Thanh niên trước mặt có lẽ cũng trạc tuổi Phó Huyết Phong.
Đôi mắt của hắn sáng như sao. Gương mặt rám nắng, phong thái điềm tĩnh. Bản thân Huyết Phong thừa nhận, người này dù
không tuấn mỹ vượt bậc song lại mang đến cảm giác rất đáng tin cậy.
-Ngươi là Lăng Thạch Bằng?
-Còn ngươi là Thiếu giáo chủ Thiết Ấn môn.
- Ngươi biết ta à?
-3 năm trước chúng ta từng thấy qua ngươi, sau đó tỷ tỷ ta vào Thiết ấn môn. Tỷ có họa tranh về ngươi cho chúng ta nhận diện.
- Thì ra là vậy!
Ánh mắt sắc bén của Huyết Phong không làm Lăng
Thạch Bằng thay đổi nét mặt. Càng tiếp xúc, Phó Huyết Phong thầm thán
phục Tịnh Vân sư thái đã chọn cho tiểu đệ tử yêu ái của mình một hôn phu bất phàm, tương lai không chỉ là một đệ tử tầm thường trong Thanh thành phái.
- Ngươi đã hứa hôn đúng không?
-Đúng là thế…
-Đó là một tiểu đệ tử của Nga my.
-Nàng tên là Lam Thanh.
- Ta biết…Thanh thanh khiết khiết. Nàng quả thật làm người ta phải động lòng người. Ta cũng không ngoại lệ.
Đôi mày kiếm của Lăng Thạch Bằng khẽ chau.
Hắn biết mình muốn nói tới chuyện gì.
Phó Huyết Phong mỉm cười:
-Ngươi nhìn ra vật này chứ?
Mảnh ngọc bội có chạm một chữ ” Lăng”….
- Nhìn ra…..- Giọng Lăng Thạch Bằng hơi run- Là của ta đã tặng cho muội ấy.
- Ngươi có muốn biết nàng hiện nay như thế nào không?
-Ngươi….
Trên tay Phó Huyết Phong là một chiếc áo.
Tả tơi, nhuộm máu…
Những vết rách do tay người xé:
-Nó là chiếc áo của nàng ta mặc khi bị bắt. Ngay đêm hôm đó, nó đã bị ta làm ra như thế. Ngươi hiểu chứ?
Phó Huyết Phongiểu dâm tặc háo sắc.
Vì lẽ đó, sư phụ đã chọn tỷ tỷ của hắn vào làm
nội gián của Thanh thành, mong nhan sắc của nàng có thể làm hắn mê mệt,
đắm chìm trong lạc thú.
Năm đó Thạch Bằng 17 tuổi, chỉ biết trơ mắt nhìn tỷ tỷ vào trong Thiết Ấn môn…
- Tại sao ngươi lại trao chúng cho ta?
-Ta thực sự rất thích hương vị của nàng. Chiều theo ý người ngọc của ta, làm nàng không còn áy náy, toàn tâm toàn ý hầu hạ ta…
-Chỉ vậy thôi!
-Chỉ có vậy…..
Lăng Thạch Bằng cầm chiếc áo trên tay, không rời mắt khỏi những vết máu vẫn còn loang lổ trên áo, giọng nhẹ đi:
-Thanh nhi bị thương sao?
-…….
Đó là máu của Phó Huyết Phong. Dòng máu chảy ra bởi những vết cào của con ác thú trong thạch động.
-Ta biết mình là một tù nhân của ngươi. Ta không
có tư cách cầu xin ngươi…Nhưng ta chỉ mong ngươi nhắn lại với Thanh
nhi…Dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, Thanh nhi vẫn không cần áy náy với
ta…Nàng không bị thương, tự bảo vệ được mình đã là tốt lắm rồi.
Không có phẫn nộ…
Cả Tịnh Vân sư thái cũng không nén được cơn giận dữ:
-Ta đã làm gì nàng, ngươi không tức giận sao?
-Nếu Thanh nhi cam tâm tình nguyện thì ta không
có gì để nói. Còn nếu ngươi cưỡng bức muội ấy phải làm việc không muốn
làm, bản thân Thanh nhi vốn không tự chủ được, người xấu hổ phải là kẻ
cố cưỡng cầu người khác để thỏa mãn dục vọng của mình. Trong lòng ta,
nàng mãi là Thanh nhi mà ta đã yêu.
Danh môn còn có những kẻ rất đáng cho người bội phụ
Phó Huyết Phong khẽ thở dài.
Nếu hắn là Lăng Thạch Bằng, có lẽ hắn cũng không bình tĩnh được thế này.
Xem mọi chuyện là một tai nạn đáng để quên.
- Ngươi không căm hận ta sao?
-Nếu ngươi nỡ nhẫn tâm chà đạp một cô gái yếu
đuối và không có khả năng tự vệ như Thanh nhi, ta nghĩ ngươi không đáng
làm một con người chứ nói gì đến việc làm chúng ta phẫn hận.
Lăng Thạch Bằng…
Sao chúng ta lại cùng yêu quý một người?
- Giam hắn xuống địa lao…
Tâm không hề loạn. Bình thản như nước hồ thu.
Lần đầu Phó Huyết Phong có cảm giác mình thua kém.
- Cho người mang cơm và thức ăn đầy đủ cho hắn. Đối xử với hắn tốt một chút…
-Dạ…
-Mang Hương Hương cô nương vào địa thất, dùng vài trò tra tấn rồi giam nàng ấy chung với bọn Thanh thành. Nhớ thực hiện
đúng lời ta đã dặn các ngươi lúc trước…
-Dạ!
-Còn Đạm Đình cư, các ngươi tăng cường canh gác cho ta. Ngoài ta và cô cô, không được cho ai vào trong đấy.
-Thuộc hạ biết rõ…Thiếu giáo chủ an tâm….
Tiểu cô nương đang nằm thiêm thiếp trên giường kia quả nhiên là xinh đẹp.
Xinh đẹp hại người.
Ta vốn không muốn hại nàng, nhưng Phong nhi đã vì nàng mà dấn quá sâ
Xin lỗi tiểu cô nương!
-Đại ca….Huynh muốn làm gì?
Nhìn thấy Phó Huyết Dịch đang đứng trước giường Lam Thanh, chuẩn bị hạ tay xuống, Phó Ngọc Tuyết hét lên:
-Phong nhi đã dấn quá sâu rồi. Huynh là cha…Huynh phải cứu nó.
-Huynh định giết Lam Thanh sao? Huynh điên rồi…. Không được…….Phong nhi rất yêu nàng ấy. Nó sẽ hận huynh suốt đời…
-Còn hơn nó phải khổ suốt đời. Muội tránh xa…
-Đại ca…
Phó Ngọc Tuyết không còn cách nào khác. Bà đành vung tay:
-Bách độc châm.
-Huynh tránh ra.
Phó Lãnh Hồng cười khẩy.
Một trận chiến diễn ra trong phòng.
Một bên cố tiến công, còn 1 bên ra sức ngăn cản.
Tiếng ồn của những đồ vật vỡ nát cùng với kiếm khí làm Lam Thanh mơ hồ thức tỉnh.
Một đạo huỳnh quang tiến đến sát nàng.
-Huỳnh sa chưởng.
Hốt hoảng, Phó Ngọc Tuyết đành bắn ra một chưởng:
-Á!
Hứng trọn chưởng pháp của bà, Lam Thanh bị hất
ngã xuống đất. Tuy nhiên nhờ vậy mà nàng tránh được chưởng lực tàn ác
kia. Thay vào đó, một mảnh tường lớn đổ sập xuống đúng nơi Lam Thanh
đang ngồi khi nãy:
-LamChạy đi!
-Cô cô…Cháu…
-Chạy đi!
Bàn tay trong phút chốc biến thành trảo thủ, bà chộp lấy Lam Thanh quăng mạnh ra ngoài:
- Tam muội…Muội định để Phong nhi của chúng ta phải khổ sở suốt đời sao?
- Như thế còn hơn nó nuối tiếc suốt đời- Lam cô nương…chạy đi!
-Nàng ta còn không chạy…Để tiểu điệt giúp nàng cho…
Một tràng cười trong trẻo vang lên.
Bóng áo đỏ sà xuống đại điện. Thêm một làn khói trắng mịt mờ….Lam Thanh không còn ở nơi đó nữa.
-Lam cô nương!
-Tuyết cô cô an tâm. Con sẽ chăm lo cho cô nương ta tốt mà.
-Khúc Liên Hoa…Đây không phải trò đùa….Liên Hoa!
—————————————-
Nhiều sự việc dồn dập xảy ra khiến Lam Thanh không kịp trấn tĩnh.
Khi nàng định thần lại thì đang ở trong một cái bao rất tối. Ai đó đang xốc nàng đi.
Khi miệng bao mở ra, một đôi mắt tròn sáng đang nhìn nàng tinh nghịch:
- Cô nương là…
-Ta là Khúc Liên Hoa…Chúng ta đã gặp nhau rồi. Cô không nhớ sao?
Bóng áo đỏ và giọng nói cao vút nhắc Lam Thanh nhớ lại :
-Cô nương…là tiểu cô nương hôm đó… Tôi…
-Nhớ lại là tốt rồi. Xưa nay Phong ca rất có hứng thú với bầy rắn độc của ta. Huynh ấy cũng thương ta lắm. Nhưng từ khi
có cô- Ánh mắt Liên Hoa bùng lên, phẫn nộ- Huynh ấy đòi đốt bầy rắn của
ta…còn mắng ta và tỷ tỷ nữa. Nên ta…
Thanh kiếm chĩa ra thẳng vào mặt Lam Thanh:
-Ta sẽ giết cô…Thử xem Phong ca dám làm gì? Có giết ta để trả thù cho cô không…..
Thanh kiếm lao đến:
-Liên Hoa! Muội dừng lại ngay…
Cổ tay Liên Hoa đau buốt.
Thanh kiếm rơi xuống đất.
Một cô nương hồng y, xinh đẹp như hoa vội vã chạy đến bên Lam Thanh:
-Lam cô nương…cô không có gì chứ?
-Tỷ tỷ!!!!
-Muội thật là quá đáng- Khúc Hương Linh quát lớn- Muội còn giở trò nữa thì đừng nói là Phong ca…Tỷ sẽ không tha cho muội đâu.
-Tỷ …không nói với tỷ nữa. Tỷ và Phong ca đều đáng ghét. Muội ghét hai người.
Liên Hoa chạy vụt đi…
- Cám ơn cô nương…
-Tôi phải xin lỗi cô nương mới phải. Liên Hoa còn nhỏ, mong cô nương đừng chấp.
-Không dám…
-Tôi là Khúc Hương Linh.
-Khúc cô nương…
-Phong ca cũng thật quá đáng với cô nương. Nhưng
tôi hiểu là do huynh ấy yêu thương cô nương thật tình. Bản thân tôi cũng từng ganh tị với cô. Nhưng hôm nay tôi đã hiểu vì sao huynh ấy bất chấp mọi thứ để giành lấy cô rồi. Cô nương thật đáng làm cho người ta ngưỡng mộ.
Bạch y màu trắng.
Mái tóc lòa xòa buông xõa, sắc mặt hơi xanh xao, đôi mắt buồn khiến vẻ đẹp ngây thơ của Lam Thanh có phần thay đổi.
Đau lòng người.
Khiến đàn ông không khỏi mê say…
-Cô nương có yêu Phong ca không?
-Tôi…
Lam Thanh không biết nói dối.
Yêu hay không yêu.
Nàng không biết…
Chỉ biết nếu càng muốn quên hắn, tim nàng lại càng khắc sâu bóng dáng của hắn hơn:
- Tôi chỉ mong Phong huynh có thể… có thể thả tôi đi! Tôi rất muốn gặp sư phụ của tôi…Còn các vị sư tỷ nữa. Không biết
giờ họ thế nào.
-Phong ca đã giam họ tại Thiết ấn môn. Không có lệnh của huynh ấy, không ai vào đó gặp họ được đâu.
-Vậy thì…vậy tôi phải làm sao? Tôi rất lo cho họ…
-Vài ngày nữa, Thiết ấn môn sẽ mở đại hội ăn mừng vì đã bắt giam được các đại phái. Lúc đó chắc chắn lành ít dữ nhiều cho các vị ấy rồi. Tôi nghe nói, huynh ấy đã nói với sư phụ cô…cô nương đã
tự vẫn vì lỡ thất thân. Có lẽ bây giờ sư phụ Lam cô nương đau lòng lắm.
Mặt Lam Thanh tái nhợt.
Sư phụ rất yêu thương nàng. Từ nhỏ đến lớn người luôn yêu thương, che chở cho Lam Thanh, không để nàg chịu bất cứ ủy khuất nào.
Bây giờ người lại…
-Tôi rất muốn gặp sư phụ tôi…Cô nương làm ơn…năn
nỉ Phong huynh. Chỉ một lần thôi, tôi chỉ muốn gặp và nói cho sư phụ
biết là tôi vẫn bình an. Người không cần đau lòng vì tôi…
-Phong ca đã không còn nghe lời tôi rồi. Cô là người Phong ca yêu thương. Sao cô không cầu xin huynh ấy?
-Huynh ấy không muốn thả tôi ra ngoài.- Lam Thanh nức nở- Tôi…
-Bây giờ chỉ còn một cách này thôi.
Trên tay Khúc Hương Linh là một gói thuốc bột:
-Cô nương cho Phong ca uống cái này. Đây là
Nhuyễn cốt tán, tạm thời làm huynh ấy mất hết võ công. Khi đó chúng ta
sẽ lấy lệnh bài. Tôi đưa cô nương vào phòng giam cứu sư phụ của cô
nương.
Tay Lam Thanh run run cầm lấy gói thuốc.
Nhuyễn cốt tán.
Thực ra là Tuyệt tâm tán.
Loại thuốc độc không màu không mùi vị.
Làm người ta đau thấu tận tâm can.
Chính tay người con gái huynh yêu cho huynh uống nó.
Cô ta sẽ làm huynh sống cũng không được, chết cũng không xong.
Huynh sẽ phải van xin, cầu cạnh tôi cho huynh thuốc giải.
Nhìn ra rằng, cô ta thực sự không xứng với huynh.
Tôi sẽ một đao giết chết cô ta ngay thời điểm ấy.
Huynh không ngăn cản được.
Cái giá huynh phải trả đó.
Phong ca!