Vân Cảnh Thiên nghi hoặc hỏi:
- Mạc Khinh Sầu, rõ ràng ngươi không vào quan thứ chín nhưng tại sao xuất hiện trong này?
Nếu Mạc Khinh Sầu trả lời câu hỏi của Vân Cảnh Thiên thì nàng đã không là Mạc Khinh Sầu. Nàng không thèm nhìn Vân Cảnh Thiên, yên ặng đi tới.
Tịch Nhược Trần nhìn Mạc Khinh Sầu đến bên cạnh mình, phun ra hai chữ:
- Tại sao?
Mạc Khinh Sầu vẫn im lặng như không nghe thấy.
Vũ Hóa Phi cũng hoảng sợ, gã không nghĩ ra tại sao Mạc Khinh Sầu đột nhiên xuất hiện tại đây. Tiết Thường Uyển cũng vậy, thấy Mạc Khinh Sầu làm nàng nhớ đến Trần Lạc.
Tiết Thường Uyển khẽ hỏi:
- Mạc cô nương, ta muốn hỏi thăm một người với ngươi được không?
Mạc Khinh Sầu gó lơ Tiết Thường Uyển, đi hướng truyền tống trận.
Tiết Thường Uyển rất muốn biết tung tích Trần Lạc, bản thân nàng không hiểu tại sao, nhưng nàng rất muốn biết.
Tiết Thường Uyển tiếp tục bảo:
- Tên hắn là Trần Lạc, ngươi có gặp qua hắn không?
Làm mọi người giật mình là Mạc Khinh Sầu lạnh băng khi nghe tên Trần Lạc thì người run lên. Đám người đứng xem, Tịch Nhược Trần, Vân Cảnh Thiên, Tàng Tinh, Yến Thập Nhất, Hạ Hầu Kích, Vũ Hóa Phi, Lý Thiên Nam đều là thiên kiêu chi tử trong phương thế giới, thiếu niên nổi danh, sức quan sát không giống bình thường. Bọn họ nhìn thấy người Mạc Khinh Sầu khẽ run lên thì thầm kinh ngạc, nàng ngừng bước, xoay người, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiết Thường Uyển.
- Hắn chết rồi.
Cái gì!
Tiết Thường Uyển kinh sợ biến sắc mặt. Khi nghe ba chữ lạnh băng, đầu óc Tiết Thường Uyển trống rỗng, ù đặc. Vũ Hóa Phi không ngờ Mạc Khinh Sầu nói Trần Lạc đã chết, hắn thật sự chết rồi? Mấy người khác không biết Trần Lạc là ai, lòng rất tò mò. Bọn họ không biết ngời tên Trần Lạc có lai lịch gì mà khiến Tiết Thường Uyển lo lắng an toàn của hắn, Mạc Khinh Sầu nghe tên hắn cũng có phản ứng rất lớn.
Mạc Khinh Sầu có phản ứng sao?
Không có.
Mạc Khinh Sầu lạnh lùng nói ba chữ xong bước vào truyền tống trận, biến mất. Giây sau đám người Tịch Nhược Trần, Vân Cảnh Thiên, Tàng Tinh, Yến Thập Nhất, Hạ Hầu Kích, Lý Thiên Nam cũng bước vào. Vũ Hóa Phi phản ứng lại, nhìn biểu tình đau thương của Tiết Thường Uyển càng làm gã khó chịu. Vũ Hóa Phi thấy ghen tỵ với Trần Lạc, gã không hiểu tại sao Tiết Thường Uyển quan tâm hắn như vậy.
- Thường Uyển, chúng ta đi, xem bộ dạng của Mạc Khinh Sầu không giống đang nói dối. Có lẽ Trần Lạc thật sự xảy ra ngoài ý muốn, tuy ta cảm thấy rất tiếc nhưng chúng ta không nên chìm đắm trong đau thương. Hãy hoàn thành cộc thi, khi quay về Kim Thủy Vực lại tìm cách nào kiếm thân phận của Trần Lạc, giúp đỡ bọn họ.
Khuôn mặt thiên tiên trắng bệch, Tiết Thường Uyển lắc đầu, cắn môi, nàng không thể tin đây là sự thật.
Khi đợi ở truyền tống trận cửa thứ tám không thấy Trần Lạc, Tiết Thường Uyển không hiểu vì sao mình thấy mất mát.
Khi nghe Trần Lạc chết, Tiết Thường Uyển càng không rõ tại sao thây bi thương, nỗi đau này không phải thương hại, cảm giác bị dao đâm như mất đi người mình yêu.
Vũ Hóa Phi mở miệng nói:
- Thường Uyển, chúng ta...
Tiết Thường Uyển lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Tâm tình của ta khó chịu, ngươi tự thi tiếp đi.
Tiết Thường Uyển nói xong thúc giục thí luyện thủ trạc truyền tống ra ngài.
Vũ Hóa Phi nhìn Tiết Thường Uyển biến mất, thừ người, sắc mặt âm trầm. Khóe môi Vũ Hóa Phi co giật.
Vũ Hóa Phi âm trầm nói:
- Tại sao nàng nhớ nhung tên phế vật linh hải đã chết? Trong Kim Thủy Vực ta liền phát hiện ánh mắt nàng nhìn phế vật đó không bình thường. Lúc thi mỗi lần nàng gặp hắn là sẽ mất hồn mất vía. Khi chờ không thấy phế vật kia, nàng căng thẳng không quan tâm an toàn bản thân chạy nay đến truyền tống. Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Tên phế vật đó dựa vào cái gì khiến nàng quan tâm như vậy?
- Hừ! Chết càng tốt, dù phế vật đó không chết ta cũng sẽ tìm cách để hắn biến mất.
- Tiết Thường Uyển, nàng chờ đi, trong thế giới chỉ Vũ Hóa Phi ta mới có được nàng, không ai khác được phép.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khác biệt là mỗi giây trong Thiên Ki Tiểu linh giới ngược lại thời gian loạn lưu đã qua lâu thật lâu, lâu đến nỗi Trần Lạc không nhớ rõ. Trần Lạc lãng quên thời gian, hắn chìm đắm trong không gian loạn lưu thần kỳ huyền diệu. Không biết Trần Lạc cảm ứng, thôi diễn bao lâu, hắn hiểu không gian càng lúc càng sâu sắc. Đến ngày hôm nay Trần Lạc đã nắm giữ hoàn toàn kết cấu không gian.
Giờ phút này, Trần Lạc đang ngưng diễn phù văn bày trận pháp, xung quanh đã có bảy mươi sáu trận tượng lơ lửng lôi kéo nhau. Trận pháp Trần Lạc sắp làm có tên là Cửu cửu nghịch chuyển truyện tống trận, Trần Lạc sáng tạo trận pháp này cắn cứ kết cấu không gian. Một khi sắp đặt xong tất cả trận pháp sẽ sinh ra cộng hưởng với không gian loạn lưu, cưỡng ép nghịch chuyển vặn vẹo truyền tống.
Trần Lạc đang ngưng diễn phù văn bỗng cảm thấy xao động.
A?
Xao động đến từ linh hải, không, nói chính xác hơn là Hỏa Giao Kình.
Từ khi Trần Lạc bị nhốt trong không gian loạn lưu thì hắn luôn chìm đắm cảm ứng không gian, đã quên tu vi của mình. Mới rồi Hỏa Giao Kình xao động khiến Trần Lạc cảm giác rất lạ, như thể Hỏa Giao Kình luôn tự chủ vận chuyển bỗng nhiên vặn vẹo lộn xộn.
Nghĩ đến đây Trần Lạc ngừng ngưng diễn phù văn, khoanh chân ngồi, cảm ứng linh hải của mình.
Trong linh hải vẫn vô biên vô hạn, không có biên giới.
Trong linh hải vẫn tràn ngập khí thể quang và ám đan xen như hỗn độn.
Cục đá hình trái tim đã không còn, thay thế là một ngọn núi lửa, thật sự là núi lửa. Núi cao to hùng vĩ, màu đỏ rực, đỉnh núi hõm vào, bên trong cuồn cuộn dung nham.
Này...
Sao có thể như vậy?
Trần Lạc không nhớ rõ đã bị nhốt trong đây bao lâu, hắn không ngờ cục đá hình trái tim sẽ trưởng thành núi lửa hùng vĩ. Kỳ dị hơn là Trần Lạc vẫn cảm ứng được mạch tức tựa tiếng tim đập từ ngọn núi lửa.
Thình thịch thình thịch!
Mỗi nhịp đập là từ chỗ lõm sẽ tràn dung nham ra, khiến người sợ hãi. Bởi vì núi lửa quá khổng lồ, dung nham quá cuồng bạo.
- Không biết nếu bây giờ mình sử dụng lực lượng biến dị thì thực lực mạnh cỡ nào?
Trần Lạc không suy nghĩ nhiều, vì vừa rồi hắn cảm ứng xao động đến từ Hỏa Giao Kình, khi cẩn thận cảm ứng thì sợ hết hồn.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Trời ạ, đây còn là Hỏa Giao Kình của mình không?
Nếu lúc trước Hỏa Giao Kình của Trần Lạc là con hỏa giao mười thước thì bây giờ Hỏa Giao Kình là con hỏa long trăm thước, to hơn trước gấp mười lần. Linh thức của Trần Lạc như con kiến trước Hỏa Giao Kình. Điều này chưa đủ làm Trần Lạc giật mình, hắn cảm ứng được Hỏa Giao Kình là... Là thập chuyển.
Không sai!
Thập chuyển!
Hỏa giao khổng lồ khoanh tròn tại chỗ, chậm rãi xoay, thân hình có mười vòng, đầu ở trung tâm, đuôi ở ngoài cùng.
Lúc trước khi Trần Lạc đến Hỏa Giao Kình là lục chuyển, sao chớp mắt đã đến thập chuyển đại viên mãn?
Cảnh giới thứ hai là linh lực thất chuyển, ý chỉ linh lực thất chuyển tức là viên mãn, có thể ngưng tụ hỏa nguyên, nhưng nó không đại biểu thất chuyển là kết thúc.