quân lệnh, ai cũng không được khinh cử vọng động.

- Vâng!

Mấy Giáp lạt Ngạch chân, Ngưu lục Ngạch chân, còn có Trát Tát Khắc Thiên phu trưởng đều cùng nhau đáp.