Là hơn một vạn quyển sách thủy tinh! Không biết đọc bao nhiêu năm mới hết, xem xong chưa căchs nhớ. Vì vậy trừ phi may mắn, trùng hợp thấy ghi chép về học đồ trong tài nguyên bảo chí, nhưng xác suất quá thấp, một phần trăm ức vận đâu có dễ.
Trừ vấn đề thứ nhất ra câu thứ hai càng khó gặm. Điều ước quang minh và hắc ám nhiều cỡ mấy vạn, đệ tử bình thường ai rảnh đọc nó? Câu thứ ba, thời đại quang huy thứ sáu vạn năm xưa nay là thời đại chiến tranh, không biết có bao nhiêu quân đoàn. Vân Phong quân đoàn không nổi tiếng, bọn họ chưa từng nghe qua. Dù là quân đoàn nổi tiếng, bên trong quân đoàn có rất nhiều quân doanh, ai rảnh chú ý đến doanh trưởng Hổ Khiếu doanh gì đó?
Thua chắc.
Đệ tử áo xanh này thua chắc rồi.
Lần này thiếu niên áo lam phải dập đầu xin lỗi Lý Đoan, chắc chắn.
Vân Phàm là thiếu nữ lương thiện, nàng không muốn thấy sự việc gay gắt đến tận đây.
Vân Phàm nói:
- Lý Đoan học trưởng, ta thấy hay là thôi...
Lý Đoan cắt ngang lời Vân Phàm, hừ lạnh một tiếng:
- Vân Phàm, mới rồi nàng cũng thấy hắn nhục nhã ta và chỉ đạo viên chúng ta như thế nào. Nếu hôm nay không cho hắn biết mùi thì hắn sẽ không rõ mình có mấy cân lượng.
Vân Phàm định khuyên thêm nhưng bị chỉ đạo viên khác ngăn cản, có vẻ câu hỏi vừa rồi của Trần Lạc đã chọc giận bọn họ.
- Hừ!
Thấy thiếu niên áo lam đi hướng giá sách, Lý Đoan trào phúng, khinh thường nói:
- Nếu không đáp được thì hãy dập đầu xin lỗi ta, chẳng phải ngươi khoác lác bảo mình đã đọc mấy quyển sách này sao? Có phải là không đáp được? Sao, muốn tra tìm ngay bây giờ? Hôm nay Lý Đoan ta cho ngươi một cơ hội, mặc ngươi tùy tiện tra duyệt, một ngày đủ không? Nếu không đủ thì ta cho ngươi hai ngày, hai ngày không đủ thì ta cho ngươi mười ngày. Không phải ta xem thường ngươi, dù cho ngươi mười ngày, nửa năm, mười năm cũng không tra ra đáp án ba câu hỏi kia.
Thiếu niên áo lam đang làm gì?
Vân Phàm nhìn thiếu niên áo lam bước nhanh xuyên qua các kệ sách, chọn một quyển sách thủy tinh từ các giá sách khác nhau, khi hắn quay về đã cầm ba quyển sách thủy tinh. Trần Lạc đặt một quyển sách thủy tinh lên bàn, mọi người nhìn qua. Tên sách là tài nguyên bảo chí hệ liệt chi một trăm ba mươi hai bộ.
- Nếu không đáp được thì ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi ta đi, lấy quyển sách này qua đây làm chi? A? Trả lời ta!
Lý Đoan quá là vênh váo, mặt mày hớn hở.
- Hãy lấy ra linh thức của ngươi, đọc trang bảy mươi chín quyển thứ tám mươi hai, chương năm mươi ba.
Cái gì mà quyển thứ tám mươi hai?
Trang bảy mươi chín?
Không lẽ Trần Lạc đang chỉ ra đáp án?
Có thể không?
Đám người chỉ đạo viên Vân Phàm không thể tin, làm theo lời Trần Lạc phát ra linh thức dò xét trang bảy mươi chín quyển thứ tám mươi hai, chương năm mươi ba. Làm mọi người khó tin là hàng này thật sự có ghi chép kỹ càng về Hoàng Trúc Thảo.
Sao có thể như vậy?
Mọi người rất giật mình. Sau khi Lý Đoan tra xét thì trợn mắt há hốc mồm, đứng ngây tại chỗ, mắt trợn to lên. Lý Đoan không thể tin nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc lại đưa ra quyển sách thủy tinh thứ hai, nói:
- Trang năm mươi hai quyển thứ hai mươi sáu, chương bảy mươi mốt, dòng hai mươi hai.
Mọi người lại điều tra, dòng hai mươi hai là ghi nội dung điều ước quang minh, hắc ám thứ ba trăm bốn mươi bảy.
Sau đó Trần Lạc đưa ra quyển sách thủy tinh thứ ba, kể tỉ mỉ quyển thứ mấy, trang mấy, chương mấy, dòng mấy. Đám người Vân Phàm dò xét, quả nhiên dòng đó có ghi thời đại quang huy thứ sáu vạn năm xưa nay, tên của doanh trưởng Hổ Khiếu doanh quân đoàn Vân Phong.
Trời ơi!
Khuôn mặt Vân Phàm tràn ngập khó tin, nàng há to mồm muốn nói cái gì nhưng không nói nên lời, giật mình không thể tả. Vân Phàm không ngờ rằng thiếu niên áo lam thật sự biết đáp án, hắn không chỉ biết mà còn... Biết rõ quyển mấy, trang mấy, chương mấy, dòng thứ mấy có đáp án cụ thể.
Vân Phàm không biết thiếu niên áo lam làm sao làm được, nàng không biết, không thể tưởng tượng ra.
Không lẽ Trần Lạc thật sự đọc hết tài nguyên bảo chí?
Đó là hệ liệt hơn một vạn quyển, ghi chép ức vạn tài nguyên.
Cho dù không ăn không uống không ngủ cũng phải đọc mấy năm mới xong.
Và chỉ tính đến xem xong, ai bảo đảm có nhớ được không?
Khủng bố hơn là hình như thiếu niên áo lam là học sinh mới năm nay? Hắn vừa vào Tàng Thư tháp có một tháng, tới đây chỉ giở sách chứ chưa từng đọc, chuyện gì đây?
Không chỉ Vân Phàm giật mình,t ất cả đệ tử trong Tàng Thư tháp đều ngơ ngác, như thấy chân thần từ trên trời giáng xuống, rất khó tin. Đặc biệt là Lý Đoan, gã sợ đứng ngây tại chỗ, hoàn toàn không biết làm sao. Lý Đoan nêu ba vấn đề khó khăn cỡ nào chính gã biết rõ. Lý Đoan chắc chắn nguyên Trung Ương học phủ này không ai có thể đáp được, nhưng đó là gã nghĩ.
- Không... Không thể nào... Ngươi không thể đáp được... Ngươi...
Đối với Lý Đoan thì kết quả này quá khó tin, biểu tình hãi hùng nhìn Trần Lạc.
- Mới rồi ngươi đã nói nếu ta đáp được sẽ cho tát ngươi mười cái, còn nhớ không?
Giọng điệu Trần Lạc đặc biệt lạnh nhạt không chứa chút tình cảm, không nghe ra có vui buồn hờn giận gì, chỉ có vô cùng bình tĩnh.
Cái gì?
Người Lý Đoan run lên, gã hít sâu, khuôn mặt khó coi nặn nụ cười nói:
- Học đệ này, mới rồi ta đùa chút, hy vọng ngươi không nên cho là thật.
Vân Phàm cũng mong sự việc không ác hóa hơn, nói giúp vào:
- Lý Đoan học trưởng lỡ xúc động, mong ngươi đừng để bụng.
Trần Lạc không nói, sải bước lao qua, giơ tay tát mặt Lý Đoan.
Bốp!
Lý Đoan ào lên, tình huống diễn ra quá nhanh, mau đến nỗi không ai kịp phản ứng. Khi bọn họ nghe thanh âm chói tai thì vội giương mắt nhìn. Lý Đoan té xuống đất, gò má phải hiện dấu tay đỏ năm ngón.
Lý Đoan bụm mặt, trừng Trần Lạc, gào thét:
- Ngươi... Ngươi dám đánh ta... Ta cảnh cáo ngươi...
Lý Đoan chưa nói xong Trần Lạc đã tát tiếp, đánh khóe môi gã chảym áu.
- Hôm nay ta đánh ngươi!
Bốp!
Lại một bàn tay.
Vân Phàm đứng ra ngăn cản:
- Bạn học, xin ngươi bình tĩnh, hãy nghe ta nói...
Trần Lạc đẩy Vân Phàm ra, tức giận quát:
- Tránh ra, nếu không thì đánh luôn nàng!
- Ngươi...!
Vân Phàm kinh ngạc, vừa lúng túng vừa tức giận nói:
- Bạn học, ngươi không thể thô bạo như vậy.
Trần Lạc lạnh lùng cười:
- Ta thô bạo?
Trần Lạc cao giọng quát:
- Ta chỉ đến đây đọc sách, đám nhãi các ngươi lải nhảm lảm nhảm không ngừng. Ta nói cho các ngươi biết, có sức chịu thì phải có sức chịu, thua thì nhận. Ai không phục cứ xông qua đây, hôm nay gia đánh một người là đánh, đánh một đám cũng được.
Không ai dám nhúc nhích, đệ tử khác đến Tàng Thư tháp đọc sách sớm bất mãn với chỉ đạo viên, giờ thấy Lý Đoan bị đánh, nếu không phải họ sợ bị làm khó dễ rất muốn hét cổ vũ.