Thiên Vu

Chương 190: Hâm mộ ghen tỵ

Đúng vậy, là linh hồn. Sau khi dùng Thất Thải Vân Tuyền trong linh hồn ẩn chứa hơi thở sinh mệnh bảy sắc, linh đan diệu dược gì đó không thể so sánh, không cùng đẳng cấp, nếu không đã chẳng làm Đồ lão Tà, vương tử điện hạ mắt tròn mắt dẹt.

Người cao quý như vương tử điện hạ chưa từng dùng Thất Thải Vân Tuyền, dù là một giọt.

Đồ lão Tà sống hơn nửa đời người chỉ dùng một giọt, vì đã sử dụng lão mới biết thứ kia thần kỳ cỡ nào.

Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ mới nói gì, lấy hai bình?

Tổ cha nó!

Hai bình chứa bao nhiêu giọt Thất Thải Vân Tuyền?

Khi nghe hai bình Thất Thải Vân Tuyền thì mắt vương tử điện hạ đỏ, mắt Đồ lão Tà cũng đỏ ngầu. Con người bình tĩnh như Cổ Du Nhiên cũng đỏ mắt, càng đừng nhắc tới Lạc Anh, Tiết Thường Uyển.

Bọn họ hâm mộ Trần Lạc muốn chết.

Có ma quân làm đại ca thật tuyệt vời.

Tặng cái thế kỳ công thời đại hoang dã, lại có Thất Thải Vân Tuyền trên chín tầng mây, tặng một lúc hai bình.

Trời ơi!

Có cần làm quá vậy không?

Thứ này dù chỉ một giọt cũng là thứ hiếm hoi trong hoàng đô Thánh thành.

Nhưng khiến mọi người không ngờ là người Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ tặng Thất Thải Vân Tuyền không phải Trần Lạc mà là Tiết Thường Uyển, Lạc Anh.

- Hai vị tiểu cô nương, mỗi người lấy một mình, Mộ ta cảm ơn các người lúc trước hộ pháp cho huynh đệ ta. Sau này cố gắng chăm sóc hắn nhiều chút, nếu trong hai người có ai trở thành đệ muội của Mộ ta, khi các ngươi thành hôn sẽ tặng một viên cửu thiên chi nguyệt!

Ngớ ngẩn.

Lạc Anh ngu ngơ, Tiết Thường Uyển ngây người, tập thể sững sờ.


- Huynh đệ, chờ Mộ ta trở về sẽ tìm ngươi, khi đó chúng ta không say không về.

Thấy Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ định đi, Đồ lão Tà kéo gã lại, hét to:

- Thất Dạ, sau này tiểu tử biến thái là người của học phủ chúng ta, lão tử chắc chắn sẽ nâng hắn lên bàn thờ, ngươi cũng tặng lão tử mấy bình Thất Thải Vân Tuyền đi!

- Đồ lão Tà, ngươi đừng mơ.

Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ lắc người tan biến.

- Thất Dạ, đồ keo kiệt! Ngươi nói vậy là sao? Xem thường lão tử sao? Tốt tốt, ngươi không cho lão tử đúng không? Lão tử nói ngươi biết, chờ tiểu tử biến thái vào học phủ của chúng ta, một ngày lão tử ngược đãi hắn ba lần!

Thoáng chốc!

Giọng Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ ồm ồm vang trong đại điện.

- Đồ lão Tà, hôm nay Mộ ta nói thẳng, nếu các ngươi dám chậm trễ huynh đệ của ta nửa phần thì Mộ ta sẽ xua quân nam hạ, san bằng Trung Ương học phủ các ngươi!

- Tiểu tử ngươi phản sao!?

- Mộ Bạch ta luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, ta là người như thế nào, ngươi rõ ràng nhất. Hiệp ước ngừng chiến trói buộc hắc ám nhưng không thể trói Mộ Bạch ta. Đừng nói là san bằng Trung Ương học phủ các ngươi, dù giết vào Thánh thành cũng không có gì. Bước lên vân đoan thì sao? Nói cho ngươi biết, Đồ lão Tà, tốt nhất hãy cầu nguyện huynh đệ của ta bình yên, nếu không thì người thứ nhất Mộ ta giết chính là ngươi!

- Phản phản! Tiểu tử Thất Dạ đừng đi, lão tử liều mạng với ngươi!

Vèo một tiếng Đồ lão Tà biến mất, đuổi theo Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ.

Giới chi linh hải như thiên địa không giới hạn, tràn ngập hơi thở hỗn độn.

Ngọn núi lửa biến dị đã bàn cứ tại đó, như trái tim đập, mỗi nhịp đập là núi lửa bộc phát, dung nham hùng dũng tuôn trào từ miệng núi lửa chảy xuống dưới. Trần Lạc đã tháy quen mắt, hắn không ảnh nghiên cứu chúng nó. Trong đầu Trần Lạc toàn là vầng mặt trời treo trong linh hải.

Đó thật sự là mặt trời bởi vì thật sự quá giống, đặc biệt nổi bật trong Giới chi linh hải tràn ngập hỗn độn. Mặt trời tỏa ánh sáng đỏ chiếu xuống, ánh nắng chiếu rọi mặt đất.


Trần Lạc chính mắt thấy linh lực thập chuyển của mình ngưng tụ ra thứ này. Đây là cái gì? Chẳng lẽ là linh nguyên của hắn sao? Cái này quá kỳ lạ. Vì ngưng tụ linh nguyên nen có một thời gian Trần Lạc cố ý học bù tri thức liên quan. Trần Lạc biết linh nguyên chia làm bình thường, thuộc tính. Bây giờ Trần Lạc không thể xác nhận linh nguyên của mình là bình thường hay ẩn chứa thuộc tính. Nói là bình thường thì hoàn toàn không giống, nếu ẩn chứa thuộc tính cũng không giống. Trong đầu Trần Lạc lật lại tất cả đặc điẻm linh nguyên thuộc tính nhưng không có loại nào phù hợp với linh nguyên của hắn.

- Chắc không phải ngưng tụ ra thứ quái dị gì đi?

Trần Lạc nghi ngờ là có lý, bởi vì hắn phát hiện tuy mình có thể cảm ứng được nó nhưng rất khó khiến nó vận chuyển, cảm giác bất lực. Như con ngựa cõng ngọn núi đi tới, mặc dù kéo lê được nhưng một bước là lún đất, không kéo bao xa đã mệt nằm thở phì phò.

- Bà nội nó, chuyện quái quỷ gì đây?

Trần Lạc suy nghĩ rất lâu nhưng không ra lý do, điều duy nhất đáng mừng là mặc kệ hắn ngưng tụ ra cái gì nhưng dù sao hắn là chúa tể, mặc dù khó khăn một chút. Không như núi lửa biến dị, nó như vật sống, nếu không quất roi vào thì nó mặc kệ ngươi. Đáng xấu hổ hơn là con long linh hỏa diễm, quất roi núi lả biến dị ít nhất nó còn có phản ứng, long linh hỏa diễm thì tự mình đi chơi, không để ý tới ngươi. Nếu ngươi dám quất long linh hỏa diễm thì nó ngược lại sẽ nuốt luôn ngươi.

Trần Lạc nghĩ vào phút khẩn cấp nhập định tu luyện, không rõ tình huống bên ngoài ra sao. Tiết Thường Uyển còn đỡ, Lạc Anh không chút đáng tin. Trần Lạc nghĩ đến đây vội tỉnh táo lại, hắn mở mắt ra thấy có bốn, năm người nhìn mình chằm chằm. Có Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, một người hình như là Cổ Du Nhiên đại thống lĩnh của Quang Minh điện, một mỹ thiếu niên dường như là vương tử điện hạ gì đó.

- Các ngươi nhìn ta làm gì? Xảy ra chuyện gì?

Trần Lạc đứng dậy, liếc nhìn chung quanh. Trần Lạc nhớ lúc nhập định là trong một gian nhà đá, tại sao mở mắt ra đã ở trong đại điện vàng? Trần Lạc định hỏi thì Lạc Anh đã chạy tới ấn vai hắn, đôi mắt quyến rũ trợn to,

Lạc Anh kích động hỏi:

- Trần phú ông, ngươi có biết mình ngưng tụ ra linh nguyên gì không?

Trần Lạc gật đầu, hỏi:

- Như thế nào? Không lẽ nàng biết?

- Ngươi ngưng tụ ra vô thượng thuần dương đại nhật linh nguyên! Nó là thần thoại!

- Cái gì vô thượng thuần dương? Đây là cái gì?

Trần Lạc không hiểu ra sao, au đó phản ứng lại, hỏi Lạc Anh:

- Sao nàng biết ta ngưng tụ ra linh nguyên gì?

- Trần phú ông, nói cho ta biết đi, làm sao ngươi ngưng tụ được?

- Sao ngươi quen biết với Ma Quân Thất Dạ? Các ngươi có quan hệ gì? Ngươi có phải là huynh đệ của hắn không?

- Và tử hải của ngươi là sao? Tại sao người ta thả linh thức điều tra thì bị nuốt, tại sao?

Lạc Anh một hơi hỏi ra tất cả thắc mắc trong lòng, đám người Tiết Thường Uyển, Cổ Du Nhiên, vương tử điện hạ cũng muốn biết.

Trần Lạc không đáp, vì hắn cũng không biết đáp án các câu hỏi của Lạc Anh. Những chuyện này là tình cờ, Trần Lạc không biết gì cả. Về Hắc Ám Ma Quân Thất Dạ, nghe Lạc Anh nói làm Trần Lạc ngạc nhiên, thì ra Mộ Bạch thật sự là Ma Quân Thất Dạ.