Tiết Thường Uyển đang nói thì Trần Lạc nằm im dưới đất bỗng ngồi bật dậy, lật người đè Tiết Thường Uyển nằm xuống đât.
- Ngươi... Ngươi không bị thương?
Tiết Thường Uyển cực kỳ kinh ngạc, thấy khóe môi Trần Lạc treo nụ cười nghiền ngẫm và đè mình thì mặt đỏ bừng, quê quá hóa giận.
Tiết Thường Uyển cắn răng quát to:
- Tên khốn, ngươi lại lừa ta?
Tiết Thường Uyển mạnh vùng vẫy nhưng không thoát được, đang định vận chuyển linh nguyên thì bàn tay Trần Lạc thò vào trong bóp ngực nàng. Tiết Thường Uyển như bị điện giật, thân thể mềm mại run lên, hoảng hốt biến sắc mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
- Đừng nhúc nhích, nếu không thì ta sẽ không khách sáo.
Tiết Thường Uyển định tiếp tục vận chuyển linh nguyên đẩy Trần Lạc ra, nhưng nàng cảm giác có bàn tay bóp chặt ngực mình làm Tiết Thường Uyển không dám nhúc nhích.
Tiết Thường Uyển vừa xấu hổ vừa tức giận quát:
- Đồ lưu manh, thả ta ra!
Chẳng những Trần Lạc không rút tay về mà đôi tay càng không kiêng nể gì xoa bóp ngực Tiết Thường Uyển. Tinh thần nàng rối loạn, suy nghĩ lung tung, đầu óc trống rỗng. Đừng nói là vận chuyển linh nguyên, lúc này Tiết Thường Uyển không ngưng tụ ra được linh thức. Tiết Thường Uyển định quát mắng thì Trần Lạc đã cúi xuống hôn nàng.
- U ư ư!
Tiết Thường Uyển phát ra tiếng rên, càng vùng vẫy dữ dội, Trần Lạc hôn cuồng nhiệt hơn. Tiết Thường Uyển nhúc nhích một chút là hai tay Trần Lạc sẽ bóp mạnh ngực nàng.
Giãy dụa, hôn môi, sờ soạng. Lại vùng vẫy, lại hôn, lại sờ.
Cứ thế lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Tiết Thường Uyển chịu thua. Tiết Thường Uyển không vùng vẫy nữa, nhân lúc Trần Lạc hôn đắm đuối thì cắn mạnh lưỡi hắn.
Trần Lạc ăn đau, mặt xanh mét. Tiết Thường Uyển không nhả ra, mắt to hung dữ trừng Trần Lạc biểu tình như muốn nói: Có ngon thì sờ nữa đi, ngươi dám sờ không? Tiết Thường Uyển cắn Trần Lạc trán toát mồ hôi lạnh mới nhả ra, đẩy hắn té xuống đất. Tiết Thường Uyển đứng lên sửa sang lại quần áo.
- Tổ cha nó, nàng định mưu sát phu quân sao?
Trần Lạc ngồi dưới đất, che môi, đầu lưỡi đau thấu xương làm hắn khó thể chịu đựng.
- Ai kêu... Ai kêu tốn lưu manh khốn kiếp nhà ngươi sàm... Sàm sỡ ta?
Tiết Thường Uyển còn rất tức giận nhưng thấy Trần Lạc đau đớn thì không tiện cáu gắt.
Tiết Thường Uyển giận dữ nói:
- Phu quân? Từ khi nào cô nãi nãi thừa nhận ngươi là phu quân của ta?
- Nàng dù gì cũng được nhiều người tôn làm nữ thần, sao có thể thô lỗ như vậy?
- Nữ thần cái đầu ngươi, ta thô lỗ rồi sao? Cắn ta đi!
-...
Trần Lạc không biết nên nói cái gì nhìn Tiết Thường Uyển, hắn vốn cho rằng nàng thật sự là nữ thần, trang nhã, thục nữ. Giờ Trần Lạc đã hiểu nữ thần, trang nhã gì toàn là giả dối. Dù là ở thế giới xa lạ hay Huyền Hoàng thế giới, trên đời này tất cả nữ thần đều là nam nhân bà ngụy trang!
Tiết Thường Uyển thấy ánh mắt kỳ lạ của Trần Lạc chợt nhận ra mình lọ đuôi, nàng bĩu môi xoay người che giấu lúng túng. Thật ra Tiết Thường Uyển có một bí mật chưa từng nói với ai, ngay từ khi còn nhỏ nàng đã chẳng phải là thục nữ, yên lặng gì. Chẳng qua mọi người xem Tiết Thường Uyển là thục nữ nên nàng đành làm bộ, lâu dần trở thành thói quen. Tiết Thường Uyển từng thử không làm thục nữ, khi đó ánh mắt mọi người nhìn nàng rất lạ, như thể... Như thể Tiết Thường Uyển không làm thục nữ là phạm tội lớn không thể tha thứ.
Tiết Thường Uyển im lặng thật lâu, liếc trộm Trần Lạc thấy hắn vẫn nhìn mình với ánh mắt lạ lùng.
Tiết Thường Uyển làm bộ tức giận trừng Trần Lạc, quát:
- Nhìn gì? Ta bị ngươi chọc tức nên mới như vậy, hơn nữa... Ta bắt chước Lạc Anh!
Vì giữ hình tượng trước mặt Trần Lạc, Tiết Thường Uyển quyết định kéo Lạc Anh làm đệm lưng.
- Hết giận chưa?
- Chưa.
- Vậy làm sao giờ?
- Để ta đánh ngươi!
- Đánh đi.
Trần Lạc cởi áo năm dưới đất.
- Ngươi... Ngươi làm cái gì?
- Thì cởi y phục cho nàng đánh.
Trần Lạc cởi sạch đồ, đang định lột quần.
Mặt Tiết Thường Uyển đỏ rần vội xoay người, nói:
- Ngươi thật không biết xấu hổ!
- Nàng có đánh không? Nếu không đánh thì ta mặc đồ vào.
Tuy tuổi Trần Lạc còn trẻ nhưng hắn trải qua nhiều kinh nghiệm phức tạp giúp hắn hiểu chút it về nữ nhân. Trần Lạc biết lý do Tiết Thường Uyển tức giận, vì vậy đúng bệnh hốt thuốc, giải thích rằng lúc đó không chào từ biệt bởi vì đột nhiên nhận di ngôn của sư phụ nên mới vội vàng rời đi. Trần Lạc đến Trung Ương học phủ, vì giải quyết vấn đề Đại Nhật linh nguyên nên bận quá.
Lý do Trần Lạc giải thích cực kỳ hoàn mỹ, mặc dù chứa nhiều giả dối nhưng nghe có lớp có lang, hợp tình hợp lý. Tiết Thường Uyển không thể phản bác, không cách nào giận Trần Lạc. Ngược lại Tiết Thường Uyển bắt đầu lo, vì nàng biết Trần Lạc ngưng tụ Đại Nhật linh nguyên, từ xưa đến nay cơ hồ không một người nào sống sót.
Tiết Thường Uyển hơi lo lắng hỏi:
- Linh nguyên của ngươi sao rồi? Có thấy khó chịu gì không?
- Tàm tạm.
Tiết Thường Uyển có tra cứu nhiều quyển sách về Đại Nhật linh nguyên, nàng rất muốn giúp đỡ nhưng không làm được gì. Tiết Thường Uyển nghe Trần Lạc nhẹ nhàng đáp không biết hắn nói thật hay giả. Tiết Thường Uyển muốn nói vài câu quan tâm nhưng không thốt thành lời, vì nàng không muốn Trần Lạc biết nàng quan tâm hắn cỡ nào. Tiết Thường Uyển khẽ ừ, ngẫm nghĩ cảm thấy nói kiểu đó có khiến Trần Lạc cảm giác nàng không thèm quan tâm hắn không?
Tiết Thường Uyển bổ sung thêm:
- Thật sự không có cách áp chế Đại Nhật linh nguyên sao?
- Có nhưng mà...
Tiết Thường Uyển xoay người lại, sốt ruột hỏi:
- Có sao? Là cách gì?
Trần Lạc trêu chọc Tiết Thường Uyển:
- Làm gì hưng phấn dữ vậy? Sợ ta chết sao?
- Ta hưng phấn hồi nào?
Tiết Thường Uyển liếc xéo Trần Lạc, hỏi:
- Rốt cuộc là cách gì?
- Có cách nhưng cần nàng hỗ trợ.
- Giúp cái gì? Nếu ta giúp được gì chắc chắn sẽ làm hết sức.
- Thật không?
- Tuy con người của ngươi đáng ghét nhưng dù sao chúng ta từng quen biết nhau, ta sẽ không thấy chết không cứu.
- Tốt, thấy nàng có thành ý như vậy thì ta sẽ cho nàng giúp đỡ. Nào, cởi y phục đi.
- Cởi y phục?
Tiết Thường Uyển kinh ngạc hỏi:
- Cởi y phục làm cái gì?
Trần Lạc phủi mông đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Ta đọc trong sách có nói tu luyện Đại Nhật linh nguyên cuối cùng tự nổ chết là bởi vì dương tức của bọn họ quá nặng. Dương thịnh âm suy, âm dương không cân bằng, vật cực tất phản thì tất nhiên sẽ tự nổ. Nàng là nữ nhân, trời sinh có âm tức mạnh, hai ta hợp hoan bổ sung chút âm tức cho ta là có thể ức chế dương tức.
- Hợp hoan, ngươi...
Tiết Thường Uyển ngơ ngác. Từ nhỏ Tiết Thường Uyển đọc nhiều sách nên biết về âm dương cân bằng nhưng chưa từng nghe nói hợp hoan có thể bổ sung âm tức. Tiết Thường Uyển đang suy nghĩ thì Trần Lạc đã đến gần cởi đồ nàng ra. Tiết Thường Uyển sợ hãi thụt lùi.
Trần Lạc ngây thơ nói:
- Mới rồi chính là nàng hứa sẽ giúp ta.
Tiết Thường Uyển lắp bắp:
- Nhưng hợp hoan... Ngươi... Ta...