Lâm Thiên Tuyết từ trên lầu đi xuống, kinh ngạc chứng kiến Phương Dật Thiên và Chân Khả Nhân ngồi cùng nhau, thậm chí còn đang nói chuyện với nhau, trông có vẻ bạn bè thân.
Nàng sửng sốt, nghĩ thầm, chẳng lẽ Khả Nhân đã giảng hòa với tên hỗn đản này rồi? Không có khả năng, dựa vào cá tính của Khả Nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cái tên hỗn đản làm nàng tức giận này!
"Hai, hai người đang nói chuyện gì vậy? Nhìn rất thân mật nha!"Lâm Thiên Tuyết cố ý nhấn mạnh hai chữ "thân mật".
Chân Khả Nhân sửng sốt, tức giận nhìn Lâm Thiên Tuyết nói: "Tiểu Tuyết, bạn sao lại nói là thân mật? Hừ, có quỷ mới thân mật với hắn!"
"Thật không dám giấu diếm, vừa rồi tôi với Khả Nhân đang trao đổi một chút về vấn đề sinh lý." Phương Dật Thiên bắt đầu ba hoa.
"Cái gì? Vấn, vấn đề sinh lý?" Lâm Thiên Tuyết trong mắt đầy nghi hoặc nhìn Chân Khả Nhân, có chút không thể tin tưởng.
"Bạn đừng nghe hắn nói lung tung, cái miệng của hắn thì có thể nói ra lời hay hay sao." Chân Khả Nhân tức giận nói.
"Đúng vậy, người này mỗi câu đều rất cợt nhả, nhìn rất đáng ghét!" Lâm Thiên Tuyết phụ họa.
Phương Dật Thiên nhún vai, không nói nữa.
Bởi vì hắn hiểu được một câu danh ngôn: phụ nữ khi cãi lộn đã nói một câu cuối cùng, nếu nam nhân còn nói tiếp thì sẽ lại có một hồi chiến tranh mới bắt đầu.
Hiện giờ, Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân cùng một chiến tuyến, hắn sẽ không ngốc đến mức cãi lộn cùng hai tiểu ny tử này, nếu như đối phương chỉ có một người thì hắn còn có thể trêu chọc hai ba câu, còn hai người thì...quên đi.
Chủ Phủ Viện dạy sách lược địch tiến tôi thối quả nhiên là rất thực dụng.
Chân Khả Nhân vốn đang muốn một trống lên tinh thần(NV: nhất cổ tác khí) cùng Lâm Thiên Tuyết chèn ép Phương Dật Thiên, nhưng cuối cùng hắn lại chẳng nói gì khiến nàng có chút uể oải, loại cảm giác này tựa như mình ra sức đánh một quyền, nhưng lại đánh vào bông, cho dù lại xuất ra lần nữa thì vẫn như cũ.
Lâm Thiên Tuyết chứng kiến Phương Dật Thiên im lặng thì cũng bó tay, đành phải chuyển sang nói với Chân Khả Nhân: "Khả Nhân, đi ra ngoài với mình đi, giống như bạn nói tối hôm qua ấy."
Chân Khả Nhân gật đầu: "Uh, cũng được, vậy thì đi luôn nha?"
Lâm Thiên Tuyết lên tiếng: "Được, lúc nãy mình mới nói với Tiêu Di, mình đi ra ngoài, Tiêu Di không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi trong phòng."
"Vậy thì đi, vừa lúc mình cũng muốn mua mấy bộ." Chân Khả Nhân nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy liền hỏi: "Thiên Tuyết,cô muốn ra ngoài?"
"Đúng, sao, anh cũng muốn đi theo?" Chân Khả Nhân lạnh lùng hỏi.
"Tôi là bảo tiêu của tiểu Tuyết, đương nhiên là có nghĩa vụ phải đi theo." Phương Dật Thiên trả lời.
Lâm Thiên Tuyết Nghe vậy thì mặt đỏ lên, tức giận nói: "Phương Dật Thiên, tôi với Khả Nhân đi mua nội y, anh đi theo làm cái gì?"
Mua nội y? Phương Dật Thiên giật mình, hắn nhớ không nhầm thì trong phòng của Lâm Thiên Tuyết có nguyên một tủ to đùng toàn nội y, loại gì cũng có, tiểu ny tử này lại muốn đi mua tiếp?!
Phương Dật Thiên sửng sốt, vốn định hỏi trong phòng ngươi có một tủ nội y rồi, sao lại còn muốn mua nữa, nhưng nghĩ lại, lời này vừa nói ra chẳng phải là đã chứng minh hắn từng lẻn vào phòng Lâm Thiên Tuyết hay sao?
Chân Khả Nhân nhãn châu xoay chuyển, đột nhiên lại vừa cười vừa nói: "Tiểu Tuyết, đã vậy thì cứ cho hắn theo, dù sao có người đi theo xách túi cũng tốt."
Lâm Thiên Tuyết ngẩn người, nếu Chân Khả Nhân đã nói vậy thì nàng cũng đành phải nói: "Được, nữ hài tử mua nội y anh cũng đi theo, tôi chưa từng thấy ai như vậy!"
Phương Dật Thiên cười cười: "Lâm đại tiểu thư, cônói vậy là sai rồi, phụ nữ đi mua nội y thì bên cạnh phải có nam nhân để đưa ra ý kiến, mà phụ nữ mặc nội y gợi cảm hay không là do ánh mắt của nam nhân quyết định, tôi nói có đúng không?"
Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thiên Tuyết hồng lên, nàng cũng không muốn dây dưa với Phương Dật Thiên, có trời biết hắn kế tiếp còn nói ra cái gì.
Lần này ra ngoài, ba người ngồi lên chiếc BMWs màu trắng của Khả Nhân, Chân Khả Nhân ở phía trước lái xe, Lâm Thiên Tuyết ngồi ở ghế phụ, Phương Dật Thiên đành phải ngồi một mình ở phía sau.
Hai tiểu ny tử phía trước tán gẫu rất sôi nổi, không chút nào kiêng kỵ Phương Dật thiên ở đây, cứ nói đến một số đề tài của phái nữ như chăm sóc vóc người, da tay, thậm chí là ngực lớn, nhỏ cũng nói, lâu lâu lại có một ít tin tức bát quái của giới giải trí, vân vân và vân vân.
Phương Dật Thiên coi như không nghe, hút một điếu thuốc, nhìn xe cộ tới lui bên ngoài cửa sổ, hắn tựa như đang có tâm sự.
"Không biết hiện tại nàng có tốt hay không!" Phương Dật Thiên khẽ thở dài, lại nghĩ: "Nếu tiếp tục nữa thì đối với nàng cũng là một loại thương tổn, có lẽ thời gian tới tìm nàng kết thúc đi, một nam nhân thô tục như tôi không nên làm lỡ thanh xuân của nàng!
Đang suy nghĩ, đột nhiên Phương Dật Thiên nghe được một tiếng xe máy trầm thấp, âm thanh này rất quen, vừa đưa mắt lên nhìn, hắn liền nhìn thấy một chiếc yamaha chạy về phía bên trái.
Bá vương hoa Quan Lâm đang ngồi trên xe, Phương Dật Thiên thấy sắc mặt của nàng rất ngưng trọng, dường như là có sự kiên khẩn cấp.
Cùng lúc đó, bên trái dường như là cấm thông hành, xa xa có thê thấy rất nhiều cảnh sát đang ở đó khai thông xe cộ.
Phương Dật Thiên cau mày, nội tâm khẽ nhảy lên vài cái, một cỗ ý niệm không rõ ràng hiện lên trong đầu.
Những năm gần đây, Phương Dật Thiên cơ hồ đã vượ qua đủ loại nguy hiểm. Qua những lần sinh tử, thần kinh của hắn đã được tôi luyện rất sắc bén, đối với nguy hiểm thì hắn có một cảm giác đặc thù! Mấy năm nay, đây không phải là lần đầu tiên sinh ra dự cảm, gần như, chỉ có nguy hiểm mới sinh ra dự cảm này!
"Chẳng lẽ phía trước xảy ra chuyện gì?" Phương Dật Thiên hít một hơi, ánh mắt lỏng leoe trong nháy mắt trở nên sắc bén như dao, cực kỳ lạnh lẽo.