Thiên Vu

Chương 248: Linh nguyên thứ hai, thái âm diễn sinh (2)

Nên biết Thuần Âm linh nguyên của Trần Lạc chỉ mới diễn sinh ra, chờ nó lớn lên, thuộc tính thuần âm mạnh ngang ngửa với thuộc tính thuần dương của Đại Nhật linh nguyên.

- Bà nội nó!

Trần Lạc cảm giác mình ngày càng không giống con người. Không nói đến biến dị thành núi lửa, diễn sinh ra long linh hỏa diễm, giờ là linh nguyên thứ hai. Một là mặt trời linh nguyên thuần dương, một là mặt trăng linh nguyên thuần âm. Trời trăng song song, thái âm thái dương.

Không hiểu.

Trần Lạc lười suy nghĩ nhiều, diễn sinh ra Thuần Âm linh nguyên có lợi hay tệ thì tạm thời hắn không biết, nhưng thấy trước mắt là chỉ lợi không hại. Vừa lúc Thuần Âm linh nguyên khắc chế vấn đề dương tức Trần Lạc quá mạnh, hơn nữa một tháng qua hắn gặm sách không phải chơi. Lúc sư phụ nói dương tức quá nặng sẽ ảnh hưởng an toàn mạng sống thì Trần Lạc không tin tưởng mấy, đọc sách rồi hắn mới biết dương tức quá nặng dẫn đến hậu quả đáng sợ bao nhiêu.

Thiên địa vạn vật đều chú trọng âm dương cân bằng, như trận pháp, tu hành. Vật cực tất phản, dương tức quá nặng không được, âm tức quá nặng cũng không thể.

Có Thái Âm linh nguyên là có thể ngăn chặn vấn đề này.

Càng đáng mừng là Trần Lạc đang lo Đại Nhật linh nguyên quá bá đạo, mãnh liệt, không dễ khống chế. Thái Âm linh nguyên thì khác, dịu dàng, nhu hòa hơn, dễ khống chế. Trần Lạc muốn phát ra bao nhiêu linh lực tùy thích, cảm giác chúa tể rất là sung sướng. Vấn đề duy nhất là Thái Âm linh nguyên chỉ vừa diễn sinh, khá yếu, không chống cự được với Đại Nhật linh nguyên. Đại Nhật linh nguyên như gặp kẻ thù, cảm giác rất táo bạo.

Không lẽ Đại Nhật linh nguyên cảm giác sự uy hiếp nên muốn làm thịt Thái Âm linh nguyên?

Trần Lạc không biết, hắn chỉ cảm nhận được cảm xúc nóng nảy từ Đại Nhật linh nguyên.

Phải làm sao để Thái Âm linh nguyên nhanh chóng lớn lên đây?

Dù sao Đại Nhật linh nguyên là diễn sinh, tiến hóa từng chút một. Thái Âm linh nguyên thì từ một vệt thuần âm chi tức diễn sinh, bẩm sinh khiếm khuyết so với Đại Nhật linh nguyên. Nếu Đại Nhật linh nguyên là một con voi thì Thái Âm linh nguyên là con ếch, chênh lệch quá lớn không thể đuổi theo trong thời gian ngắn.

Nếu người khác gặp vấn đề này sẽ vắt óc nghĩ sói trán, Trần Lạc thì không mấy lo âu.

Vì Trần Lạc hiểu một bộ kỳ công, Thôn Thiên Phệ Địa.


Có bộ công pháp Thôn Thiên Phệ Địa thì Trần Lạc muốn Thái Âm linh nguyên lớn lên trong thời gian ngắn không có gì khó. Công pháp Thôn Thiên Phệ Địa là ăn hàng, chuyên ăn tinh hoa vạn vật, hấp thu linh khí gì đó sao sánh bằng? Là không cùng đẳng cấp.

Đi đâu hấp thu tinh hoa vạn vật đây?

Đương nhiên là đến Thiên Ki Tiểu linh giới còn được gọi là du nhạc viên.

Nói đến thì gần đây du nhạc viên khá náo nhiệt, bởi vì người tự xưng là Thiên Vương Lão Tử đột ngột xuất hiện, dùng lực lượng nhất linh luân bất ngờ đánh bại nhiều đệ tử tạo thành chấn động lớn trong Trung Ương học phủ. Nhiều cao thủ, đệ tử chú ý Thiên Vương Lão Tử, có nhiều người lẻn vào du nhạc viên muốn tìm Thiên Vương Lão Tử. Nhưng gần một tháng qua người tự xưng là Thiên Vương Lão Tử không lộ mặt, nhiều người từ bỏ, vẫn có người kiên trì.

Vị Tiểu Yêu nằm trong số đó, vì nàng biến thân thành hồ ly, hai lần chủ động dâng nụ hôn trong du nhạc viên nhưng bị từ chối làm nàng cực kỳ mất mặt. Dù không ai biết thân phận thật của Vị Tiểu Yêu nhưng nàng còn cần cái danh hồ ly lăn lộn trong du nhạc viên, cho nên nàng phải trút cơn tức này ra. Vị Tiểu Yêu biết Thiên Vương Lão Tử có thực lực quái dị, khủng khiếp nên tập kết tất cả bằng hữu lại, bất đắc dĩ không chờ được hắn.

Vị Tiểu Yêu rất buồn bực, bởi vì nha đầu Lạc Anh cũng là bằng hữu tốt của nàng cứ hay lôi chuyện này ra trêu.

Vị Tiểu Yêu cố ý chuẩn bị một số hạo nguyệt linh quả thượng đẳng đi trang viên Lạc Anh cư ngụ định mời khách, hy vọng Lạc Anh lòng từ bi đừng trêu nàng nữa. Làm Vị Tiểu Yêu bất ngờ là nha đầu Lạc Anh vừa ăn hạo nguyệt linh quả vừa không quên giễu cợt nàng.

Trong trang viên có phong cảnh băng tuyết xinh đẹp, băng xuyên bao la vô bờ sóng vỗ, từng bông tuyết chậm rãi bay, tất cả là ảo giác. Theo như lời Lạc Anh nói thì nàng quá nặng hỏa tức nên cần kiềm chế nó.

Trong phong cảnh ảo giác xinh đẹp này, Vị Tiểu Yêu, Diệp Thiển Tâm, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển ngồi trên ghế đá nói giỡn với nhau. Từ khi Tiết Thường Uyển vào Trung Ương học phủ đã bị Lạc Anh cưỡng ép kéo qua sống chung. Tính cách Lạc Anh hoạt bát quen biết nhiều người, Tiết Thường Uyển tăng thêm khá nhiều bằng hữu.

- Như thế nào? Tiểu Yêu, hồ ly dâm đãng nhà ngươi hôm nay không đi du nhạc viên chờ tình nhân của ngươi sao?

Lạc Anh vẫn mặc áo ngực, váy dài, nằm trên ghế dài, chéo chân lộ ra bàn chân trần. Lạc Anh vừa đung đưa chân vừa ăn linh quả, nghiêng đầu, sợi tóc dài đỏ rực rũ xuống. Khóe môi Lạc Anh vương nụ cười mập mờ.

- Ta nói này Lạc Anh, đủ rồi đi? Đã một tháng, ngươi không thấy chán sao?

Vị Tiểu Yêu thật sự bất đắc dĩ. Lúc trước Vị Tiểu Yêu cho rằng mình đủ quái, nhưng từ khi quen Lạc Anh nàng mới biết cái gì là phóng đãng, không thể đạo đức cái gì, hồ ly dâm đãng thật sự là gì. So với Lạc Anh thì Vị Tiểu Yêu chỉ xem như một nữ nhân hiền thục, nàng bó tay mặc Lạc Anh trêu chọc. Ai kêu người ta mặt không đỏ, tim không đập nhanh kể cụ thể quan hệ nam nữ ra?

Lạc Anh phì cười nói:


- Không chán, sao chán được? Mỗi lần nghĩ đến hồ ly dâm đãng nhà chúng ta chủ động dâng hôn nhưng hai lần bị người ta từ chối là ta... Kiềm không được muốn cười. Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi xấu đến nông nỗi nào mới bị từ chối những hai lần?

- Với sắc đẹp của ngươi đừng nói là Trung Ương học phủ chúng ta, tính nguyên Huyền Hoàng thế giới có ai không biết uy danh của Lạc đại mỹ nhân?

Cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Vị Tiểu Yêu quen lâu với Lạc Anh càng lúc càng ranh mãnh.

Vị Tiểu Yêu cười nói:

- Thường Uyển, ta khuyên ngươi hãy mau dọn ra ngoài đi, lỡ hôm nào Lạc Anh nổi hứng quá kiềm không được ăn ngươi thì...

Tiết Thường Uyển trang nhau nhìn Lạc Anh, Vị Tiểu Yêu đùa giỡn với nhau, cảm giác rất thoải mái.

Lạc Anh ôm bụng cười:

- Ha ha ha ha ha ha!

Lạc Anh ngoắc tay, trong tay xuất hiện một trái xanh mướt. Lạc Anh ném qua.

Vị Tiểu Yêu khó hiểu nhặt lên, không biết cái này là vật gì.

Vị Tiểu Yêu hỏi:

- Đây là thứ gì vậy?

- Mỹ nữ, ngươi rớt dưa leo rồi.

Hễ là bằng hữu tốt của Lạc Anh không ai không biết ý nghĩa thật sự của hai chữ dưa leo. Cho nên khi Lạc Anh ném dưa leo qua thì tư tưởng Vị Tiểu Yêu có phóng túng cỡ nào cũng kiềm không được mặt nóng ran ném trả lại.

Vị Tiểu Yêu nhăn mũi mắng:

- Lạc Anh chết tiệt, dưa leo của ngươi rớt mới đúng, ngươi có thể đừng dâm vậy không?

Lạc Anh nằm trên ghế dài cười toe toét. Tiết Thường Uyển, Diệp Thiển Tâm cũng bật cười.

- Này, ta nói này hồ ly dâm, ngươi cứ định chờ mãi vậy sao?

Lạc Anh đổi tư thế, đầu gối lên ghế, khuôn mặt quyến rũ đầy hấp dẫn, dù là biểu tình nghiêm túc vẫn chứa nét dụ dỗ.